Saturday, January 16, 2021

Trang La Thụy Bình Thuận 6

Cơn mơ giữa mùa đông – Cơn mộng du tình yêu – Cơn mộng thế gian - Cơn say dài vô tận - Cửa khép - Cùng em hoài phố - Cùng lận đận bên trời một lứa - Đoản khúc xuân - Em về vi diệu bóng xuân sang – Nụ tình nguyên xuân – Tình xuân – Tình xuân – Xuân lòng – Xuân ca - Hình như lòng đã tết - Xuân chín phương người - Vàng óng tình tháng giêng - Em ơi chiều đã ba mươi - Tình vội giêng hai - Con đường ngày cuối năm - Ngày xuân quá vội - Thánh lễ mùa xuân 


CƠN MƠ GIỮA MÙA ĐÔNG

Theo chiều gió mùa đông ướt dầm câu thơ cũ
Tôi vẽ tiếp nỗi buồn lên dòng mưa
đang u trầm chảy qua khung trời mây úa
Chảy từ phương em mòn mỏi những mong chờ
Chảy từ phương tôi giấc mộng ủ tình xưa
Chảy thao thiết qua hồn chiều quạnh quẽ

Em trở về? Không! Chỉ là trăm dòng lệ
Tận phương buồn chảy tận bến hoàng hôn
Em trở về? Không! Chỉ là những sợi buồn
Như sợi máu chảy buồn trong da thịt
Như nước mắt của từng lời em hát
Năm mươi năm vàng úa dấu rêu tình
Năm mươi năm trôi mãi giữa bập bềnh
Câu thơ vấp trăm thác ghềnh giông bão
Em trở về? Không! Chỉ là cơn mộng ảo
Theo dòng mưa buồn suốt một mùa đông
Thơ ướt trong mưa, thơ chảy trăm dòng

Ai đứng giữa mùa đông cầm câu thơ bật khóc!
                                    Lê Văn Trung


CƠN MỘNG DU TÌNH YÊU
Người thi sỹ hôm qua
Và tình nhân hôm nay
Là hai thế giới
Mộng và thực
Mộng thì đẹp vô cùng
Nhưng cõi thực là cõi gần gủi hơn
Tình yêu trong cõi mộng.
Chỉ là những vòng hoa trang trí
Trong bữa tiệc tình yêu
Và sọt rác cuộc đời
Nơi lưu giữ những sắc màu trang trí của thế gian
Người đàn bà
Qua một đêm trăn trở trong cơn mộng du tình yêu
Chợt thấy mình
Đã âm thầm bỏ lại
Một vòng hoa
Ngày hôm qua
Nàng ngỡ như là tình yêu
Nhưng chỉ là cơn mộng.
          Lê Văn Trung


CƠN MỘNG THẾ GIAN

Giữa cõi ta bà tôi bỗng gặp
Một tôi ngồi dưới bóng cây già
Mà ngỡ đất trời đang thiền định
Giữa vùng quỹ dữ với yêu ma

Mây trắng bên trời vẫn trắng bay
Lá úa ngàn năm vẫn rụng đầy
Gió vẫn ru đau niềm thiên cổ
(Em có về ru lòng tôi say ?)

Giữa cõi ta bà tôi bỗng gặp
Một tôi buồn quá ngồi hát ngao
Tôi ngỡ đất trời đang trẫy hội
Vui hội trần gian mà lệ trào

Em có về ngang MIỀN HIU QUẠNH
Thấy tôi ngồi dưới CỘI ĐIÊU TÀN
Tim tôi gõ nhịp HÒA VI DIỆU
Mà vỗ về CƠN MỘNG THẾ GIAN

Giữa cõi ta bà tôi bỗng gặp
Một tôi mệt mỏi giấc mê cuồng
Tôi ngỡ đất trời đang chếnh choáng
Rượu đời ai rót cháy tim gan

Thôi em đừng đến, em đừng đi
Em đừng ở lại, đừng quay về
Hãy tan vào tận MIỀN QUÊN LÃNG
Hãy chảy vào trăm DÒNG PHÂN LY.
                               Lê Văn Trung

Năm mươi năm trước ta ngồi uống
Năm mươi năm sau lòng còn say
Chén rượu giang hồ bên quán chợ
Ta rót đời ta đã cạn ngày

Ta rót đời ta chảy thành sông
Ta rót vào ly đời đục trong
Em không về, mình ta ngồi uống
Em không về, ai phân ưu nỗi buồn

Em hương sắc
Một đời ta lận đận
Một đời ta bờ lở bến bồi
Em hương sắc
Mà ta hoài tay trắng
Giọt rượu buồn như lệ vỡ trên môi

Năm mươi năm trước ta ngồi uống
Mà say hoài, say suốt cuộc trăm năm
Ta rót cạn ly rượu đời vô vọng
Rượu cháy nồng mà lòng ta lạnh căm

Em hương sắc
Ta rót tình quên lãng
Năm mươi năm men rượu vẫn cay nồng
Ta rót mãi vào đất trời vô hạn
Ngọn lửa tình như một vệt sao băng.
                               Lê Văn Trung

CỬA KHÉP

Hoa vội nở
Hoa vội tàn
Như thể
Xác hồn xuân không hiện hữu trên đời
Em vội đến
Em vội đi
Như thể
Em là sương, em là khói
Dễ phai phôi
Hoa vội nở giữa lòng tôi thổn thức
Hoa vội tàn rụng úa giấc mơ xuân
Ôi vạn kiếp mùa trăng em mãi khuyết
Mà tìm nhau, tìm suốt cuộc trăm năm

Chiều chưa cạn, lòng xuân nhau vội xế
Bay về đâu cánh én rẽ xa đàn
Sao vội khép! Sao đành tâm khép lại
Khung cửa đời chật quá phải không em?
                                  Lê Văn Trung

CÙNG EM HOÀI PHỐ

(tặng N.T.H để nhớ ngày về dự đám cưới
cháu Ân ở Hội An)
đưa em qua khỏi Chùa Cầu
chưa nhìn thấy hết một màu rêu phong
có người về tự ngàn năm
hỏi con đường nhỏ sợ nhầm lối xưa

đưa em xuống bến sông Hoài
làm sao qua được cõi ngoài nhân gian
có ai gọi chiếc đò ngang
gởi câu thơ cổ buồn sang xứ người

đưa em dạo phố đời tôi
ai vô tình chạm vọng hồi chuông vang
có người ngồi cổng Chùa Ông
nhìn thăm thẳm cõi vô cùng Hội An

đưa em theo cuộc xoay vần
lá ngàn năm cũ đã vàng áo thu
có người hỏi phố xưa đâu
buồn tôi lạc giữa Chùa Cầu quạnh hiu

đưa em bến phố chợ chiều
bao dòng xuôi ngược tôi theo lối nào
có người mãi tận ngàn sau
không tìm thấy được nông sâu đời mình

đưa em vòng quẩn vòng quanh
viết câu thơ nối chút tình thiên thu
hỡi ơi trăm bể ngàn dâu
  còn nguyên huyền bí nhiệm màu Đông phương.
                     Lê Văn Trung


CÙNG LẬN ĐẬN BÊN TRỜI MỘT LỨA
                              * tặng Phạm Ngọc Lư
bao năm chưa gặp lại
giờ người đã thế này
áo giang hồ bạc thếch
rượu giang hồ còn say?

ta một trời dâu bể
người trăm phương bụi mù
tên lính già thất trận
vết thương cũ còn đau

ta mời người uống cạn
ly rượu tàn cuối đông
trôi theo dòng hoạn nạn
“thiên nhai luân lạc nhân” (2)

ta nhớ mười năm cũ
lòng như mây trắng bay
ta nhớ người ngày ấy
tình thanh xuân còn đầy

giờ mười năm gặp lại
áo giang hồ tả tơi
hồn giang hồ vữa mục
tình giang hồ muôn nơi

ta biết bởi gì đâu
hỏi nhau càng thêm buồn
ngươi cũng hiểu từ lâu
chuyện đất trời mênh mông

ai đã từng xuôi ngược
qua trăm bến ngàn bờ
hiểu những điều sau trước
lòng nào không xót xa

ta nhìn ngươi đứt ruột
ngươi nhìn ta ngậm ngùi
ôi cõi ngoài xa lắc
chỉ còn ta với ngươi.
            Lê văn Trung

ĐOẢN KHÚC XUÂN

Muôn ngàn hạt nắng lung linh
Nở vàng như vạn nụ tình đang hương
Nhớ bàn tay hái hoa xuân
Chạm vào thơ nhuộm thắm hồn thi ca.

2.

Gió hoàng mai trải vàng ươm
Trên tà áo mỏng tình xuân lụa là
Người về từ mộng - mai - hoa
Tay cầm lệ ngọc mở tòa thiên hương.

3.
Người về ôm nắng vào xuân
Tay mai hoa nở nụ vàng tỏa hương
Người về nhẹ gót tình nương
Hồn như sương lụa chập chờn áo mây
Người về môi thắm men say
Ngậm lời thơ đã ướp đầy rượu thơm
Tình vừa chín ngực thanh tân
Người về rót cả mùa xuân vào hồn.
                              Lê Văn Trung

EM VỀ VI DIỆU BÓNG XUÂN SANG

Trời đất cũng không đành phụ rẫy
Cho ta vàng với cánh mai vàng
Cho ta xanh với lòng xuân mới
Và nắng hồng thơm hương phấn son

Em cười một đóa trăng hồng ngọc
Gió cũng trầm hương áo lụa là
Em về! Như bóng chim huyền thoại
Nhiệm mầu đậu giữa giấc mơ ta

Trời đất cũng mở lòng ân điển
Cho ta về tắm bến xuân người
Ta nghe rộn rã từng con sóng
Một thời hoa mộng tuổi đôi mươi

Em về áo đính sương như ngọc
Và tấm lòng xưa cũng tỏa hương
Ta thấy màu xuân trên suối tóc
Vàng ươm như sắc thắm mai vàng

Trời đất cũng không đành phụ rẫy
Em về! Vi diệu! Bóng xuân sang!
                    Lê Văn Trung

Nụ Tình Nguyên Xuân
Tình nhau vừa tháng chạp
Lòng đã vội giao thừa
Nôn nao mùi áo mới
Xuân đã về hay chưa?
 
Mùa ơi đang hàm tiếu
Anh mơ tình mãn khai
Nở vào nhau em nhé
Vàng thắm nụ hoàng mai
 
Em? Hay là chim én
Bay vào anh Trời xanh
Trăm năm còn hò hẹn
Một nụ tình nguyên xuân.
Lê Văn Trung

Tình Xuân
Lòng đã chạp, vàng hoa tôi vội nở
Mà mùa xuân còn ở cuối phương người
Lòng chưa tết mà đất trời ươm nỗi nhớ
Rượu lòng ai còn ủ mật phía đời vui
Chiều đã chạp, chiều xanh, chiều biếc ngọc
Con én tình rối rít gọi tình ơi
Ai gõ nhẹ vào đàn tôi suối nhạc
Rừng xôn xao gió hát gọi mây trời
Lòng đã chạp, lòng xanh tôi trổ lộc
Mà xuân em còn bến cũ neo thuyền
Tôi - sóng - vỗ vào bờ em thao thiết
Lòng xuân chưa ? Tình đã nở vô biên
Áo hoa nở hay lòng hoa nở tết
Vàng hoa tôi nhuộm thắm giấc mơ người
Xin về nở giữa lòng tôi tháng chạp
Tô lên chiều màu đỏ thắm son môi.
                Lê Văn Trung

TÌNH XUÂN


Tháng chạp đã vàng ươm màu áo mới
Mà mùa xuân còn ngủ ở phương người
Ai là lụa hương bay từng nhánh gió
Cho tình xanh mềm mượt cả hồn tôi
Tôi ngồi nghe những mầm non thức dậy
Dưới tàng cây sương cũng dậy men nồng
Xin uống cạn cùng tôi đất trời tháng chạp
Bay cùng tôi hỡi mây trắng mênh mông
Em đâu đó. Ủ hương nồng thục nữ
Tóc cài hoa, xiêm áo, mộng thiên đường
Ôi yến tiệc tình yêu, mi ngà môi ngọc
(Đã một thời, em, quốc sắc thiẽn hương)
Xin mở cửa cho nghìn phương lộng gió
Cho trăm năm về nở một rừng hoa
Cho cát bụi cũng thơm tho mùi tình ái
Cho đất trời cũng rờn rợn xương da
Ôi giữa chạp mà hồn xuân giục giã
Mà tình xuân cuồn cuộn máu xuân nồng
Ai nhã nhạc mà hồn tôi rộn rã
Xuân sẽ về, em có trở về không?
                               Lê Văn Trung 

Xuân Ca
Lòng chớm xuân vàng men ướp mật
Tình ơi hàm tiếu đừng mãn khai
Để nắng mùa xanh hương biếc ngọc
Chải mềm mây lụa tóc trên vai

Tôi nghe trong gió lời chim én
Gọi những mùa xuân triệu tấm lòng
Em mở rừng hương khai suối ngọc
Bướm hồng về lã lướt bên song

Em trải vào thơ dãy lụa là
Tình ơi đàn ngân nhịp nhã ca
Mùa xuân kẻ một đường son thắm
Lộng giữa hồn em đóa ngọc ngà.

Gió gọi lòng xuân chờ tuyết nguyệt
Tình ơi hàm tiếu đừng mãn khai
Để rượu ngàn năm còn ủ mật
Men đời còn ngan ngát hương say.
Lê văn Trung
Xuân Lòng
Lòng đã vàng mai từ cuối chạp
Tình chưa hàm tiếu đợi xuân về
Em, con chim én phương trời cũ
Vỗ cánh bay hoài trong giấc mơ
Lòng đã trầm hương, đàn nhã nhạc
Câu thơ nhuộm thắm nhụy hương người
Có đôi bướm nhỏ vờn trong gió
Cứ hỏi thầm nhau chuyện lứa đôi
Lòng đã say nồng men rượu ngọt
Xin rót đầy trăng nguyệt ướm rằm
Đôi mắt tình như sương tuyết ngọc
Xuân về giăng thắm lụa vàng ươm
Em - hoa từ độ thầm khai nhụy
Em - trăng từ buổi lòng chớm xuân
Mà tôi vàng quá mùa đang chín
Như má thơm hương nụ phấn hồng.
Lê Văn Trung

Trung (Quảng Ngãi 12.89)

Xuân Ca
Lòng chớm xuân vàng men ướp mật
Tình ơi hàm tiếu đừng mãn khai
Để nắng mùa xanh hương biếc ngọc
Chải mềm mây lụa tóc trên vai

Tôi nghe trong gió lời chim én
Gọi những mùa xuân triệu tấm lòng
Em mở rừng hương khai suối ngọc
Bướm hồng về lã lướt bên song

Em trải vào thơ dãy lụa là
Tình ơi đàn ngân nhịp nhã ca
Mùa xuân kẻ một đường son thắm
Lộng giữa hồn em đóa ngọc ngà.

Gió gọi lòng xuân chờ tuyết nguyệt
Tình ơi hàm tiếu đừng mãn khai
Để rượu ngàn năm còn ủ mật
Men đời còn ngan ngát hương say.
Lê văn Trung

THÁNH LỄ MÙA XUÂN
ta nằm mơ màu cờ hòa bình
và em mở đôi cánh cửa thiên nhiên
bằng hai tay tự do
em có trái tim biết yêu đồng lúa
có tấm lòng biết ngợi ca rừng xanh
ôi chim bồ câu trắng
bay qua lòng anh

ngày mai chúng ta đi về phía mặt trời
bằng chuyến tàu độc lập
băng trên những xích xiềng nô lệ
giẫm chân lên hận thù
hãy dứt bỏ quá khứ

  biển cả đang chờ đón chúng ta
rùng xanh đang vẫy chào chúng ta
có hàng vạn người tung hô hòa bình
có hàng vạn người ca ngợi tự do
em có nghe thiên nhiên đang trỗi dậy
và chim và thỏ và giun dế
và cỏ xanh và đồi non
ngày đông phương ngày ánh sáng
đêm đông phương đêm nhiệm mầu

anh đang cứa trái tim mình
chia cho anh em mỗi người một ít hạnh phúc
chia cho thiên nhiên chia cho tổ quốc
máu anh sẽ viết thành thơ
máu anh sẽ chảy vào cánh đồng
ôi cánh đồng tự do
máu anh sẽ viết tên em
đồng nghĩa với hòa bình

ngày mai chúng ta đi về phía mặt trời
chúng ta đi như triều dâng
chúng ta đi như sóng dậy
chúng ta đi lớp lớp người đi
chúng ta đi hàng hàng người đi
hãy mở cửa thiên nhiên
bằng đôi tay tự do
hãy rung chuông thánh lễ
bằng trái tim tự do

em là con chim đậu trên đỉnh giáo đường
vỗ cánh bay qua lòng anh
bay qua đồng lúa

ôi bohémien!
khoác áo bình yên
anh đi khắp trời đông á
ôi bohémien!
chân anh giẫm trên đá sỏi
đi từ bình minh cho đến hoàng hôn
anh lên núi cao
anh về đồng thẳm
anh đi thăm từng ngọn cỏ từng bông lúa
bắt tay tung trẻ thơ

không có ai cướp được tự do
không có ai cướp được thiên nhiên
mùa xuân đã về trong trái tim
em rung chuông thánh lễ
Lê Văn Trung
(Tập san VĂN)
Thơ Tình Miền Nam, Thư Ấn Quán 2008

NGÀY XUÂN QUÁ VỘI
Thế rồi xuân cũng vội
Trôi qua lòng hoàng hôn
Vàng hoa chiều tiếc nuối
Rơi như giọt lệ buồn

Hình như em cầm giữ
Năm mươi mùa xuân tôi
Hình như em vừa thả
Tình xuân tôi bên trời

Tôi hóa thân chiếc lá
Vàng suốt một rừng xuân
Em ướm lòng hương cũ
Chưa nguôi niềm lãng quên

Ngày xuân qua quá vội
Lòng chưa kịp giao thừa
Có người thay áo mới
Thầm nhớ mùi hương xưa

Tình em vàng hoa cúc
Từ buổi nguyệt chưa rằm
Tôi một đời nở muộn
Nở muộn hoài trăm năm.
                 Lê Văn Trung

TÌNH VỘI GIÊNG HAI


Lòng tôi vừa tháng Chạp

Tình em vội giêng hai

Vàng hoa tôi hàm tiếu

Nụ hồng em mãn khai

Lòng vườn tôi cửa mở

Gió reo ngoài hiên khuya

Tưởng em về như thuở

Tôi giao thừa cơn mơ

Bàn tay nào thả nhẹ

Từng giọt – sương – tôi buồn

Bàn tay nào chạm khẻ

Vào nỗi nhớ mênh mông

Dòng sông em muôn kiếp

Chảy buốt lời chia xa

Tôi ngồi trên bến vắn
g

Đếm từng mùa xuân qua.

Lê văn Trung


HÌNH NHƯ LÒNG ĐÃ TẾT
Có phải vừa ba mươi
Mà lòng nhau đã Tết
Em phơi vàng tháng Chạp
Thắm nụ hồng thơm môi

Hình như vừa ba mươi
Lòng giao thừa hối hã
Bầy chim én phương người
Gọi nhau về rộn rã

Ai mở cửa vườn tôi
Mà hoa vàng nở rộ
Ai thổi vào hồn tôi
Thơ căng buồm lộng gió

Em mở lòng ba mươi
Tôi nghe lòng chạm Tết
Tôi qua chiều tháng Chạp
Đón em vừa giao thừa.
    Lê Văn Trung


EM ƠI CHIỀU ĐÃ BA MƯƠI
Thế mà chiều đã ba mươi
Đời ta chưa trọn nụ cười nhân gian
Nén nhang chiều đã lạnh tàn
Nhúm tro dư ảnh mù tan cõi người

Thế mà ngày xế ba mươi
Mây đời ta vẫn trùng khơi biển chiều
Chút tình xưa cũng rong rêu
Bập bềnh trong suốt dòng hiu quạnh đời

Thế mà tình đã ba mươi
Một đời ta, một cõi người, nổi trôi
Em ơi chiều đã ba mươi
Tay cầm hạt lệ xót lời trăm năm.
                  Lê Văn Trung

Vàng Óng Tình Tháng Giêng


Tình em vàng hoa cúc
Thơm tho hồn tháng giêng
Chải mềm xuân lên tóc
Hương yêu cườm men xanh

Tình em nồng hương mật
Lòng tôi đang ươm tơ
Đa tình con dế nhỏ
Gáy vang chiều xuân mơ

Ai về ngang đầu ngõ
Thả một cánh mai vàng
Hay tình em vừa nở
Giữa lòng tôi xuân sang

Thơ tôi vừa ướp nhụy
Hàm tiếu tình tháng giêng
Con đường hoa trải lụa
Vàng óng lời yêu em
Lê Văn Trung

Xuân Chín Phương Người
 
Thôi đừng về!
Đừng về!
Em ơi!
Mùa xuân Em chín tận phương người
Tôi ngồi dưới cội mai vườn cũ
Chợt thấy ngàn hoa cũng lẻ loi
Thôi đừng về?
Đừng về?
Nhe em?
Rêu lòng xuân đã úa bên thềm
Tôi chép bài thơ còn dang dở
Dang dở từng câu những nhớ quên
Thôi đừng về!
Thôi em!
Còn đâu?
Ngày thu tháng hạ cũng trôi mau
Rồi hoa xuân nở phương trời lạ
Có thắm cùng tôi một đóa sầu?
Lê Văn Trung
27. 01. 21

No comments:

Post a Comment

Trang Văn Nghệ Quảng Trị 19

Buồn nghe tiếng gọi hai đầu tử sinh -   Chiều - Chiều buông - Dặm trường - Dòng sông cũ - Đưa tiễn một mùa thu - Em chảy về đâu -   chiều th...