Tuesday, October 6, 2020

Trang Phu Doan la gi

 Ba trăm năm nữa - Bài cuồng ca buồn bã - Bâng khuâng - Bão hồn tôi cuồn cuộn bến sông người - Bất lực - Bay về đây nhé chim ơi - Bên bờ sinh tử - Bên đời bóng xế - Bên kia bờ lãng quên - Bên những tàn phai - Bên trời - Bên trời cố xứ - Bến xưa - Biệt - Biết tìm đâu tìm nhau - Bỏ lại đời quên - Bỏ lại mùa thu (2 bài) - Bóng chim huyền thoại – Bóng mây thiên cổ bây giờ còn bay – Bóng quê hương – Bóng tình ai vừa chạm giấc mơ chiều - Bức tranh 

BA TRĂM NĂM NỮA

“Bất tri tam bách dư niên hậu”
Nguyễn Du
ba trăm năm nữa quay về
cố hương lân lý bạn bè còn ai
ba trăm năm sẽ đầu thai
suối xưa rừng cũ sương mai gió chiều
làm con chim đứng quạnh hiu
bên mồ thiên cổ tiếng kêu đoạn trường

ba trăm năm còn một phương trời?
hay là lạc giữa vô thường phù du”
hay là lạc giữa thiên thu
cuối vòng sinh diệt tìm đâu cõi người?

trăm năm tàn cuộc đầy vơi
tàn cơn huyễn mộng cạn đời tài hoa
ráng chiều nhạt cuối trời xa
ba trăm năm gởi sầu qua vạn trùng
thuyền ai đậu bến vô cùng
mái chèo khua nhẹ nỗi buồn Tố Như
ba trăm năm nữa – bây giờ
giọt đàn vỡ xuống đôi bờ có – không.
Lê Văn Trung


BÀI CUỒNG CA BUỒN BÃ
(Tặng Trần Hoài Thư, Phạm Văn Nhàn,
Phạm Cao Hoàng, Phan Xuân Sinh)

Cái muỗi sao mày vo ve mãi
Máu ta đây còn giọt cuối cùng
Cứ giả đui mù cho khỏi thấy
Xương thịt ta thôi cũng cam lòng

Đất nẻ gió khô mùa hạ cháy
Bò trâu gặm đá trọc đồi trơ
Ta nuốt tình em cho quên đói
Dòng lệ khô bầm đôi mắt thơ

Thôi giận ta chi: mơ đại cuộc
Thánh nhân lạc buổi nhiễu nhương này
Rát mặt mài gươm cơn gió thốc
Giáo gươm còn sao cụt chân tay

Thôi giận ta chi chiều đã tận
Chờ nhau dẫu bỏ xác quê người
Sách vở bùng lên nguồn lửa hận
Tro tàn bay mù mịt đất trời

Thôi giận ta chi cơn bão sử
Vận hạn đến hồi chung cuộc đây
Nơi đâu cũng nực mùi xú uế
Hãy cướp luôn đi giọt máu này

Dẫu chẳng cam làm tên thất chí
Đêm dài đối mặt với tiền nhân
Sấm kinh đã hết hồi linh ứng
Đất trời đầy một lũ vô luân

Có kẻ ngang qua thành quách cũ
Một màu hoang phế lạnh căm căm
Chẳng có nhang trầm xin xá tội
Đốt cành khô nhận chút thành tâm

Có kẻ lạc xiêu dăm buổi chợ
Cuồng ngâm nỗi xót nhục suy tàn
Nghe trái tim còn thoi thóp đập
Như lời đòi đoạn của trăm năm

Có kẻ đêm nay làm khách trọ
Huỳnh Dương ơi hỡi đất Huỳnh Dương (1)
Ngửa mặt nhìn mông mông trời rộng
Ôi cố hương nào qui cố hương

Có kẻ đi quanh mồ tử sĩ
Đọc thấy tên mình trên mộ bia
Hỡi ơi những mất còn dâu biển
Chẳng lẽ đời ta lạc chốn này

Có kẻ giải buồn dăm chén rượu
Ta nay một giọt đã đắng lòng
Người xưa “tam bôi thông đại đạo” (2)
Mời nhau rượu đục tấm lòng trong

Có kẻ bỏ làng lên núi thẳm (3)
Khát uống nước suối đói rau rừng
Ta bỏ đời ta không chỗ trú
Không còn một dúm đất dung thân

Có kẻ nghêu ngao ngoài góc phố
Khóc cười bất chợt, hỏi vì đâu
Ta bỗng dưng thành người thất thổ
Ngó lại đồi xưa mây bạc đầu

Có kẻ đêm ngày che kín mắt
Sợ nhìn rõ mặt đứa vô lương
Ta muốn giam mình trong tịch cốc
Dối lòng chẳng bận gió muôn phương

Ma quỉ lộng hành đền miếu đổ
Thánh thần xiêu lạc bãi gò hoang
Có kẻ đêm nay buồn dưới mộ
Đau từng giọt máu từng đốt xương

Đêm nay qua bến quạnh sông mù
Lòng chạnh soi tình trăng hổ ngươi
Nhớ ai ta nhớ từng sợi tóc
Yêu người không giải nổi niềm đau

Đêm nay phơi áo bên ghềnh đá
Nằm gối lên sương lạnh buốt lòng
Có kẻ muôn đời như khách lạ
Hoàng hạc bay rồi vô cố nhân

Năm tháng đã đành năm tháng cũ
Nỗi sầu này giống nỗi sầu xưa?
Sương khói ngàn năm đau xé ruột
Đâu mái nhà xưa để nhớ nhà? (3)

Thất tán mười phương trôi lạc chợ
Sống chẳng ra ma chẳng giống người
Chẳng giống thì thôi thì đành vậy
Sao còn chua xót mãi không nguôi

Có kẻ vô tình nhen bếp lửa
Tưởng chừng thiên hạ thức đêm nay
Tưởng chừng khi cùng đường mạt vận
Còn chút lòng nhau ở chốn này

Sống cũng thêm dăm ba tuổi nữa
Chết thì dăm tuổi có hề chi
Chỉ sợ lòng ta không đủ chứa
Nỗi đau trùm xuống thế gian này

Chỉ sợ lòng ta em chẳng rõ
Chút tình cố cựu chết bên sông
Ngồi tựa chân cầu con nước vỗ
Vào mạn đời ta buổi mịt mùng

Hỡi kẻ đã từng mang gươm báu
Uống hộ chiều nay chén rượu này
Dẫu phải qua sông không trở lại
Ngửa mặt nhìn trời mây trắng bay (4).
                        Lê Văn Trung

Chú thích

(1):Túc Huỳnh Dương,thơ Bạch Cư Dị
(2):Hạ Huyệt Đôc Chước,thơ Lý Bạch
(3): Hoàng Hạc Lâu,thơ Thôi Hiệu

Ghi thêm:

Túc Huỳnh Dương, Trọ ở Huỳnh Dương
Sinh ra tại đất Huỳnh Dương

Tuổi xuân đã sớm cố hương chia lìa
Bốn mươi năm dài xa quê
Giờ làm khách trọ não nề Huỳnh Dương
Mới mười tuổi đã dặm trường
Đến nay xấp xỉ tuổi chừng sáu mươi
Hồn nhiên thuở nhỏ vui cười
Như còn hiển hiện trước người hôm nay
Nhà xưa chẳng biết nơi đâu
Họ hàng lân lý ai nào thấy ai
Phải chăng phố chợ đổi dời
Gò xưa hang cũ cũng thôi chẳng còn
Mà sao sông Vị sông Trăn
Trong xanh một sắc vĩnh hằng sông ơi

Lê Văn Trung (tạm chuyển thành văn vần)

Thiếu tiểu ly hương khúc
Thiều thiều tứ thập tải
Phục đáo Huỳnh Dương túc
Khứ thì thập nhất nhị
Kim niên ngũ thập lục
Truy tư nhi hí thì
Uyển nhiên do tại mục
Cựu cư thất xứ sở
Cố lý vô tong tộc
Khởi duy biến triều thi
Kiêm diện thiên lăng cốc
Độc hưu Trăn Vị thuỷ
Vô tình y cựu lục
                      Bạch Cư Dị

BÂNG KHUÂNG

Người về không? Không! Người không về!
Nên mây buồn mây quên bay đi
Nên sương buồn sương run trên lá
Nên gió buồn, ôi gió cuồng si!

Người không về, đất trời quên thu
Sao bốn mùa tình tôi heo may
Ai nhuộm cơn mơ vàng như lá
Không nỡ rơi vì thương nhớ ai

Người không về, chiều quên hoàng hôn
Chiều cứ tan những sợi nắng vàng
Nắng quên nạm ngọc vào đôi mắt
Và lệ chiều ai lạnh mấy dòng

Người không về, tay nuối bàn tay
Nhớ từng sợi tóc ướt trên vai
Nhớ như mây nhớ chiều không gió
Nhớ như lá nhớ màu thu phai

Người chưa về? Người không về đâu!
Đường thu xưa rêu lạnh một màu
Dấu chân xưa nhớ bàn chân cũ
Bước vào tình nhau như chiêm bao.
                        Lê Văn Trung

BÃO HỒN TÔI CUỒN CUỘN BẾN SÔNG NGƯỜI
Trời đang mưa! Nơi ấy trời đang mưa?
Cơn bão rớt tràn qua thành phố nhỏ
Xin là gió tràn qua vùng biển nhớ
Chỉ nhẹ nhàng lay nhẹ tóc tương tư

Bão hồn tôi cuồn cuộn những dòng thơ
Thổi thao thiết qua vườn xưa xao xác
Thổi da diết qua vườn em xanh ngát
Cho áo chiều bay theo lá chiều lay

Cho nắng nằm ngủ muộn ở trong mây
Nghe bão chảy qua hồn chiều bối rối
Nghe tình chảy qua rừng tôi dữ dội
Tôi suối tràn khe, tôi vỡ tràn sông

Em có nghe sóng vỗ réo trong lòng
Môi tình ái cũng vỡ bừng cơn mộng
Em níu lại gió hồn tôi bão động
Em ôm ghì cơn gió tôi nôn nao

Em sợ tình xưa gió thổi về đâu?
Trời bão rớt trong lòng tôi bão rớt
Chiều bão rớt mà hồn tôi mưa ướt
Bão hồn tôi cuồn cuộn bến sông người.
                        Lê Văn Trung


BẤT LỰC
Ai cũng đã một lần Ta cũng thế
Chạy loanh quanh qua rú rậm rừng già
Chợt ngoảnh lại thấy trùng trùng dâu bể
Mới biết mình không vượt nổi một sát na.
                               Lê Văn Trung

BAY VỀ ĐÂY NHÉ CHIM ƠI
Chim về đậu dưới hiên mây
Trên đôi cánh mỏng ướp đầy tình vui
Xuống đây chim nhé, chiều rồi
Lòng em vải hạt ngọc trời chim ăn

Xòe đôi cánh rất dịu dàng
Chim bay nhè nhẹ vào trang thơ hồng
Bay vào em một tấm lòng
Là bay vào cõi mênh mông thiện lành

Là bay vào cõi trời xanh
Hoa lòng nở tỏa hương tình từ tâm
Bay về đây nhé ơi chim
Lòng em dâng vẹn trái tim nguyện cầu.
Lê Văn Trung (tặng một tấm lòng nhân ái)

Thôi bỏ lại bên này bờ sinh tử
Phận đời ta rơm rạ có ra gì
Bỏ lại hết cả nghìn sầu thiên cổ
Xót thương chi bèo giạt bến sông này
Lòng nhân thế, lòng mịt mù mưa nắng
Còn gì nhau mà muối mặn gừng cay
Khi đã biết đời nhau là hữu hạn
Còn gì nhau mà nghĩa trả tình vay
Ta đứng giữa trần gian mà bật khóc
Thương phận người tro bụi chảy về đâu
Ai thấy được thiên đường trong địa ngục
Ai thấy màu xanh qua cuộc bể dâu
Khi bỏ lại đời ta không tiếc nuối
Ta thắp câu thơ truy niệm kiếp người
Ta thắp câu thơ xưng lời thú tội
Cuộc tình người niệm khúc của chia phôi
Lòng dâu bể - tình em là dâu bể
Ta bỏ đi, tàn tạ, xác thơ buồn
Ai biết được ánh hào quang sự chết
Vẫn rực ngời trong sóng gió tang thương.
                                     Lê Văn Trung

BÊN ĐỜI BÓNG XẾ
Em nhuốm hoàng hôn ngày bóng xế
Tìm chi trong tiếng vịt kêu chiều
Ta trở về nghe rừng lá đổ
Đỉnh núi đời ta đứng quạnh hiu

Em thấy chăng ta con thú lạ
Linh hồn trầy sướt mộng phù hoa
Ta hú vang rừng mưa thác lũ
Tang thương máu dội sóng giang hà

Ta xé lật từng trang bi sử
Chẳng thấy gì trong những mất còn
Trái đất cư tang, ngày tận thế
Phế hoang đền miếu cũ điêu tàn

Sông suối trơ lòng ghềnh đá lỡ
Ôi dòng nhân thế chảy về đâu
Ta chảy về đâu mà khô kiệt
Nghìn năm cát đá ngậm ngùi nhau


Ta chảy về đâu mà suối lệ
Máu lềnh tanh suốt những oan khiên
Em đứng bên đời ta bóng xế
Hái nhánh sầu xuân đã vội tàn

Ta về khai mộ tìm xương cốt
Thuở mộng ngày xanh chết tội tình
Ta thấy hồn ta còn vất vưởng
Những dòng hư tự phủ rêu xanh

Ta về như một kẻ vô danh.
Lê Văn Trung

Người lãng quên, đời cũng lãng quên
Dẫu quên hay nhớ cũng không đành
Tôi bay trong suốt trời hư ảo
Người mãi vui cùng chuyện áo cơm

Tôi trải đời tôi xuống mặt hồ
Để nghe từng lớp sóng lô nhô
Để thấy đời tôi như bọt nước
Sóng giạt vòng quanh những bãi bờ

Tôi vẽ tình tôi lên lá khô
Lá rơi từ buổi áo thu vàng
Người đem áo nhuộm màu quên lãng
Chiếc áo tình phai theo tháng năm

Tôi chảy đời tôi trăm bến sông
Con nước vui buồn nỗi đục trong
Người mãi giong thuyền trăm bến lạ
Chẳng thấy mưa đời tôi bão giông

Đã lãng quên, đành thôi nhớ quên
Trời xa là để đất thêm gần
Tôi như chiếc lá mùa thu cũ
Rơi xót xa từ cõi thế gian.
                        Lê Văn Trung


Rồi cũng như mùa đã quá giang
Rồi cũng như tình thu chớm vàng
Em gom hết nỗi lòng xưa cũ
Gửi lại đời tôi những dở dang
Rồi cũng rơi như lá mùa hanh
Rồi cũng bay như mây chiều xanh
Em đi bỏ lại bờ mông quạnh
Tôi chảy cho qua hết phận mình
Rồi cũng như nắng nhạt ven rừng
Rồi cũng phai tiếp tiếp hoàng hôn
Em lợp mù sương lên tóc lụa
Tôi chải lòng tôi những sợi buồn
Mùa cũng phai, lòng xưa cũng phai
Mùa cũng tan, tình xưa bẻ bàng
Em đan chi những dòng tơ rối
Vào trái tim từng nỗi trái ngang
Rồi cũng say, say lịm đất trời
Em ướp men nồng, tôi cháy tôi
Tôi cháy ngàn năm hòa tro bụi
Tro bụi nào đau mãi phận người.
Lê Văn Trung
12.10.19



BÊN TRỜI
Anh muốn về thăm phố Hội An
Lối xưa còn nhạt nắng hoe vàng
Thuyền sông khói nhẹ vời con nước
Biển lặng chiều hôm mây trắng giăng

Bãi tiếp bờ xa lạnh gió đồng
Thương cây khế rụng mấy mùa bông
Con chim ngày trước không về nữa
Một chút buồn theo mưa cuối đông

Nhớ ngọn đèn khuya đứng muộn phiền
Em về con phố bóng nghiêng nghiêng
Nhà ai chong ánh đèn hiu hắt
Thả giọng ầu ơ buồn suốt đêm

Đã mấy mùa xa cách ngậm ngùi
Lòng như con nước lạnh lùng xuôi
Thương em tội nghiệp bầy chim sáo
Vỗ cánh chiều sông nhạt nắng rơi.
                        Lê Văn Trung

BÊN TRỜI CỐ XỨ

https://vannghequangtri.blogspot.com/2020/09/chum-tho-ben-cua-le-van-trung.html
https://phudoanlagi.blogspot.com/2020/09/chum-tho-ben-cua-le-van-trung.html
https://lathuybinhthuan.blogspot.com/2020/09/chum-tho-ben-cua-le-van-trung.html

Dưới cội tùng xưa
Bên hàng liễu rũ
Một lòng thương nhớ
Gởi về phương mô
Nhớ người nhớ quê
Ôi buồn não nề!
Ôi lòng tái tê!
Dưới trời sương lạnh
Đâu là quê nhà?
Núi xa sông xa
Đường không mông quạnh
Gởi theo cánh chim
Bay về phương bắc
Bay bề phương nam
Đường quê xa lắc
Trời quê mù tăm
nhớ sông nhớ đò
cây đa bến cũ
dòng nước đôi bờ
bây giờ còn không
bên trời cố xứ?
trông vời non tây
ngóng tìm bể đông
bóng chim tăm cá
mịt mù hư không
Lê Văn Trung (Đà Nẵng 1.70)

BẾN XƯA
 
Tặng Ngọc Thư

dòng sông xa cội nguồn xưa
như em từ độ nắng mưa xứ người
nào hay bên lở bên bồi
bến chiều quạnh quẽ mùa vơi mùa đầy
cây tàn thu gió vàng bay
đau từng chiếc lá rụng đầy bến sông
buồn vui ấm lạnh quê chồng
để thương nhớ lại chập chùng bờ lau
chuyện nghìn năm cũ phai màu
dòng Thu nước chảy về đâu mấy mùa?
Hội An 1995

BIỆT

Ta đi có lẽ không về nữa
Về làm chi quê quán mịt mùng
Mẹ cha chắc đã tan thành đất
Đất ở đâu cũng lạnh vô cùng

Đất ở đâu cũng màu luân lạc

Và nỗi buồn trải quạnh như sương
Ta đi có lẽ không về nữa
Về làm chi bến mịt sông mù

Em giờ chắc đã thành góa phụ
Xương trắng cồn hoang đêm chó tru

Hồn ai xiêu lạc đền rêu cũ
Cũng đành nén lệ khóc thiên thu

Ta đi là biệt đời nhau nhé
Em có lên ngàn ngóng bốn phương
Đã biết trăm năm tình hóa đá
Thì mong chi giọt lệ tương phùng

Đã biết ta trăm đường muôn ngả

Không chốn nào là chốn dung thân
Thôi cứ xem như ta chẳng về
Xem như đời chỉ tạm ngang qua

Thân là hạt bụi bay trong gió
Đậu xuống trần gian như giấc mơ
Đậu xuống lòng em như điềm gỡ
Nỗi đau truyền kiếp tự bao giờ

Thôi xem như chưa hề có nhau
Hai ta là hai cõi chiêm bao
Em và ta là hai chiếc lá
Chiếc rơi triền thấp chiếc đồi cao

Giông bão thổi tung ngàn số phận

Lạc nhau từ giấc mộng ban đầu
Về làm chi thôi về làm chi
Thà cứ như người không bản quán

Không họ hàng không cả tông chi
Đời ở đâu cũng đời nhiều loạn
Ta ở đâu nào có hơn gì
Người ở đâu cũng người xa lạ

Thôi về chi rào chắn giậu che
Thôi về làm chi đừng hỏi nữa
Gươm cuồng tay mỏi chí tàn suy
Đốt đuốc mà soi lòng nhân thế

Đất trời là một khối vô tri
Qua bao vong diệt cùng dâu bể
Trái tim người là nấm mộ đây
Đôi mắt đã mù khô cả lệ

Thì rót làm sao chén rượu đầy
Về làm chi về làm chi hỡi
Ngươi phương mù áo rách tang thương
Ta nghe ngươi hát lời vinh Thánh

Mà buồn hơn khúc hát đoạn trường
Ta thấy ngươi ngồi ôm tượng Chúa

Mà như ôm cả thế gian buồn
Thôi về làm chi về làm chi

Ngươi và ta hai kẻ sau cùng
Cứ đi cho hết vòng luân chuyển
Mà ngắm nhân gian đã loạn cuồng
Trái tim người chứa toàn sâu bọ


Rắn rít trườn lên cuôn chặt hồn
Ta đi có lẽ không về nữa
Gặp ngươi nơi góc biển chân trời
Tình như phù vân không hò hẹn

Lòng như sương khói chẳng buồn vui
Ta chỉ thương ngươi còn vọng tưởng
Một trần gian quá đổi ngậm ngùi
Ta chỉ thương ta còn ngất ngưỡng
Đi- về hai nẻo vẫn chưa nguôi.

                            Lê Văn Trung

Có lẽ mười năm sau
Còn mình anh ngồi lại
Ai tìm nhau tìm nhau
Giữa nhạt nhòa sương khói
Có lẽ mười năm sau
Em phương người quên lãng
Anh con sóng chân cầu
Vỗ hoài vào vô vọng
Có lẽ mười năm sau
Trăng hạ huyền chếch bóng
Làm sao biết tìm đâu
Thuở rằm ươm tình mộng
Có lẽ mười năm sau
Anh con tàu về muộn
Lặng lẽ vào sân ga
Sân ga buồn hoang vắng
Biết tìm đâu tìm nhau
Mà tìm nhau tìm nhau.
Lê Văn Trung

BỎ LẠI ĐỜI QUÊN
(Viếng linh hồn thi sỹ Phạm Ngọc Lư)
https://lathuybinhthuan.blogspot.com/2020/09/chum-tho-bo-cua-le-van-trung.html
https://phudoanlagi.blogspot.com/2020/10/chum-tho-bo-cua-le-van-trung.html
https://vannghequangtri.blogspot.com/2020/09/chum-tho-bo-cua-le-van-trung.html
Đành bỏ lại dỡ dang trần gian mộng
Anh trở về tắm gội dưới trăng sao
Cõi vi diệu hồn anh bay lồng lộng
Trả lại tình trọn vẹn nghĩa thương đau

Các em hỡi! Những môi ngà mắt ngọc
Vói bàn tay níu gọi cõi vô cùng
Xin hãy thắp nồng nàn dòng lệ biếc
Tiễn anh về vời vợi cõi trời không

Các em hỡi! Những lụa là da thịt
Rướn bàn chân đốt ngọn nến bên trời
Xin tỏa hết sắc hương đời diễm tuyệt
Cho anh về sáng rực cõi rong chơi

Bỏ lại trần gian bỏ tình bỏ bạn
Bỏ ai ngồi bên một góc đời quên
Và tôi nữa, sẽ một lần bỏ lại
Trái tim còn nguyên vẹn ở trong em.
                            Lê Văn Trung
                                            
BỎ LẠI MÙA THU
https://lathuybinhthuan.blogspot.com/2020/09/chum-tho-bo-cua-le-van-trung.html
https://phudoanlagi.blogspot.com/2020/10/chum-tho-bo-cua-le-van-trung.html
https://vannghequangtri.blogspot.com/2020/09/chum-tho-bo-cua-le-van-trung.html
Người bỏ lại Mùa thu tôi Và gió
Gió Vô tình Thổi rụng Một mùa thu
Người bỏ lại Mùa thu tôi Và nắng
Nắng Rơi bầm Giọt lệ Sót Trên mi

Người bỏ lại Mùa thu tôi Chiếc lá
Lá chưa vàng Nằm lạnh Tím hoàng hôn
Người bỏ lại Đường chiều tôi Một bóng
Bóng tôi buồn Như một Bóng mây

Ngày thì trôi Bóng tôi Còn đọng lại
Như tượng buồn Ngồi đợi Bóng mây bay.
                            Lê Văn Trung


BỎ LẠI MÙA THU
(Thơ cho Cõi Lặng Im)

https://lathuybinhthuan.blogspot.com/2020/09/chum-tho-bo-cua-le-van-trung.html
https://phudoanlagi.blogspot.com/2020/10/chum-tho-bo-cua-le-van-trung.html
https://vannghequangtri.blogspot.com/2020/09/chum-tho-bo-cua-le-van-trung.html

Người bỏ lại mùa thu tôi từ độ
Trăng chưa rằm tháng tám lòng giăng mưa
Câu thơ ướt chảy dài theo nỗi nhớ
Câu thơ buồn đọng lại vũng sầu xưa

Người bỏ lại dấu chân tình rêu mục
Chiều tương tư giọt nắng úa bên trời
Câu thơ nghẹn như một lời thú tội
Câu thơ mềm như lệ ấm trên môi

Người bỏ lại mùa thu tôi từ độ
Gió vàng thu chưa nhuộm áo thu vàng
Câu thơ rụng như một dòng sương vỡ
Sương vỡ buồn trắng xóa cõi nhân gian

Người bỏ lại Thôi Đành thôi Bỏ lại
Trăng chưa rằm Khuyết mãi cuộc trăm năm
Tôi về giữa vườn thu xưa réo gọi
Gọi tên người vọng suốt cõi tình không.
                            Lê Văn Trung

BÓNG CHIM HUYỀN THOẠI

Có con chim lạ bay về
Làm rơi hạt lệ bên bờ chiêm bao
Gọi ngàn xưa, tìm ngàn sau
Tàn phai theo những sắc màu thời gian


Có con chim lạ xa đàn
Bay hoài vô định chưa tàn giấc mơ
Lệ người úa một câu thơ
Buồn rơi lên nấm hoang mồ tình xưa


Bay về đâu giữa hư vô
Tiếng kêu buốt nghẹn phút giờ tử sinh
Tóc người chảy một dòng sông
Có nghe sóng động chập chùng nỗi đau


Chim về đâu? Tôi về đâu?
Nghìn xưa nối với nghìn sau mịt mờ
Lệ người rụng một tiếng kêu
Còn nguyên tôi với niềm đau cuối cùng.

                            Lê Văn Trung

                                                  

BÓNG MÂY THIÊN CỔ BÂY GIỜ CÒN BAY

https://lathuybinhthuan.blogspot.com/2020/10/chum-tho-bong-cua-le-van-trung.html
https://phudoanlagi.blogspot.com/2020/10/chum-tho-bong-cua-le-van-trung.html
https://vannghequangtri.blogspot.com/2020/10/chum-tho-bong-cua-le-van-trung.html
Ta về nhìn bóng ta xưa
Bóng mây thiên cổ bây giờ còn bay


Ta về tàn cuộc thiên tai
Cạn cơn dâu biển, cạn ngày thanh xuân
Ta về như sóng vô âm
Vỗ vào hiu quạnh lạnh bầm máu xương
Ta về lạc giữa mù sương
Nghe sầu tận tận nghìn phương dội về


Dòng sông nào đợi chờ ta
Chảy về đâu những cơn mơ nhạt nhàu
Ta về lạc giữa đời nhau
Tay cầm giọt lệ nhớ màu mắt xưa


Bóng mây thiên cổ bây giờ
Còn bay với bóng đời ta mịt mù.

                             Lê Văn Trung


BÓNG QUÊ HƯƠNG
Nghe bạn nói trời Houston lạnh buốt
Nhìn mù sương thương sợi khói quê nhà
Tôi ở miền Đông đang mùa nắng hạn
Giọt mồ hôi bỏng rát đất cằn khô

Khi tàn cuộc cũng đành thân lưu lạc
Như dòng sông đã biệt cội xa nguồn
Kéo vạt áo lau khô dòng nước mắt
Phương trời nào cũng thấy bóng quê hương

Nghe bạn nói thèm một lần trở lại
Tôi ôm thầm trăm khát vọng ra đi
Mà vết thương chung vẫn còn sưng tấy
Lịch sử là những bi khúc phân ly

Tôi miền Đông, chẳng là tên lưu xứ
Cũng đau lòng buổi muối mặn gừng cay
Cũng canh cánh bên trời xưa áo lụa
Thuở vàng thu, vàng cả giấc mơ dài.
                            Lê Văn Trung


BÓNG TÌNH AI VỪA CHẠM GIẤC MƠ CHIỀU
Tôi cứ mơ màng nghe trong những chiều gió muộn
Tiếng của một người thảng thốt gọi tên tôi
Tiếng của một người nghe như tiếng của chiều rơi
Rất gần gủi mà vô cùng xa vắng

Và tiếng nói mang mang như tiếng đàn trải dài nhiều nốt lặng
Mà làm rung thanh sắc của hư vô
Mà làm rung nhịp phách những dòng thơ
(Ôi đôi mắt trầm hương môi ngà mắt ngọc)

Em có nghe không tiếng chiều rơi thảng thốt
Tiếng chiều rơi như tiếng lá tình bay
Như giấc mơ tôi chạm xuống vai gầy
Ôi phố thuở vàng thu Vàng lời nhung lụa

Ôi phố thuở quàng tay ôm vàng nỗi nhớ
Em qua phố vàng vàng lụa cõi thơ tôi
Không biết chiều đang gọi tên tôi
Hay tôi thảng thốt gọi tên người

Lời của gió? Của mưa?
Của vàng vàng ảo mộng?
Lời của thiên thu? Của trăng sao?
Của chiều phơi áo mỏng?
Bóng tình ai vừa chạm giấc mơ chiều
                            Lê Văn Trung

BỨC TRANH

https://vannghequangtri.blogspot.com/2020/11/buc-tranh-tho-le-van-trung.html
https://phudoanlagi.blogspot.com/2020/11/buc-tranh-tho-le-van-trung.html
https://lathuybinhthuan.blogspot.com/2020/11/buc-tranh-tho-le-van-trung.html
Tôi là người họa sỹ mù
Ngồi vẽ mãi cuộc tình lên khung vải
Khung vải đời tôi là tro bụi trần gian
Màu sắc đời tôi là những nỗi phai tàn

Tôi vẽ mãi khuôn mặt mình biến dạng
Khuôn mặt một thời của thiên thần vô nhiễm
Khuôn mặt một thời mang hình bóng của trái tim
Mà dòng máu như dòng sông hy vọng
Khuôn mặt một thời là bình minh ngập tràn ánh sáng

Bây giờ tôi ngồi vẽ khuôn mặt mình
Với đôi mắt mù trái tim mù
Vào khung đời tối thẫm
Tôi vẽ linh hồn tôi ôi linh hồn quỷ ám
Năm mươi năm chìm nổi cát lở đất bồi
Năm mươi năm trôi giạt mười phương phiêu bạt đất trời
Năm mươi năm uống hoài chén tử chén sinh chén còn chén mất
Uống cuộc tình em đau từng khúc ruột

Tôi vẽ đời mình lên mặt đất hoang vu
Tôi vẽ đời tôi bức tranh không màu

Xin giữ lấy như một lời chia biệt
Xin giữ lấy chờ đến ngày sau hết
Thơ phục sinh! Thơ sẽ phục sinh!
                            Lê Văn Trung

No comments:

Post a Comment

Trang Văn Nghệ Quảng Trị 19

Buồn nghe tiếng gọi hai đầu tử sinh -   Chiều - Chiều buông - Dặm trường - Dòng sông cũ - Đưa tiễn một mùa thu - Em chảy về đâu -   chiều th...