Monday, July 19, 2021

Trang VănChươngMiềnNam 3

Ôm hoài chưa hết một cơn mơ - Phương lạnh - Qua cầu sông Vệ -  Quê nhà -  Rót về đâu ngàn dặm chén Hồ Trường - Sao không là nửa trái tim mà là nửa xương sườn - Ta trở về như ly khách xưa - Ta về - Ta về hay là ta đang mơ - Tận hiến - Thân xác - Thế rồi tôi tiễn tôi đi - Tôi đã thấy tôi đã nghe - Tôi về tìm lại lòng xưa cũ - Trăng bạc - Trăng khuyết - Trắng xóa bạch vân - Trở về như một kẻ vô danh - Về nghe dòng sông kể chuyện 


ÔM HOÀI CHƯA HẾT MỘT CƠN MƠ

https://www.facebook.com/groups/395853348109312/permalink/542664966761482
Nắng cũng vàng ươm từ buổi ấy
Mưa cũng vàng hương áo lụa mềm
Em qua lối biếc hay vườn thắm
Để dấu chân tình vương cỏ thơm

Thơ tôi tóc rối bời cơn mộng
Sóng vàng ôi mắt sóng vàng thu
Vòng tay run rẫy chùng trong gió
Ôm hoài chưa hết một cơn mơ

Em qua sớm gió hay chiều sương
Tôi trải thơ lên lối cỏ hồng
Nhẹ quá lên hồn tôi rất nhẹ
Cho từng bước nhẹ cũng thơm hương

Ôi tóc trầm hương môi nguyệt nồng
Hương người hay hương nhụy hoàng lan
Xin tình ôm hết vòng thu biếc
Cho đóa thơ tôi cũng nở vàng.
                            Lê Văn Trung

Phương Lạnh
https://www.facebook.com/groups/395853348109312/permalink/531772621184050
Xin gửi về em lụa nắng vàng
Mùa đang phượng thắm trời phương Nam
Mây - Tôi xin dệt vuông khăn ấm
Và Lá - Tôi mềm mỗi bước chân
Ôi thương chiếc bóng chiều phương lạnh
Gió rối thơm từng sợi tóc bay
Tóc ơi có ấm bờ vai mỏng
Lòng tôi: đây nhé ! Một vòng tay
Xin gửi về em màu phượng đỏ
Tô viền môi thắm nụ hồng hoa
Trăng lụa nguyên sơ hồn xuân nữ
Sỏi đá hình như cũng ngọc ngà
Sương nguyệt xin đừng thấm áo em
Cho tôi gửi sợi nắng ươm vàng
Mây - Tôi khăn ấm chiều phương lạnh
Mây nhuộm màu trăng thuở mới rằm.
Lê Văn Trung

QUA CẦU SÔNG VỆ

https://www.facebook.com/groups/395853348109312/posts/558426211852024
Sông xưa nước chảy xanh dòng
Nhớ ai? Trơ đáy cạn lòng cát đau
Rưng rung buồn mấy nhịp cầu
Ai đem giọt lệ rót vào biển dâu
                              Lê Văn Trung

QUÊ NHÀ
https://www.facebook.com/groups/395853348109312/permalink/541635293531116

Đi và đứng như một loài thú lạ
Ta trở về tìm lại quán quê xưa
Thuở trời đất và linh hồn hoang dã
Rừng núi mong ta, khe suối đợi chờ

Bay và lượn như con chim con bướm
Ta trở về nghe tiếng gọi rừng thiêng
Thuở Trời Đất mang tên là Ánh Sáng
Rọi soi về trăm Nẻo Hạnh Vô Biên

Ca và hát như con giun con dế
Ta trở về nghe mặt đất hồi sinh
Ôi hạnh phúc đã xanh từ giọt lệ
Ta nẩy mầm trong tận trái tim em

Triệu triệu năm như một loài thú lạ
Ta trở về tìm lại bóng ta xưa
Ta tìm lại một Bí Huyền Vô Ngã
Trong vô biên vời vợi cả trời Thơ.

      09.6.2019  Lê Văn Trung


RÓT VỀ ĐÂU NGÀN DẶM CHÉN HỒ TRƯỜNG

https://www.facebook.com/groups/395853348109312/posts/562055491489096
Có chén rượu ta uống hoài không cạn
Rượu nhớ người men rượu úa hương phai
Năm mươi năm giữa muôn trùng hoạn nạn
Năm mươi năm như một tiếng thở dài
Có chén rượu mời nhau mà lệ buốt
Người phương trời áo bạt gió tàn đông
Ta ngồi giữa nhân gian mà bật khóc
Thương phận đời trôi lạc mấy dòng sông

Có chén rượu ta rót vào vô tận
Nghe trùng xa sóng mỏi mệt xô bờ
Nghe tiếng gọi tận cội nguồn quên lãng
Là ly tan!
Từ đấy!
Mộng trùng lai!
Rượu ta chảy vào thơ
Tàn cơn mộng
Có ai về ngồi lạnh dưới sương đêm
Rượu ta chảy tràn qua bờ vô vọng
Em không về
Ly rượu úa
Đầy trăng

Em không về trong suốt cuộc trăm năm
Có ly rượu chờ ai mà chưa cạn
Có ly rượu chứa men sầu vô hạn
Rót về đâu?
Ngàn dặm
Chén hồ trường. (*)
Lê Văn Trung
* Hồ trường. Nguyễn Bá Trạc

SAO KHÔNG LÀ NỬA TRÁI TIM MÀ LÀ NỬA XƯƠNG SƯỜN

 https://www.facebook.com/groups/395853348109312/permalink/536570147370964

Đừng nói với tôi những lời yêu dấu
Đừng nỉ non thề thốt thủy chung
Bởi Thượng Đế đã một lần nhầm lẫn
Adam đi quên khóa cổng địa đàng

Giá Thượng Đế chia trái tim Adam làm hai nửa
Một nửa cho tôi và một nửa cho em
Thì có lẽ dù ngàn trùng dâu bể
Hai đứa mình chung một trái tim

Người lại ngây thơ chỉ lấy chiếc xương sườn
Tạo hình tượng người đàn bà vô tình thiếu một trái tim
(Thế mà từ lâu tôi vẫn cuồng tín cả tin
Em hiển Thánh trong ơn lành của Chúa

Ôi một nửa trái tim tôi bốc lửa
Tôi ngỡ tình em cháy rực cả thiên đàng
Và một nửa trái tim tôi còn lại
Vẫn nguyện lòng dâng cả dưới thiên nhan.

                                          Lê Văn Trung  


TA TRỞ VỀ NHƯ LY KHÁCH XƯA

https://www.facebook.com/groups/395853348109312/permalink/546873419673970
Con tàu về muộn, sân ga vắng
Ta đến như người ly khách xưa
Áo bạc lạnh căm hồn cô lữ
Trăm năm mù khuất bụi giang hồ
Một mảnh trăng đau trời viễn xứ
Ôi trăng như một kẻ không nhà
Ôi trăng như tấm lòng cô phụ
Ta về lạc lõng giữa đời ta
Ta về mơ lại mùa sương cũ
Áo mỏng vai mềm đêm dạ hương
Ta về nhuốm lửa bên thềm lạnh
Sưởi ấm tình xưa đã tuyết đông
Ta về như bóng mây phiêu lạc
Mơ đóa quỳnh hương vẫn trắng ngần
Mơ thấy lệ ngời trong mắt ngọc
Mơ thấy thuyền xưa đậu cuối sông
Ta về mơ lại cơn mơ cũ
Thuở áo vàng bay lụa bướm vàng
Ta về ngồi lại bên hiên phố
Uống nỗi buồn trong men rượu tan
Con tàu về muộn! Ta đành muộn!
Chợt thấy thương người ly khách xưa
Chợt thấy tình người như ga vắng
Mà lòng chưa úa một cơn mơ.

Lê Văn Trung 

TA VỀ
Bài 2

https://www.facebook.com/groups/395853348109312/permalink/548190972875548

Ta về tay níu hoài khung cửa
Gọi xót xa từng nỗi nhớ quên
Gọi những lòng đi không trở lại
Gọi những tình xanh đã úa vàng

Ta về tay níu niềm hoang phế
Thương vách tường rêu lạnh nỗi niềm
Hỡi em nhan sắc chìm dâu bể
Hỡi ta nghìn dặm những lênh đênh

Ta về tay níu lòng hư ảo
Hụt giữa bờ đau giấc mộng người
Hụt giữa trăm năm mùa trăng vỡ
Hụt giữa đời nhau quá ngậm ngùi

Ta về tay níu nhành lan úa
Thương tóc đêm rằm lộng phấn hương
Chừ biết tìm đâu hồn nhung lụa
Một thuở tình mây áo nguyệt vàng

Ta về? Ta níu ta! Một bóng
Nghe gió oan khiên thổi buốt lòng
Đời nhau? Còn chỉ từng con sóng
Vỗ mãi về đâu những tiếc thương!

16 giờ 13.6.17 - Lê Văn Trung

 TA VỀ HAY LÀ TA ĐANG MƠ

https://www.facebook.com/groups/395853348109312/posts/552050732489572
Năm mươi năm lạc dấu chân người
Ta về tìm lại bến tình xưa
Thấy dòng sông chảy mù vô tận
Và con đò cũ chìm trong mưa
Năm mươi năm, từ buổi ta đi
Khu vườn xưa quạnh bóng trăng khuya
Bóng ai chải tóc ngoài hiên vắng
Sợi buồn rơi chạm buốt cơn mê
Áo bay hay lụa mùa sương bạc
Trắng mộng phù vân một kiếp người
Bàn tay vói níu màu mây cũ
Chợt thấy lòng son phấn đã phai

Năm mươi năm dâu biển mịt mùng
Lòng trắng lòng, trắng xóa bạch vân
Ta về nhuốm lửa đêm đông lạnh
Kể chuyện buồn vui của thế gian
Kể chuyện thế gian mà đứt ruột
Ta gọi tên niềm hiu quạnh xưa
Ta gọi tên người sa nước mắt
Ta về? Hay là ta đang mơ?
                           Lê Văn Trung 

TẬN HIẾN

https://www.facebook.com/groups/395853348109312/posts/556624405365538
Cho tôi thở, như một lần, vội vã
Tôi thở cùng hấp hối của trăng sao
Tôi đứng lại giữa muôn ngàn lối rẽ
Lối rẽ nào ta cũng phải xa nhau

Cho tôi chảy một dòng như suối hạn
Tôi chảy cùng suối lệ của trăm năm
Cho tôi chảy trong cuộc người vô tận
Chảy đau thương qua hết biển điêu tàn
Tôi phải uống, một lần thôi, mật đắng
Chén bình yên xin dành lại cho người
Hoa sẽ nở trên bước đường hoạn nạn
Sẽ bừng hương trong tận khổ đau tôi
Khi tôi thở cùng trăng sao hấp hối
Trái tim hồng sẽ thắp lửa tìm nhau
Nơi nẻo cuối, em có về đứng gọi
Lời thiên thu, run rẫy, vẫy tay chào.
                                   Lê Văn Trung 

Thân Xác
https://www.facebook.com/groups/395853348109312/posts/553596409001671
Ngày thắm biếc, ngày thơm như hương mật
Em cài hoa nụ búp nõn xuân thì
Tôi xin trải tình xanh tôi ngà ngọc
Mây rừng thu lướt thướt kéo nhau về

Tôi rôn rã gọi tên mình hối hã
Dậy đi nào gỗ đá đón tin vui
Hỡi tuyệt phẩm của đất trời cao cả
Tượng đài em mầu nhiệm giữa hồn tôi

Xin ướp nhuỵ tình thơm trong ngực biếc
Nở giùm tôi trinh bạch đóa quỳnh hương
Rừng sẽ hát bản tình ca diễm tuyệt
Suối sẽ hòa nhã nhạc dưới trăng sương

Tôi đắm đuối ôm ghì đêm nguyệt nở
Dòng đam mê ngây ngất chảy không cùng
Tôi chết đuối trong vòng tay tạo vật
Linh hồn tôi rực lửa đốt hư không
Lê Văn Trung

THẾ RỒI TÔI TIỄN TÔI ĐI https://www.facebook.com/groups/395853348109312/permalink/529176258110353 Thế rồi tôi tiễn tôi đi Một vùng tịch mịch tôi về một tôi Nằm nghe gió hú ven đồi Lá rơi còn nhắn lại lời thiên thu Rằng trời và đất xa nhau Từ trong tro bụi nhuộm màu chia tan Rằng từ kim cổ càn khôn Trần gian là mộng phù vân ảo huyền Sống là tiếp cuộc hành hương Về bên kia cõi điêu tàn quạnh hiu Đi là về với cô liêu Là về chìm dưới bóng chiều vô biên Hư vô cố quận là miền Là hoang vu bến, là mênh mông bờ Thế rồi tôi tiễn tôi đi Một chiều sương rụng trắng đầy hồn thơ. Lê Văn Trung

TÔI ĐÃ THẤY TÔI ĐÃ NGHE
https://www.facebook.com/groups/395853348109312/permalink/544923186535660
Tôi đã nghe tiếng kêu cứu của người đàn bà dưới đòn roi bạo tàn
Tôi đã thấy máu loang trên áo người công nhân
Tôi đã thấy em rạng ngời dưới bầu trời tháng sáu
Tất cả hợp thành bài hùng ca
Dữ dội và đau thương
Bi phẫn và quật cường
Nhân danh tự do
Nhân danh công lý
Rừng giông bão
Biển cuồng cuộn sóng
Từng cọng cỏ mầm hoa cũng có quyền được sống
Được xanh trong và khoe sắc cho đời
Tôi đã nhìn thấy em lệ chảy trên môi
Như giọt máu trong tim ngời hy vọng
Tôi đã nhìn thấy vòng tay anh công nhân dìu người mẹ già đi tới
Và những em thơ theo anh chị xuống đường
Trong trái tim các em chỉ có tình thương
Thương mẹ thương cha thương anh thương chị
Yêu giống nòi yêu Tổ Quốc Quê Hương
Ôi những điều tôi đã thấy đã nghe
Thắp sáng niềm tin
Ươm mầm hy vọng.
                   Lê Văn Trung 

TÔI VỀ TÌM LẠI LÒNG XƯA CŨ

https://www.facebook.com/groups/395853348109312/posts/562620671432578

Tôi về từ buổi em vừa mới
Quần lụa khăn hồng sang bến xuân
Thuyền xưa có lẽ không quay lại
Sông lặng buồn trôi chảy một dòng
Tôi về từ độ hoa vườn cũ
Ủ cánh hương thầm tan cuối đêm
Tôi nghe từng bước tình xa vắng
Chạm xuống sương trăng vỡ bóng mình
Sao tôi thương quá con đường nhỏ
Thuở áo tình bay nắng lụa vàng
Sao tôi nhớ quá ngày thơ dại
Thuở phượng vừa phai thu chớm sang
Tôi về tìm lại lòng xưa cũ
Tìm bóng hoàng hôn trong mắt người
Để hiểu ngày xanh qua vội quá
Để ngùi thương một thoáng đời vui
Tôi về ngồi tựa tường rêu lạnh
Ngẫm dòng đời như một phiến mây
Mây tan nghìn nẻo trời vô định
Tôi chìm tan trong cuộc tình hoài.
                                 Lê Văn Trung

TRĂNG BẠC
https://www.facebook.com/groups/395853348109312/permalink/522715002089812
Khi về chợt thấy lòng se quạnh
Hàng xóm chong đèn thức suốt đêm
Tiếng người gọi vói qua hiên vắng
Tiếng gọi mơ hồ nỗi nhớ quên
Ta ngỡ ngàng lay hờ cánh cổng
Hình như đóng kín lòng trăm năm
Màu trăng chảy ướt niềm hoang vắng
Trăng ơi có thức cùng ta chăng?
Hình như nhà vắng – Người đi biệt
Hay chỉ là ta lạc lối về
Hay chỉ là ta thành kẻ lạ
Giữa giấc mơ đời đã ngủ mê
Ai vói hỏi buồn bên hàng xóm
Khe cửa còn leo lét ánh đèn
Ngỡ như thiên hạ mình ta thức
Có kẻ vì đâu mà trắng đêm
Hơn bốn mươi năm! Ừ! Đã qua
Lòng ai? Lòng viễn khách xa nhà
Khi về tìm lại màu trăng cũ
Trăng vỡ như ngàn hạt lệ sa
Hơn bốn mươi năm! Ừ! Thế thôi!
Nhà xưa đây ! Người bỏ đi rồi
Lòng của ta xưa giờ cũng lạ
Tình của ta xưa giờ phai phôi
Hơn bốn mươi năm cuộc biến thiên
Khi về lạ cả những tình thâm
Tiếng người hỏi vọng bên hàng xóm
Đánh thức trong ta vạn nỗi niềm
Hơn bốn mươi năm, thôi đành vậy
Giấu lời chia biệt, nén niềm đau
Ta ngồi chuyện với vầng trăng lạnh
Đã thức cùng ta đến bạc đầu.
Lê Văn Trung 2020
(Trăng Bạc là một trong những Biệt Khúc từ Trường khúc ĐỢI CHỜ ĐẾN CUỐI CUỘC TANG THƯƠNG)

TRĂNG KHUYẾT

https://www.facebook.com/groups/395853348109312/posts/565117121182933
Năm mươi năm, dòng sông buồn, vẫn chảy
Chiếc thuyền xưa, bến cũ, chẳng quay về
Tôi khản giọng giữa đêm đời mưa lũ
Tiếng sóng nào mỏi mệt mấy bờ khuya

Năm mươi năm tôi đếm từng chiếc lá
Nỗi vàng phai rụng xuống buổi xa người
Khi đứng giữa vòng xoay đời xa lạ
Tôi rẽ phương nào cũng chạm lá tình phai

Năm mươi năm, một đời thơ lận đận
Tôi trở về không kịp nối lời thơ
Không kịp nhìn nỗi buồn đêm nguyệt lặn
Chén rượu người, tôi uống giữa cơn mơ

Năm mươi năm tôi trở về không kịp
Áo vàng phai từ buổi nguyệt chưa rằm
Năm mươi năm còn nguyên vành trăng khuyết
Là tình người đã khuyết cả trăm năm.
                                            Lê Văn Trung

TRẮNG XÓA BẠCH VÂN
https://www.facebook.com/groups/395853348109312/permalink/524419155252730 Tóc bạc phơ, Lòng cũng bạc phơ Thôi về Vẽ lại giấc mơ xưa Soi gương mà xót màu năm tháng Tàn phế thân danh, mộng hải hồ Chiều sương tan Tình trắng bạch vân Tiếc gì nhau giọt nắng xuân tàn Hoa ơi nở muộn bên thềm vắng Có tỏa giùm ta một thoáng hương? Đời đã bạc Ta về tay trắng Nhớ! Rồi quên! Rồi nhớ! Chuyện nhân tình. Ta nhớ một chiều xanh em bỏ lại Nhớ vạn lần Có biết một lần quên? Tóc đã bạc nhuộm vôi đời bạc trắng Phụ gì nhau người hỡi đọt trầu xanh Ta vẫn đỏ tận trong dòng máu đỏ Mà tình người vội trắng xóa bạch vân Lê Văn Trung 23. 03. 2021


 TRỞ VỀ NHƯ MỘT KẺ VÔ DANH

https://www.facebook.com/groups/395853348109312/posts/561640604863918
Người đã quên
Phố cũng phụ tình
Hỏi con đường cũ
Đường thay tên
Hàng cây năm trước chừng thay lá?
Rụng giữa hồn ta giọt lệ vàng

Cơn gió mùa xưa chừng cũng lạ
Thổi buốt vào ta những muộn phiền
Quán trọ!
Ta chỉ là khách lữ
Một tách trà thiu
Uống một mình!

Này cô chủ quán cho ta hỏi
- Năm mươi năm trước đây là đâu?
Chẳng lẽ đất trời tàn dâu bể
Lòng người đâu dễ còn bể dâu?

Này cô chủ quán cho ta hỏi
- Thuyền xưa còn đậu bến giang đầu
Tóc xưa giờ nhuộm màu thương hải
Thơ ta bèo giạt trôi phương nào?

Người đã quên!
Đành!
Thôi lãng quên!
Hỡi ơi sao phố cũng vong tình
Có thấy hồn ta nghìn năm cũ
Trở về như một kẻ vô danh?
                               Lê Văn Trung

VỀ NGHE DÒNG SÔNG KỂ CHUYỆN

https://www.facebook.com/groups/395853348109312/posts/559645911730054
(đôi lúc ta buồn hơn bến sông)
Về bến cũ nghe dòng sông kể chuyện
Chuyện trăm năm, chuyện núi lỡ non mòn
Nghe xa vắng như một lời kinh nguyện
Như gió buồn ru úa buổi tàn đông

Năm mươi năm áo giang hồ bạc thếch
Chén rượu đời oan nghiệt rót về đâu
Cầu đã gãy, bên này bờ, xa cách
Giọt lệ người chìm mấy dặm sông sâu

Về bến cũ cúi hôn từng hạt cát
Thương phận người trôi giạt một đời rong
Tay vói níu bờ mây chìm trong nước
Thấy bóng mình tan giữa sóng long đong

Năm mươi năm trở về như khách lạ
Chợt thấy người xỏa tóc đứng bên sông
Nghe sông kể chuyện tình duyên dang dỡ
Câu thơ buồn chợt rụng giữa trời không.
                                            Lê Văn Trung

No comments:

Post a Comment

Trang Văn Nghệ Quảng Trị 19

Buồn nghe tiếng gọi hai đầu tử sinh -   Chiều - Chiều buông - Dặm trường - Dòng sông cũ - Đưa tiễn một mùa thu - Em chảy về đâu -   chiều th...