Tìm chi mà tìm - Tôi con vượn hú bên bờ mộng - Tôi là người khách trọ của trăm năm - Tôi xin gửi trái tim mình - Tôi xin làm một dòng sông - Trái tim tôi tim của đất trời - Trăm năm tôi gọi tôi về - Trăng bạc - Trăng khuyết - Trăng lầu tây - Trăng về trên phố mùa đông - Trắng xóa bạch vân - Trở về như một kẻ vô danh - Về - Về đâu - Về đi ngồi lại bên đời - Về ngang thành phố cũ - Về xưa - Vội quá mùa đông - Vui lên tôi ơi! - Vườn xưa - Xin trải lòng tôi xuống với tình
TÌM CHI MÀ TÌM
Rồi một hôm thuyền qua sông
Mang theo khăn gấm áo hồng, về đâu?
Trăm năm lạc mất đời nhau
Tìm chi Hoạn nạn Bể dâu Mà tìm
Chập chùng trong nỗi nhớ quên
Rồi một hôm Người đứng bên mạn thuyền
Bảo rằng Chẳng nợ Chẳng duyên
Mà đau bầm cả trái tim đất trời
Rồi một hôm Người đứng bên mạn thuyền
Bảo rằng Chẳng nợ Chẳng duyên
Mà đau bầm cả trái tim đất trời
Lăn buồn giọt lệ trên môi
Mắt huyền xưa Mùa thu tôi Hoang đường.
Mắt huyền xưa Mùa thu tôi Hoang đường.
Lê Văn Trung
TÔI - CON VƯỢN HÚ BÊN BỜ MỘNG
*https://tuongtri.com/2019/09/13/tho-le-van-trung/
*http://www.phamcaohoang.com/2018/04/509-tho-le-van-trung-toi-con-vuon-hu.html
*http://www.phamcaohoang.com/2018/04/509-tho-le-van-trung-toi-con-vuon-hu.html
Trời đất mang mang sầu vợi vợi
Phương người mây trắng nhuộm chiều phai
Tiếng con vượn hú bên bờ mộng
Rụng lá hoàng hôn lịm bóng ngày
Tôi trôi theo với chiều đang xuống
Nối những cơn mơ đã úa vàng
Nối những cuộc tình phai huyễn mộng
Nối những màu xưa nhạt phấn hương
Tôi trôi như bóng đời trôi giạt
Những bến bờ em, những lở bồi
Vườn cũ xanh rêu lòng thiếu phụ
Lệ tình thiên cổ lạnh trên tay
Tôi trôi theo bóng mây hoang đường
Đất trời vợi vợi buồn mang mang
Như con vượn hú bên bờ mộng
Gọi mãi thiên thu lạnh núi ngàn.
Lê Văn Trung
TÔI LÀ NGƯỜI KHÁCH TRỌ CỦA TRĂM NĂM
Nắng phương ấy có vàng hơn nỗi nhớ
Có vàng hơn màu áo buổi xa nhau
Xin đừng ướp mây chiều trong mắt lệ
Đừng vờn bay tóc rối cuộc tình đau
Xin mười ngón tay nồng hương ân ái
Chải lời ru thao thiết giữa chiêm bao
Và chợt thấy câu thơ buồn đọng lại
Trong lòng nhau một nỗi nhớ không màu
Nắng phương ấy có chiều rơi quán vắng
Giọt café như giọt lệ rơi buồn
Nơi chiếc ghế, sẽ một đời hoang trống
Em thấy chăng còn đó một linh hồn
Lời của nắng nương theo lời của gió
Cho tôi về thắp ngọn nến hoàng hôn
Dẫu muôn kiếp tình em là quán trọ
Tôi là người khách trọ của trăm năm.
Lê Văn Trung
TÔI XIN GỬI TRÁI TIM MÌNH
Tôi gửi trái tim mình, không hối tiếc
Vào trái tim trời đất thuở yêu người
Mà gió mãi ru hoài lời thao thức
Sao còn mưa trăm dòng lệ đầy vơi
Tôi gửi trái tim mình là trọn vẹn
Trong vòng tay vi diệu của tình yêu
Là vĩnh cửu như một lời khấn nguyện
Dù nghìn năm mưa gió đổ xoay chiều
Tôi dâng trái tim mình cho vũ trụ
Vào thiên thu vằng vặc một vầng trăng
Trăng hàm tiếu nụ quỳnh hoa sẽ nở
Tạ ơn người ngây ngất một dòng hương
Xin gom hết những vì sao đẹp nhất
Tôi kết thành vòng chuỗi hạt minh châu
Xin gửi lại mặt đất này trọn vẹn
Những màu hoa tuyết nguyệt buổi ban đầu
Tôi gửi lại trái tim còn nóng hổi
Những dòng thơ như máu chảy không ngừng
Xin rừng thiêng cất vang lời réo gọi
Về cùng tôi tắm gội suối - hư - không
Và cùng tôi khai mở vạn dòng sông
Em về giữa thảo - nguyên - đời xanh thắm
Tôi gửi hết vào đất trời vô hạn
Cả linh hồn, nguyên vẹn trái tim tôi.
Lê Văn Trung
TÔI XIN LÀM MỘT DÒNG SÔNG
Tôi xin làm một dòng sông
Chảy vào vô tận tấm lòng nhân gian
Câu thơ tôi sẽ nhẹ nhàng
Theo từng con sóng dịu dàng bờ em
Câu thơ chìm giữa mông mênh
Tan vào mây, ướp vào tim đất trời
Câu thơ vời vợi chơi vơi
Như từng tiếng hát tuyệt vời bay cao
Như em một sớm hoa đào
Nhuộm vào thơ những sắc màu bừng hương
Tôi xin làm một dòng sông
Chảy ngàn năm, chảy mênh mông cõi người
Chảy về em một bờ vui
Một hôm tình nở trên môi ngọt ngào
Chảy về em những xôn xao
Của cơn mơ cháy khát khao lửa hồng
Tôi xin làm một dòng sông
Cho tôi chảy giữa vô cùng trần gian.
Lê Văn Trung
TRÁI TIM TÔI, TIM CỦA ĐẤT TRỜI
Tôi đang thở với đất trời
Giữa bao la của cuộc đời mênh mông
Tôi đang soải cánh vô cùng
Với mây ngũ sắc chập chùng ngàn phương
Tôi đang tan vào mưa sương
Và đang bay giữa rừng hương sắc người
Tôi đang uống giọt tình vui
Từ trong mắt lệ rực ngời lửa thiêng
Tôi đang gửi trái tim mình
Vào tim trời đất vào mênh mang đời
Em ơi hãy nở giùm tôi
Nụ hoa tình của một thời thanh xuân
Hãy đi cho đến vô cùng
Vào tim trời đất vào mênh mang đời
Em ơi hãy nở giùm tôi
Nụ hoa tình của một thời thanh xuân
Hãy đi cho đến vô cùng
Đi cho tận cõi thỉ chung nhiệm mầu.
Lê Văn Trung
TRĂM NĂM TÔI GỌI TÔI VỀ
Từ khi mẹ sinh tôi ra
Trần gian! Tôi đã khóc òa! Trần gian!
Mười năm, rồi năm mươi năm
Tôi đi chưa hết gian nan phận người
Và tôi trên những ga đời
Con tàu vô định vẫn rời rã đi
Trăm năm tôi gọi tôi về
Màu mây thiên cổ còn bay mịt mùng
Biết đâu là cõi vô cùng
Biết đâu là trạm dừng chân đời đời
Từ khi mẹ sinh ra tôi
Trần gian! Tôi đã khóc cười cùng ai
Em cầm giọt lệ trên tay
Thấy trong giọt lệ đã đầy bụi tro.
Lê Văn Trung
Khi về chợt thấy lòng se quạnh
TRĂNG BẠC
Khi về chợt thấy lòng se quạnh
Hàng xóm chong đèn thức suốt đêm
Tiếng người gọi vói qua hiên vắng
Tiếng gọi mơ hồ nỗi nhớ quên
Ta ngỡ ngàng lay hờ cánh cổng
Hình như đóng kín lòng trăm năm
Màu trăng chảy ướt niềm hoang vắng
Trăng ơi có thức cùng ta chăng?
Hình như nhà vắng – Người đi biệt
Hay chỉ là ta lạc lối về
Hay chỉ là ta thành kẻ lạ
Giữa giấc mê đời đã ngủ mê
Ai vói hỏi buồn bên hàng xóm
Khe cửa còn leo lắt ánh đèn
Ngỡ như thiên hạ mình ta thức
Có kẻ vì đâu mà trắng đêm
Hơn bốn mươi năm! Ừ! Đã qua
Lòng ai? Lòng viễn khách xa nhà
Khi về tìm lại màu trăng cũ
Trăng vỡ như ngàn hạt lệ sa
Hơn bốn mươi năm! Ừ! Thế thôi!
Nhà xưa đây! Người bỏ đi rồi
Lòng của ta xưa giờ cũng lạ
Tình của ta xưa giờ phai phôi
Hơn bốn mươi năm cuộc biến thiên
Khi về lạ cả những tình thâm
Tiếng người hỏi vọng bên hàng xóm
Đánh thức trong ta vạn nỗi niềm
Hơn bốn mươi năm, thôi đành vậy
Giấu lời chia biệt, nén niềm đau
Ta ngồi chuyện với vành trăng lạnh
Đã thức cùng ta đến bạc đầu.
Lê Văn Trung 2020
TRĂNG KHUYẾT
*https://tuongtri.com/2019/09/20/tro-ve-nhu-mot-ke-vo-danh/
*http://www.phamcaohoang.com/2018/07/681-tho-le-van-trung-trang-khuyet.html
*http://tongphuochiep.com/index.php/bao-chi/tho/29147-trang-khuy-t-le-van-trung
*http://www.phamcaohoang.com/2018/07/681-tho-le-van-trung-trang-khuyet.html
*http://tongphuochiep.com/index.php/bao-chi/tho/29147-trang-khuy-t-le-van-trung
Năm mươi năm, dòng sông buồn, vẫn chảy
Chiếc thuyền xưa, bến cũ, chẳng quay về
Tôi khản giọng giữa đêm đời mưa lũ
Tiếng sóng nào mỏi mệt mấy bờ khuya
Năm mươi năm tôi đếm từng chiếc lá
Nỗi vàng phai rụng xuống buổi xa người
Khi đứng giữa vòng xoay đời xa lạ
Tôi rẽ phương nào cũng chạm lá tình phai
Năm mươi năm, một đời thơ lận đận
Tôi trở về không kịp nối lời thơ
Không kịp nhìn nỗi buồn đêm nguyệt lặn
Chén rượu người, tôi uống giữa cơn mơ
Năm mươi năm tôi trở về không kịp
Áo vàng phai từ buổi nguyệt chưa rằm
Năm mươi năm còn nguyên vành trăng khuyết
Là tình người đã khuyết cả trăm năm.
Lê Văn Trung
TRĂNG LẦU TÂY
Trăng lầu Tây! Trăng lầy Tây!
Hồn sương thiếu phụ vàng bay mấy mùa
Tóc tình xanh nhớ thương ai
Sợi đan nỗi nhớ sợi cài niềm đau
Sợi trăm năm khóc bạc đầu
Sợi thiên thu rụng bay hoài thiên thu
Sợi nào nối cuộc tình đau
Trắng lời thơ, trắng một màu chia tan
Tóc phai theo giấc mộng tàn
Sợi thanh xuân đã nhuộm vàng cuối đông
Và trăng vỡ cuối dòng sông
Cuốn trăm nghìn sợi tóc buồn về đâu
Bóng ai lạnh buốt Tây lầu
Hay hồn thiên cổ tan vào tình xưa?
Lê Văn Trung
TRĂNG VỀ TRÊN PHỐ MÙA ĐÔNG
*https://www.banvannghe.com/p11a10823/tho-le-van-trung
*http://www.phamcaohoang.com/2018/12/887-le-van-trung-3-bai-luc-bat-1pho-mua.html
*http://www.phamcaohoang.com/2018/12/887-le-van-trung-3-bai-luc-bat-1pho-mua.html
Lạnh nghe trăng chảy qua hồn
Dòng trăng như lệ chảy buồn trong tôi
Xưa trăng là mắt môi người
Nay trăng là giọt sương đời lạnh căm
Phố mùa đông! Phố mùa đông!
Trăng về chìm giữa bềnh bồng mây sương
Xưa trăng là đóa quỳnh hương
Nay trăng là nụ tình buồn mãn khai
Tôi về qua phố tìm ai
Thấy màu trăng cũ nhuộm đầy vườn xưa
Thấy bàn tay vẫy trong mơ
Bóng trăng hay bóng người chờ trăm năm?
Không ai đợi, chẳng ai chờ
Còn vành trăng khuyết bên bờ suối xưa
Em còn đâu đó trong mơ
Áo hoa khăn lụa tình chưa nở vàng
Em về đâu giữa mênh mang
Trong vô cùng cõi, trong ngàn dặm xa
Tìm gì trong cõi người ta
Câu thơ vườn Thúy đã nhòa biển dâu
Thôi về trả hết cho nhau
Câu kinh, tiếng mõ còn đau nỗi tình
Thôi về, trả nhớ cùng quên
Trả tình, trả nghĩa, trả duyên nợ người
Thôi về, tôi một mình tôi
Thênh thang mây trắng, ngời ngời mưa sương
Câu kinh, tiếng mõ còn đau nỗi tình
Thôi về, trả nhớ cùng quên
Trả tình, trả nghĩa, trả duyên nợ người
Thôi về, tôi một mình tôi
Thênh thang mây trắng, ngời ngời mưa sương
Tạ ơn những phố cùng phường
Những mưa cùng nắng những đường thu xanh
Tạ ơn những lá cùng cành
Những chim cùng chóc vây quanh quán đời
Tạ ơn mắt ngọc môi cười
Lời sông lời suối là lời tình chung.
Những mưa cùng nắng những đường thu xanh
Tạ ơn những lá cùng cành
Những chim cùng chóc vây quanh quán đời
Tạ ơn mắt ngọc môi cười
Lời sông lời suối là lời tình chung.
Lê Văn Trung
TRẮNG XÓA BẠCH VÂN
http://www.phamcaohoang.com/2021/03/1977-tho-le-van-trung-trang-xoa-bach-van.html?m=1&fbclid=IwAR2Dg2fy5E35YtwLbHzsBedvZFdO9qqH3NZQUEX40-9lj3nFSjoJvs40_l0
Tóc bạc phơ,
Lòng cũng bạc phơ
Thôi về
Vẽ lại giấc mơ xưa
Soi gương mà xót màu năm tháng
Tàn phế thân danh, mộng hải hồ
Chiều sương tan
Tình trắng bạch vân
Tiếc gì nhau giọt nắng xuân tàn
Hoa ơi nở muộn bên thềm vắng
Có tỏa giùm ta một thoáng hương?
Đời đã bạc
Ta về tay trắng
Nhớ!
Rồi quên!
Rồi nhớ!
Chuyện nhân tình.
Ta nhớ một chiều xanh em bỏ lại
Nhớ vạn lần
Có biết một lần quên?
Tóc đã bạc nhuộm vôi đời bạc trắng
Phụ gì nhau người hỡi đọt trầu xanh
Ta vẫn đỏ tận trong dòng máu đỏ
Mà tình người vội trắng xóa bạch vân
Lê Văn Trung - 23. 03. 2021
http://www.phamcaohoang.com/2021/03/1977-tho-le-van-trung-trang-xoa-bach-van.html?m=1&fbclid=IwAR2Dg2fy5E35YtwLbHzsBedvZFdO9qqH3NZQUEX40-9lj3nFSjoJvs40_l0
Tóc bạc phơ,
Lòng cũng bạc phơ
Thôi về
Vẽ lại giấc mơ xưa
Soi gương mà xót màu năm tháng
Tàn phế thân danh, mộng hải hồ
Chiều sương tan
Tình trắng bạch vân
Tiếc gì nhau giọt nắng xuân tàn
Hoa ơi nở muộn bên thềm vắng
Có tỏa giùm ta một thoáng hương?
Đời đã bạc
Ta về tay trắng
Nhớ!
Rồi quên!
Rồi nhớ!
Chuyện nhân tình.
Ta nhớ một chiều xanh em bỏ lại
Nhớ vạn lần
Có biết một lần quên?
Tóc đã bạc nhuộm vôi đời bạc trắng
Phụ gì nhau người hỡi đọt trầu xanh
Ta vẫn đỏ tận trong dòng máu đỏ
Mà tình người vội trắng xóa bạch vân
Lê Văn Trung - 23. 03. 2021
TRỞ VỀ NHƯ MỘT KẺ VÔ DANH
*https://tuongtri.com/2019/09/20/tro-ve-nhu-mot-ke-vo-danh/
*http://www.phamcaohoang.com/2019/05/1107-tho-le-van-trung-tro-ve-nhu-mot- ke.html
*http://www.phamcaohoang.com/2019/05/1107-tho-le-van-trung-tro-ve-nhu-mot- ke.html
Người đã quên
Phố cũng phụ tình
Hỏi con đường cũ
Đường thay tên
Hàng cây năm trước chừng thay lá?
Rụng giữa hồn ta giọt lệ vàng
Cơn gió mùa xưa chừng cũng lạ
Thổi buốt vào ta những muộn phiền
Quán trọ!
Ta chỉ là khách lữ
Một tách trà thiu
Uống một mình!
Này cô chủ quán cho ta hỏi
- Năm mươi năm trước đây là đâu?
Chẳng lẽ đất trời tàn dâu bể
Lòng người đâu dễ còn bể dâu?
Này cô chủ quán cho ta hỏi
- Thuyền xưa còn đậu bến giang đầu
Tóc xưa giờ nhuộm màu thương hải
Thơ ta bèo giạt trôi phương nào?
Người đã quên!
Đành!
Thôi lãng quên!
Hỡi ơi sao phố cũng vong tình
Có thấy hồn ta nghìn năm cũ
Trở về như một kẻ vô danh?
Lê Văn Trung
VỀ
*http://www.phamcaohoang.com/2018/05/601-tho-le-van-trung-ve.html
Về thôi, cũng chẳng muộn màng
Mây rừng gió núi sương ngàn đợi ta
Về thôi, cố quận quê nhà
Bờ khe triền suối cỏ hoa bốn mùa
Về thôi, về nhé, cùng ta
Rũ phong sương trải lụa là lên thơ.
Về thôi, cũng chẳng muộn màng
Mây rừng gió núi sương ngàn đợi ta
Về thôi, cố quận quê nhà
Bờ khe triền suối cỏ hoa bốn mùa
Về thôi, về nhé, cùng ta
Rũ phong sương trải lụa là lên thơ.
Lê Văn Trung
VỀ ĐÂU
*http://www.phamcaohoang.com/2018/06/636-tho-le-van-trung-ve-au.html
Tôi về? Là chỉ về thôi!
Về như lữ khách quán đời lạnh căm
Tôi về? Là chỉ về thôi!
Về như lữ khách quán đời lạnh căm
Đổ giọt rượu xuống ly buồn
Hỡi ơi rượu chảy thành dòng sông đau
Hỡi ơi rượu chảy thành dòng sông đau
Tôi về! Ừ nhỉ! Về đâu???
Sông quê gãy mấy nhịp cầu lìa tan
Sông quê gãy mấy nhịp cầu lìa tan
Rót ly rượu vào tang thương
Rượu là lệ của "đoạn trường vô thanh" (*)
Rượu là lệ của "đoạn trường vô thanh" (*)
(*) Chữ của Thi sỹ Phạm Thiên Thư
Lê Văn Trung
VỀ ĐI NGỒI LẠI BÊN ĐỜI
Về ngồi lại giữa cồn lau cát bãi
Dòng sông nào trôi khuất nẻo mù sa
Ôi trái tim chảy trăm dòng thương hải
Vẫn còn nguyên giọt lệ bến giang hà
Hãy về đi, dù chẳng lời hò hẹn
Mộng trùng lai là giấc mộng phù vân
Hãy về đi, dù chén đời hoạn nạn
Rượu tương phùng là rượu của chia tan
Hãy về đi, dù áo đời tơi tả
Thì sá gì hương sắc đã phôi phai
Ta đã ném đời ta mù trăm ngả
Hãy về đi cho vẹn cuộc trần ai
Về ngồi lại bên dòng sông bồi lở
Như đời ta bồi lở suốt trăm năm
Vẫn còn nguyên trong ta từng giọt lệ
Khóc tình duyên chìm nổi cuộc thăng trầm.
Lê Văn Trung
VỀ NGANG THÀNH PHỐ CŨ
Rồi người trở về ngang thành phố cũ
Lòng hoang vu trong một giấc mơ buồn
Và nỗi nhớ chảy ùa theo nỗi nhớ
Như sóng chiều xao xác mấy triền sông
Con đường nhuộm nắng vàng xưa còn đó
Mà áo vàng xưa mờ mịt phía hoàng hôn
Ai nhặt nắng ướp thơm từng trang vở
Để bây giờ nắng rụng giữa trời không
Người qua phố kể chuyện buồn với phố
Kể một mình
Kể mãi
Một mình nghe
Kể với ghế bàn hiên chiều quán nhỏ
Chợt thấy tay mình năm ngón so le
Người qua phố kể chuyện tình với phố
Chỉ một mình, ngồi kể với trăm năm
Kể với hàng cây vàng xao xác lá
Chợt thấy lòng mình giá buốt căm căm.
Lê Văn Trung
http://www.phamcaohoang.com/2022/05/2457-tho-le-van-trung-ve-xua.html?m=1&fbclid=IwAR1r9efCXOTCIi5f4wVPkMAQq6gt81Reyeh9GXBcqxoPiyGZA-_3-PUG_jA
Tôi về tìm lại vầng trăng
Thuở chưa mười sáu, thuở rằm chưa in
Thuở hồn xanh biếc hoa niên
Thuở hoa hàm tiếu sắc hương ẩn chìm
Thuở tình như một màn sương
Trắng rơi từng giọt rất buồn trong thơ
Tôi về tìm lại màu xưa
Con đường đi học vàng trưa tím chiều
Gió hồn tôi cũng vàng theo
Tà mây lụa mỏng vờn bay ngõ về
Con đường có rất nhiều mây
Con đường có lá rắc đầy áo hoa
Tôi về tìm lại tôi xưa
Sầu nghìn năm thổi chưa vừa lòng nhau.
Lê Văn Trung
VỘI QUÁ, MÙA ĐÔNG
Xao xác mùa đông về quá vội
Mà thương câu nhớ đợi câu chờ
Thương ai áo trắng chiều tan học
Chiếc lá tôi vàng rụng dưới mưa
Thương ai rét mướt, vòng tay nhỏ
Không đủ che nghiêng một nỗi buồn
Tôi cũng chìm theo làn mây mỏng
Mắt người thăm thẳm nỗi chờ mong
Thương ai áo lụa mờ theo sương
Áo mỏng! Trời ơi! Ngọn gió đông
Rất nhẹ, áo bay, từng cánh nhẹ
Hồn tôi với áo trôi mênh mông
Thương ai qua phố chiều đông tái
Nhặt lá vàng tôi rụng cuối thu
Thấy chăng chút nắng còn vương lại
Cũng ấm thơm nồng năm ngón tay
Thương ai câu hát chùng trong gió
Lạnh sắt se từng sợi tóc thơm
Xin gió về lay hồn phố cũ
Tôi gửi cho tròn nỗi nhớ mong
Vội quá! Mùa đông về quá vội
Cho tình cũng vội vã xa nhau
Thương ai áo mỏng chiều qua phố
Có thấy buồn tôi lạnh mấy màu.
Lê Văn Trung
VUI LÊN TÔI ƠI!
Vui lên đi! Chớ buồn chi
Đời ta còn một chuyến đi cuối cùng
Ta về với gió cùng trăng
Với mây đầu núi với sương ven rừng
Ta về cuối bải đầu truông
Nghe con vượn hú dưới thung lũng buồn
Nghe chiều tiếp những hoàng hôn
Nghe giun dế gọi linh hồn đi hoang
Rằng sát na cũng vô cùng
Rằng thiên thu cũng phù vân ảo huyền
Vui lên dẫu nhớ cùng quên
Cuộc tan hợp cũng mong manh bụi hồng
Vui lên đi! Xin đừng buồn
Hẹn mai này cuộc tương phùng cõi chung
Lê Văn Trung
VƯỜN XƯA
Mai người về lại vườn xưa
Nhặt câu thơ cũ cũng vừa rêu xanh
Gói câu thơ lại tội tình
Chôn vào vô tận mông mênh đất trời
Câu thơ còn ấm lệ người
Hồn thơ siêu thoát chưa nguôi nỗi tình
Rồi đành quên! Có đành quên?
Lối xưa vườn cũ vàng hanh nắng chiều
Thơ tàn tro khói vàng thiu
Ngàn năm bay mãi vào hiu quạnh này
Ai chôn dưới cội mai gầy
Hoa vàng mấy độ vàng phai rụng vàng.
Lê Văn Trung
Năm mươi năm gió lộng phương người
Năm mươi năm mưa ngập dòng tôi
Lòng úa theo mùa trăng tròn khuyết
Tình đau theo ngàn mây bên trời
Năm mươi năm tình muộn lỡ làng
Năm mươi năm tình vỡ chia tan
Tôi trôi theo nổi chìm cơm áo
Người trôi theo đêm khuyết nguyệt tàn
Tôi ném đời mình trong biển sóng
Uống hoài ly rượu đắng thiên tai
Ôm hoài dang dở từng cơn mộng
Chìm giữa nhân gian từng đêm say
Ôi đóa quỳnh xưa vừa ngậm sương
Mà trăng hàm tiếu tỏa hương rằm
Năm mươi năm chập chùng quên lãng
Chuyện tình duyên tàn theo tháng năm
Tôi thấy lòng mình như lá khô
Nằm quạnh hiu dưới cội cây già
Nhớ thương màu nắng vàng trên áo
Nhớ thương màu phấn hồng trên thơ
Tôi thấy tình người như bóng mây
Tôi nhớ tóc chiều phai sương phai
Thơ chìm trong mắt hoàng hôn tím
Thơ còn thơm hương trên bàn tay
Năm mươi năm không thể, không đành
Dẫu lòng chiều nắng đã vàng hanh
Tôi về!? Như buổi về không kịp
Cũng trải lòng tôi xuống với tình.
Lê Văn Trung
No comments:
Post a Comment