Tuesday, January 14, 2020

Trang Hoi Quan Phi Dung 8

Nỗi buồn phương Bối - Nỗi chìm dâu biển một câu thơ - Nỗi niềm - Nỗi niềm thiên cổ thoáng mây bay - Nụ đời thơm ngát một câu thơ - Quá giang - Quảng Ngãi, em đợi tôi về - Quê nhà.






NỖI BUỒN PHƯƠNG BỐI
*https://hoiquanphidung.com/showthread.php?28764-Trang-Th%C6%A1-L%C3%AA-V%C4%83n-Trung


Gió trăm năm thổi qua chiều
Hồn tôi chiếc lá rơi theo bóng người
Nắng tàn Phương Bối (*) chưa nguôi
Buồn trôi rất chậm bên trời Blao
Buồn leo lắt một vì sao

Buồn như tàn cuộc chiêm bao chưa về
Buồn trôi mấy dặm Tiểu Khê (**)
Bóng mây mùa cũ còn bay cuối trời
Hái giùm tôi! Hái giùm tôi!

Màu hoa buồn rũ tóc người hương phai
Tôi trăm năm cuộc đi dài
Nghe đau dặm cỏ cuối ngày phôi pha
Buồn như buồn nhớ quê nhà
Buồn như buồn tự phương xa lạnh về

Hồn tôi đọng xuống lòng khe
Lặng im trôi giữa bốn bề đìu hiu.
                        Lê Văn Trung


NỔI CHÌM DÂU BIỂN MỘT CÂU THƠ
*https://vannghequangtri.blogspot.com/2019/11/noi-chim-dau-bien-mot-cau-tho-tho-le.html
*https://hoiquanphidung.com/showthread.php?28764-Trang-Th%C6%A1-L%C3%AA-V%C4%83n-Trung


Em tiếc thương chi mà câu hát
Vàng cả đêm tôi tiếng thở dài
Em tiếc thương chi mà xa hút
Còn về gọi mãi những phôi phai

Tình không níu được tình như mây
Xa rồi tay nhớ quá bàn tay
Từng ngón đan buồn trăm nỗi nhớ
Từng ngón thơ xưa cũng úa gầy

Em hát về ai lời dỡ dang
Em gửi về đâu mộng héo tàn
Mà nghe tiếng hát như dòng lệ
Chảy mãi vào trong những vỡ tan

Em gửi về đâu mà tiếng hát
Như lời hoài vọng giấc mơ xưa
Sông chảy về đâu mà xa hút
Nổi chìm dâu biển một câu thơ.
                           Lê Văn Trung


NỖI NIỀM
Lòng chưa đành áp thấp
Mà tình em giăng mưa
Cho chiều tôi bão táp
Xác xơ hồn trăng xưa
Tay cầm hạt mưa nhỏ
Như cầm giọt tình buồn
Chiều giăng mù nỗi nhớ
Trôi hoài vào mênh mông

Tay cầm hạt mưa nhỏ
(Hay lệ người rưng rưng)
Vòng tay đời lạnh quá
Còn ấm tình nhau không?

Lòng chưa đành chớp biển
Tình em vội mưa nguồn
Rừng đời tôi thác đổ
Qua mấy ghềnh tai ương

Thơ tôi vàng như lá
Úa bầm trong chiêm bao
Tình em vàng như lá
Trôi về tận phương nào?
             Lê Văn Trung 



NỖI NIỀM THIÊN CỔ THOÁNG MÂY BAY

Tôi gọi tôi về đầy xót xa
Vườn cũ đã then cài kín cổng
Đường rêu không một bóng người qua
Nhện giăng kín cả lòng xưa cũ
Con chim lẻ bạn cũng không về
Thăm thẳm rừng xa lời gió hú
Gọi bầm nỗi nhớ gửi thiên thu
Tôi nhuốm tàn tro, khơi bếp quạnh
Ngồi gọi tên mình, không nhớ tên!
Ngồi gọi tên người, không tiếng vọng
Đất trời cô quạnh buồn mông mênh
Cúi hôn chiếc lá bên thềm vắng
Rụng tự mùa thu xưa, rất xa
Mà nghe trong lá niềm hiu quạnh
Của một mùa sương mắt lệ nhòa
Lá ơi, thôi nhé, tôi về đây
Gửi cả trăm năm cát bụi này
Nhuộm thêm cho úa màu thu cũ
Nỗi niềm thiên cổ thoáng mây bay.
                       Lê Văn Trung


NỤ ĐỜI THƠM NGÁT MỘT CÂU THƠ
Tôi trải hồn tôi lên cỏ mượt
Nằm nghe chim hót tận rừng xa
Em nở búp sen từng nhịp bước
Hương chìm trong áo ủ trong hoa

Cơn gió tình si cũng ướp nồng
Màu thơm của tóc chảy như sương
Màu của thiên thu hồ thủy bích
Màu của trăng phai bóng nguyệt hồng

Tôi trải hồn thơ lên nỗi nhớ
Mà nghe nhạc rót mật bên trời
Trăm đóa hoa mây vờn như bướm
Em về hò hẹn cuộc tình vui
Con dế đa tình khan cả giọng
Ru mãi lời ru nồng ái ân
Xin rước em về đêm huyễn mộng
Sương ngàn gió núi cũng dâng hương

Con chim cổ tích về xây tổ
Đan chiếc nôi tình trong giấc mơ
Huyền diệu lòng em hoa chợt nở
Nụ đời thơm ngát một câu thơ.
                           Lê Văn Trung

QUÁ GIANG
*https://hoiquanphidung.com/showthread.php?28764-Trang-Th%C6%A1-L%C3%AA-V%C4%83n-Trung
Tôi quá giang một nỗi buồn
Cho tôi về tận suối nguồn nhân gian
Cho tôi tắm gió mây ngàn
Cho tôi về thuở chưa tàn giấc mơ

Tôi quá giang vài câu thơ
Cho tôi về thuở còn chờ đợi em
Thuở tình chưa gọi bằng tên
Mà bâng khuâng mà nhớ quên bạc lòng

Tôi quá giang chiếc lá vàng
Về trong nắng nhuộm sương tan trắng chiều
Về trong hoang vắng tịch liêu
Nghe tình thu đã ít nhiều phôi pha

Xin quá giang một lời ca
Em đang ru mãi thiết tha cõi người
Rồi thôi, ngồi lại mình tôi
Và chôn kín nỗi ngậm ngùi cùng thơ.
                               Lê Văn Trung

QUẢNG NGÃI, EM ĐỢI TÔI VỀ

*https://hoiquanphidung.com/showthread.php?28764-Trang-Th%C6%A1-L%C3%AA-V%C4%83n-Trung

Em đợi tôi về không
Quảng Ngãi?
Dòng xưa vời vợi bến sông Trà
Tôi hẹn bao lần quay trở lại
Mỗi ngày thêm hút nỗi chia xa
Em gọi tôi về không
Quảng Ngãi?
Chiều mưa ướt lạnh áo thu vàng
Có tôi quán vắng buồn như thể
Chưa về đã sớm vội chia tan
Có tôi quán vắng buồn như thể
Mời nhau chưa cạn mấy ly buồn
Vội chia trăm ngã, chìm muôn hướng
Tôi ngồi uống mãi chiếc ly không
Có phải xa rồi, em
Quảng Ngãi?
Mưa!
Chưa mưa, mà ướt lệ người
Vườn tôi rụng một vành trăng úa
Như tình xưa đã úa vàng rơi.
                          Lê Văn Trung

QUÊ NHÀ
Đi và đứng như một loài thú lạ
Ta trở về tìm lại quán quê xưa
Thuở trời đất và linh hồn hoang dã
Rừng núi mong ta, khe suối đợi chờ
Bay và lượn như con chim con bướm
Ta trở về nghe tiếng gọi rừng thiêng
Thuở Trời Đất mang tên là Ánh Sáng
Rọi soi về trăm Nẻo Hạnh Vô Biên
Ca và hát như con giun con dế
Ta trở về nghe mặt đất hồi sinh
Ôi hạnh phúc đã xanh từ giọt lệ
Ta nẩy mầm trong tận trái tim em
Triệu triệu năm như một loài thú lạ
Ta trở về tìm lại bóng ta xưa
Ta tìm lại một Bí Huyền Vô Ngã
Trong vô biên vời vợi cả trời Thơ.
      09.6.2019  Lê Văn Trung



No comments:

Post a Comment

Trang Văn Nghệ Quảng Trị 19

Buồn nghe tiếng gọi hai đầu tử sinh -   Chiều - Chiều buông - Dặm trường - Dòng sông cũ - Đưa tiễn một mùa thu - Em chảy về đâu -   chiều th...