Ngày xuân quá vội - Người về - Nhớ người hay nhớ dòng sông - Những dòng sông tôi và em - Nỗi buồn - Nỗi buồn bỏ quên - Phố - Phố mùa đông - Phố xưa - Quỳnh Hương một đóa - Rượu đời ta hay lệ của người - Sớm tinh mơ nhóm lửa pha trà - Ta đi - Tàn thu - Thà như mây trắng bay - Thay một lời cầu nguyện - Thế rồi tôi tiễn tôi đi - Theo em mùa đông - Thiên thu - Thơ buồn chảy một dòng trôi - Thơ tôi vừa nở đóa mong chờ - Thôi em cứ là dòng sông - Tiếng hát mùa thu
NGÀY XUÂN QUÁ VỘI
*http://www.phamcaohoang.com/2019/02/986-tho-le-van-trung-ngay-xuan-qua-voi.html
Thế rồi xuân cũng vội
Thế rồi xuân cũng vội
Trôi qua lòng hoàng hôn
Vàng hoa chiều tiếc nuối
Rơi như giọt lệ buồn
Hình như em cầm giữ
Hình như em cầm giữ
Năm mươi mùa xuân tôi
Hình như em vừa thả
Tình xuân tôi bên trời
Tôi hóa thân chiếc lá
Vàng suốt một rừng xuân
Em ướm lòng hương cũ
Chưa nguôi niềm lãng quên
Ngày xuân qua quá vội
Lòng chưa kịp giao thừa
Có người thay áo mới
Thầm nhớ mùi hương xưa
Tình em vàng hoa cúc
Từ buổi nguyệt chưa rằm
Tôi một đời nở muộn
Nở muộn hoài trăm năm.
Lê Văn Trung
NGƯỜI VỀ
Hồn thơ ảo diệu bay mù trong sương
Hoa tôi trải lụa thảm vàng
Phấn hương thơm cả bàn chân ái tình
Người về tóc chảy như trăng
Câu thơ mầu nhiệm nguyệt cầm nhã ca
Lệ tình xanh biếc cơn mơ
Trải màu thu mỏng đôi bờ vai thu
Người về, thiên cổ tìm nhau
Còn nguyên sơ mộng chìm vào trong thơ
Người về khoác lụa sương mưa
Thịt da trầm ngãi cũng vừa dậy hương
Cho tôi lạc mất thiên đường
Trăm năm tìm mãi một phương người về
Người về ngủ giữa câu thơ
Mắt môi tình bỗng sững sờ chiêm bao
Người về ngồi giữa cơn đau
Máu loang ngực biếc lệ trào thiên thu
Người về chăn gối tìm nhau
Từng cơn sóng động dội vào vô biên
Trầm nhang tôi thắp tình lên
Long lanh giấc mộng ảo huyền trăm năm.
Lê Văn Trung
NHỚ NGƯỜI HAY NHỚ DÒNG SÔNG
*http://www.phamcaohoang.com/2018/02/386-le-van-trung-5-bai-luc-bat-1nho.html
Thế rồi có một dòng sông
Thế rồi có một dòng sông
Chảy thương chảy nhớ bềnh bồng trong thơ
Để bâng khuâng để đợi chờ
Để nghe hiu hắt đôi bờ Trà Giang
Có người ngồi đợi đò sang
Thuyền không. Bến vắng. Khói hoàng hôn xa
Thế thôi! Là thế thôi mà
Trăm năm cũng nhạt cũng nhòa trăm năm
Ai về ta gửi lời thăm
Rằng cây đa cũ đã vàng mấy đông
Nhớ người hay nhớ dòng sông
Mà câu thơ mãi bềnh bồng người ơi!
Lê Văn Trung
NHỮNG DÒNG SÔNG TÔI VÀ EM
Là dòng sông chảy ngậm ngùi trong thơ
Bóng tôi và bóng con đò
Bóng trăng lạnh phía mịt mờ bóng chim
Dòng sông nào chảy qua em
Là dòng sông của nhớ quên chập chùng
Bóng em và bóng mây buồn
Cứ trôi phiền muộn qua hồn sông trôi
Những dòng sông chảy qua tôi
Chở vào ảo vọng qua đời tàn phai
Hoang vu lau sậy hao gầy
Có nghe sóng gọi bên này bờ quên
Những dòng sông chảy qua em
Chở vào bèo bọt nổi chìm đời nhau
Sông ơi sông chảy về đâu
Mà chưa qua hết bể dâu cuộc tình
Lê Văn Trung
NỖI BUỒN
Thấy trong hoa giọt lệ nhòa của ai
Hay là lệ của chiều phai
Hay là giọt nắng u hoài tàn rơi
Hay là sương trắng ngậm ngùi
Nạm vào thơ những đầy vơi cuộc tình
Hay là sợi gió tình duyên
Ru hoài nỗi nhớ niềm quên bạc lòng
Nỗi buồn tôi như dòng sông
Chảy qua em, chảy ngập ngừng, về đâu?
Qua em là những nhịp cầu
Rong rêu triền bãi nông sâu bến bờ
Nỗi buồn tôi như câu thơ
Em cầm thả xuống dòng mưa lệ chiều
Trăm năm thơ cũng úa nhàu
Mãi lênh đênh mãi trôi vào lãng quên
Lê Văn Trung
NỖI BUỒN BỎ QUÊN
*http://www.phamcaohoang.com/2018/01/359-luc-bat-le-van-trung-1-loi-ru-2-toi.html
Như những chuyến tàu mùa đông
Như những chuyến tàu mùa đông
Người bỏ quên một nỗi buồn trong tôi
Bỏ quên từ những tàn phai
Từ câu thơ úa trên tay lá vàng
Bỏ quên từ những dở dang
Từ hoang vắng nhuộm tím hoàng hôn tôi
Bỏ sợi mưa ướt vai người
Hai bờ tóc rối chảy hoài trong mơ
Bỏ quên câu đợi câu chờ
Lòng xưa rêu biếc vườn xưa ai về
Hình như những chuyến tàu khuya
Réo vào vô vọng tiếng còi mùa đông
Người bỏ quên một nỗi buồn
Trong tôi là những mênh mông cõi người.
Lê Văn Trung
PHỐ
Hồn tôi theo gió lênh đênh phố vàng
Áo theo sương xuống nhẹ nhàng
Sương rơi theo áo chạm hoàng hôn tôi
Phố mềm vai phố hồng môi
Tôi bay như lá bên đồi phố hoa
Phố eo thon phố lụa là
Phố mơn mởn nụ phố ngà ngọc hương
Phố tình nhân thuở hoang đường
Phố yêu đương phố giận hờn vu vơ
Phố nôn nao phố hẹn hò
Có người yêu phố đợi chờ trăm năm.
Lê Văn Trung
PHỐ MÙA ĐÔNG
Tôi về qua phố mùa đông
Bơ vơ lạc giữa chập chùng nhớ quên
Chiều nghiêng xuống sợi mưa mềm
Nhớ bờ vai, mắt đen huyền ướt mi
Nhớ dòng sông ở bên này
Mà nghe sóng vỗ u hoài bờ kia
Nhớ con đường buổi em đi
Nhớ hàng cây buổi em về tóc bay
Nhớ từng ngón nhỏ bàn tay
Cầm câu thơ thả bay hoài trong mơ
Nhớ hay quên, phút dại khờ
Nụ hôn chín mọng đôi bờ môi ngoan
Tôi về qua phố mùa đông
Nỗi quên niềm nhớ vô cùng nhớ quên.
Lê Văn Trung
PHỐ XƯA
*http://www.phamcaohoang.com/2018/11/846-le-van-trung-pho-xua.html
Có kẻ đêm nay về ngang phố
Nhớ từng chiếc lá rơi bên đường
Nhớ lời ru lặng buồn trong gió
Nhớ áo quỳnh hương nhuộm bóng trăng
Có kẻ đêm nay về ngang phố
Nhớ từng chiếc lá rơi bên đường
Nhớ lời ru lặng buồn trong gió
Nhớ áo quỳnh hương nhuộm bóng trăng
Có kẻ đêm nay ngồi giữa phố
Quán lạnh đèn vàng mưa hắt hiu
Nhìn giọt cafe rơi rất chậm
Rơi hoài cho kín một niềm đau
Quán lạnh đèn vàng mưa hắt hiu
Nhìn giọt cafe rơi rất chậm
Rơi hoài cho kín một niềm đau
Rơi mãi chưa tròn lời hẹn ước
Lòng còn soi quạnh bóng trăng khuya
Lòng còn lạnh suốt mùa sương cũ
Còn mãi hoang mang một nẽo về
Lòng còn soi quạnh bóng trăng khuya
Lòng còn lạnh suốt mùa sương cũ
Còn mãi hoang mang một nẽo về
Phố bổng không quen, người cũng lạ
Đường hút mù xa, tình cũng xa
Hình như có chuyến tàu qua phố
Vô tình bỏ lại một sân ga
Đường hút mù xa, tình cũng xa
Hình như có chuyến tàu qua phố
Vô tình bỏ lại một sân ga
Lê Văn Trung
RƯỢU ĐỜI TA HAY LỆ CỦA NGƯỜI
*http://www.phamcaohoang.com/2017/11/195-tho-le-van-trung-ruou-oi-ta-hay-le.html
Ôi rượu đời ta em chẳng thể
Uống giùm cho cạn buổi tàn thu
Thì sá gì đâu nghìn giọt lệ
Giam đời ta giữa cõi sa mù
Hạnh phúc chỉ là cơn ảo mộng
Tan như giọt rượu cháy môi tình
Hạnh phúc chỉ là cơn biển động
Ta con thuyền nhỏ giạt lênh đênh
Tan như giọt rượu cháy môi tình
Hạnh phúc chỉ là cơn biển động
Ta con thuyền nhỏ giạt lênh đênh
Ta rót cho đầy ly dỡ dang
Ta uống cho tàn đêm nguyệt tàn
Tình em là một vành trăng ảo
Tình em là một màu mây tan
Ta uống cho tàn đêm nguyệt tàn
Tình em là một vành trăng ảo
Tình em là một màu mây tan
Ta rót cho tràn ly cuối cùng
Ta uống cho cạn dòng tai ương
Mai kia ta gửi hồn sương khói
Rồi cũng tan chìm như khói sương
Ta uống cho cạn dòng tai ương
Mai kia ta gửi hồn sương khói
Rồi cũng tan chìm như khói sương
Em chẳng vì ta mà uống cạn
Ôi đời ta, còn chiếc ly không
Năm mươi năm lòng sầu vô hạn
Năm mươi năm rượu chảy khô dòng
Ôi đời ta, còn chiếc ly không
Năm mươi năm lòng sầu vô hạn
Năm mươi năm rượu chảy khô dòng
Đêm nay ta rót vào vô tận
Rượu đời ta hay lệ của người
Hạnh phúc nổi chìm trong hoạn nạn
Chảy dài trong chén rượu đầy vơi.
Rượu đời ta hay lệ của người
Hạnh phúc nổi chìm trong hoạn nạn
Chảy dài trong chén rượu đầy vơi.
Lê Văn Trung
SỚM TINH MƠ NHÓM LỬA PHA TRÀ
*http://www.phamcaohoang.com/2018/01/378-tho-le-van-trung-1hoa-nang-2moi-em.html
Sáng ra nhóm lửa pha trà
Sáng ra nhóm lửa pha trà
Khói bay lên tận mái nhà của thơ
Hình như mùa cũng đợi chờ
Người về như một cơn mơ hoang đường
Trà thơm hay là mùi hương
Của bàn tay ướp hương nồng ngày xưa
Trà thơm hay lụa trang đài
Phố cài nhan sắc nồng say áo người
Trà thơm hay nụ tình ai
Đêm quỳnh hoa ngát hương bay diệu kỳ
Tôi nhen giọt nắng vàng say
Hứng sương huyền mộng rót đầy lòng nhau
Nhóm lên ngọn lửa nhiệm mầu
Pha hồn tôi với sắc màu thiên thu.
Lê Văn Trung
TA ĐI
*http://www.phamcaohoang.com/2018/10/828-tho-le-van-trung-ta-i.html
*http://www.huongdaoonline.net/2019/07/ta%cc%a3p-tho-le-van-trung/#more-19605
Mất nhau từ mộng ban đầu
Thơ buồn chảy một dòng trôi
Ai về phương ấy xa xôi
Sông trôi một giải sa mù
Nhớ người xưa nắng vàng thêu
Bóng ai chìm khuất trong sương
Hoa xưa cũng rụng ven bờ
Mai sau mở hội tương phùng
Rót trăm năm chén ngậm ngùi
Thì xa, thôi thế, cũng đành
Có người trên bến Tịch Liêu
Ba trăm năm! Lễ hội này
Xin ướp vào thơ giọt lệ người
Giá như em là dòng sông
Ai hát chiều nay mà tôi nghe trong gió
*http://www.huongdaoonline.net/2019/07/ta%cc%a3p-tho-le-van-trung/#more-19605
Bèo nước còn say mộng lãng du
Trăm năm men cháy rượu giang hồ
Ta đi! Thôi nhé, đừng mong đợi
Biển đời muôn nẻo sóng lô nhô
Ta đi! Thôi nhé, như mây trời
Mười phương còn mãi cuộc rong chơi
Quê nhà cố quận là trăm họ
Chén rượu nhân quần ấm lửa vui
Ta đi! Thôi nhé, đừng thương xót
Thế thái nhân tình mặc trắng đen
Ta dang tay rộng ôm trời đất
Ta trải lòng ra với thế gian
Ta đi! Trăm nẻo đường dong ruổi
Những bến ga buồn không tiễn đưa
Những bờ qua tạm đêm giông bão
Những quán ven chiều lạnh gió mưa
Ta đi! Áo nhuộm màu trăng khuyết
Tóc sẽ rơi từng sợi trắng mây
Sương khói đời ta mù biệt biệt
Lòng vẫn còn ươm bóng nguyệt gầy.
Lê Văn Trung
TÀN THU
*http://www.phamcaohoang.com/2017/10/175-tho-le-van-trung-mau-nhiem-mot-mua.html
Hình như trời vừa cuối thu
Hình như trời vừa cuối thu
Chiều tôi đã nhuốm sương mù trong thơ
Hình như em là cơn mơ
Là mây hư ảo trăm bờ bến xa
Hình như tình chưa nở hoa
Mà hương sắc đã phôi pha bóng chiều
Tay cầm giọt nắng vàng thiu
Nghe như giọt lệ tan vào màu thu
Tình ơi tìm lại gì nhau
Cơn mơ chín rụng trái sầu còn hương
Hình như sợi tóc người buồn
Bàn tay thả vội chút lòng mây bay
Và tôi giữa đất trời này
Nghe hoang vắng thổi qua ngày hoang vu.
Lòng cứ tưởng
Lòng cứ tưởng ngày mưa cùng tháng nắng
Đã vạn lần hò hẹn với trăm năm
Ai ngờ được mưa mịt mù vô tận
Để nắng tàn vàng cả giọt sương tan
Lòng cứ tưởng trời kia và đất nọ
Là thiên thu nghìn kiếp bất phân ly
Ai ngờ được bên vực đời sinh tử
Đất và trời tàn cuộc bỏ nhau đi
Lòng cứ tưởng trăng nghìn thu vẫn khuyết
Để chờ nhau mầu nhiệm buổi trăng rằm
Ai ngờ được nỗi lòng trăng tận nguyệt
Để đò chiều lặng lẽ một dòng sông
Lòng cứ tưởng, ôi lòng tôi cứ tưởng
Trái tim người còn nhịp đập trong tôi
Ai ngờ được chỉ là cơn ảo mộng
Chỉ là nguồn khát vọng cháy khôn nguôi.
Lê Văn Trung
THÀ NHƯ MÂY TRẮNG BAY
*http://www.phamcaohoang.com/2020/05/1590-tho-le-van-trung-tha-nhu-may-trang.html?m=1&fbclid=IwAR1bQB0m-F8iqUwRbQv9lb1yj2SwGUyFMO4UL6VGhabbPDDHtJZCMJO-pSQ
Cho ta ghé tạm nơi nào đó
Hiên quán ven đường gió hắt hiu
Này cô chủ quán giùm ta với
Lau hộ cho ta lệ của chiều
Hiên quán ven đường gió hắt hiu
Này cô chủ quán giùm ta với
Lau hộ cho ta lệ của chiều
Thời thế nhiễu nhương anh hùng tận
Tàn phai hương sắc thiếu giai nhân
Thôi hãy vì nhau mà uống cạn
Ly rượu nhân gian đã vỡ tràn
Tàn phai hương sắc thiếu giai nhân
Thôi hãy vì nhau mà uống cạn
Ly rượu nhân gian đã vỡ tràn
Cho ta ngồi tạm dăm ba phút
Rồi đi như chiếc lá bay vèo
Ta tan vào tận miền quên lãng
Ta mục như đời một kiếp rêu
Rồi đi như chiếc lá bay vèo
Ta tan vào tận miền quên lãng
Ta mục như đời một kiếp rêu
Cho ta mời tạm vài chung rượu
Rượu cất chưng từ nỗi bể dâu
Xin cùng ta uống cho say khướt
Dù kẻ đầu xanh kẻ bạc đầu
Rượu cất chưng từ nỗi bể dâu
Xin cùng ta uống cho say khướt
Dù kẻ đầu xanh kẻ bạc đầu
Thôi ta đi, như vô tình ghé
Quên lãng đất trời, quên lãng nhau
Ta như mây trắng chiều phiêu lãng
Ta đi? Nào biết giạt về đâu.
Quên lãng đất trời, quên lãng nhau
Ta như mây trắng chiều phiêu lãng
Ta đi? Nào biết giạt về đâu.
Lê Văn Trung
THAY MỘT LỜI CẦU NGUYỆN
*http://www.huongdaoonline.net/2019/08/ta%cc%a3p-tho-ve-me%cc%a3-le-van-trung/#more-19802
*http://www.phamcaohoang.com/2017/11/227-tho-le-van-trung-thay-mot-loi-cau.html
*http://www.phamcaohoang.com/2017/11/227-tho-le-van-trung-thay-mot-loi-cau.html
Ngày tháng lụn lùi dần vào quên lãng
Mẹ nằm nghe chiếc lá rụng ngoài hiên
Mỗi nhịp đập trong hồn là nhịp thở
Giữa trần gian mẹ gửi trái tim mình
Giữa trần gian hoa nở trọn đời con
Là nước mắt là xót đau lòng mẹ
Là tiếng hát là lời ru dịu nhẹ
Dưới bầu trời mẹ là núi là sông
Mẹ nằm đó nụ cười hiền như Bụt
Lòng đắm chìm trong suốt cõi hư vô
Mẹ nằm đó tỏa bóng đời xanh ngát
Mẹ là hoa là nhạc, mẹ là thơ
Con sẽ hát như ngày xưa mẹ hát
Nằm ru con ấm lạnh suốt đời con
Con sẽ kể chuyện ngày xưa mẹ kể
Lòng mẹ thương con chân cứng đá mòn
Con sẽ đi những nẻo đường, mẹ đã
Gánh đời con qua ghềnh suối thương yêu
Gánh đời con qua trăm bờ bến lạ
Con nở thành hoa giữa lòng mẹ mỹ miều
Ôi vạn cõi nghìn phương sông biển rộng
Mẹ cao vời rực sáng một vì sao
Mẹ là gió giữa trời cao lồng lộng
Trái tim con xin nhuốm lửa nguyện cầu.
Lê Văn Trung
THẾ RỒI TÔI TIỄN TÔI ĐI
Thế rồi tôi
tiễn tôi đi
Một vùng du tịnh tôi về phương tôi
Nằm nghe gió hú ven đồi
Lá rơi còn nhắn lại lời tương giao
Rằng trời và đất bên nhau
Từ trong tro bụi vốn màu không tên
Rằng từ kim cổ mông mênh
Một vùng du tịnh tôi về phương tôi
Nằm nghe gió hú ven đồi
Lá rơi còn nhắn lại lời tương giao
Rằng trời và đất bên nhau
Từ trong tro bụi vốn màu không tên
Rằng từ kim cổ mông mênh
Chảy trôi bao
kiếp lênh đênh mộng trường
Sống là tiếp cuộc hành hương
Sống là tiếp cuộc hành hương
Đẹp như máu lệ
trên đường hiến dâng
Đi về trong
giọt chuông ngân
Biển dâu vỡ
sóng trong ngần cõi riêng
Hư vô cố quận là miền
Hư vô cố quận là miền
Mây bay tâm nở
bên triền vô vi
Thế rồi tôi tiễn tôi đi
Một chiều sương rụng trắng đầy hồn thơ
Thế rồi tôi tiễn tôi đi
Một chiều sương rụng trắng đầy hồn thơ
Lê Văn Trung
THEO EM MÙA ĐÔNG
*http://www.phamcaohoang.com/2017/12/291-le-van-trung-5-bai-tho-mua-ong.html
Em về, chở gió qua sông vắng
Em về, chở gió qua sông vắng
Để sóng tình tôi mỏi mạn thuyền
Vỗ mãi vào bờ tôi chùng lặng
Câu thơ chìm nổi cuộc tình duyên
Em về thao thiết từng câu hát
Tiếng hát rơi mù trong nhớ nhung
Cho sóng bờ xa còn xao xác
Cho lá mùa xanh vội úa vàng
Mùa nối mùa trôi sầu lớp lớp
Sao còn ngồi đợi giữa chiêm bao
Em gửi theo chiều đau tiếng hát
Để tình ngàn dặm nhớ thương nhau
Em gửi theo chiều đau tiếng hát
Gửi gì trong gió lẫn trong sương
Câu thơ dang dỡ nghìn cung bậc
Thành mây bay trắng trời muôn phương
Em chở mùa đông về theo gió
Em gọi mùa đông về trong mưa
Nhuộm cả nỗi buồn đau tóc rối
Nhuộm cả tình tôi vàng cơn mơ.
Lê Văn Trung
THIÊN THU
*http://www.phamcaohoang.com/2018/07/653-tho-le-van-trung-thien-thu.html
*http://www.huongdaoonline.net/2019/07/ta%cc%a3p-tho-le-van-trung/
*http://www.huongdaoonline.net/2019/07/ta%cc%a3p-tho-le-van-trung/
Xin gom hết những vàng phai tàn tạ
Những rong rêu trên đền tháp ngàn năm
Cho tôi tạc bức tượng đài lên đá
Đá Thiên Thu vỡ lệ khóc Vô Cùng
Xin gom hết những hoàng hôn trên mắt
Những sương rơi lên tóc nhuộm hương chiều
Cho tôi vẽ thành bức tranh tuyệt bích
Khung vải tình da thịt của thu phai
Xin gom hết tiếng thì thầm của gió
Của hư vô, của hố thẳm, diệu kỳ
Cho tôi gõ vào mây lời nhã nhạc
Lời của trùng lai hội ngộ, của chia ly
Xin gom hết, như một niềm khổ nạn
Tôi trở về ngồi mộng giữa hoang vu
Trăm năm nhau là trăm mùa trăng khuyết
Không ai về nhỏ lệ khóc thương đau.
Lê Văn Trung
THƠ BUỒN CHẢY MỘT DÒNG TRÔI
Nỗi buồn tô nhẹ lên môi
Tôi phơi xác lá hồn tôi chớm vàng
Sông người chảy một dòng trăng
Tóc người lạnh một hồn sương nguyệt rằm
Tình tôi chùng phím huyền cầm
Tay người thả một nhánh trầm hương bay
Về đây với hội hoa này
Áo người mỏng quá mộng bày dưới hoa
Này đây nhung gấm lụa là
Này đây mắt ngọc môi ngà bừng hương
Này đây da thịt là sương
Là mây ảo mộng là trường giang mơ
Nỗi buồn tôi trải lên thơ
Bước chân tình động đôi bờ nhân gian
Về đây mở hội hoa vàng
Môi thơ nhã nhạc tiếng hoàng hạc vang
Nỗi buồn tôi chảy như trăng
Về thiên thu đợi về trăm năm chờ
Nỗi tình em chải lên thơ
Hồn tôi bỗng rụng sững sờ cùng hoa
2.
Mây cao - nắng thấp - rừng xa
Có con chim lạ bóng nhòa trong sương
Bay từ mù mịt thiên đường
Về ngang qua cõi trần gian muộn phiền
Về ngang qua cõi tình em
Tiếng kêu đứt ruột cuối ghềnh tịch liêu
Gió mùa thiên cổ về theo
Thổi rơi rụng nỗi đìu hiu xuống đời
Thơ buồn chảy một dòng trôi
Bóng em chìm bóng trăng đồi nhuộm sương
Có người rẽ một dòng trăng
Vén màu mây cũ tìm hương tóc huyền
Mới hay tình một dòng quên
Mùi hương tóc ướp trong miền chiêm bao
Có con chim lạ bay vào
Giấc mơ thành giọt lệ trào trong thơ.
3.
Có người từ cõi tình xưa
Ngồi trong động vắng chép tờ hoa tiên
Lệ nhòa trang giấy đầy trăng
Lệ thơm mùi cỏ lệ vàng màu thu.
4.
Mất nhau từ mộng ban đầu
Lạc nhau từ buổi phai nhàu giấc mơ
Em về ướp nắng vào thơ
Ướp mây vào nỗi đợi chờ mông mênh
Sông buồn chảy một dòng quên
Tôi buồn chảy một bờ riêng phận người.
5.
Thơ buồn chảy một dòng trôi
Mai em ra đứng bên trời trông theo
Lênh đênh là nỗi bọt bèo
Vô biên là cõi, đìu hiu là miền
6.
Có tôi ngồi gọi tên mình
Nghe như tiếng mõ hồi kinh nguyện cầu
Vén màu mây bạc tìm nhau
Thấy trong mây một niềm đau úa vàng.
Giọt sương tiền kiếp chưa tan
Hóa thân thành giọt lệ hoàng hôn rơi
Sông buồn chảy một dòng thôi
Tôi buồn chảy vạn dòng trôi cõi người.
7.
Ai về phương ấy xa xôi
Nhắn giùm tôi hỏi mây trời còn bay?
Người đồi Tây ngóng non Đoài
Tình phơi áo mỏng vàng phai sương chiều.
8.
Con đò xưa vẫn còn neo
Bờ xa mông quạnh nằm hiu hắt chờ
Ai về tôi gửi câu thơ
Gửi trăm năm một giấc mơ ảo huyền
Nhắn người xưa, cuộc tình duyên
Xem như lá rụng hoa tàn vườn thu.
9.
Sông trôi một giải sa mù
Trà Giang trắng lạnh nhuốm màu bạch vân
Có người ngồi bến trăm năm
Mái chèo khua mãi vào thăm thẳm chiều
10.
Nhớ người xưa nắng vàng thêu
Nhành hoa nở đóa mỹ miều áo hoa
Những dòng thơ chảy như tơ
Tóc bay rối cả giấc mơ hoang đường
11.
Bóng ai chìm khuất trong sương
Chìm trong tôi một dòng buồn mênh mang
Bóng người hay bóng sương tan
Cuối trời hư ảo tận ngàn trùng mơ
12.
Có vành trăng chếch non xa
Tương tư mắt ngọc môi ngà buồn tênh
Rồi trăng rụng xuống một mình
Trôi theo suối vắng lênh đênh bóng mờ.
13.
Hoa xưa cũng rụng ven bờ
Hương xưa còn đọng cành trơ lá vàng
Người từ cõi mộng về ngang
Nhặt câu thơ úa đã bầm xác hoa.
14.
Có đàn chim hạc bay qua
Thả rơi tiếng lệ nhạt nhòa trong sương
Chảy về đâu một màu trăng
Bay về đâu? Bóng hạc vàng! Lầu không!
15.
Nhớ người? Hay nhớ vầng trăng
Mang mang sầu tự ngàn năm dội về
Bên trời mây trắng còn bay
Phù vân thiên cổ cuộc này là chung.
16.
Mai sau mở hội tương phùng
Mở trang Kiều đọc đoạn trường nhớ nhau
Tôi về, ngõ trước, vườn sau
Bướm vàng với đóa hoa sầu còn tươi
17.
Rót trăm năm chén ngậm ngùi
Rót hiu hắt một nụ cười lệ phai
Em là ai? Em là ai?
Hồn tôi chén rượu đã đầy lại vơi
18.
Thơ buồn chảy một dòng trôi
Tình em là rượu nồng môi ái tình
Rượu từ cõi nhớ nguồn quên
Năm mươi năm chảy bập bềnh câu thơ
19.
Hỏi mây phiêu lãng giang hà
Đi là cõi mộng về là chiêm bao
Người đành quên chuyện trước sau
Áo bay từ buổi qua cầu, còn vương.
20.
Hình như chiếc áo người buồn
Không trôi mà mãi ngập ngừng bờ xa
Có người nhặt áo đề thơ
Thấy trong áo ấy một tờ thư xanh
21.
Thì xa, thôi thế, cũng đành
Còn đây áo lụa để dành mùi hương (*).
22.
Không là sóng lệ Tầm Dương
Không là chén rượu quỳnh tương mặn nồng
Vì đâu chiếc áo người buồn
Để rơi tiếng thở dài trong bóng chiều.
23.
Có người trên bến Tịch Liêu
Đưa tay vớt một cánh bèo còn xanh
Cúi nhìn màu của thanh xuân
Mà đau từng nỗi phai tàn bể dâu.
24.
Sao xưa khi bước qua cầu
Mà không gạt lệ quay đầu tìm nhau
Để bay chiếc áo phai nhàu
Gửi gì trong áo mà đau lòng này!
25.
Ba trăm năm! Lễ hội này
Tay cầm chéo áo mà say hương người
Thơ buồn chảy một dòng trôi
Mộng phù vân mãi bên trời còn bay.
26.
Chén quỳnh tương rót cho đầy
Lòng chưa uống cạn mà ngây ngất buồn
Sông ơi nước chảy mấy dòng
Bờ Tây ai gọi bờ Đông ai chờ?
27.
Có con chim lạ bay về
Thất thanh tiếng lạc rụng bờ hư không
Có người rẽ một dòng sương
Tìm trong cỏ úa dấu bàn chân rêu.
28.
Lật cổ thư đọc trang Kiều
Mới hay thiên hạ còn nhiều nỗi đau
Có vầng trăng suốt đêm thâu
Cứ chênh chếch bóng giang đầu mù sương
29.
Vô thanh là tiếng đoạn trường
Hoang vu một cõi nhân gian ngậm ngùi
Ai về xin nhắn giùm tôi
Tàn cơn dâu biển lệ người còn xanh?
30.
Lạc nhau cuối bãi đầu ghềnh
Tìm nhau đâu nữa cõi mênh mông chiều
Nhặt từng chiếc lá vàng rơi
Chép câu thơ, thả bên trời, gió bay.
31.
Còn tôi, một hạt bụi này
Nấm mồ thiên cổ người xây lệ tình.
Lê Văn Trung
[Trích Thơ Của Ngói]
(*) Đập cổ kính ra tìm lấy bóng
Xếp tàn y lại để dành hơi.
(Vua Tự Đức)
THƠ TÔI VỪA NỞ ĐÓA MONG CHỜ
Xin ướp vào thơ giọt lệ người
Xin đan vào tóc sợi tình tôi
Cho trăng ân ái mùa xanh cũ
Cũng nở hồng trên đôi cánh môi
Em hỡi thơ là những giọt sương
Mênh mang chìm trong mắt hoang đường
Nghìn năm đôi mắt mùa trăng nở
Những đóa tình xưa còn ủ hương
Xin chải thơ lên làn tóc rối
Cho gió tình rung nhẹ bóng mây
Cho lá tình như ngàn cánh bướm
Cho giấc mơ lừng hương tóc ai
Tôi chép thơ tình lên áo lụa
Tôi nhuộm thơ vàng chiều nắng phai
Thơ chảy theo tình như hương mật
Thơ mềm như mây trên bàn tay
Em có về không? Bay với thơ
Hoa tôi vừa nở đóa mong chờ
Xin dịu dàng ơi bàn chân ngọc
Bước từng bước nhẹ trong cơn mơ.
Lê Văn Trung
THÔI EM CỨ LÀ DÒNG SÔNG
Giá như em là dòng sông
Có nghe được nỗi bềnh bồng thuyền tôi
Có nghe tiếng lở tiếng bồi
Lau xưa trắng bãi chưa nguôi nỗi chờ
Giá như em là câu thơ
Một hôm vàng giữa cơn mơ ái tình
Nở cho tôi một ĐÓA QUỲNH
Mùi hương ngà ngọc còn nguyên, trắng ngần
Giá còn trong cõi trăm năm
Em thiên thu một nụ rằm đài trang
Môi tình nồng đóa thanh tân
Ươm từ men nhụy ngực trầm ngát hương
Thôi em cứ là dòng sông
Để nghe tôi chảy bềnh bồng trong mơ.
Lê Văn Trung
TIẾNG HÁT MÙA THU
Ai hát chiều nay mà tôi nghe trong gió
Lời mênh mang chảy quyện dải mây hồng
Lời tỏa ngát trên từng đài hoa nở
Lời mượt mà thơm ngát tóc quỳnh hương
Tiếng ai hát nghe mềm như hơi thở
Như mùa thu bước nhẹ phía rừng xa
Như tiếng bờ xanh gọi nghìn năm cách trở
Như tiếng dòng sông trắng cánh buồm mơ
Ôi tiếng hát như một lời van vỉ
Như tiếng chùng sâu hút giữa chiêm bao
Như tiếng gõ vào tim chiều mộng mị
Như tiếng trầm cung bậc thuở yêu nhau
Tiếng ai hát? Hay mùa thu đang hát
Bài tình ca chìm xuống bóng chiều xưa
Rung trong lá những hồn thu xanh ngát
Và tơ vàng óng ánh sợi vàng thơ
Tiếng ai hát hay tiếng mùa đồng vọng
Rừng muôn thu hợp tấu khúc giao tình
Ôi tiếng hát thơm như làn áo mỏng
Chảy trong mùi da thịt ngọc nguyên trinh.
Lê Văn Trung
No comments:
Post a Comment