Monday, July 19, 2021

Trang VănChươngMiềnNam 2

Kể chuyện dòng sông - Khi rời viện tim - Kỷ niệm - Ký ức nàng - Ký ức ngoạn mục - L'Adieu - Lệ cát -  Lễ hội trùng lai - Mầu nhiệm hư vô - Một ngày buồn quá đỗi -  Mưa chiều tháng bảy - Năm mươi năm ngồi uống một mình - Năm mươi năm ta uống một mình - Ngang qua gò dưa chạnh nhớ thi sĩ Bùi Giáng - Người đi không hẹn quay về - Người qua đi nhé - Những đoản khúc rời 


https://www.facebook.com/groups/395853348109312/posts/554771292217516
Em ủ quỳnh hương thơm ngực biếc,
Tình ơi mở hết lòng nhung lụa,
Ta chết từ đêm mộng sững sờ.
Rượu ướp men từ một giấc mơ. (Lê Văn Trung)

KỂ CHUYỆN DÒNG SÔNG
https://www.facebook.com/groups/395853348109312/permalink/538700140491298
Em ngồi kể chuyện dòng sông
Ngàn năm chảy mãi mà không quay về
Để con đò cũ ven bờ
Bập bềnh sóng vỗ
Đợi chờ Mù tăm
Em ngồi kể chuyện dòng sông
Chảy qua dâu biển, bão giông, lỡ bồi
Mà đau nhánh lục bình trôi
Tím bầm giọt lệ của người trăm năm
Em kể mãi chuyện dòng sông
Chảy buồn tênh giữa cõi lòng lãng quên
Chảy về đâu dòng sông em
Một dòng duyên nợ, nợ duyên chẳng về
Em cầm giọt lệ trên tay
Thấy trong giọt lệ chảy đầy dòng xưa.

                             Lê Văn Trung

KHI RỜI VIỆN TIM https://www.facebook.com/groups/395853348109312/permalink/527213674973278 Có những nhịp đập không bình thường Trong trái tim thương tật Có những hơi thở không bình yên Trong buồng phổi hao mòn suy kiệt Tôi Kẻ mang hộ trái tim của đất trời Trôi qua vùng địa chấn Chờ nghe tiếng vỡ Dòng nham thạch Máu cuộn hồn tôi theo Tôi Kẻ mang hộ buồng phổi của đất trời Bập bềnh qua những cơn bão rớt Lặng chìm trong những đêm giá buốt Tôi thở như người thổi kèn đưa tang Tôi thở như nỗi buồn đang khóc Tôi mang hộ trái tim của đất trời Ai mang giùm tôi trái tim lẽ nhịp Tôi mang hộ buồng phổi của đất trời Ai thổi vào lồng ngực tôi những giá băng Sao cứ hoang mang một cõi đi về Không ai bảo với tôi tất cả là con đường hủy diệt Không ai bảo tôi ngày nào là ngày sau hết Từng giây từng phút đứng trước tòa phán xét Dẫu mỏi mòn trái tim không ngừng đập Dẫu suy tàn buồng phổi không ngừng thở Để trả lời những điều Thượng Đế không giải đáp được Để kiếm tìm một thế giới mà Thượng Đế không hề mở ra Tôi Kẻ mang hộ trái tim của đất trời Em có ngang qua mặt đất này Nhớ gọi lấy một lần Tên tôi Tên tôi Giữa hổn mang những vòng vây sinh diệt. Lê Văn Trung 29.5.2015

KỶ NIỆM
https://www.facebook.com/groups/395853348109312/posts/563248468036465
Em thiết tha với muôn vàn kỷ niệm
Những gam màu, những giai điệu tình xanh
Em hun hút cuối khung trời xa vắng
Em mịt mù trong tận cõi mông mênh

Tôi đứng lại giữa ga đời quạnh quẽ
Những toa tàu em mãi rộn ràng vui
Vẫn vun vút băng về miền quá khứ
Bên hiên chiều ngồi lại một mình tôi

Không ngoảnh lại, thôi cũng đừng ngoảnh lại
Chiều mưa tôi ướt cả nụ cười buồn
Tôi ngồi đếm những dòng mưa tháng bảy
Chảy theo em chút kỷ niệm sau cùng

Xin điểm trang cho chiếc vòng quá khứ
Cho một lần thơ nở muộn tình đau
Và thuyền em vẫn muôn đời bến cũ
Mà hồn tôi hiu hắt mấy bờ lau.
                             Lê Văn Trung
 
KÝ ỨC NÀNG
https://www.facebook.com/groups/395853348109312/permalink/539553817072597
Như một vành trăng cô độc
trôi lạnh lẽo trong sương mù
Nàng ở một thế giới khác
Của ký ức chàng đã rong rêu

Người đàn bà ngủ muộn đêm nay
Người đàn bà của năm mươi năm đến từ một thế giới khác
Của ký ức chàng
Những mãnh vỡ
Những mãnh vỡ của linh hồn nàng
Như bài thơ tật nguyền năm mươi năm
Trong suốt như thủy tinh
Long lanh vỡ
Những vết nứt sẽ liền lại
Như những mãnh vỡ của đám mây ngũ sắc

Trái tim nàng
Như đám mây ngũ sắc
Và người đàn bà ngủ muộn đêm nay
Chợt quàng tay vào nỗi cô đơn hai bầu ngực muộn phiền

Cánh tay chợt đau buốt
Nỗi buốt đau từ những mãnh vỡ không liền sẹo
Nỗi buốt đau từ hơi thở của nỗi buồn đọng lại
Nơi sự sống đã bị phân chia
Để cứu rỗi mầm sống
Đã ám ảnh đời chàng
Với một tình yêu mãnh liệt.

Viết từ Buôn Mê 02.06.17 – Lê Văn Trung


KÝ ỨC NGOẠN MỤC
https://www.facebook.com/groups/395853348109312/posts/566383854389593
Mưa gió âm u, đèo Ngoạn Mục
Ta giữa đèo, ngồi nhớ ai đây
Xác người nằm vắt ngang ghềnh đá
Tóc người cuộn tím bầm cỏ cây

Ta lăn theo dốc, sầu lăn xa
Trăng hờn còn treo đêm Sông Pha
Ta nhớ Tháp Chàm hay Ninh Chữ
Ta quên em rồi ta quên ta

Ta lăn theo sườn đèo cheo leo
Ta lăn theo chiều, mây lăn theo
Viên đạn ngọt mềm tươi máu đỏ
Ta thèm một bàn tay, em yêu!

Em về Phan Rí hay Phan Rang
Mẹ bồng xác con chạy lạc đường
Hun hút mây tang đèo Ngoạn Mục
Cầu gãy giữa dòng, không đò sang

Chiều nay ngồi giữa đèo ta khóc
Nỡ bỏ nơi đây một bóng chiều
Nỡ bỏ nơi đây hồn xiêu lạc
Ta lăn lông lốc cuối chân đèo.

                      Lê Văn Trung
L' ADIEU (*) https://www.facebook.com/groups/395853348109312/permalink/531216531239659 Quê và quán một đôi lần ghé lại Cuộc trần gian đã mấy bận đi, về Lòng tiếc nuối mộng đời chia mấy nẻo Nhớ hương rằm ngồi khóc giữa sương khuya Nhành thạch thảo như một lần không thể Nở vì thơ từng đóa lệ chia lìa Bàn tay đó năm ngón buồn nhỏ bé Thả về đâu từng cánh nhỏ hoa bay Màu thu biếc trong mắt người ảo diệu Đã trăm lần ngấn lệ khóc hương phai Mỗi sợi tóc là một dòng sông chảy Em chảy về đâu trong cõi hoang mê này Lời tri ngộ ươm trong niềm chia biệt Màu thu xanh nhành thạch thảo phai hương Ta trở lại gọi em mùa trăng khuyết Còn viền mây buồn đọng giữa khuya sương. (*) L' Adieu, tựa đề một bài thơ của Guillaume Apollinaire Lê Văn Trung

Lệ Cát https://www.facebook.com/groups/395853348109312/permalink/526082571753055 Tôi ngồi viết bài thơ tình lên cát Nha Trang ơi Nha Trang Em đâu đó tận phương người xa lắc Không về cùng tôi biển trắng Nha Trang Không về cùng tôi Tôi mãi dã tràng Tôi ngồi vẽ bài thơ tình lên cát Nha Trang ơi Nha Trang Gọi tên em tôi gọi cuộc tình buồn Như bài huyền ca trên cát trắng Nha Trang Nghe tiếng hát em đêm Thềm Xưa rêu úa Đêm Thềm Xưa tôi bên hè phố lạ Khi lòng xưa em gửi lại phương người Tôi viết bài thơ tình lên cát trắng tinh khôi Bài thơ chảy tan trùng trùng lệ cát Lời thơ chảy theo vợi vời giọng hát Nha Trang tôi về nghe sóng gọi tên em Tôi dã tràng xây những đền tháp linh thiêng Trôi theo sóng Tôi trôi hoài theo sóng Ôi dã - tràng - tôi, lệ cát Nha Trang. Lê Văn Trung (NT, 26. 4. 18)

Lễ Hội Trùng Lai

https://www.facebook.com/groups/395853348109312/permalink/540371746990804

Em cơn gió thổi qua tôi vườn hạ
Phượng vài bông thắp lửa réo xuân thì
Mây dát bạc nhuộm hồn tôi trắng xóa
Thơ vườn tôi từng đóa nở tường vi

Về đi hỡi mưa tơ và nắng lụa
Đường em qua tôi rắc phấn hoa vàng
Lòng sẽ biếc dịu mềm như rêu biếc
Lòng sẽ thơm như tóc quyện hương rằm

Về đây hỡi trăng sương mùa nguyệt thắm
Đêm cài hoa lên ngực biếc thanh tân
Thơ từng đóa nở vì EM NHAN SẮC
Thơ bừng hương vì HƯƠNG NHỤY NGUYÊN XUÂN

Về đi nhé hỡi ngàn sao lấp lánh
Gọi trăm năm mừng đón hội trùng lai
Tôi sẽ thắp trái tim mình rực lửa
Xin mời em cạn chén cuộc vui này.

Lê Văn Trung
Tháng Sáu Hai Mươi


MẦU NHIỆM HƯ VÔ

(một góc nhìn về thi sĩ Nguyễn Đức Sơn)


Nguyễn Đức Sơn
https://www.facebook.com/groups/395853348109312/permalink/540003957027583
Tôi đang lắng nghe tiếng đồng vọng mênh mang của đất trời u tịch, huyền âm thiên cổ của “bóng nguyệt mang mang”, của “gió tai ương ngàn lần đổ vỡ”, của “đắm đuối tan hoang” một hồn du tử.

Tôi đã chạy mõi rã rời, đã “nhắm mắt đuổi theo”, đã hít thở thiên hương “một chút quần áo lót của hồng nhan”, để rồi gục đầu sám hối “bên bờ cát bụi”.

Khi lặng chìm trong u trầm tịch mạc, là một trời huyễn mộng phủ trăng sương.  Tôi lắng nghe tiếng gọi của vô cùng, nơi vĩnh cửu linh hồn tôi cùng mầm cây ngọn cỏ ươm nỗi niềm hân-hoan-tĩnh-lặng, trần truồng và trinh bạch, vô thỉ và vô chung.

“Tôi nằm xuống một khuya vàng bên suối
Mở hồn ra làm bãi trắng tinh khôi”
         Từ:
“Những mối sầu đâu tự buổi sơ sinh” 
Hồi ức của trời xưa còn rớt rơi trong tiềm thức kiếp nào, tôi luôn ngậm ngùi về kiếp nhân sinh vật vờ vô định.

Trong hồn tôi vành cỏ mộ xanh rì”

Hổn hển chạy theo bóng trăng tà
Ngây ngất lăn dài theo ngọn gió vàng phai
Ngất lịm u trầm trong tịch mịch rừng mây

“Khi thấm mệt tôi đi luồn ra núi
Cuối chiều tà chỉ gặp cỏ hoang sơ
Bước lủi thủi tôi đi luồn vô núi
Nghe nắng tàn run rẩy bóng cây khô
 Chân rục rã tôi đi luồn ra núi
   Hồn rụng rời trước mặt bãi hư vô”

Đồng vọng của cõi-lặng-im như tiếng gọi của hồn tôi từ nấm mồ thiên cổ, từ những “mang mang sầu vạn thuở”.

“Nghe lạnh hàn khi chạm đáy hư vô
Hồn đã ủ ngàn năm trong lá cỏ”

Tiếng réo gọi của hư vô với nỗi rộn rã ngất ngây mê hoặc, máu trong tim chảy tràn như suối, máu trong tim đặc quánh tím bầm, tôi đâm đầu chạy đến với hư vô, điên cuồng chìm trong hấp lực huyễn hư cô tịch.

“Đau đớn quá trong tôi niềm tuyệt đối
Nên cởi truồng chạy giữa đám vi lô
Tôi động cỡn nhảy kè bên khe núi
Rồi ôm đầu lao thẳng xuống hư vô”

Hư vô là niềm cám dỗ không nguôi, là nỗi quyến dụ của chân như hiện thực, là nơi nhàn thoát u tĩnh thiên thu, nó hút ta về miền tồn-sinh-vĩnh-cửu trong sát na kỳ ngộ.

“em hỡi em ơi cõi nào xa biếc
Ta sẽ về ngủ lại với thiên thu
Em sớm theo ta đến cõi xa mù
Hay ở lại để sầu theo mây nước”

Tôi sẽ về! Tôi sẽ về theo tiếng gọi hư vô, bởi vì các em hỡi: “Hồn anh trong bóng nguyệt”

“Các em làm sáng rực cả vô minh”

Tôi nghìn năm đứng đợi bên bờ vực tử sinh, mà vòng xoay sinh tử cũng vô cùng hư ảo.

“Suốt một đời chỉ nói với hư vô”

Tôi nói gì với hư vô? Khi hư vô không là một nơi để đến, khi hư vô không là một cõi đi về.

“Mộng vừa chín các em đều mấp máy
Những đêm vàng khép lại cửa vô minh”
        mà:
“Một ngàn năm kỳ ảo cửa tồn sinh”
        nơi đó:
“Hồn sinh tử xin thề không dẫy dụa”

*
*    *

“Ta cắm đầu lao thẳng tới hư vô”

Là một viễn khách chối từ quán trọ ta bà, bỏ lại một chỗ dừng chân của kiếp người bi tráng đam mê, chối từ một-mái-ấm-nhân-gian hiện hữu, chối từ cả bụi tro lưu chuyển luân hồi.
“Suốt một đời chỉ nói đến hư vô”

“Lao thẳng xuống hư vô” là buông rời bản ngã, là nơi không có cái tôi hoang mang tình lụy.  Nhưng tôi có thực đã lao thẳng tới hư vô? Hay một lực phản hồi tung ngược tôi như quả bóng dội vào tường, rơi xuống và tưng tưng về lại kiếp hiện sinh?

Và phải chăng hư vô chỉ là một khát vọng?
Một cõi về huyễn mộng?
Hay một nơi đi không là để đến?

Để rồi tôi lại chợt nhìn ra một con người “chiều thu xưa tôi hiện đến trong đời” lang thang trên mặt đất này với một linh hồn “như cỏ dại”, như “vì sao rụng giữa thu xa” và “da thịt đã bắt đầu thấy rợn”.

Khi hiện diện trên mặt đất này, tôi, một linh hồn trong veo, thuở đất trời khai lập với bao hỗn mang trong cái nhỏ nhoi phận người, tôi đã vội nhìn ra, đã sớm tìm thấy cái u uất huyền vi trong vô tận đất trời: “Chiều thu xa chiều thu xa chiều thu xa” nơi cái

“hồn tôi nữa mượt mà như con gái”
Như áo lót trong của những nàng trẻ dại”

Cái mùi hương mê hoặc từ chiếc áo trong của những nàng con gái đó đã chảy vào máu tim một khao khát tai ương, một ham muốn lưu đày:

“Nhưng từng đêm thao thức đến khuya dài
Tim đã thấy bao thoáng buồn hiện đến
..............................….
Thôi phải rồi sầu đã ngự trong tôi”

Từ đó tiếng vọng của mối sầu thiên cổ như hồi chuông chiều nhịp vào tim tôi từng nhịp rã rời, từng nhịp u trầm tịch mịch, từng nhịp hoang hoải mênh mang.

Từ tiếng “con sáo ngàn lên tiếng gọi thu sang
                con bướm hoang tìm nắng giữa đêm tàn”

Và để “Tôi một mình trở lại rừng thu xa
           Chiều thu xa chiều thu xa chiều thu xa”

Nguyễn Đức Sơn, phải chăng cái tên đã quyện vào định mệnh kiếp đời nên tôi sống giữa Sơn rừng yêu tuế nguyệt phong vân, nên ảo ảnh tiền thân cứ hiện về tiêu dao theo các vì sao chiếu diệu. Tất cả rồi cũng khép lại từ đây, từ cái sát na nhiệm mầu để tôi trở về cái rỗng không, một cõi hư vô viên mãn.  Tất cả đã khép lại từ đây, nơi cái giao điểm của một trang đời đìu hiu gỗ mục.

Khép lại để mở ra khu rừng ngàn thông vô tận. 
Khép lại để mở ra bầu trời thong dong mây trắng.
Khép lại để mở ra muôn trùng biển sóng chập chùng.
Khép lại để mở ra hư vô mầu nhiệm.
Tôi muốn gửi lại nơi đây trang cuối cùng vô tự.

Người viết bài này xin mượn những dòng cảm nhận về anh, nhà thơ Nguyễn Đức Sơn, để khép lại như một nén nhang khói vương trên đồi Phương Bối: “Như cánh chim bay qua không lưu ảnh hình trên mặt nước, chẳng cần gì giữ lại cho kiếp hậu lai, anh giản đơn là làn gió qua song trong biển đời miên viễn.
Lòng đất nào anh đã nằm im nhìn ngàn sao vỡ vụn hóa thân, còn chăng là trần gian mãi hoài niệm về một ngôi “sao trên rừng” quạnh cuồng tinh đọng.  (Viên Hướng)”

Lê Văn Trung

Quê nhà, tháng sáu mười hai, 2020

MỘT NGÀY BUỒN QUÁ ĐỖI
https://www.facebook.com/groups/395853348109312/permalink/535378504156795
Lòng buồn quá em nở giùm tôi với
Tường vi ơi, đại đóa cúc ươm vàng
Xin nở với lòng tôi đang mùa vội
Đêm chưa tàn thao thiết nụ quỳnh hương
 
Lòng buồn quá xin chảy cùng tôi với
Dòng sông ơi và suối và khe rừng
Chảy róc rách vào lòng em mở hội
Đêm chưa tàn lá rụng giữa mùa trăng
 
Lòng buồn quá xin hót giùm tôi với
Lời nỉ non con dế nhỏ ven đường
Lời của gió thổi mềm miền sương gội
Đêm chưa tàn tóc rối mộng trầm hương
 
Lòng buồn quá xin bay cùng tôi với
Mây ngang trời chìm áo lụa vàng phai
Bay dịu dàng qua lòng tôi diệu vợi
Đêm chưa tàn chưa cạn một hồn say
 
Lòng buồn quá, ôi một ngày buồn quá
Lòng hoang vu bờ bãi tiếp hoang vu
Ôi tình em là một dòng sông lạ
Vỗ vào tôi sóng mỏi cuối chân cầu.
                          Lê Văn Trung

MƯA CHIỀU THÁNG BẢY

https://www.facebook.com/groups/395853348109312/posts/555449698816342
Cơn mưa vội, lướt qua chiều tháng bảy
Quán không tên, bàn ghế nhớ hơi người
Tôi ngồi xuống, một mình thôi, khẻ gọi
Ai qua đường, không ngoái lại, nhìn tôi

"Cho tôi xin một ly vừa đủ ấm
Cô hàng ơi, đôi mắt ướt, xa xôi
Cô thấy gì trong dòng mưa lướt chậm
Chảy về đâu mà lạnh cả một phương người

"Cho tôi xin, hơi thở chiều tan nhẹ
Cho nỗi buồn tan nhẹ giữa lòng nhau
Cô có thấy hạt mưa chiều tháng bảy
Người ta bảo thầm ôi tháng bảy mưa Ngâu

"Cho tôi xin sợi tóc chiều mưa gội
Trói lòng tôi trong góc quán buồn tênh
Cô có nghe tiếng mùa xanh réo gọi
Con thuyền nào lạc mất bến trăm năm"

Cơn mưa vội, như tình em rất vội
Mưa ngày xưa không đủ ướt đôi lòng
Nên vạn kiếp những chiều mưa tháng bảy
Mưa của đất trời ướt cả cõi mênh mông.
                              Lê Văn Trung

NĂM MƯƠI NĂM NGỒI UỐNG MỘT MÌNH

https://www.facebook.com/groups/395853348109312/posts/549427819418530
Năm mươi năm ngồi uống một mình
Rượu giang hồ chén nhớ chén quên
Chén đợi trăm năm bầm nước mắt
Chén gọi thiên thu mù cổ nhân
Ta rót tràn ly! Sao mãi ly không
Cho ta rót cạn cả tấm lòng
Cho ta rót hết từng cơn mộng
Ai uống cùng ta cạn nỗi buồn
Ta rót tràn ly hay ly vỡ tràn
Rót về đâu hỡi! Giấc mơ tan
Sao ta chưa uống mà say khướt
Sao ta không khóc mà lệ tràn

Ta vẫn rót và mời ta hãy uống
Rượu giang hồ là rượu của thương đau
Ồ không! Rượu của hồn thiên cổ
Chảy xuống đời ta cuộc bể dâu
Rượu ta rót? Sao ta buồn quá đổi
Rượu của người chảy suốt cõi hoang vu
Em ơi rượu cháy hồn khuê nữ
Sao em không về, rượu có đầy vơi
Rượu chưa uống mà lòng sầu muôn hướng
Lệ của nghìn thu chảy quặn lòng
Lệ của em vàng cơn huyển mộng
Lệ của ta tràn cả chiếc ly không!
                 Lê Văn Trung- 21/6/2017

NĂM MƯƠI NĂM TA UỐNG MỘT

 MÌNH


https://www.facebook.com/groups/395853348109312/posts/571653653862613
Ta say! Cứ tưởng là say thật
Rượu chảy về đâu? Lạc cõi người
Ai rót? Sao đành không thể rót!
Rượu trong? Sao lòng ta chưa nguôi!

Năm mươi năm ta uống một mình
Năm mươi năm chưa cạn nỗi tình
Ta say! Cứ tưởng đời nghiêng ngã
(Hay đã say vì hương tuyết trinh?)

Năm mươi năm, ta uống, đợi chờ
Ta say? Ta ngỡ mình đang mơ
Rượu không đủ ấm lòng lưu lạc
Rượu không đủ say tình em xưa

Năm mươi năm rượu chảy về đâu?
Rượu tiễn người, lệ chảy qua cầu
Ta trôi như bóng mây chìm sóng
Ta say mà như lòng ta đau

Năm mươi năm khát chén rượu người
Uống lệ mình, uống để cầm hơi
Năm mươi năm chén đời chưa cạn
Sao đành cạn hết cuộc tình tôi!
                           Lê Văn Trung

NGANG QUA GÒ DƯA CHẠNH NHỚ THI SĨ BÙI GIÁNG


https://www.facebook.com/groups/395853348109312/posts/614344796260165
(kỷ niệm ngày mất của tiên sinh 7.10.1998)
Ôi huyệt mộ trần gian này muôn thuở,
Ông nằm nghe sương rớt hột bình nguyên
Ngàn thu biếc tung tăng bầy dê nhỏ
Lá cồn lay xao xác gió xa miền
Ông nằm nghe tiếng chiều xanh nức nở
Con dế buồn vọng tới bến vô biên
Con bướm trắng con chuồn chuồn cánh đỏ
Con chồn loang những sắc mượt lông mềm
Ông đã đi từ bình minh nguyên thuỷ
Ông đã về từ cõi tịnh tinh khôi
Một con mắt khóc người xa buổi ấy
Còn một con dõi mộng cháy bên trời
Ông đã đi, đã đành là đi vậy
Mà trần gian không nở khóc chia phôi
Trái tim đỏ vẫn ngời dòng máu chảy
Một vì sao rực lửa phía xa xôi
Mây trắng mãi bồng bềnh muôn vạn nẻo
Quê nhà ơi vượn hú cuối chân đèo
Hồn ông với hồn thiên thu lạnh lẻo
Dòng sông trôi bờ quạnh bến hoang liêu
Hồn ông với hồn trăng sao rạng chiếu
Rừng truông khuya lồng lộng gió muôn chiều
Hồn ông với hồn đất trời vi diệu
Đã vạn lần hổn hển một tình yêu
Ông đã đi từ mang mang nguồn cội
Ông trở về từ thăm thẳm cao xanh
Trần gian hỡi trăm năm chừng ngắn ngủi
Một lần qua là từ biệt sao đành
Ông đã đến và đi riêng một cõi
Đã phai vàng thổn thức mấy thu xanh
Đã hò hẹn, đã tương phùng, chờ đợi
Đã chia lìa muôn ngàn nẻo lênh đênh
Ông đã đi mà vạn lần gởi lại
Linh hồn ông thao thức mấy phương người
Ông đã về mà lòng sầu cháy mãi
Trái tim nồng nhịp mỏi chốn xa xôi
Mở đôi mắt muôn vì sao nhấp nháy
Khép bờ mi chìm mộng cuối chân trời
Ông đã đi, đã đành là đi vậy
Mà trần gian không nở khóc chia phôi
Các em hỡi những nàng tiên Mọi nhỏ
Tình lao xao da thịt cháy hương rừng
Các em hãy về đây quì bên mộ
Khóc một lần thương tiếc bóng thanh xuân
Nghe xương máu ngấm trong hồn cây cỏ
Tận cõi về thăm thẳm của riêng ông
Ông đã đi mang mang hồn thiên cổ
Vẫn còn đây lời Phụng Hiến sau cùng.
Lê Văn Trung

Người Đi Không Hẹn

Quay Về
https://www.facebook.com/groups/395853348109312/permalink/519460432415269 Chẳng lẽ đi là đi biền biệt Năm năm, mười năm cũng không về Chẳng lẽ ra đi là tuyệt tích Nghìn năm chưa dứt cuộc phân ly Có những chuyến tàu không sân ga Có những kiếp đời không quê nhà Tàu đi không hồi còi đưa tiễn Người đi không một lời chia xa Như người thiên cổ qua sông vắng Chủy thủ rơi chìm dưới đáy sông Cái nghĩa sinh ly cùng tử biệt Nhẹ tênh như một chiếc lông hồng Như người thiên cổ qua sông vắng Một đi là không hẹn tương phùng Mà sao lòng người như ngọn sóng Réo sầu trong suốt cõi trăm năm Cứ tưởng bên trời xa cố xứ Có ai ngồi đợi bên triền sông Ngắm mãi mây tan chiều vô định Thầm hỏi người có trở về không? (viết cho tháng Tư) Lê Văn Trung

NGƯỜI QUA ĐI NHÉ

https://www.facebook.com/groups/395853348109312/posts/578550419839603
Người qua cho hết con đường cũ
Sẽ thấy tôi ngồi trong quán xưa
Góc quán còn thơm mùi hương phấn
Từ buổi người quên lại tiếng cười

Người qua cho hết vườn thu biếc
Sẽ thấy sương chiều tôi rất xanh
Sẽ nghe gió chiều tôi thao thiết
Vi vu ru giấc mộng không thành
Người qua đi nhé dòng sông lụa
Tôi trải tình tôi những nhịp cầu
Sẽ thấy bờ tôi còn neo đậu
Lạnh bóng thuyền chao một nỗi đau
Và qua đi nhé, đừng quay lại
Bỏ một tôi buồn với quán xưa
Bỏ một vườn thu vàng nỗi nhớ
Bỏ lại dòng sông lạnh mấy bờ.
                        Lê Văn Trung
 NHỮNG ĐOẢN KHÚC RỜI
Tôi mãi đi như sẽ chẳng bao giờ
Phải dừng lại bên bờ tuyệt vọng
Dẫu rất mong manh tình em như sương mỏng
Như mây phai mờ mịt mấy phương người

Như chiều vàng, vàng úa bóng chiều rơi
Như sông lụa đã hanh chìm bãi vắng
Tôi mãi đi dù gập ghềnh lận đận
Dù máu xương mòn mỏi, dù rách vá tả tơi

Dù "em vẫn đi bên cạnh cuộc đời"
"Dù nước mắt có dăm lần chảy ngược
Dù nước mắt đã tím bầm gan ruột
Em nén chìm để giấu một niềm đau

Tôi mãi đi như sẽ chẳng bao giờ
Phải dừng lại bên bờ tuyệt vọng
Để hiểu được đâu là chân dung cuộc sống
Đã vẽ nên từ những nghiệt ngã đời người

Đã vẽ nên từ những đau xót ngậm ngùi
Chân vẫn bước dù bao lần vấp ngã
Máu vẫn sôi dù dòng chia trăm nhánh lạ
Tôi đi về ánh sáng trái tim em
Tận vô cùng thăm thẳm cuối trời đêm
Ôi ánh sáng nhiệm mầu của tình yêu vĩnh cửu.

No comments:

Post a Comment

Trang Văn Nghệ Quảng Trị 19

Buồn nghe tiếng gọi hai đầu tử sinh -   Chiều - Chiều buông - Dặm trường - Dòng sông cũ - Đưa tiễn một mùa thu - Em chảy về đâu -   chiều th...