Bên những tàn phai - Câu thơ còn úa mùi hương cũ - Hái giùm tôi nhé mộng ngày xanh - Mầu nhiệm hư vô - Ngang qua gò Dưa chạnh nhớ thi sĩ Bùi Giáng - Níu gọi một mùa thu - Tháng tám - Trái tim tôi tin của đất trời - Tuyệt lộ - Vườn cũ
BÊN NHỮNG TÀN PHAI
https://www.facebook.com/groups/395853348109312/posts/620936218934356
https://www.facebook.com/groups/395853348109312/posts/620936218934356
Rồi cũng như mùa đã quá giang
Rồi cũng như tình thu chớm vàng
Em gom hết nỗi lòng xưa cũ
Gửi lại đời tôi những dở dang
Rồi cũng như tình thu chớm vàng
Em gom hết nỗi lòng xưa cũ
Gửi lại đời tôi những dở dang
Rồi cũng rơi như lá mùa hanh
Rồi cũng bay như mây chiều xanh
Em đi bỏ lại bờ mông quạnh
Tôi chảy cho qua hết phận mình
Rồi cũng bay như mây chiều xanh
Em đi bỏ lại bờ mông quạnh
Tôi chảy cho qua hết phận mình
Rồi cũng như nắng nhạt ven rừng
Rồi cũng phai tiếp tiếp hoàng hôn
Em lợp mù sương lên tóc lụa
Tôi chải lòng tôi những sợi buồn
Rồi cũng phai tiếp tiếp hoàng hôn
Em lợp mù sương lên tóc lụa
Tôi chải lòng tôi những sợi buồn
Mùa cũng phai, lòng xưa cũng phai
Mùa cũng tan, tình xưa bẻ bàng
Em đan chi những dòng tơ rối
Vào trái tim từng nỗi trái ngang
Mùa cũng tan, tình xưa bẻ bàng
Em đan chi những dòng tơ rối
Vào trái tim từng nỗi trái ngang
Rồi cũng say, say lịm đất trời
Em ướp men nồng, tôi cháy tôi
Tôi cháy ngàn năm hòa tro bụi
Tro bụi nào đau mãi phận người.
Em ướp men nồng, tôi cháy tôi
Tôi cháy ngàn năm hòa tro bụi
Tro bụi nào đau mãi phận người.
Lê Văn Trung
12.10.19
12.10.19
CÂU THƠ CÒN ÚA MÙI HƯƠNG CŨ
https://www.facebook.com/groups/395853348109312/posts/626943258333652/
Rồi một chiều em ngồi lại bên thơ
Câu thơ úa như lòng em thiếu phụ
Tôi gói niềm đau trong từng nỗi nhớ
Câu thơ vàng, vàng úa một mùa đông
Câu thơ úa như lòng em thiếu phụ
Tôi gói niềm đau trong từng nỗi nhớ
Câu thơ vàng, vàng úa một mùa đông
Em nhặt câu thơ, cúi xuống, ngập ngừng
Dòng lệ biếc ướt nhòe màu năm tháng
Đôi tay nhỏ ôm trọn niềm hoang vắng
Từng mùa phai nối tiếp những tàn phai
Dòng lệ biếc ướt nhòe màu năm tháng
Đôi tay nhỏ ôm trọn niềm hoang vắng
Từng mùa phai nối tiếp những tàn phai
Tôi vẽ lên mây đôi mắt úa sương mờ
Trải hiu hắt lên từng đêm chờ đợi
Nỗi chờ đợi là đợi chờ sương khói
Em xa mù trong suốt cõi lãng quên
Trải hiu hắt lên từng đêm chờ đợi
Nỗi chờ đợi là đợi chờ sương khói
Em xa mù trong suốt cõi lãng quên
Rồi một chiều em tìm lại đời em
Đưa tay nhặt chút tàn phai kỹ niệm
Lòng chợt nhớ nắng chiều xưa vàng thắm
Lá chiều xưa vàng thắm một hồn thu
Đưa tay nhặt chút tàn phai kỹ niệm
Lòng chợt nhớ nắng chiều xưa vàng thắm
Lá chiều xưa vàng thắm một hồn thu
Là hồn tôi trên lối cũ tàn rêu
Lòng cháy khát những chiều sương ảo mộng
Lòng cháy khát thuở tình phơi áo mỏng
Uống nỗi hoang vu hun hút mắt thu chiều
Lòng cháy khát những chiều sương ảo mộng
Lòng cháy khát thuở tình phơi áo mỏng
Uống nỗi hoang vu hun hút mắt thu chiều
Ôi gió nghìn xưa lạnh suốt cõi tịch liêu
Câu thơ úa tiếc thương mùi hương cũ
Xin nhặt lên em cho nồng nỗi nhớ
Cho lệ ngời lóng lánh gọi đời nhau.
Câu thơ úa tiếc thương mùi hương cũ
Xin nhặt lên em cho nồng nỗi nhớ
Cho lệ ngời lóng lánh gọi đời nhau.
Lê Văn Trung
HÁI GIÙM TÔI NHÉ MỘNG NGÀY XANH
Về khoác áo tình nhân đêm tuyết nguyệt
Ôm vòng tay ghì siết cả chiêm bao
Giọt lệ cháy rạng ngời trên môi ngọc
Lụa là thơm trắng quá nụ quỳnh hoa
Mùa sẽ biếc, mùa ngát hương réo gọi
Phương em còn ủ mộng giữa mùa trăng
Lòng sẽ nở nghìn đóa hồng vi diệu
Hái giùm tôi em nhé mộng ngày xanh.
https://www.facebook.com/groups/395853348109312/posts/629066268121351/
"Cueillez! Cueillez vostre jeunesse
Comme à ceste fleur la vieillesse
Fera tenir vostre beauté" (P.de Ronsard)
"Cueillez! Cueillez vostre jeunesse
Comme à ceste fleur la vieillesse
Fera tenir vostre beauté" (P.de Ronsard)
Em có nghe gió mùa xanh réo gọi
Hồn thanh niên bừng mộng cháy phương người
Em có nghe trái tim hồng nức nở
Máu tuôn nồng bao khát vọng khôn nguôi
Hồn thanh niên bừng mộng cháy phương người
Em có nghe trái tim hồng nức nở
Máu tuôn nồng bao khát vọng khôn nguôi
Em có nghe hồi chuông đời hối hả
Lời thánh ca tình ái chảy thành trăng
Em có thấy rừng thanh xuân rực lửa
Lửa cháy bừng da thịt ngọc ngà hương
Lời thánh ca tình ái chảy thành trăng
Em có thấy rừng thanh xuân rực lửa
Lửa cháy bừng da thịt ngọc ngà hương
Về khoác áo tình nhân đêm tuyết nguyệt
Ôm vòng tay ghì siết cả chiêm bao
Giọt lệ cháy rạng ngời trên môi ngọc
Lụa là thơm trắng quá nụ quỳnh hoa
Mùa sẽ biếc, mùa ngát hương réo gọi
Phương em còn ủ mộng giữa mùa trăng
Lòng sẽ nở nghìn đóa hồng vi diệu
Hái giùm tôi em nhé mộng ngày xanh.
Lê Văn Trung
MẦU NHIỆM HƯ VÔ
(một góc nhìn về thi sĩ Nguyễn Đức Sơn)
Nguyễn Đức Sơn
https://www.facebook.com/groups/395853348109312/posts/622259132135398
Tôi đang lắng nghe tiếng đồng vọng mênh mang của đất trời u tịch, huyền âm thiên cổ của “bóng nguyệt mang mang”, của “gió tai ương ngàn lần đổ vỡ”, của “đắm đuối tan hoang” một hồn du tử.
Tôi đã chạy mõi rã rời, đã “nhắm mắt đuổi theo”, đã hít thở thiên hương “một chút quần áo lót của hồng nhan”, để rồi gục đầu sám hối “bên bờ cát bụi”.
Khi lặng chìm trong u trầm tịch mạc, là một trời huyễn mộng phủ trăng sương. Tôi lắng nghe tiếng gọi của vô cùng, nơi vĩnh cửu linh hồn tôi cùng mầm cây ngọn cỏ ươm nỗi niềm hân-hoan-tĩnh-lặng, trần truồng và trinh bạch, vô thỉ và vô chung.
“Tôi nằm xuống một khuya vàng bên suối
Mở hồn ra làm bãi trắng tinh khôi”
Từ:
“Những mối sầu đâu tự buổi sơ sinh”
Hồi ức của trời xưa còn rớt rơi trong tiềm thức kiếp nào, tôi luôn ngậm ngùi về kiếp nhân sinh vật vờ vô định.
Trong hồn tôi vành cỏ mộ xanh rì”
Hổn hển chạy theo bóng trăng tà
Ngây ngất lăn dài theo ngọn gió vàng phai
Ngất lịm u trầm trong tịch mịch rừng mây
“Khi thấm mệt tôi đi luồn ra núi
Cuối chiều tà chỉ gặp cỏ hoang sơ
Bước lủi thủi tôi đi luồn vô núi
Nghe nắng tàn run rẩy bóng cây khô
Chân rục rã tôi đi luồn ra núi
Hồn rụng rời trước mặt bãi hư vô”
Chân rục rã tôi đi luồn ra núi
Hồn rụng rời trước mặt bãi hư vô”
Đồng vọng của cõi-lặng-im như tiếng gọi của hồn tôi từ nấm mồ thiên cổ, từ những “mang mang sầu vạn thuở”.
“Nghe lạnh hàn khi chạm đáy hư vô
Hồn đã ủ ngàn năm trong lá cỏ”
Tiếng réo gọi của hư vô với nỗi rộn rã ngất ngây mê hoặc, máu trong tim chảy tràn như suối, máu trong tim đặc quánh tím bầm, tôi đâm đầu chạy đến với hư vô, điên cuồng chìm trong hấp lực huyễn hư cô tịch.
“Đau đớn quá trong tôi niềm tuyệt đối
Nên cởi truồng chạy giữa đám vi lô
Tôi động cỡn nhảy kè bên khe núi
Rồi ôm đầu lao thẳng xuống hư vô”
Hư vô là niềm cám dỗ không nguôi, là nỗi quyến dụ của chân như hiện thực, là nơi nhàn thoát u tĩnh thiên thu, nó hút ta về miền tồn-sinh-vĩnh-cửu trong sát na kỳ ngộ.
“em hỡi em ơi cõi nào xa biếc
Ta sẽ về ngủ lại với thiên thu
Em sớm theo ta đến cõi xa mù
Hay ở lại để sầu theo mây nước”
Tôi sẽ về! Tôi sẽ về theo tiếng gọi hư vô, bởi vì các em hỡi: “Hồn anh trong bóng nguyệt”
“Các em làm sáng rực cả vô minh”
Tôi nghìn năm đứng đợi bên bờ vực tử sinh, mà vòng xoay sinh tử cũng vô cùng hư ảo.
“Suốt một đời chỉ nói với hư vô”
Tôi nói gì với hư vô? Khi hư vô không là một nơi để đến, khi hư vô không là một cõi đi về.
“Mộng vừa chín các em đều mấp máy
Những đêm vàng khép lại cửa vô minh”
mà:
“Một ngàn năm kỳ ảo cửa tồn sinh”
nơi đó:
“Hồn sinh tử xin thề không dẫy dụa”
*
* *
“Ta cắm đầu lao thẳng tới hư vô”
Là một viễn khách chối từ quán trọ ta bà, bỏ lại một chỗ dừng chân của kiếp người bi tráng đam mê, chối từ một-mái-ấm-nhân-gian hiện hữu, chối từ cả bụi tro lưu chuyển luân hồi.
“Suốt một đời chỉ nói đến hư vô”
“Lao thẳng xuống hư vô” là buông rời bản ngã, là nơi không có cái tôi hoang mang tình lụy. Nhưng tôi có thực đã lao thẳng tới hư vô? Hay một lực phản hồi tung ngược tôi như quả bóng dội vào tường, rơi xuống và tưng tưng về lại kiếp hiện sinh?
Và phải chăng hư vô chỉ là một khát vọng?
Một cõi về huyễn mộng?
Hay một nơi đi không là để đến?
Để rồi tôi lại chợt nhìn ra một con người “chiều thu xưa tôi hiện đến trong đời” lang thang trên mặt đất này với một linh hồn “như cỏ dại”, như “vì sao rụng giữa thu xa” và “da thịt đã bắt đầu thấy rợn”.
Khi hiện diện trên mặt đất này, tôi, một linh hồn trong veo, thuở đất trời khai lập với bao hỗn mang trong cái nhỏ nhoi phận người, tôi đã vội nhìn ra, đã sớm tìm thấy cái u uất huyền vi trong vô tận đất trời: “Chiều thu xa chiều thu xa chiều thu xa” nơi cái
“hồn tôi nữa mượt mà như con gái”
Như áo lót trong của những nàng trẻ dại”
Cái mùi hương mê hoặc từ chiếc áo trong của những nàng con gái đó đã chảy vào máu tim một khao khát tai ương, một ham muốn lưu đày:
“Nhưng từng đêm thao thức đến khuya dài
Tim đã thấy bao thoáng buồn hiện đến
..............................….
Thôi phải rồi sầu đã ngự trong tôi”
Từ đó tiếng vọng của mối sầu thiên cổ như hồi chuông chiều nhịp vào tim tôi từng nhịp rã rời, từng nhịp u trầm tịch mịch, từng nhịp hoang hoải mênh mang.
Từ tiếng “con sáo ngàn lên tiếng gọi thu sang
con bướm hoang tìm nắng giữa đêm tàn”
Và để “Tôi một mình trở lại rừng thu xa
Chiều thu xa chiều thu xa chiều thu xa”
Nguyễn Đức Sơn, phải chăng cái tên đã quyện vào định mệnh kiếp đời nên tôi sống giữa Sơn rừng yêu tuế nguyệt phong vân, nên ảo ảnh tiền thân cứ hiện về tiêu dao theo các vì sao chiếu diệu. Tất cả rồi cũng khép lại từ đây, từ cái sát na nhiệm mầu để tôi trở về cái rỗng không, một cõi hư vô viên mãn. Tất cả đã khép lại từ đây, nơi cái giao điểm của một trang đời đìu hiu gỗ mục.
Khép lại để mở ra khu rừng ngàn thông vô tận.
Khép lại để mở ra bầu trời thong dong mây trắng.
Khép lại để mở ra muôn trùng biển sóng chập chùng.
Khép lại để mở ra hư vô mầu nhiệm.
Tôi muốn gửi lại nơi đây trang cuối cùng vô tự.
Người viết bài này xin mượn những dòng cảm nhận về anh, nhà thơ Nguyễn Đức Sơn, để khép lại như một nén nhang khói vương trên đồi Phương Bối: “Như cánh chim bay qua không lưu ảnh hình trên mặt nước, chẳng cần gì giữ lại cho kiếp hậu lai, anh giản đơn là làn gió qua song trong biển đời miên viễn.
Lòng đất nào anh đã nằm im nhìn ngàn sao vỡ vụn hóa thân, còn chăng là trần gian mãi hoài niệm về một ngôi “sao trên rừng” quạnh cuồng tinh đọng. (Viên Hướng)”
Lê Văn Trung
Quê nhà, tháng sáu mười hai, 2020
NGANG QUA GÒ DƯA CHẠNH NHỚ THI SĨ BÙI GIÁNG
(kỷ niệm ngày mất của tiên sinh 7.10.1998)
Ôi huyệt mộ trần gian này muôn thuở,
Ông nằm nghe sương rớt hột bình nguyên
Ngàn thu biếc tung tăng bầy dê nhỏ
Lá cồn lay xao xác gió xa miền
Ông nằm nghe sương rớt hột bình nguyên
Ngàn thu biếc tung tăng bầy dê nhỏ
Lá cồn lay xao xác gió xa miền
Ông nằm nghe tiếng chiều xanh nức nở
Con dế buồn vọng tới bến vô biên
Con bướm trắng con chuồn chuồn cánh đỏ
Con chồn loang những sắc mượt lông mềm
Con dế buồn vọng tới bến vô biên
Con bướm trắng con chuồn chuồn cánh đỏ
Con chồn loang những sắc mượt lông mềm
Ông đã đi từ bình minh nguyên thuỷ
Ông đã về từ cõi tịnh tinh khôi
Một con mắt khóc người xa buổi ấy
Còn một con dõi mộng cháy bên trời
Ông đã về từ cõi tịnh tinh khôi
Một con mắt khóc người xa buổi ấy
Còn một con dõi mộng cháy bên trời
Ông đã đi, đã đành là đi vậy
Mà trần gian không nở khóc chia phôi
Trái tim đỏ vẫn ngời dòng máu chảy
Một vì sao rực lửa phía xa xôi
Mà trần gian không nở khóc chia phôi
Trái tim đỏ vẫn ngời dòng máu chảy
Một vì sao rực lửa phía xa xôi
Mây trắng mãi bồng bềnh muôn vạn nẻo
Quê nhà ơi vượn hú cuối chân đèo
Hồn ông với hồn thiên thu lạnh lẻo
Dòng sông trôi bờ quạnh bến hoang liêu
Quê nhà ơi vượn hú cuối chân đèo
Hồn ông với hồn thiên thu lạnh lẻo
Dòng sông trôi bờ quạnh bến hoang liêu
Hồn ông với hồn trăng sao rạng chiếu
Rừng truông khuya lồng lộng gió muôn chiều
Hồn ông với hồn đất trời vi diệu
Đã vạn lần hổn hển một tình yêu
Rừng truông khuya lồng lộng gió muôn chiều
Hồn ông với hồn đất trời vi diệu
Đã vạn lần hổn hển một tình yêu
Ông đã đi từ mang mang nguồn cội
Ông trở về từ thăm thẳm cao xanh
Trần gian hỡi trăm năm chừng ngắn ngủi
Một lần qua là từ biệt sao đành
Ông trở về từ thăm thẳm cao xanh
Trần gian hỡi trăm năm chừng ngắn ngủi
Một lần qua là từ biệt sao đành
Ông đã đến và đi riêng một cõi
Đã phai vàng thổn thức mấy thu xanh
Đã hò hẹn, đã tương phùng, chờ đợi
Đã chia lìa muôn ngàn nẻo lênh đênh
Đã phai vàng thổn thức mấy thu xanh
Đã hò hẹn, đã tương phùng, chờ đợi
Đã chia lìa muôn ngàn nẻo lênh đênh
Ông đã đi mà vạn lần gởi lại
Linh hồn ông thao thức mấy phương người
Ông đã về mà lòng sầu cháy mãi
Trái tim nồng nhịp mỏi chốn xa xôi
Linh hồn ông thao thức mấy phương người
Ông đã về mà lòng sầu cháy mãi
Trái tim nồng nhịp mỏi chốn xa xôi
Mở đôi mắt muôn vì sao nhấp nháy
Khép bờ mi chìm mộng cuối chân trời
Khép bờ mi chìm mộng cuối chân trời
Ông đã đi, đã đành là đi vậy
Mà trần gian không nở khóc chia phôi
Mà trần gian không nở khóc chia phôi
Các em hỡi những nàng tiên Mọi nhỏ
Tình lao xao da thịt cháy hương rừng
Các em hãy về đây quì bên mộ
Khóc một lần thương tiếc bóng thanh xuân
Tình lao xao da thịt cháy hương rừng
Các em hãy về đây quì bên mộ
Khóc một lần thương tiếc bóng thanh xuân
Nghe xương máu ngấm trong hồn cây cỏ
Tận cõi về thăm thẳm của riêng ông
Tận cõi về thăm thẳm của riêng ông
Ông đã đi mang mang hồn thiên cổ
Vẫn còn đây lời Phụng Hiến sau cùng.
Vẫn còn đây lời Phụng Hiến sau cùng.
Lê Văn Trung
NÍU GỌI MỘT MÙA THU
https://www.facebook.com/groups/395853348109312/posts/626007141760597/
https://www.facebook.com/groups/395853348109312/posts/626007141760597/
có ai về níu mùa thu cũ
nhặt những tàn phai cuối phận người
chiếc lá đời tôi vàng mấy độ
còn vương màu nắng thuở đôi mươi
nhặt những tàn phai cuối phận người
chiếc lá đời tôi vàng mấy độ
còn vương màu nắng thuở đôi mươi
hãy đốt giùm tôi bừng lửa cháy
hãy ướm cho nồng lệ ngát hương
hãy uống như lòng nhau bỏng khát
hãy say như rượu ủ đêm hồng
hãy ướm cho nồng lệ ngát hương
hãy uống như lòng nhau bỏng khát
hãy say như rượu ủ đêm hồng
có ai về khoác áo mù sương
lụa mỏng da ngời đêm dạ lan
sợi tóc nào rơi từ thơ ấu
trói cả đời nhau vào trăm năm
lụa mỏng da ngời đêm dạ lan
sợi tóc nào rơi từ thơ ấu
trói cả đời nhau vào trăm năm
có ai còn gọi nhau mà ngỡ
tên của mùa thu hương sắc xưa
tên của đời nhau còn duyên nợ
tên của từng đêm mộng sững sờ
tên của mùa thu hương sắc xưa
tên của đời nhau còn duyên nợ
tên của từng đêm mộng sững sờ
về thắp đêm hồng trăm ngọn nến
soi lấy tình thu trong mắt đen
soi bóng đời nhau - dù lỗi hẹn
mịt mù xa hút tuổi hoa niên.
soi lấy tình thu trong mắt đen
soi bóng đời nhau - dù lỗi hẹn
mịt mù xa hút tuổi hoa niên.
Lê Văn Trung
THÁNG TÁM
https://www.facebook.com/groups/395853348109312/posts/610646399963338/
Nắng cũng theo mây buồn xuống thấp
Áo người chưa kịp thắm vàng thu
Tóc mùa sương cũ chùng trong gió
Ai gọi hoàng hôn về nhớ nhau
Áo người chưa kịp thắm vàng thu
Tóc mùa sương cũ chùng trong gió
Ai gọi hoàng hôn về nhớ nhau
Tháng tám trời mưa như tiếng khóc
Tháng tám trời ru như tiếng than
Ai nhuộm vàng phai từng nốt nhạc
Ai tiếc màu thu về chớm đông
Tháng tám trời ru như tiếng than
Ai nhuộm vàng phai từng nốt nhạc
Ai tiếc màu thu về chớm đông
Tháng tám buồn như một nỗi buồn
Ai ngồi thương nhớ những dòng sông
Ai đem thơ ướp vào da lụa
Cho chùng cho lặng một mùi hương
Ai ngồi thương nhớ những dòng sông
Ai đem thơ ướp vào da lụa
Cho chùng cho lặng một mùi hương
Tháng tám trời nhiều mây quá em
Ai về qua phố, phố không đèn
Chỉ nghe tiếng bước chân quên lãng
Mỗi bước chân đau một nỗi niềm
Ai về qua phố, phố không đèn
Chỉ nghe tiếng bước chân quên lãng
Mỗi bước chân đau một nỗi niềm
Tháng tám trời nhiều mưa quá em
Mưa chiêm bao ướt lạnh vai mềm
Cho tôi về giữa cơn mơ đó
Sao giá băng về theo giá băng!
Mưa chiêm bao ướt lạnh vai mềm
Cho tôi về giữa cơn mơ đó
Sao giá băng về theo giá băng!
Lê Văn Trung
TRÁI TIM TÔI, TIM CỦA ĐẤT TRỜI
https://www.facebook.com/groups/395853348109312/posts/625029765191668/
Tôi đang thở với đất trời
Giữa bao la của cuộc đời mênh mông
Tôi đang soải cánh vô cùng
Với mây ngũ sắc chập chùng ngàn phương
Tôi đang thở với đất trời
Giữa bao la của cuộc đời mênh mông
Tôi đang soải cánh vô cùng
Với mây ngũ sắc chập chùng ngàn phương
Tôi đang tan vào mưa sương
Và đang bay giữa rừng hương sắc người
Tôi đang uống giọt tình vui
Từ trong mắt lệ rực ngời lửa thiêng
Tôi đang gửi trái tim mình
Vào tim trời đất vào mênh mang đời
Em ơi hãy nở giùm tôi
Nụ hoa tình của một thời thanh xuân
Hãy đi cho đến vô cùng
Vào tim trời đất vào mênh mang đời
Em ơi hãy nở giùm tôi
Nụ hoa tình của một thời thanh xuân
Hãy đi cho đến vô cùng
Đi cho tận cõi thỉ chung nhiệm mầu.
Lê Văn Trung
TUYỆT LỘ
https://www.facebook.com/groups/395853348109312/posts/619588899069088/
Rồi những mùa xanh tiếp tiếp đi
Dặm ngàn thiên lý gió sương bay
Giang hồ bạc thếch hồn ly khách
Chén rượu nhân quần men đắng cay
Dặm ngàn thiên lý gió sương bay
Giang hồ bạc thếch hồn ly khách
Chén rượu nhân quần men đắng cay
Tìm ai giữa đất trời mông quạnh
Đốt đuốc soi lòng, ta với ta
Đã liệm trăm năm vào đất lạnh
Còn đâu hương sắc mộng phù hoa
Đốt đuốc soi lòng, ta với ta
Đã liệm trăm năm vào đất lạnh
Còn đâu hương sắc mộng phù hoa
Sá gì gom hết ngàn thu lại
Nhân thế vàng như rừng úa vàng
Sá gì đập vỡ trăm hồ rượu
Trời đất cơ hồ tuyệt mỹ nhân
Nhân thế vàng như rừng úa vàng
Sá gì đập vỡ trăm hồ rượu
Trời đất cơ hồ tuyệt mỹ nhân
Ta say từ buổi em là rượu
Ta tan từ độ em là mây
Ta phai từ thuở hương là gió
Từ trăng chìm dưới bến sông này
Ta tan từ độ em là mây
Ta phai từ thuở hương là gió
Từ trăng chìm dưới bến sông này
Rồi những mùa xanh trôi tiếp tiếp
Trùng trùng vô tận kiếp nhân sinh
Chén rượu nhân quần xin cạn hết
Ta và em lạc giữa phận mình.
Trùng trùng vô tận kiếp nhân sinh
Chén rượu nhân quần xin cạn hết
Ta và em lạc giữa phận mình.
Lê Văn Trung
VƯỜN CŨ
https://www.facebook.com/groups/395853348109312/posts/627777138250264/
Chợt thấy lòng như kẻ nhớ nhà
Chợt thấy đời đau niềm lữ thứ
Phận người như một chuyến đi xa
Chợt thấy đời đau niềm lữ thứ
Phận người như một chuyến đi xa
Ta men theo những lối đi mòn
Nghe xót xa từ mỗi bước chân
Nghe tiếng chim buồn kêu lẻ bạn
Thấy trăng mùa cũ đã phai rằm
Nghe xót xa từ mỗi bước chân
Nghe tiếng chim buồn kêu lẻ bạn
Thấy trăng mùa cũ đã phai rằm
Thấy bóng ta buồn như chiếc lá
Rụng xuống bên đường em bước qua
Ta thấy ta hồ như kẻ lạ
Hồ như lòng xưa vừa phôi pha
Rụng xuống bên đường em bước qua
Ta thấy ta hồ như kẻ lạ
Hồ như lòng xưa vừa phôi pha
Ta thấy "ta buồn hơn bến sông" (*)
Hồ như con nước đã thay dòng
Ta về nghe tiếng chim vườn cũ
Rụng giữa hồn ta giọt lệ buồn.
Hồ như con nước đã thay dòng
Ta về nghe tiếng chim vườn cũ
Rụng giữa hồn ta giọt lệ buồn.
Lê Văn Trung
No comments:
Post a Comment