Tuesday, November 30, 2021

Trang Thơ văn Tran Yen Hoa

Chim khách - Em thấy gì không -  Đồi trăng - Hạc vàng - Lần trang sách cũ - Một dòng trôi - Nguyện - Thơ là tiếng gọi của vô cùng - Trăm năm mù biệt bóng quê nhà - Vàng phố Hội An

CHIM KHÁCH
 https://thovantranyenhoa.blogspot.com/2022/05/tram-nam-mu-biet-bong-que-nha-tho-le.html
Người đã không về
thì đành vậy
Hình như chim khách báo tin nhầm
Cánh cổng đợi chờ không ai khép
Rêu bám xanh màu của lãng quên
Người đã không về
câu hò hẹn
Là chuyện thuyền quên những bến sông
Là chuyện bèo mây quên dòng nước
Trôi để mà trôi, chẳng bận lòng
Người đã không về
lời ai hát
Cây khế buồn nghe tím cả chiều
Có lẽ mai này hoa tím rụng
Hương còn nhuộm tím cả chiêm bao
Người đã không về
khu vườn cũ
Có một vầng trăng mãi khuyết rằm
Có con chim khách ngang đầu ngõ
Không hiểu vì đâu cứ báo nhầm.
 Lê Văn Trung


EM THẤY GÌ KHÔNG


https://thovantranyenhoa.blogspot.com/2021/11/tho-le-van-trung_29.html
Gió thổi về đâu em biết không?
Mây trôi về đâu em biết không?
Về đâu trong vạn nẻo vô cùng
Mà trăng nghìn cõi còn vô định
Mà trăng nghìn năm còn chưa rằm?

Lá rụng về đâu?
Rơi về đâu?
Tóc xưa lụa ướt bến giang đầu
Ai ướp phù vân vào nhan sắc!
Ai đắm hồng nhan chìm bể dâu!

Sông chảy về đâu em biết không?
Rong rêu đời sóng giạt trăm dòng
Có ai còn thấy từng con nước
Đã chảy trôi xa hút vạn trùng?
Tôi ở phương này em biết không?
Làm sao tôi thấy nắng phương hồng!
Làm sao tôi thấy chiều đang xuống!
Áo người bay trắng cả hoàng hôn

Em đợi gì không?
Mơ gì không?
Thấy chăng một chiếc lá tôi buồn
Đã rơi từ buổi trăng hàm tiếu
Đã rụng từ trăng chưa kịp rằm.
Lê Văn Trung

ĐỒI TRĂNG
https://thovantranyenhoa.blogspot.com/2021/11/tho-le-van-trung_29.html
Em ngàn năm biển lặng
Mà hồn tôi bão giông
Tan theo từng ngọn sóng
Rồi chìm vào mênh mông
 
Em đồi trăng vằng vặc
Tôi sỏi đá lòng khe
Lạnh căm dòng nước cạn
Khuất chìm vào cơn mơ
 
Em một trời mây trắng
Bay về đâu về đâu
Tôi giọt sương thầm lặng
Tan dần trong chiêm bao
 
Em rực ngời nắng lụa
Tôi một đời heo may
Trăm năm tình lá úa
Còn chờ ai chờ ai
 
Rồi một hôm biển động
Rồi đồi trăng ươm rằm
Rồi mây về giăng kín
Nắng lụa em vừa hương
 
Và hồn tôi từ đó
Tinh khôi từng giọt sương
Lê Văn Trung 11. 08. 20

HẠC VÀNG
https://thovantranyenhoa.blogspot.com/2022/03/hac-vang-nguyen-tho-le-van-trung.html
Chẳng lẽ không bao giờ trở về
Nghe dòng sông kể chuyện buổi em đi
Có một người buồn như ly rượu
Không đành uống cạn một cơn say
 
"Hoàng Hạc nhất khứ bất phục phản" *
Chẳng lẽ em là chim hạc vàng
Bay mãi bay hoài trong cõi mộng
Không về thăm lại một bờ sông
 
Ở đây khói vẫn màu lam nhạt
Rơm rạ làng quê thơm nghĩa tình
Chẳng lẽ không bao giờ trở lại
Nhìn để mà thương khóm lục bình
 
Chẳng nhớ gì nhau? Ừ! Đành vậy
Sao đành quên bến cũ bờ xưa
Nơi đã trăm lần em đứng đợi
Thấp thoáng bên sông một bóng đò.
Lê Văn Trung

Lần Trang Sách Cũ
 https://thovantranyenhoa.blogspot.com/2021/12/vang-pho-hoi-le-van-trung.html
Đêm ngồi lần mở từng trang sách
Chữ nghĩa cơ hồ đã phủ rêu
Ta thắp lòng soi nhòe vết mực
Người xưa lệ nhỏ ướt câu Kiều
 
Dòng sông tiềm thức chừng xao động
Vỗ mãi bờ xa cũng bạc đầu
Ai thả trôi theo mùa nước lũ
Nỗi niềm hoài cổ chảy về đâu?
 
Đêm ngồi lần mở từng trang sách
Thoáng bóng người về khóc dưới trăng
Cung kiếm rỉ hoen màu tang hải
Lòng ai lòng Bà Huyện Thanh Quan
 
Xin khắc vào tim lời tuế nguyệt
Câu thơ bầm máu lệ tiền nhân
Cúi xin ân sủng trời vô lượng
Thiên hạ nằm mơ chuyện thái bình.
Lê Văn Trung

MỘT DÒNG TRÔI

https://thovantranyenhoa.blogspot.com/2021/11/tho-le-van-trung_29.html
tình yêu như một dòng sông có nhiều nhánh rẽ
em rẽ dòng nào tôi cũng một dòng trôi
tôi nhuốm ngọn lửa cô đơn soi ấm cuộc tình người
yêu tha thiết thuở tình đang hàm tiếu

tôi đứng giữa nhân gian như một người bị đóng đinh chuộc tội
tội lỗi này ân huệ Thượng Đế đã riêng ban
tôi gom hết khổ đau làm hạnh phúc linh thiêng
như thuở nói yêu người mà ngọn lửa tình thiêu rụi
trái tim tôi thương tật vỡ thành thơ

trái tim tôi trong suốt như sương mơ
như giọt lệ trên môi người tinh tuyết
xin gom hết những mặn nồng
những đắng cay
những ngọt bùi
ướp thành rượu ngọt
mà rót vào vô tận cõi nhân gian
mà rót vào vạn nhánh rẽ dòng sông
xin thánh hiến cả linh hồn cả trái tim thương tật

tôi thắp lửa soi con đường sự thật
em rẽ dòng nào tôi cũng một dòng trôi
xin hãy vì thơ mà nhỏ lệ ngậm ngùi
dẫu bỏ lại
dẫu quay đi
dẫu ngàn trùng ngăn cách
dẫu trăm năm vạn chuyến tàu chia biệt
em rẽ dòng nào thơ cũng một dòng trôi.
                              Lê Văn Trung

NGUYỆN
https://thovantranyenhoa.blogspot.com/2022/03/hac-vang-nguyen-tho-le-van-trung.html
Tôi ngồi đếm từng hạt sương trên cỏ
Thấy bóng ngày lấp lánh triệu vì sao
Lá vẫn xanh - vườn xanh mùa thiếu nữ
Hoa nở vàng, ngàn cánh bướm xôn xao
 
Chim ríu rít gọi nhau về xây tổ
Lòng chưa xuân, tình cũng vội uyên ương
Mây tám hướng hình như còn dong ruổi
Về mau đi! Mây nhé! Lụa đang hồng
 
Tiếng ai hát? Lời reo vang tiếng gió
Lời như chuông, rung nguyện một đời vui
Tôi muốn uống giọt sương lành trên cỏ
Uống vào lòng trăm vạn đóa hoa tươi
 
Ôi trời đất giao hòa mùa hôn phối
Hàng triệu năm thiên cổ kiếm tìm nhau
Xin thắp sáng trái tim hồng cháy mãi
Cho nghìn xưa nối lại với nghìn sau.
Lê Văn Trung

THƠ LÀ TIẾNG GỌI CỦA VÔ CÙNG

https://thovantranyenhoa.blogspot.com/2021/11/tho-le-van-trung.html

 ·  ·       Ai có thể nhìn thấu đời mình chìm khuất trong từng sợi máu chảy dài qua những dòng sông dâu bể tang thương mất còn sinh tử?
i   Ai có thể nhìn thấu đời mình lấp lánh trong hạt lệ cầu vòng – sắc màu của hạnh phúc khổ đau?
Phải chăng hỡi thi sĩ bé nhỏ của thiên nhiên vĩ đại, kẻ đã nghe tiếng gọi của vô cùng?
 
·      Ai có thể vượt qua vực bờ trăm năm ngắn ngủi mà chưa hề cháy bùng muôn ngàn khát vọng của lửa hiện sinh?
Ai đã bao lần nở đóa thanh xuân để rồi một ngày ngỡ ngàng trước những tàn phai của cơn mê nồng nàn pha men rượu đắng?
 
Phải chăng thi sĩ nhỏ bé của thiên nhiên vĩ đại - kẻ đã hiến dâng đời mình trọn vẹn để rồi suốt cuộc hành trình sinh tử chỉ lặng nghe tiếng gọi của vô cùng.
 
·      Và hỡi những ai đã từng bơi qua dòng sông đời mình mà không nghe sóng vỗ tận bờ xa tâm thức những trôi nổi bập bềnh?
Và hỡi những ai đã từng lắng nghe gió réo tận khu rừng nhân gian mà không nhìn thấy bao nhiêu lá vàng rơi rụng, bao nhiêu sương sớm mây chiều bay qua bay qua bay qua trôi xa trôi xa trôi xa…một màu không-sắc.
 
Và phải chăng ơi thi sĩ
Kẻ đã tái sinh hằng muôn kiếp
Đang lặng nghe tiếng gọi của vô cùng
 
Lê Văn Trung
Tháng 10 - 21

           Vàng Phố Hội An

 https://thovantranyenhoa.blogspot.com/2021/12/vang-pho-hoi-le-van-trung.html


       Phố quanh năm phố vàng áo thu
Những con đường nhỏ nằm bên nhau
Vói tay là chạm bờ vai ấm
Chân Cẩm Kim lòng đã Chùa Cầu

        Chèo chưa khua thuyền đã sang bờ
     Sông nằm im - sông nằm như mơ
     Hình như con sóng còn im ngủ
     Mây soi mềm như trời giăng tơ

 
Phố trong tôi như bài học thuộc lòng
Những vỉa hè hàng quán thân quen
Có ai qua phố mà không nhớ
Bàn chân bữa trước còn thơm hương
 
Phố trong tôi như một người tình
Phố vàng thu mà lòng ngát xuân
Mười lăm năm trở về qua phố
Phố vẫn hoàng thu áo lụa vàng.
Lê Văn Trung

    
    TRĂM NĂM MÙ BIỆT BÓNG QUÊ NHÀ
 https://thovantranyenhoa.blogspot.com/2022/05/tram-nam-mu-biet-bong-que-nha-tho-le.html
Anh ngồi đếm từng chiều qua rất chậm
Những chiều vàng xa vắng những mùa xưa
Có chiếc lá rơi hoài không chạm đất
Để bây giờ vàng úa giữa cơn mơ
 
Anh ngồi đếm từng giọt sương trên cỏ
Thấy bóng mình trôi theo bóng mây trôi
Hay trời đất cũng bập bềnh muôn nẻo
Như trăm năm theo số phận con người
 
Anh ngồi đếm bàn tay anh năm ngón
Ngón tay nào chỉ đến cõi đời chung
Đường trần gian có muôn vòng xuôi ngược
Biết về đâu cập được bến sau cùng
 
Rồi sẽ mãi ngồi đếm từng tiếng thở
Và nghe chiều rơi lặng phía trời xa
Rồi cũng sẽ âm thầm như tượng đá
Đứng trăm năm mù biệt bóng quê nhà.

Văn Trung

         




No comments:

Post a Comment

Trang Văn Nghệ Quảng Trị 19

Buồn nghe tiếng gọi hai đầu tử sinh -   Chiều - Chiều buông - Dặm trường - Dòng sông cũ - Đưa tiễn một mùa thu - Em chảy về đâu -   chiều th...