Tuesday, January 14, 2020

Trang Hội Quán Phi Dũng 10

Tình xuân - Tình xuân - Tôi đã thấy tôi đã nghe - Trong mơ tôi thấy các em về - Về lại bắc Cần Thơ - Về nghe dòng sông kể chuyện -  Xa vắng - Xin một lần sau cuối - Xin tình là quán trọ của trăm năm - Xuân lòng - U Hoài - Uống nhầm ly rượu của thiên tai – Vẫn còn thăm thẳm từng giọt sương - Vàng óng tình tháng giêng – Vàng phai - Vàng rụng - Vắt cho khô cạn nỗi buồn - Về đi ngồi lại bên đời - Về đi về đi thôi - Về lại bắc Cần Thơ – Về ngang thành phố cũ - Về nghe chim hót vườn xưa - Về nghe dòng sông kể chuyện - Vĩnh cửu – 




TÌNH XUÂN
Lòng đã chạp, vàng hoa tôi vội nở
Mà mùa xuân còn ở cuối phương người
Lòng chưa tết mà đất trời ươm nỗi nhớ
Rượu lòng ai còn ủ mật phía đời vui
Chiều đã chạp, chiều xanh, chiều biếc ngọc
Con én tình rối rít gọi tình ơi
Ai gõ nhẹ vào đàn tôi suối nhạc
Rừng xôn xao gió hát gọi mây trời
Lòng đã chạp, lòng xanh tôi trổ lộc
Mà xuân em còn bến cũ neo thuyền
Tôi – sóng – vỗ vào bờ em thao thiết
Lòng xuân chưa? Tình đã nở vô biên
Áo hoa nở hay lòng hoa nở tết
Vàng hoa tôi nhuộm thắm giấc mơ người
Xin về nở giữa lòng tôi tháng chạp
Tô lên chiều màu đỏ thắm son môi.

Lê Văn Trung


TÌNH XUÂN
Tháng chạp đã vàng ươm màu áo mới
Mà mùa xuân còn ngủ ở phương người
Ai là lụa hương bay từng nhánh gió
Cho tình xanh mềm mượt cả hồn tôi
Tôi ngồi nghe những mầm non thức dậy
Dưới tàng cây sương cũng dậy men nồng
Xin uống cạn cùng tôi đất trời tháng chạp
Bay cùng tôi hỡi mây trắng mênh mông
Em đâu đó. Ủ hương nồng thục nữ
Tóc cài hoa, xiêm áo, mộng thiên đường
Ôi yến tiệc tình yêu, mi ngà môi ngọc
(Đã một thời, em, quốc sắc thiẽn hương)
Xin mở cửa cho nghìn phương lộng gió
Cho trăm năm về nở một rừng hoa
Cho cát bụi cũng thơm tho mùi tình ái
Cho đất trời cũng rờn rợn xương da
Ôi giữa chạp mà hồn xuân giục giã
Mà tình xuân cuồn cuộn máu xuân nồng
Ai nhã nhạc mà hồn tôi rộn rã
Xuân sẽ về, em có trở về không?
                               Lê Văn Trung 

TÔI ĐÃ THẤY TÔI ĐÃ NGHE
*https://hoiquanphidung.com/showthread.php?28764-Trang-Th%C6%A1-L%C3%AA-V%C4%83n-Trung
Tôi đã nghe tiếng kêu cứu của người đàn bà dưới đòn roi bạo tàn
Tôi đã thấy máu loang trên áo người công nhân
Tôi đã thấy em rạng ngời dưới bầu trời tháng sáu
Tất cả hợp thành bài hùng ca
Dữ dội và đau thương
Bi phẫn và quật cường
Nhân danh tự do
Nhân danh công lý
Rừng giông bão
Biển cuồng cuộn sóng
Từng cọng cỏ mầm hoa cũng có quyền được sống
Được xanh trong và khoe sắc cho đời
Tôi đã nhìn thấy em lệ chảy trên môi
Như giọt máu trong tim ngời hy vọng
Tôi đã nhìn thấy vòng tay anh công nhân dìu người mẹ già đi tới
Và những em thơ theo anh chị xuống đường
Trong trái tim các em chỉ có tình thương
Thương mẹ thương cha thương anh thương chị
Yêu giống nòi yêu Tổ Quốc Quê Hương
Ôi những điều tôi đã thấy đã nghe
Thắp sáng niềm tin
Ươm mầm hy vọng.
                   Lê Văn Trung  

  TRONG MƠ TÔI THẤY CÁC EM VỀ
Đứa đồi cao ôm súng nhớ sân trường
Đứa què quặt đi bằng đôi nạng gỗ
Các em về không giấu nỗi đau thương

Đứa ôm mặt khóc ròng trên xe đẩy
Buồn hay vui khi gặp lại nơi này
Lòng tôi như cơn mưa phùn tháng bảy
Các em về hiu hắt gió heo may

Đứa lủng lẳng đôi tay còn bết máu
Nằm im lìm trên từng chiếc băng ca
Đứa vừa chết phủ tang cờ, đôi mắt
Còn lăn tròn hai hàng lệ xót xa

Xin cám ơn cho tôi còn gặp lại
Dù các em về trong một thoáng mơ thôi
Dù các em về không còn nguyên thân xác
Nhìn được nhau cũng đủ gượng môi cười

Trong mơ tôi từng dãy bàn lớp học
Nằm đìu hiu, cây phượng đứng im lìm
Mắt cay cay tôi tưởng mình sắp khóc
Nhớ các em giờ trăm đứa trăm miền.
Lê Văn Trung (Blao, tháng 7.69)

VỀ LẠI BẮC CẦN THƠ
Sóng vẫn vỗ đôi bờ sông mông quạnh
Chiếc phà vẫn lại qua muôn đời cam phận
Người đi, về chẳng hò hẹn cùng ai

Ba mươi năm như một tiếng thở dài
Réo áo não qua lòng người khách lạ
Chiều cuối đông ngồi chờ bên kè đá
Vành trăng xưa từng mảng vỡ theo dòng

Chạnh nhớ người qua bến bắc hoàng hôn
Lòng thiếu nữ tỏa hương thầm dạ thảo
Ba mươi năm nửa đời tôi gió bão
Nhớ, quên người gió xõa tóc chiều buông
    Nhớ, quên người thăm thẳm một dòng sông
Gió thổi về đâu? Xuôi ngược cõi vô cùng
Em chẳng hiểu mây đời tôi vô định
Em có thấy sông đời tôi trăm nhánh

Mà chiều nay đậu lại bắc Cần Thơ
Ba mươi năm không hẹn, không chờ
Lòng tôi vẫn như lòng tôi rất cũ
Tình tôi vẫn như màu trăng viễn xứ

Đêm Ninh Kiều sáng một khoảng tình tôi 
                        Lê Văn Trung

VỀ NGHE DÒNG SÔNG KỂ CHUYỆN
*https://hoiquanphidung.com/showthread.php?28764-Trang-Th%C6%A1-L%C3%AA-V%C4%83n-Trung

Về bến cũ nghe dòng sông kể chuyện
Chuyện trăm năm, chuyện núi lỡ non mòn
Nghe xa vắng như một lời kinh nguyện
Như gió buồn ru úa buổi tàn đông

Năm mươi năm áo giang hồ bạc thếch
Chén rượu đời oan nghiệt rót về đâu
Cầu đã gãy, bên này bờ, xa cách
Giọt lệ người chìm mấy dặm sông sâu

Về bến cũ cúi hôn từng hạt cát
Thương phận người trôi giạt một đời rong
Tay vói níu bờ mây chìm trong nước
Thấy bóng mình tan giữa sóng long đong

Năm mươi năm trở về như khách lạ
Chợt thấy người xỏa tóc đứng bên sông
Nghe sông kể chuyện tình duyên dang dỡ
Câu thơ buồn chợt rụng giữa trời không.
                                            Lê Văn Trung

Thu về chưa? Sao lòng như sương
Nắng có vàng cho sương tỏa hương
Cho tình phiêu lãng nghìn năm cũ
Cũng nở thiên thu những đóa buồn
Thu không về, sao lòng heo may
Sao xôn xao một nỗi tình hoài
Sao phố buồn im chùng câu hát
Sao mềm bàn chân trên rêu phai
Thu về không? Hẹn đêm chưa tàn
Em về đâu mà ngày chưa sang
Ai buông câu hát ngoài hiên vắng
Hay tiếng sầu tôi vừa thở than
Hay tiếng đàn ai chùng nốt lặng
Hồn thu quạnh quẽ ở phương này
Hay tình em cũng chừng xa vắng
Hay thơ buồn như một cơn say!?
                          (Lê Văn Trung)

Xin Một Lần Sau Cuối
*https://hoiquanphidung.com/showthread.php?28764-Trang-Th%C6%A1-L%C3%AA-V%C4%83n-Trung

Xin rót cạn chén đời ta lần cuối
Tạ ơn người, tạ lỗi với trăm năm
Men rượu chảy như một lời thống hối
Câu kinh buồn là lệ buổi chia tan

Xin nhuốm lại đóm lửa chiều xưa cũ
Sợ hoàng hôn về lạnh giá, sương giăng
Ta cắm nhành hoa lên bình tim vỡ
Dấu tình xưa còn liệm kín mùi hương

Sông người ơi, xin chậm dòng mê mãi
Đừng miên man vỗ động sóng chân cầu
Ta rong rêu bám xanh hồn đá sỏi
Sợ vô cùng con nước cuốn trôi mau

Xin uống cạn chén đời nhau lần cuối
Rượu hoàng hôn vừa nhuộm bóng mây chiều
Em có thấy mặt trời bên vách núi
Còn rực ngời trên mỏm đá cheo leo.
                              Lê Văn Trung


Lòng cứ ngỡ đời vui là quán trọ
Ta ghé vào xin cạn chén cùng ai
Em, chủ quán, có chờ mong mòn mỏi
Ngồi cùng ta, em nhé, một đêm dài

Em là quán? Hay lòng em là quán
Ta giang hồ, khách lạ, bốn phương xa
Thôi hãy uống sá gì quen với lạ
Hãy quên ta, một viễn khách không nhà

Ta trăm năm hoài phí một đời thơ
Câu ái, câu ân, nghe buồn đứt ruột
Câu duyên nợ đã đành cam vụt mất
Ta giang hồ tay trắng cả tình xưa

Em là quán? Xin tình em là quán
Cho ta ngồi tạm lại một đêm vui
Cho ta thắp lòng nhau trăm ngọn nến
Sáng lung linh cho ấm cuộc tình người

Em là quán? Xin hồn em là quán
Cho ta tìm trong ký ức mù sương
Của đôi mắt thuở vàng thu đăm đắm
Thuở tình xưa vời vợi mộng hoang đường

Em là quán? Xin đời em là quán
Rót giùm ta ly rượu chảy trăm năm
Ta bỏ lại bên kia bờ quên lãng
Xin tình xưa còn mãi mộng nguyên rằm.
                                Lê Văn Trung

U HOÀI
 
Câu thơ viết trăm lần ta xé bỏ
Cuộc tình sầu xin gửi lại cho em
Ôi lữ khách trần gian là quán trọ
Đường trăm năm hun hút mộng không thành

Thuyền lênh đênh trên mịt mù biển sóng
Ta lênh đênh trong cuộc thế u buồn
Em đâu đó giữa lòng đời bão động
Có bao giờ chợt nhớ một người không?

Có bao giờ nhuốm chút hồn sương khói
Thắp trong chiều giọt lệ ấm hoàng hôn
Có bao giờ trong đợi chờ mòn mỏi
Chợt thấy lòng mình quá đổi mênh mông?

Em đâu đó giữa trùng vây lận đận
Chút hương phai nhuộm lại mắt môi chiều
Có thấy chăng cuối phương trời vô tận
Một bóng thuyền neo đậu bến cô liêu

Ôi lữ khách trần gian là quán trọ
Sao lòng hoài mơ mãi cuộc trăm năm?!

                                 Lê Văn Trung

UỐNG NHẦM LY RƯỢU CỦA THIÊN TAI

Ngày đã cuối năm, đời sắp cạn
Thôi đau gì nữa mà ai hoài
Sấp ngữa một đời ta chếnh choáng
Uống nhầm ly rượu của thiên tai

Đã đem lòng trải cùng thiên hạ
Đã tiêu hoang xương máu với tình
Đã viết hàng ngàn câu thơ lạ
Gửi vào trời đất mà buồn tênh

Ta say cũng chỉ là say tạm
Ta điên cũng chỉ là điên ngông
Cứ tưởng cố quên là quên được
Cứ tưởng say, điên cho ấm lòng

Ta nhắp tình em như mật đắng
Ta uống lòng người như gai chông
Có khi Thượng Đế còn điên đảo
Thì sá gì ta mà long đong

Ném vội đời mình như viên sỏi
Lặng chìm trong đáy biển nhân gian
Cũng đành một kiếp đời u tối
Cũng đành những nỗi tình chia tan

Ngày cuối năm nghe đời sắp cạn
Thôi khuất, thôi mờ như khói sương
Ta uống nhầm ly đời hoạn nạn
Không say mà sao lòng tang thương?!
                              
Lê Văn Trung

VẪN CÒN THĂM THẲM TỪNG GIỌT SƯƠNG
Tôi vẫn biết vòng tay mình bé nhỏ
Triệu vòng ôm không ấm cuộc tình người
Nỗi chia biệt chảy trăm dòng dang dở
Mùa tình xưa vàng úa lá thu phai

Tôi vẫn biết trái tim mòn mỏi nhịp
Mãi dội vào bờ bải bến hoang vu
Năm mươi năm cửa hoàng hôn đã khép
Tình hoàng hôn từ đấy cũng xa mù

Tôi vẫn biết men rượu chiều đã nhạt
Em không về tôi rót cạn đời tôi
Tôi rót mãi vào trùng trùng quên lãng
Máu trong tim từng giọt chảy ngậm ngùi

Ôi dẫu biết một ngàn năm ảo mộng
Mà ngàn năm còn vọng mãi phương người
Mắt mù sương hay mùa sương quá mỏng
Đã tan vào thăm thẳm giấc mơ tôi.
                              Lê Văn Trung

Tình em vàng hoa cúc
Thơm tho hồn tháng giêng
Chải mềm xuân lên tóc
Hương yêu cườm men xanh

Tình em nồng hương mật
Lòng tôi đang ươm tơ
Đa tình con dế nhỏ
Gáy vang chiều xuân mơ

Ai về ngang đầu ngõ
Thả một cánh mai vàng
Hay tình em vừa nở
Giữa lòng tôi xuân sang

Thơ tôi vừa ướp nhụy
Hàm tiếu tình tháng giêng
Con đường hoa trải lụa
Vàng óng lời yêu em
Lê Văn Trung

VÀNG PHAI
Em đi về đâu đó
Mà buồn tôi vàng theo
Nụ đời chưa kịp nở
Tàn phai cơn mơ chiều
Nắng vàng rơi mấy ngã
Áo xưa vàng hơn xưa
Tóc bay mù gió rối
Vàng hoe nỗi đợi chờ
Bước chân tình quá vội
Ướt vòng tay trong mưa
Mưa vàng phai mấy nỗi
Tình phai vàng cơn mơ
Trang kinh vàng nước mắt
Năm mươi năm chưa nhòa
Năm mươi năm thất lạc
Rồi đành xa đành xa
Em về đâu? Về đâu?
Nắng phai chiều quạnh quẽ
Ai tìm nhau tìm nhau
Đã phai từng giọt lệ.
 Lê Văn Trung - Viết cho 21.5 đến 30.5

VÀNG RỤNG

Rồi một chiều rượu đắng cả hoàng hôn
Tôi ngồi đếm tuổi đời tôi rơi chậm
Rơi như thể cuộc tình duyên quá muộn
Rơi như mùa vàng rụng những mùa rơi
Tôi thấy tôi trong hiu quạnh đất trời
Không đóm lửa về soi lòng úa lạnh
Tôi thấy tôi như một màu sương quạnh
Rơi không đành! Lãng đãng một đời sương
Rơi không đành nhuộm trắng cả hoàng hôn
Cho giọt rượu đắng bầm lời dang dỡ
Cho giọt rượu như lệ người rơi vỡ
Trên môi tình một thuở cháy niềm đau
Trên môi tình lạc lỏng kiếm tìm nhau
Tôi say buốt giữa men chiều rượu đắng
Em thì mãi là MỘT MIỀN IM LẶNG
Nỗi đau nào tôi gọi mãi tên tôi?
                                Lê Văn Trung

VẮT CHO KHÔ CẠN NỖI BUỒN
Đưa người qua hết dòng sông
Là tôi vắt cạn nỗi lòng xưa sau
Thôi cầm giữ chi niềm đau
Tiếc thương chi cuộc tình sầu nhân gian
Cầm giữ chi những nhiễu nhương
Cầm giữ chi những tai ương gập ghềnh
Cuối đời là chốn lãng quên
Cuối trời là bóng chiều nghiêng phận người
Đưa nhau qua một dòng thôi
Là tôi chảy hết một đời long đong
Vắt cho khô cạn nỗi buồn
Lệ người hóa đá đầu non đợi chờ.

VỀ ĐI NGỒI LẠI BÊN ĐỜI
Dòng sông nào trôi khuất nẻo mù sa
Ôi trái tim chảy trăm dòng thương hải
Vẫn còn nguyên giọt lệ bến giang hà

Hãy về đi, dù chẳng lời hò hẹn
Mộng trùng lai là giấc mộng phù vân
Hãy về đi, dù chén đời hoạn nạn
Rượu tương phùng là rượu của chia tan

Hãy về đi, dù áo đời tơi tả
Thì sá gì hương sắc đã phôi phai
Ta đã ném đời ta mù trăm ngả
Hãy về đi cho vẹn cuộc trần ai

Về ngồi lại bên dòng sông bồi lở
Như đời ta bồi lở suốt trăm năm
Vẫn còn nguyên trong ta từng giọt lệ
Khóc tình duyên chìm nổi cuộc thăng trầm.
                             Lê Văn Trung

VỀ ĐI! VỀ ĐI THÔI!
https://hoiquanphidung.com/showthread.php?28764-Trang-Th%C6%A1-L%C3%AA-V%C4%83n-Trung/page2
Vẫn nao nức một lần quay trở lại
Tìm vầng trăng chìm cuối bến sông người
Dù lòng đã heo may mùa thu cũ
Màu tình xưa còn ấm lệ trên môi

Vẫn quay quắt sân ga chiều gió rối
Đếm thời gian từng giọt nắng thu vàng
Nắng buồn rụng trên vai người chới với
Nỗi nhớ người giọt nắng buồn chưa tan

Thôi về đi một lần dù không kịp
Chiếc thuyền xưa chìm giữa bến sông người
Thôi về đi bóng đời nhau đã khuất
Còn bên trời một giọt lệ chưa rơi!
                       Lê Văn Trung


VỀ LẠI BẮC CẦN THƠ

(Gởi Ng.)
Sóng vẫn vỗ đôi bờ sông mông quạnh
Chiếc phà vẫn lại qua muôn đời cam phận
Người đi, về chẳng hò hẹn cùng ai

Ba mươi năm như một tiếng thở dài
Réo áo não qua lòng người khách lạ
Chiều cuối đông ngồi chờ bên kè đá
Vành trăng xưa từng mảng vỡ theo dòng

Chạnh nhớ người qua bến bắc hoàng hôn
Lòng thiếu nữ tỏa hương thầm dạ thảo
Ba mươi năm nửa đời tôi gió bão
Nhớ, quên người gió xõa tóc chiều buông
  Nhớ, quên người thăm thẳm một dòng sông
Gió thổi về đâu? Xuôi ngược cõi vô cùng
Em chẳng hiểu mây đời tôi vô định
Em có thấy sông đời tôi trăm nhánh

Mà chiều nay đậu lại bắc Cần Thơ
Ba mươi năm không hẹn, không chờ
Lòng tôi vẫn như lòng tôi rất cũ
Tình tôi vẫn như màu trăng viễn xứ

Đêm Ninh Kiều sáng một khoảng tình tôi 
                        Lê Văn Trung

VỀ NGANG THÀNH PHỐ CŨ
Lòng hoang vu trong một giấc mơ buồn
Và nỗi nhớ chảy ùa theo nỗi nhớ
Như sóng chiều xao xác mấy triền sông

Con đường nhuộm nắng vàng xưa còn đó
Mà áo vàng xưa mờ mịt phía hoàng hôn
Ai nhặt nắng ướp thơm từng trang vở
Để bây giờ nắng rụng giữa trời không

Người qua phố kể chuyện buồn với phố
Kể một mình
Kể mãi
Một mình nghe
Kể với ghế bàn hiên chiều quán nhỏ
Chợt thấy tay mình năm ngón so le

Người qua phố kể chuyện tình với phố
Chỉ một mình, ngồi kể với trăm năm
Kể với hàng cây vàng xao xác lá
Chợt thấy lòng mình giá buốt căm căm.
                          Lê Văn Trung


VỀ NGHE CHIM HÓT VƯỜN XƯA


Anh về vườn cũ nghe chim hót
Ngắm nắng chiều rơi những sợi vàng
Mây trôi về những phương trời hạ
Ôi nhớ ai mà mây lang thang
Về nghe xao xuyến gió hoàng hôn
Áo trắng hay sương nhuộm cuối vườn?
Có phải hồn thu từ vô tận
Vừa giăng lụa mỏng áo tình nhân
Anh về vườn cũ nghe chim hót
Chợt nhớ ngày xanh buổi nguyệt rằm
Em chải tóc mềm như suối nhạc
Ai ngờ chảy suốt cuộc trăm năm
Đôi bướm vàng say bài luân vũ
Nhịp cánh vờn theo khúc Phượng Cầu
Ai biết lòng ai lòng Tư Mã
Tình biết tình ai tình Tương Như
Anh về vườn cũ nghe chim hót
Xao xuyến như lời thương nhớ ai.
Lê Văn Trung


VỀ NGHE DÒNG SÔNG KỂ CHUYỆN
(đôi lúc ta buồn hơn bến sông)
Về bến cũ nghe dòng sông kể chuyện
Chuyện trăm năm, chuyện núi lỡ non mòn
Nghe xa vắng như một lời kinh nguyện
Như gió buồn ru úa buổi tàn đông

Năm mươi năm áo giang hồ bạc thếch
Chén rượu đời oan nghiệt rót về đâu
Cầu đã gãy, bên này bờ, xa cách
Giọt lệ người chìm mấy dặm sông sâu

Về bến cũ cúi hôn từng hạt cát
Thương phận người trôi giạt một đời rong
Tay vói níu bờ mây chìm trong nước
Thấy bóng mình tan giữa sóng long đong

Năm mươi năm trở về như khách lạ
Chợt thấy người xỏa tóc đứng bên sông
Nghe sông kể chuyện tình duyên dang dỡ
Câu thơ buồn chợt rụng giữa trời không.
                                            Lê Văn Trung

VĨNH CỬU
Khi ngưng thở là khi tôi đang sống
Với rực ngời lửa cháy suốt hư vô
Là bỏ hết sau lưng trời huyễn mộng
Là trở về vĩnh cửu một hồn thơ
Trái tim sẽ lặng trầm trong tịch lặng
Máu sẽ hồng mầu nhiệm một màu trăng
Và trái tim như một vành trăng lạ
Sáng thiên thu trong suốt cõi vĩnh hằng
Khi ngưng thở là tôi đang về lại
Cõi vô cùng vĩnh cửu cuộc tồn sinh
Khi ngưng thở là nghìn phương cửa mở
Là phiêu bồng muôn dặm nẻo thênh thênh
Là bỏ lại cơn mơ trời huyễn mộng
Là tan vào thăm thẳm một hồn thơ.
                        Lê Văn Trung

No comments:

Post a Comment

Trang Văn Nghệ Quảng Trị 19

Buồn nghe tiếng gọi hai đầu tử sinh -   Chiều - Chiều buông - Dặm trường - Dòng sông cũ - Đưa tiễn một mùa thu - Em chảy về đâu -   chiều th...