Anh sợ mai rồi cũng bặt tăm - Áo em mỏng quá hồn thơ tôi - Bên kia bờ lãng quên - Biết tìm đâu tìm nhau - Bỏ lại đời quên - Bức tranh - Cánh cửa sau cùng - Cho tôi gửi lại một nụ cười - Chốn cũ bây chừ cũng lãng quên - Chuyện những chiếc lá vàng - Có một nụ hoa vừa nở sáng nay - Con đường dài nhất - Đất trời đâu nỡ phụ ta - Đêm ngồi khâu áo - Đêm và ngày hình như đã quên nhau - Đóa hồng - Dòng xưa bến cũ - Dưới chân đèo vạn tượng - Em về mở lại giùm trang sách - Em về ngà ngọc giấc mơ tôi - HC - HC vô tận - Hẹn về - Hương xưa -
Anh Sợ Mai Rồi Cũng Bặt Tăm
https://www.facebook.com/groups/395853348109312/permalink/534097327618246
Anh đắp nỗi buồn thay chiếu chăn
Đêm sâu
Trời quạnh
Bóng trăng tàn
Đôi chim mơ ngủ trong vòm lá
Tiếng nghẹn như lời của thở than
Anh đếm đo từng cơn, nhịp đập
Trái tim thương tật gõ ưu phiền
Ngọn lửa nhân tình chưa kịp thắp
Anh sợ mai rồi cũng bặt tăm
Hình như đêm tối sâu thăm thẳm
Cơn gió khuya rờn rợn kéo qua
Ôi bóng thiên thu hờn thiên cổ
Ôi gió oan cừu thổi xác xơ
Ai về?
Tro nguội
Đêm sương quạnh
Xé tờ thư cũ sưỡi niềm đau
Ai gọi tên anh từ xa vắng
Tiếng gọi đùn lên nấm mộ sầu
Ngọn lửa nhân tình chưa kịp thắp
Anh sợ mai rồi cũng bặt tăm
Anh sợ mai rồi ai đứng khóc
Giữa miền quên lãng buổi trăng tan.
Lê Văn Trung
https://www.facebook.com/groups/395853348109312/permalink/534097327618246
Anh đắp nỗi buồn thay chiếu chăn
Đêm sâu
Trời quạnh
Bóng trăng tàn
Đôi chim mơ ngủ trong vòm lá
Tiếng nghẹn như lời của thở than
Anh đếm đo từng cơn, nhịp đập
Trái tim thương tật gõ ưu phiền
Ngọn lửa nhân tình chưa kịp thắp
Anh sợ mai rồi cũng bặt tăm
Hình như đêm tối sâu thăm thẳm
Cơn gió khuya rờn rợn kéo qua
Ôi bóng thiên thu hờn thiên cổ
Ôi gió oan cừu thổi xác xơ
Ai về?
Tro nguội
Đêm sương quạnh
Xé tờ thư cũ sưỡi niềm đau
Ai gọi tên anh từ xa vắng
Tiếng gọi đùn lên nấm mộ sầu
Ngọn lửa nhân tình chưa kịp thắp
Anh sợ mai rồi cũng bặt tăm
Anh sợ mai rồi ai đứng khóc
Giữa miền quên lãng buổi trăng tan.
Lê Văn Trung
ÁO EM MỎNG QUÁ HỒN THƠ TÔI
https://www.facebook.com/groups/395853348109312/posts/551096965918282
Em về phơi áo lụa
Mỏng cả hồn thơ tôi
Bước chân tình nhẹ quá
Đi như là mây trôi
Hôm em về không mưa
Mà tình như tháng sáu
Biết em về hay chưa
Mà trời xanh quá đỗi
Em về như nắng mơ
Vàng chiều tôi nỗi nhớ
Tóc ai chùng câu thơ
Thơm cả hồn thiên cổ
Em về phơi áo lụa
Mỏng cả hồn thơ tôi
Tình như vừa tháng sáu
Lòng chưa đành mưa rơi
Lê văn Trung
BÊN KIA BỜ LÃNG QUÊN
https://www.facebook.com/groups/395853348109312/posts/577382113289767
https://www.facebook.com/groups/395853348109312/posts/577382113289767
Người lãng quên, đời cũng lãng quên
Dẫu quên hay nhớ cũng không đành
Tôi bay trong suốt trời hư ảo
Người mãi vui cùng chuyện áo cơm
Dẫu quên hay nhớ cũng không đành
Tôi bay trong suốt trời hư ảo
Người mãi vui cùng chuyện áo cơm
Tôi trải đời tôi xuống mặt hồ
Để nghe từng lớp sóng lô nhô
Để thấy đời tôi như bọt nước
Sóng giạt vòng quanh những bãi bờ
Để nghe từng lớp sóng lô nhô
Để thấy đời tôi như bọt nước
Sóng giạt vòng quanh những bãi bờ
Tôi vẽ tình tôi lên lá khô
Lá rơi từ buổi áo thu vàng
Người đem áo nhuộm màu quên lãng
Chiếc áo tình phai theo tháng năm
Lá rơi từ buổi áo thu vàng
Người đem áo nhuộm màu quên lãng
Chiếc áo tình phai theo tháng năm
Tôi chảy đời tôi trăm bến sông
Con nước vui buồn nỗi đục trong
Người mãi giong thuyền trăm bến lạ
Chẳng thấy mưa đời tôi bão giông
Con nước vui buồn nỗi đục trong
Người mãi giong thuyền trăm bến lạ
Chẳng thấy mưa đời tôi bão giông
Đã lãng quên, đành thôi nhớ quên
Trời xa là để đất thêm gần
Tôi như chiếc lá mùa thu cũ
Rơi xót xa từ cõi thế gian.
Trời xa là để đất thêm gần
Tôi như chiếc lá mùa thu cũ
Rơi xót xa từ cõi thế gian.
Lê Văn Trung
Biết Tìm đâu Tìm Nhau
https://www.facebook.com/groups/395853348109312/permalink/528411494853496
Có lẽ mười năm sau
Còn mình anh ngồi lại
Ai tìm nhau tìm nhau
Giữa nhạt nhòa sương khói
Có lẽ mười năm sau
Em phương người quên lãng
Anh con sóng chân cầu
Vỗ hoài vào vô vọng
Có lẽ mười năm sau
Trăng hạ huyền chếch bóng
Làm sao biết tìm đâu
Thuở rằm ươm tình mộng
Có lẽ mười năm sau
Anh con tàu về muộn
Lặng lẽ vào sân ga
Sân ga buồn hoang vắng
Biết tìm đâu tìm nhau
Mà tìm nhau tìm nhau.
Lê Văn Trung
https://www.facebook.com/groups/395853348109312/permalink/528411494853496
Có lẽ mười năm sau
Còn mình anh ngồi lại
Ai tìm nhau tìm nhau
Giữa nhạt nhòa sương khói
Có lẽ mười năm sau
Em phương người quên lãng
Anh con sóng chân cầu
Vỗ hoài vào vô vọng
Có lẽ mười năm sau
Trăng hạ huyền chếch bóng
Làm sao biết tìm đâu
Thuở rằm ươm tình mộng
Có lẽ mười năm sau
Anh con tàu về muộn
Lặng lẽ vào sân ga
Sân ga buồn hoang vắng
Biết tìm đâu tìm nhau
Mà tìm nhau tìm nhau.
Lê Văn Trung
BỎ LẠI ĐỜI QUÊN
https://www.facebook.com/groups/395853348109312/permalink/535169314177714
(Viếng linh hồn thi sỹ Phạm Ngọc Lư)
Đành bỏ lại dỡ dang trần gian mộng
Anh trở về tắm gội dưới trăng sao
Cõi vi diệu hồn anh bay lồng lộng
Trả lại tình trọn vẹn nghĩa thương đau
Các em hỡi! Những môi ngà mắt ngọc
Vói bàn tay níu gọi cõi vô cùng
Xin hãy thắp nồng nàn dòng lệ biếc
Tiễn anh về vời vợi cõi trời không
Các em hỡi! Những lụa là da thịt
Rướn bàn chân đốt ngọn nến bên trời
Xin tỏa hết sắc hương đời diễm tuyệt
Cho anh về sáng rực cõi rong chơi
Bỏ lại trần gian bỏ tình bỏ bạn
Bỏ ai ngồi bên một góc đời quên
Và tôi nữa, sẽ một lần bỏ lại
Trái tim còn nguyên vẹn ở trong em.
Lê Văn Trung
Đành bỏ lại dỡ dang trần gian mộng
Anh trở về tắm gội dưới trăng sao
Cõi vi diệu hồn anh bay lồng lộng
Trả lại tình trọn vẹn nghĩa thương đau
Các em hỡi! Những môi ngà mắt ngọc
Vói bàn tay níu gọi cõi vô cùng
Xin hãy thắp nồng nàn dòng lệ biếc
Tiễn anh về vời vợi cõi trời không
Các em hỡi! Những lụa là da thịt
Rướn bàn chân đốt ngọn nến bên trời
Xin tỏa hết sắc hương đời diễm tuyệt
Cho anh về sáng rực cõi rong chơi
Bỏ lại trần gian bỏ tình bỏ bạn
Bỏ ai ngồi bên một góc đời quên
Và tôi nữa, sẽ một lần bỏ lại
Trái tim còn nguyên vẹn ở trong em.
Lê Văn Trung
Đà Nẵng 27. 05. 2017
Bức Tranh
https://www.facebook.com/groups/395853348109312/permalink/534582694236376
Tôi là người họa sỹ mù
Ngồi vẽ mãi cuộc tình lên khung vải
Khung vải đời tôi là tro bụi trần gian
Màu sắc đời tôi là những nỗi phai tàn
Tôi vẽ mãi khuôn mặt mình biến dạng
Khuôn mặt một thời của thiên thần vô nhiễm
Khuôn mặt một thời mang hình bóng của trái tim
Mà dòng máu như dòng sông hy vọng
Khuôn mặt một thời là bình minh ngập tràn áng sáng
Bây giờ tôi ngồi vẽ khuôn mặt mình
Với đôi mắt mù trái tim mù
Vào khung đời tối thẫm
Tôi vẽ linh hồn tôi ôi linh hồn quỷ ám
Năm mươi năm chìm nổi cát lở đất bồi
Năm mươi năm trôi giạt mười phương phiêu bạt đất trời
Năm mươi năm uống hoài chén tử chén sinh chén còn chén mất
Uống cuộc tình em đau từng khúc ruột
Tôi vẽ đời mình lên mặt đất hoang vu
Tôi vẽ đời tôi bức tranh không màu
Xin giữ lấy như một lời chia biệt
Xin giữ lấy chờ đến ngày sau hết
Thơ phục sinh! Thơ sẽ phục sinh!
Lê Văn Trung
https://www.facebook.com/groups/395853348109312/permalink/534582694236376
Ngồi vẽ mãi cuộc tình lên khung vải
Khung vải đời tôi là tro bụi trần gian
Màu sắc đời tôi là những nỗi phai tàn
Tôi vẽ mãi khuôn mặt mình biến dạng
Khuôn mặt một thời của thiên thần vô nhiễm
Khuôn mặt một thời mang hình bóng của trái tim
Mà dòng máu như dòng sông hy vọng
Khuôn mặt một thời là bình minh ngập tràn áng sáng
Bây giờ tôi ngồi vẽ khuôn mặt mình
Với đôi mắt mù trái tim mù
Vào khung đời tối thẫm
Tôi vẽ linh hồn tôi ôi linh hồn quỷ ám
Năm mươi năm chìm nổi cát lở đất bồi
Năm mươi năm trôi giạt mười phương phiêu bạt đất trời
Năm mươi năm uống hoài chén tử chén sinh chén còn chén mất
Uống cuộc tình em đau từng khúc ruột
Tôi vẽ đời mình lên mặt đất hoang vu
Tôi vẽ đời tôi bức tranh không màu
Xin giữ lấy như một lời chia biệt
Xin giữ lấy chờ đến ngày sau hết
Thơ phục sinh! Thơ sẽ phục sinh!
Lê Văn Trung
CÁNH CỬA SAU CÙNG
https://www.facebook.com/groups/395853348109312/permalink/533427157685263
Chúng ta sẽ đến gõ cánh cửa mà Thượng Đế không bao giờ muốn mở ra
Nơi Người đã che giấu một sự thật
Từ khi khai sinh ra loài người trên mặt đất
Nơi Người đã che giấu một sự thật
Từ khi khai sinh ra loài người trên mặt đất
Khi chúng ta đi về phía thiên đường
Từng cánh cửa sẽ được mở ra Bởi một vị Thánh
Nhưng cánh cửa sau cùng nơi cất giấu một sự thật
Thượng Đế làm người canh cửa
Sẽ không bao giờ được mở ra
Nên chúng ta bơ vơ trong một cõi thiên đường không trọn ven
Khi tự hỏi chúng ta có phải là con cái của Người
Và chúng ta đi tìm mình qua hình ảnh Người
Như đi hành hương trên sa mạc
Vô định và không bình an
Bơ vơ lạc lõng và cô đơn
Các cánh cửa thiên đường vẫn thênh thang rộng mở
Nhưng cánh cửa sau cùng khép chặt
Và chúng ta đi tìm mình qua hình ảnh Người
Như đi hành hương trên sa mạc
Vô định và không bình an
Bơ vơ lạc lõng và cô đơn
Các cánh cửa thiên đường vẫn thênh thang rộng mở
Nhưng cánh cửa sau cùng khép chặt
Từ lâu
Chúng ta cô đơn trong cõi thiên đường không trọn vẹn
Chúng ta cô đơn trong cõi thiên đường không trọn vẹn
Máu và nước mắt có ngàn năm như biển
Tóc tai và xương thịt có ngàn năm như rừng
Vẫn không làm sao cho chúng ta vượt qua được
Tóc tai và xương thịt có ngàn năm như rừng
Vẫn không làm sao cho chúng ta vượt qua được
Cánh cửa sau cùng Người đã khép chặt Từ lâu.
Lê Văn Trung
CHO TÔI GỬI LẠI MỘT NỤ CƯỜI
https://www.facebook.com/groups/395853348109312/posts/559034558457856
Dù sao tôi cũng đã cố mỉm cườiNhư nụ cười của Moris
Nụ cười Giờ Thứ Hai Mươi Lăm
Trước ống kính của một nhà báo Mỹ
Nụ cười sẽ xóa tan trong tôi những điều phi lý
Tưởng chừng như phi lý
Tưởng chừng như phi lý
Nụ cười của Lối Thoát Cuối Cùng
Bên một Khung Cửa Hẹp
Bên một Khung Cửa Hẹp
Nụ cười của Một Thời Để Yêu Và Một Thời Để Chết
Với vết thương thối rữa trong hồn
Với vết thương thối rữa trong hồn
Nụ cười giữa Thiên An Môn
Của mùa đông Budapest
Của mùa đông Budapest
Dù sao tôi cũng đã cố mỉm cười
Trong chiếc lồng chật hẹp
Trong chiếc lồng chật hẹp
Tôi đã yêu em bằng tình yêu của một người đang đứng trước bờ hủy diệt
Bên bờ vực tang thương tôi đã cố mỉm cười
Bên bờ vực tang thương tôi đã cố mỉm cười
Xin gửi lại mai sau như mầm hy vọng.
Lê Văn Trung
Chốn Cũ Bây Chừ Cũng Lãng Quên
https://www.facebook.com/groups/395853348109312/posts/556286298732682
https://www.facebook.com/groups/395853348109312/posts/556286298732682
Ra đi đã quyết không về lại
Chốn cũ lâu ngày cũng bặt tăm
Viết nốt bài thơ rồi xé đốt
Đốt mà đau xót mối tình thâm
Chốn cũ lâu ngày cũng bặt tăm
Viết nốt bài thơ rồi xé đốt
Đốt mà đau xót mối tình thâm
Đã quyết không về sao nước mắt
Nắm níu bên trời một bóng quê
Mà ngóng mây chiều bay xa lắc
Nỡ phụ trăm năm lời hẹn thề
Nắm níu bên trời một bóng quê
Mà ngóng mây chiều bay xa lắc
Nỡ phụ trăm năm lời hẹn thề
Đã quyết không về mà thắt ruột
Nhớ người bếp quạnh buổi tàn đông
Nhớ khói hoàng hôn vương mái rạ
Nhớ con đò chở nặng một dòng sông
Nhớ người bếp quạnh buổi tàn đông
Nhớ khói hoàng hôn vương mái rạ
Nhớ con đò chở nặng một dòng sông
Ta bỏ đi không lời hò hẹn
Mà cứ hoài mong một nỗi chờ
Tóc bạc thương màu mây cố xứ
Sương khói mù xa bóng dáng ai
Mà cứ hoài mong một nỗi chờ
Tóc bạc thương màu mây cố xứ
Sương khói mù xa bóng dáng ai
Ta đi không rượu chiều đưa tiễn
Không vẫy khăn thêu, chẳng ngoái nhìn
Năm mươi năm tưởng khi về lại
Chốn cũ bây chừ cũng lãng quên.
Không vẫy khăn thêu, chẳng ngoái nhìn
Năm mươi năm tưởng khi về lại
Chốn cũ bây chừ cũng lãng quên.
Lê Văn Trung
Có Một Nụ Hoa Vừa Nở Sáng Nay
https://www.facebook.com/groups/395853348109312/permalink/523834575311188
Có một nụ hoa vừa nở sáng nay
Trong trái tim người thi sỹ
Nụ hoa đã năm mươi năm chưa một lần thức
dậy Bỗng diệu kỳ tỏa ngát một mùi hương Mùi của đớn đau, của hạnh phúc, của tang
thương Của khoảnh khắc phù du của ngàn năm vĩnh
cửu Của những mong manh, của mất còn sinh tử Của ly tan, của đoàn tụ, của vui buồn Của những trăm khe, nghìn suối, vạn sông Của đất, của trời, của trùng trùng thiên
cổ Xin tạ ơn cánh hoa hồng vừa nở Cho em về nhung lụa giấc mơ tôi Cho nắng về tô thắm lại đôi môi Và sương ngọc long lanh hồn thục nữ Và trăng của tình tôi trăng từ viễn xứ Bỗng trở về trên tóc lộng hương trăng Bỗng trở về như hò hẹn trăm năm Lời vàng đá là lời hoa bất tử Lời vàng đá khắc vào hồn thi sỹ Kẻ đã thiên thu cô đơn lạc lỏng giữa con
người Kẻ mang niềm - đau - hạnh - phúc khôn
nguôi Đem lệ máu viết thành lời vi diệu Đem lệ máu viết vào đất trời vào trăng
sao vào trùng trùng vô tận Vào trái tim em rực cháy ngọn hào quang. Lê Văn Trung
dậy Bỗng diệu kỳ tỏa ngát một mùi hương Mùi của đớn đau, của hạnh phúc, của tang
thương Của khoảnh khắc phù du của ngàn năm vĩnh
cửu Của những mong manh, của mất còn sinh tử Của ly tan, của đoàn tụ, của vui buồn Của những trăm khe, nghìn suối, vạn sông Của đất, của trời, của trùng trùng thiên
cổ Xin tạ ơn cánh hoa hồng vừa nở Cho em về nhung lụa giấc mơ tôi Cho nắng về tô thắm lại đôi môi Và sương ngọc long lanh hồn thục nữ Và trăng của tình tôi trăng từ viễn xứ Bỗng trở về trên tóc lộng hương trăng Bỗng trở về như hò hẹn trăm năm Lời vàng đá là lời hoa bất tử Lời vàng đá khắc vào hồn thi sỹ Kẻ đã thiên thu cô đơn lạc lỏng giữa con
người Kẻ mang niềm - đau - hạnh - phúc khôn
nguôi Đem lệ máu viết thành lời vi diệu Đem lệ máu viết vào đất trời vào trăng
sao vào trùng trùng vô tận Vào trái tim em rực cháy ngọn hào quang. Lê Văn Trung
CON ĐƯỜNG DÀI NHẤT
https://www.facebook.com/groups/395853348109312/posts/557866548574657
https://www.facebook.com/groups/395853348109312/posts/557866548574657
Không có con đường nào dài hơn con đường ta tìm kiếm chính mình
Và cũng không có con đường nào dài hơn con đường đến với trái tim
Khi băng qua sa mạc đời tôi
Không một người dừng lại
Ảo ảnh về một giọt nước ở phía chân trời.
Khi băng qua cõi hoang vu đời tôi
Em vẫn hoài nghe phía vô cùng réo gọi
Những ước mơ hồng những khát vọng xanh
Và con đường ta qua cũng rất đổi mông mênh
Ta lầm lủi đi không hề định hướng
Ta lầm lủi đi về phương trời ảo mộng.
Cho dẫu đôi khi
Cùng trên một chuyến tàu
Mà không hề gặp mặt
Bởi mỗi người là một toa tàu khác.
Đôi khi ta cùng bơi trên một dòng sông
Mà vẫn hoài lạc bến.
Con đường ta tìm kiếm chính mình
Con đường tìm nhau
Ngàn năm là con đường dài nhất
Và ta lạc mất ta
Ta lạc mất người
Ta lạc nhau từ những nỗi đau
Lạc nhau từ những hạnh phúc nhiệm mầu
Đã bất chợt chảy qua đời ta chìm nổi.
Và cũng không có con đường nào dài hơn con đường đến với trái tim
Khi băng qua sa mạc đời tôi
Không một người dừng lại
Ảo ảnh về một giọt nước ở phía chân trời.
Khi băng qua cõi hoang vu đời tôi
Em vẫn hoài nghe phía vô cùng réo gọi
Những ước mơ hồng những khát vọng xanh
Và con đường ta qua cũng rất đổi mông mênh
Ta lầm lủi đi không hề định hướng
Ta lầm lủi đi về phương trời ảo mộng.
Cho dẫu đôi khi
Cùng trên một chuyến tàu
Mà không hề gặp mặt
Bởi mỗi người là một toa tàu khác.
Đôi khi ta cùng bơi trên một dòng sông
Mà vẫn hoài lạc bến.
Con đường ta tìm kiếm chính mình
Con đường tìm nhau
Ngàn năm là con đường dài nhất
Và ta lạc mất ta
Ta lạc mất người
Ta lạc nhau từ những nỗi đau
Lạc nhau từ những hạnh phúc nhiệm mầu
Đã bất chợt chảy qua đời ta chìm nổi.
Lê Văn Trung
ĐẤT TRỜI ĐÂU NỠ PHỤ TA
https://www.facebook.com/groups/395853348109312/posts/565631684464810
https://www.facebook.com/groups/395853348109312/posts/565631684464810
Thế đó! Đất trời không nỡ để
Ta về như một kẻ bại vong
Trơ trụi hàng cây xưa rủ bóng
Đợi chờ ta rụng hết lá vàng
Ta về như một kẻ bại vong
Trơ trụi hàng cây xưa rủ bóng
Đợi chờ ta rụng hết lá vàng
Vẫn còn đâu đó xa hun hút
Hoa cúc rừng xưa sót mấy bông
Thoảng chút hương vàng trôi man mác
Như níu thầm nhau một nỗi buồn
Hoa cúc rừng xưa sót mấy bông
Thoảng chút hương vàng trôi man mác
Như níu thầm nhau một nỗi buồn
Vẫn dòng sông nhớ không đành chảy
Để chở lòng xưa qua bến xưa
Và để lòng xưa nghe sóng dội
Lời của trăm năm dẫu xóa mờ
Để chở lòng xưa qua bến xưa
Và để lòng xưa nghe sóng dội
Lời của trăm năm dẫu xóa mờ
Thế đó! Đất trời đâu nỡ phụ
Ta về thương tật trái tim đau
Vẫn còn giọt máu màu trăng vỡ
Chảy nghẹn ngào qua cuộc bể dâu
Ta về thương tật trái tim đau
Vẫn còn giọt máu màu trăng vỡ
Chảy nghẹn ngào qua cuộc bể dâu
Thế đó! Đất trời đâu nỡ để
Ta về ngồi lại một mình ta
Bên thềm hiên vắng còn in bóng
Ta, bóng nhìn nhau mừng lệ nhòa.
Ta về ngồi lại một mình ta
Bên thềm hiên vắng còn in bóng
Ta, bóng nhìn nhau mừng lệ nhòa.
Lê Văn Trung
ĐÊM NGỒI KHÂU ÁO
https://www.facebook.com/groups/395853348109312/permalink/545656519795660
Đêm khuya chong đèn khâu manh áo
Áo xuân thì tơi tã mộng nhàu phai
Kẻ lỡ vận đẩy đời mình quanh quẩn
Giữa cõi người đốt đuốc cháy tương lai
Thương mình nắm chặt bàn tay
Dắt mình qua hết một ngày phù vân
Đêm thức với trăng buồn với gió
Nhuốm lại lòng mình một chút hương
Áo xuân thì tơi tã mộng nhàu phai
Kẻ lỡ vận đẩy đời mình quanh quẩn
Giữa cõi người đốt đuốc cháy tương lai
Dắt mình qua hết một ngày phù vân
Đêm thức với trăng buồn với gió
Nhuốm lại lòng mình một chút hương
Cố nén cho quen mùi tân khổ
Chôn giữa trời đêm một nỗi buồn
Ngỡ rằng thiên địa mênh mông
Cho mình nương náu một vòng tử sinh
Cất tiếng ai hoài động lá sương
Tưởng ai vừa trở về lay gọi
Thức dậy đi nào hỡi núi sông
Ngồi khâu chi hỡi áo lòng rách bươm
Đêm khuya khoắt chong đèn đọc sách
Đọc để rồi chua xót phận mình
Chữ nghĩa ai mài ra cung kiếm
Đây lòng ta tảng đá vô danh.
Lê Văn Trung
Đêm Và Ngày Hình Như Đã Quên Nhau
https://www.facebook.com/groups/395853348109312/permalink/532841544410491
Đêm đã cạn mà ngày chưa kịp sáng
Màu khuya sương che khuất bóng em về
Cánh chim nhạn ẩn trong viền mây xám
Rớt tiếng buồn âm vọng suốt cơn mơ
Tôi chờ đợi
Chờ
Tháng tàn năm lụn
Mây đời em theo gió thổi muôn chiều
Tôi vẫn thắp lắt leo từng khát vọng
Tôi vẫn ươm
Vàng úa những rong rêu
Tiếng ai gọi bên kia bờ ảo mộng
Mà cưu mang nặng trĩu nỗi ưu phiền
Tôi nhuốm lửa vun tàn tro hư tưởng
Em trở về xỏa tóc ướp hương đêm
Ai gõ nhịp vào tim tôi
Từng nhịp
Từng nhịp buồn
Từng nhịp vỡ
Từng cơn
Nghe xa vắng rạc rời từng nhịp bước
Bước chân về hay lá rụng ngoài hiên
Ôi đêm cạn mà lòng chưa kịp sáng
Đêm và ngày hình như đã quên nhau.
Lê Văn Trung
https://www.facebook.com/groups/395853348109312/permalink/532841544410491
Đêm đã cạn mà ngày chưa kịp sáng
Màu khuya sương che khuất bóng em về
Cánh chim nhạn ẩn trong viền mây xám
Rớt tiếng buồn âm vọng suốt cơn mơ
Tôi chờ đợi
Chờ
Tháng tàn năm lụn
Mây đời em theo gió thổi muôn chiều
Tôi vẫn thắp lắt leo từng khát vọng
Tôi vẫn ươm
Vàng úa những rong rêu
Tiếng ai gọi bên kia bờ ảo mộng
Mà cưu mang nặng trĩu nỗi ưu phiền
Tôi nhuốm lửa vun tàn tro hư tưởng
Em trở về xỏa tóc ướp hương đêm
Ai gõ nhịp vào tim tôi
Từng nhịp
Từng nhịp buồn
Từng nhịp vỡ
Từng cơn
Nghe xa vắng rạc rời từng nhịp bước
Bước chân về hay lá rụng ngoài hiên
Ôi đêm cạn mà lòng chưa kịp sáng
Đêm và ngày hình như đã quên nhau.
Lê Văn Trung
Đóa Hồng
https://www.facebook.com/groups/395853348109312/permalink/528962354798410
Xin vẽ lại chút tàn
phai hiu hắt Của mùa thu xa vắng
buổi yêu người Xin thắm lại buổi
hoàng hôn hương sắc Đóa quỳnh xưa về nở
giữa chiêm bao Xin đốm lửa trong
tàn tro nguội lạnh Cháy cùng tôi trong
cõi quạnh hiu này Xin là gió thổi qua
lòng nắng hạn Xin mùa xanh về
nhuộm nỗi tàn phai Em dù đã xa xôi bờ
bến lạ Tôi cũng đành sóng
vỗ một bờ đau Xin về lại như đã
từng hiện hữu Miền đam mê ngà ngọc
buổi yêu đầu Xin về lại trên lối
tình nhung lụa Tôi trầm nhang dâng
Thánh lễ ơn người Xin về lại, dẫu quên
lời tuyên hứa Một đóa hồng vẫn
thắm ở tim tôi. Lê Văn Trung
phai hiu hắt Của mùa thu xa vắng
buổi yêu người Xin thắm lại buổi
hoàng hôn hương sắc Đóa quỳnh xưa về nở
giữa chiêm bao Xin đốm lửa trong
tàn tro nguội lạnh Cháy cùng tôi trong
cõi quạnh hiu này Xin là gió thổi qua
lòng nắng hạn Xin mùa xanh về
nhuộm nỗi tàn phai Em dù đã xa xôi bờ
bến lạ Tôi cũng đành sóng
vỗ một bờ đau Xin về lại như đã
từng hiện hữu Miền đam mê ngà ngọc
buổi yêu đầu Xin về lại trên lối
tình nhung lụa Tôi trầm nhang dâng
Thánh lễ ơn người Xin về lại, dẫu quên
lời tuyên hứa Một đóa hồng vẫn
thắm ở tim tôi. Lê Văn Trung
Dòng Xưa Bến Cũ
https://www.facebook.com/groups/395853348109312/permalink/521251138902865
Quê cũ lâu rồi không trở lại
Sông Thu ngày ấy nước còn xanh?
Sóng còn vỗ nhịp sầu thiên cổ
Vào nỗi lòng mơ chuyện thái bình
Ai có ngang qua cầu Vĩnh Điện
Dong thuyền ngược nước về Phú Đa
Bến đò xưa có còn neo đậu
Hỏi kẻ tha hương có nhớ nhà?
Ai gửi cơn mơ về phố Hội
Mà xao xác sóng nước sông Hoài
Rặng liễu vi vu hồn Cửa Đại
Nghe buồn hun hút gió thiên tai
Lâu quá không về chừng lãng quên
Dòng xưa bến cũ nhớ ta chăng
Theo sóng sông Hàn xuôi ra biển
Có bóng ta như nhánh lục bình.
Lê Văn Trung
Tháng Tư. 2021
Dưới Chân Đèo Vạn Tượng
https://www.facebook.com/groups/395853348109312/permalink/519943152366997
Ta ngồi kể trăm lần câu chuyện cũ
Mà trăm lần nghe như mới hôm qua
Người vợ trẻ bên mộ chồng cỏ úa
Xé khăn tang thay tạm một lá cờ
Ôi bé thơ nghĩ cha mình nằm đó
Cha sẽ về với bé trong cơn mơ
Anh ở lại dưới chân đèo Vạn Tượng
Vài chiếc lá khô thay nhang khói tiêu điều
Đồng đội anh đưa tay chào vĩnh biệt
Cũng cạn rồi nước mắt tiễn anh đi
Bom đạn vẫn xé ngang trời Tổ Quốc
Ai hoan ca? Ai đứt ruột tội tình
Người vợ trẻ bỗng nhiên thành góa phụ
Con mồ côi, chồng chất nỗi oan khiên
Chiều tháng ba dưới chân đèo Vạn Tượng
Gió Trường Sơn, mùi tử khí xông lềnh
Người hoảng loạn trên bước đường di tản
Di tản về đâu ôi đất nước quê hương ?
* Để nhớ chuyến chạy bộ vượt đèo tháng 3. 1975
Lê Văn Trung
Em Về Mở Lại Giùm
Trang Sách https://www.facebook.com/groups/395853348109312/permalink/519254702435842 Gửi anh Trần Hoài Thư Em về mở lại giùm trang sách Chừng đã nhiều năm ta bỏ quên Em hong khô lại đôi dòng lệ Đã ướt từng con chữ muộn phiền. Em về lật mở từng trang sách Đọc tiếp giùm ta những chuyện buồn Chuyện những mảnh đời không lối thoát Chuyện những dòng sông đã cạn dòng Em về đọc lại từng trang sách Ta sợ sau này sẽ lãng quên Ta sợ mộ đời rêu úa rủ Ôi hồn tráng sĩ cũng vô danh Em về chép lại từng trang sách Chừng đã chôn vùi giữa nhiễu nhương Nước mắt đừng hoen mờ con chữ Theo dòng nước mắt khóc quê hương Có ai ngồi đọc từng trang sách Cháy sém từ trong lửa hận thù Chữ mất chữ còn như xương máu Nhạt nhàu trong ký ức đau thương Có ai ngồi lật từng trang sách Chợt thấy tê buồn những ngón tay Chợt thấy hồn ma trong hồn chữ Lang thang như một kiếp lưu đày Về khâu vá lại từng trang sách Ta ngồi vẽ lại giấc mơ xưa Đêm đốt nhang trầm ta khấn nguyện Em về chép lại giùm trang thơ Ta đã nhiều năm không trở lại Con đường cố lý vẫn mù xa Em có về qua ngôi nhà cũ Hỏi giùm người có nhớ ra ta. Lê Văn Trung
Trang Sách https://www.facebook.com/groups/395853348109312/permalink/519254702435842 Gửi anh Trần Hoài Thư Em về mở lại giùm trang sách Chừng đã nhiều năm ta bỏ quên Em hong khô lại đôi dòng lệ Đã ướt từng con chữ muộn phiền. Em về lật mở từng trang sách Đọc tiếp giùm ta những chuyện buồn Chuyện những mảnh đời không lối thoát Chuyện những dòng sông đã cạn dòng Em về đọc lại từng trang sách Ta sợ sau này sẽ lãng quên Ta sợ mộ đời rêu úa rủ Ôi hồn tráng sĩ cũng vô danh Em về chép lại từng trang sách Chừng đã chôn vùi giữa nhiễu nhương Nước mắt đừng hoen mờ con chữ Theo dòng nước mắt khóc quê hương Có ai ngồi đọc từng trang sách Cháy sém từ trong lửa hận thù Chữ mất chữ còn như xương máu Nhạt nhàu trong ký ức đau thương Có ai ngồi lật từng trang sách Chợt thấy tê buồn những ngón tay Chợt thấy hồn ma trong hồn chữ Lang thang như một kiếp lưu đày Về khâu vá lại từng trang sách Ta ngồi vẽ lại giấc mơ xưa Đêm đốt nhang trầm ta khấn nguyện Em về chép lại giùm trang thơ Ta đã nhiều năm không trở lại Con đường cố lý vẫn mù xa Em có về qua ngôi nhà cũ Hỏi giùm người có nhớ ra ta. Lê Văn Trung
EM VỀ NGÀ NGỌC GIẤC MƠ
TÔI https://www.facebook.com/groups/395853348109312/permalink/523542248673754 Mai kia mốt nọ tôi trở về Vườn cũ vàng ươm thơm nắng mai Có đôi chim nhỏ trên cành biếc Tiếng hót mềm như hương tóc bay Đường hoa, ai lót mùa thu cũ Để lá vàng tôi trải xuống chiều Để gió hồn tôi tan nhè nhẹ Lên màu son phấn của tình yêu Tôi qua vườn cũ chợt dừng chân Thấy đóa hoa xưa nở trắng ngần Ô hay! Em của mùa xanh vắng Trở về nhung lụa gót thanh tân Em về ngà ngọc giấc mơ tôi Hoa của tình xưa nở trắng trời Em nở trong hồn tôi vạn đóa Cho ngàn sợi máu cũng reo vui. Lê Văn Trung
TÔI https://www.facebook.com/groups/395853348109312/permalink/523542248673754 Mai kia mốt nọ tôi trở về Vườn cũ vàng ươm thơm nắng mai Có đôi chim nhỏ trên cành biếc Tiếng hót mềm như hương tóc bay Đường hoa, ai lót mùa thu cũ Để lá vàng tôi trải xuống chiều Để gió hồn tôi tan nhè nhẹ Lên màu son phấn của tình yêu Tôi qua vườn cũ chợt dừng chân Thấy đóa hoa xưa nở trắng ngần Ô hay! Em của mùa xanh vắng Trở về nhung lụa gót thanh tân Em về ngà ngọc giấc mơ tôi Hoa của tình xưa nở trắng trời Em nở trong hồn tôi vạn đóa Cho ngàn sợi máu cũng reo vui. Lê Văn Trung
HC
https://www.facebook.com/groups/395853348109312/permalink/526700351691277
Hồn em như lá mỏng
Mà buồn tôi vàng phai
Đã chìm trong biển động
Đã rơi vào thiên tai
Đời chia tình mấy nhánh
Lòng chia buồn muôn phương
Sông đời tôi hoạn nạn
Chảy qua miền tai ương
Ôi thời xanh mắt ngọc
Trôi buồn như chiêm bao
Ôi mùa thu biếc tóc
Nằm ru tình trên vai
Em bây giờ đâu đó
Phai chùng áo tiểu thư
Trăng úa hồn khuê nữ
Mây tôi chìm trong thơ
Thuở tình xanh như lá
Mà vàng cả giấc mơ
Thuở tình mềm như lụa
Mà đau từng câu thơ
Em bây giờ xa vắng
Chìm trong câu kinh buồn
Tôi bây giờ như bóng
Trôi ra ngoài mênh mông.
Lê Văn Trung
HC VÔ TẬN
https://www.facebook.com/groups/395853348109312/permalink/525302355164410
* Trích đoạn
7.
Tôi ngồi, ngỡ đã nghìn năm
Màu mây thiên cổ úa vàng nỗi đau
Câu kinh xưa hết nhiệm mầu
Chùa xưa rêu phủ, chuông lầu lặng im
8.
Tôi ngồi với nhớ cùng quên
Trang kinh vàng ố một vành trăng thiu
Áo hoa lụa mỏng khăn điều
Em mang theo cả bóng chiều đời tôi
9.
Một tôi tượng đá mưa vùi
Nằm nghe thác đổ hồn tôi về trời
Nằm nghe chiếc lá ngậm ngùi
Rơi buồn tênh cuối chân đồi nhân gian.
10.
Mai em theo gió về ngàn
Ngồi bên tượng đá nhẹ bàn tay hoa
Có nghe rờn rợn thịt da
Trầm hương linh hiễn mắt nhòa lệ xanh
Giọt rơi ùa vỡ nỗi tình
Mắt hoàng hôn đã bồng bềnh khói sương.
Lê Văn Trung
Trích 500 câu HC VT
HẸN VỀ
https://www.facebook.com/groups/395853348109312/permalink/543217470039565
Có lẽ mai kia hay mốt nọ
Con đường mù bụi một mình ta
Nón lá gậy tre, hồn rách vá
Ta đi tìm lại bóng quê nhà
Huỳnh Dương đâu cũng là quán trọ
Còn hơn ngàn dặm cõi mù xa
Có lẽ tình cờ ta gặp lại
Một màu hoa đã chớm úa tàn
Và tiếng ai buồn qua vách lá
Ngọn đèn khuya khơi muộn tình xuân
Những mãng rêu phong tường ngói cũ
Những bờ tre ngã bóng triền sông
Những màu sương bạc vương trên tóc
Những sắc mây tan dọc mé rừng
Biết đâu hiu hắt lòng thơ cũ
Nhan sắc xưa còn đọng chút hương
Và biết đâu trên nền gạch vỡ
Ta tình cờ nhặt chút màu xưa
Để một thoáng mù trong cõi nhớ
Tóc người chảy ướt buổi chiều mưa
(Tóc người một thuở hoang đường ấy
Biết chảy về đâu những bến bờ)
Nơi góc quán bên đường quạnh quẽ
Có một người ngồi đợi, mù tăm
Và một người muôn trùng dặm mỏi
Hẹn trở về cạn chén trăm năm
Tay cầm chéo áo lau đôi mắt
Chợt thấy màu trăng cũ úa vàng
Tay cầm chéo áo lau đôi mắt
Lòng chợt mù sương một nẻo về
Còn ai xuôi ngược phương trời cũ
Mai này xin hẹn bến tình quê
Cho dẫu thân tàn, hồn rã mục
Và đời đã vạn ngã phân ly
Ta về để thấy ta còn lại
Một chút tro than lạnh bếp chiều
Một chút tiếc thương màu trẻ dại
Đôi lời hò hẹn đã xanh rêu
Ta về, cô quạnh, đường xa ngái
Gió lụy phiền xưa thổi hắt hiu
Bóng ta với bóng mây đầu núi
Cứ chập chờn quanh những dốc đèo.
Lê Văn Trung - 2013
https://www.facebook.com/groups/395853348109312/permalink/543217470039565
Có lẽ mai kia hay mốt nọ
Con đường mù bụi một mình ta
Nón lá gậy tre, hồn rách vá
Ta đi tìm lại bóng quê nhà
Huỳnh Dương đâu cũng là quán trọ
Còn hơn ngàn dặm cõi mù xa
Một màu hoa đã chớm úa tàn
Và tiếng ai buồn qua vách lá
Ngọn đèn khuya khơi muộn tình xuân
Những bờ tre ngã bóng triền sông
Những màu sương bạc vương trên tóc
Những sắc mây tan dọc mé rừng
Biết đâu hiu hắt lòng thơ cũ
Nhan sắc xưa còn đọng chút hương
Ta tình cờ nhặt chút màu xưa
Để một thoáng mù trong cõi nhớ
Tóc người chảy ướt buổi chiều mưa
(Tóc người một thuở hoang đường ấy
Biết chảy về đâu những bến bờ)
Có một người ngồi đợi, mù tăm
Và một người muôn trùng dặm mỏi
Hẹn trở về cạn chén trăm năm
Tay cầm chéo áo lau đôi mắt
Chợt thấy màu trăng cũ úa vàng
Lòng chợt mù sương một nẻo về
Còn ai xuôi ngược phương trời cũ
Mai này xin hẹn bến tình quê
Cho dẫu thân tàn, hồn rã mục
Và đời đã vạn ngã phân ly
Một chút tro than lạnh bếp chiều
Một chút tiếc thương màu trẻ dại
Đôi lời hò hẹn đã xanh rêu
Ta về, cô quạnh, đường xa ngái
Gió lụy phiền xưa thổi hắt hiu
Bóng ta với bóng mây đầu núi
Cứ chập chờn quanh những dốc đèo.
Lê Văn Trung - 2013
HƯƠNG XƯA
https://www.facebook.com/groups/395853348109312/posts/550493569311955
Hương của mùa xưa còn ngát lệ
Trăng của tình xưa còn nguyên rằm
Câu thơ vời vợi nguồn vi diệu
Nở đóa quỳnh trên phím nguyệt cầm
Tay đang ôm mềm dòng mưa qua
Câu thơ ru nồng môi tương tư
Tóc nhớ thương ai mà tóc rối
Mắt nhớ thương ai mà lệ mờ
Tôi say hương chiều tan trong mưa
Em tan theo dòng mưa hương xưa
Em mở lòng trăng tình nguyệt nở
Em mở lòng trăng tình nguyên sơ
Tôi chết hồn nhiên, chết nhiệm mầu
Chết từ linh diệu của chiêm bao
Em mở lòng trăng thơm lệ ngát
Tôi uống từ trăng đóa nguyệt sầu.
Trăng của tình xưa còn nguyên rằm
Câu thơ vời vợi nguồn vi diệu
Nở đóa quỳnh trên phím nguyệt cầm
Tay đang ôm mềm dòng mưa qua
Câu thơ ru nồng môi tương tư
Tóc nhớ thương ai mà tóc rối
Mắt nhớ thương ai mà lệ mờ
Tôi say hương chiều tan trong mưa
Em tan theo dòng mưa hương xưa
Em mở lòng trăng tình nguyệt nở
Em mở lòng trăng tình nguyên sơ
Tôi chết hồn nhiên, chết nhiệm mầu
Chết từ linh diệu của chiêm bao
Em mở lòng trăng thơm lệ ngát
Tôi uống từ trăng đóa nguyệt sầu.
Lê Văn Trung
No comments:
Post a Comment