BIỆT
Đất ở đâu cũng màu luân lạc
Em giờ chắc đã thành góa phụ
Xương trắng cồn hoang đêm chó tru
Đã biết ta trăm đường muôn ngả
Thân là hạt bụi bay trong gió
Đậu xuống trần gian như giấc mơ
Đậu xuống lòng em như điềm gỡ
Nỗi đau truyền kiếp tự bao giờ
Thôi xem như chưa hề có nhau
Hai ta là hai cõi chiêm bao
Em và ta là hai chiếc lá
Chiếc rơi triền thấp chiếc đồi cao
Giông bão thổi tung ngàn số phận
Không họ hàng không cả tông chi
Đời ở đâu cũng đời nhiều loạn
Ta ở đâu nào có hơn gì
Người ở đâu cũng người xa lạ
Đất trời là một khối vô tri
Qua bao vong diệt cùng dâu bể
Trái tim người là nấm mộ đây
Đôi mắt đã mù khô cả lệ
Mà buồn hơn khúc hát đoạn trường
Ta thấy ngươi ngồi ôm tượng Chúa
Ngươi và ta hai kẻ sau cùng
Cứ đi cho hết vòng luân chuyển
Mà ngắm nhân gian đã loạn cuồng
Trái tim người chứa toàn sâu bọ
Lòng như sương khói chẳng buồn vui
Ta chỉ thương ngươi còn vọng tưởng
Một trần gian quá đổi ngậm ngùi
Ta chỉ thương ta còn ngất ngưỡng
Đi- về hai nẻo vẫn chưa nguôi.
Còn mình anh ngồi lại
Ai tìm nhau tìm nhau
Giữa nhạt nhòa sương khói
Em phương người quên lãng
Anh con sóng chân cầu
Vỗ hoài vào vô vọng
Trăng hạ huyền chếch bóng
Làm sao biết tìm đâu
Thuở rằm ươm tình mộng
Anh con tàu về muộn
Lặng lẽ vào sân ga
Sân ga buồn hoang vắng
Mà tìm nhau tìm nhau.
https://phudoanlagi.blogspot.com/2020/10/binh-yen-bon-cau-bua-tiec-tran-gian-tho.html
https://vannghequangtri.blogspot.com/2020/10/binh-yen-bon-cau-bua-tiec-tran-gian-tho.html
Lòng như mây trắng bập bềnh trong sương
Áo vàng ươm gió vừa đông
Lạnh vừa đủ thắm môi hồng em tôi
Xa xa cánh én lưng trời
Báo tin rằng có một người về thăm
Cám ơn em,
Một lần là trăm năm.
Anh trở về tắm gội dưới trăng sao
Cõi vi diệu hồn anh bay lồng lộng
Trả lại tình trọn vẹn nghĩa thương đau
Vói bàn tay níu gọi cõi vô cùng
Xin hãy thắp nồng nàn dòng lệ biếc
Tiễn anh về vời vợi cõi trời không
Rướn bàn chân đốt ngọn nến bên trời
Xin tỏa hết sắc hương đời diễm tuyệt
Cho anh về sáng rực cõi rong chơi
Bỏ ai ngồi bên một góc đời quên
Và tôi nữa, sẽ một lần bỏ lại
Trái tim còn nguyên vẹn ở trong em.
Gió Vô tình Thổi rụng Một mùa thu
Người bỏ lại Mùa thu tôi Và nắng
Nắng Rơi bầm Giọt lệ Sót Trên mi
Người bỏ lại Mùa thu tôi Chiếc lá
Lá chưa vàng Nằm lạnh Tím hoàng hôn
Người bỏ lại Đường chiều tôi Một bóng
Bóng tôi buồn Như một Bóng mây
Ngày thì trôi Bóng tôi Còn đọng lại
Như tượng buồn Ngồi đợi Bóng mây bay.
(Thơ cho Cõi Lặng Im)
Trăng chưa rằm tháng tám lòng giăng mưa
Câu thơ ướt chảy dài theo nỗi nhớ
Câu thơ buồn đọng lại vũng sầu xưa
Chiều tương tư giọt nắng úa bên trời
Câu thơ nghẹn như một lời thú tội
Câu thơ mềm như lệ ấm trên môi
Gió vàng thu chưa nhuộm áo thu vàng
Câu thơ rụng như một dòng sương vỡ
Sương vỡ buồn trắng xóa cõi nhân gian
Trăng chưa rằm Khuyết mãi cuộc trăm năm
Tôi về giữa vườn thu xưa réo gọi
Gọi tên người vọng suốt cõi tình không.
BỐN CÂU
https://lathuybinhthuan.blogspot.com/2020/10/binh-yen-bon-cau-bua-tiec-tran-gian-tho.html
https://phudoanlagi.blogspot.com/2020/10/binh-yen-bon-cau-bua-tiec-tran-gian-tho.html
https://vannghequangtri.blogspot.com/2020/10/binh-yen-bon-cau-bua-tiec-tran-gian-tho.html
1.
Đi suốt trăm năm đời rã mỏi
Loay hoay chưa cạn một ly buồn
Có lẽ đất trời xa quá đổi
Ta về nô giỡn giữa hư không.
2.
Hôm qua có kẻ đứng bên đường
Hỏi có mua giùm nỗi nhớ thương
Sao ta đành bỏ ta cô độc?
Sao ta đành nhìn ta hoang mang?
3.
Em hỡi trong đôi dòng lệ biếc
Là cõi tình xanh đã rụng vàng
Vườn Hồng ai ngỡ vườn Chia Biệt!
Tình nồng ai ngỡ tình ly tan!
Lê Văn Trung
BÓNG CHIM HUYỀN THOẠI
https://phudoanlagi.blogspot.com/2020/10/chum-tho-bong-cua-le-van-trung.html
https://vannghequangtri.blogspot.com/2020/10/chum-tho-bong-cua-le-van-trung.html
Làm rơi hạt lệ bên bờ chiêm bao
Gọi ngàn xưa, tìm ngàn sau
Tàn phai theo những sắc màu thời gian
Bay hoài vô định chưa tàn giấc mơ
Lệ người úa một câu thơ
Buồn rơi lên nấm hoang mồ tình xưa
Tiếng kêu buốt nghẹn phút giờ tử sinh
Tóc người chảy một dòng sông
Có nghe sóng động chập chùng nỗi đau
Nghìn xưa nối với nghìn sau mịt mờ
Lệ người rụng một tiếng kêu
Còn nguyên tôi với niềm đau cuối cùng.
Lê Văn Trung
BÓNG MÂY THIÊN CỔ BÂY GIỜ CÒN BAY
https://phudoanlagi.blogspot.com/2020/10/chum-tho-bong-cua-le-van-trung.html
https://vannghequangtri.blogspot.com/2020/10/chum-tho-bong-cua-le-van-trung.html
Bóng mây thiên cổ bây giờ còn bay
Cạn cơn dâu biển, cạn ngày thanh xuân
Ta về như sóng vô âm
Vỗ vào hiu quạnh lạnh bầm máu xương
Ta về lạc giữa mù sương
Nghe sầu tận tận nghìn phương dội về
Chảy về đâu những cơn mơ nhạt nhàu
Ta về lạc giữa đời nhau
Tay cầm giọt lệ nhớ màu mắt xưa
Còn bay với bóng đời ta mịt mù.
Lê Văn Trung
https://phudoanlagi.blogspot.com/2020/10/chum-tho-bong-cua-le-van-trung.html
https://vannghequangtri.blogspot.com/2020/10/chum-tho-bong-cua-le-van-trung.html
https://phudoanlagi.blogspot.com/2020/10/chum-tho-bong-cua-le-van-trung.html
https://vannghequangtri.blogspot.com/2020/10/chum-tho-bong-cua-le-van-trung.html
Tiếng của một người thảng thốt gọi tên tôi
Tiếng của một người nghe như tiếng của chiều rơi
Rất gần gủi mà vô cùng xa vắng
Và tiếng nói mang mang như tiếng đàn trải dài nhiều nốt lặng
Mà làm rung thanh sắc của hư vô
Mà làm rung nhịp phách những dòng thơ
(Ôi đôi mắt trầm hương môi ngà mắt ngọc)
Tiếng chiều rơi như tiếng lá tình bay
Như giấc mơ tôi chạm xuống vai gầy
Ôi phố thuở vàng thu Vàng lời nhung lụa
Ôi phố thuở quàng tay ôm vàng nỗi nhớ
Em qua phố vàng vàng lụa cõi thơ tôi
Hay tôi thảng thốt gọi tên người
Lời của gió? Của mưa?
Của vàng vàng ảo mộng?
Lời của thiên thu? Của trăng sao?
Của chiều phơi áo mỏng?
Bữa Tiệc Trần Gian
https://phudoanlagi.blogspot.com/2020/10/binh-yen-bon-cau-bua-tiec-tran-gian-tho.html
https://vannghequangtri.blogspot.com/2020/10/binh-yen-bon-cau-bua-tiec-tran-gian-tho.html
Ta ngồi thương tiếc cuộc tình vui
Ai về rót hộ giùm ta với
Một chút lòng pha men đắng cay
Trời bốn phương - người của bốn phương
Tình cũng mênh mang chảy mấy dòng
Ai về đây đếm giùm ta với
Chiếc lá vàng rơi chạm đáy lòng
Sao im lặng quá! Trần gian hỡi!
Tiệc tàn, rượu cạn, vắng tri âm
Ai thắp giùm ta từng ngọn nến
Tìm soi cho thấu cõi vô cùng
Sao im lặng quá! Hồn thiên cổ!
Những miếu đền xưa đã úa rêu
Ai gõ vào bia giùm ta với
Gọi vói tình thâm tự kiếp nào
Sao im lặng quá! Còn ai không?
Thức dậy mà nghe gió loạn cuồng
Thức dậy mà nghe hồi chuông đổ
Giữa cuộc trần gian tiệc đã tàn
Lê Văn Trung
09. 06. 20
Ngồi vẽ mãi cuộc tình lên khung vải
Khung vải đời tôi là tro bụi trần gian
Màu sắc đời tôi là những nỗi phai tàn
Tôi vẽ mãi khuôn mặt mình biến dạng
Khuôn mặt một thời của thiên thần vô nhiễm
Khuôn mặt một thời mang hình bóng của trái tim
Mà dòng máu như dòng sông hy vọng
Khuôn mặt một thời là bình minh ngập tràn ánh sáng
Bây giờ tôi ngồi vẽ khuôn mặt mình
Với đôi mắt mù trái tim mù
Vào khung đời tối thẫm
Tôi vẽ linh hồn tôi ôi linh hồn quỷ ám
Năm mươi năm chìm nổi cát lở đất bồi
Năm mươi năm trôi giạt mười phương phiêu bạt đất trời
Năm mươi năm uống hoài chén tử chén sinh chén còn chén mất
Uống cuộc tình em đau từng khúc ruột
Tôi vẽ đời mình lên mặt đất hoang vu
Tôi vẽ đời tôi bức tranh không màu
Xin giữ lấy như một lời chia biệt
Xin giữ lấy chờ đến ngày sau hết
Thơ phục sinh! Thơ sẽ phục sinh!
Buồn vui tôi chảy qua lòng nhân gian
Trái tim tôi trải lụa vàng
Bước chân tình rất nhẹ nhàng lên thơ
Đưa người qua bến đợi chờ trăm năm
Tôi xin làm một vành trăng
Sáng mênh mang cõi tình em với đời
Trải lòng ra với đất trời, Hồn nhiên
Bỏ quên câu hát Đau lòng bờ tôi
Sóng xô. Ai lỡ? Ai bồi?
Buồn vui Tôi chảy qua lòng nhân gian.
CÕI LƯU ĐÀY 2
Để nhớ tháng ngày ở núi rừng Trung Việt
Lòng ngỡ như phai niềm ái ân
Em rót về đâu dòng lệ ngát
Tôi rót về đâu rượu ướp nồng
Tình cũng rằm ươm tình mãn khai
Gió thổi về đâu hương ảo diệu
Mây trôi về đâu màu chiêm bao
Mà đêm tình ái vội phai vàng
Hoa xưa từ buổi mùa trăng nở
Còn nguyên trinh tuyết nụ quỳnh lan
Ta còn nghìn cõi mộng vô biên
Tình có vì nhau mà thắm lại
Lòng có vì nhau mà lệ nồng.
Mặt trời chiều hấp hối ở sau lưng
Đôi mắt nhắm buổi mù sương có thấy
Đời trần truồng tua tủa những gai chông
Sóng vỗ vào đâu? SÓNG BẠC TÌNH
Đá sỏi còn đau niềm ly tán
Mây trời còn xót nỗi lênh đênh
Người với người xa chẳng nhớ người
Nước cuốn theo dòng trôi cuốn mãi
Lòng xưa, tình cũ , gửi cho ai?
Vùi thây chôn dưới gốc cây già
Chôn cả niềm đau hòa trong đất
Một sớm mùa xuân cây nở hoa
Là khi biển nhớ gọi mưa nguồn
Sao tiếng đời ta rơi lặng lẽ
Lạc loài trong tận cõi hư không
Và sóng đời nhau SÓNG BẠC TÌNH
Ta chợt buồn hơn hồn đá sỏi
Đi hoài. Vô vọng. Cõi nhân gian!
Con đường cô quạnh tôi về một tôi
Trăm năm mấy cuộc lỡ bồi
Mỗi vàng phai mỗi ngậm ngùi mỗi riêng.
Tôi nghe tôi thở Tôi cười Như nhiên
Thở ra một ít ưu phiền
Hít vào một ít uyên nguyên đất trời
Bay Từ hữu hạn Tới Ngoài vô biên
Tôi Trong tịch lặng Cõi hoang vu Về.
CON ĐƯỜNG
Và cũng không có con đường nào dài hơn con đường đến với trái tim
Khi băng qua sa mạc đời tôi
Không một người dừng lại
Ảo ảnh về một giọt nước ở phía chân trời.
Khi băng qua cõi hoang vu đời tôi
Em vẫn hoài nghe phía vô cùng réo gọi
Những ước mơ hồng những khát vọng xanh
Và con đường ta qua cũng rất đổi mông mênh
Ta lầm lủi đi không hề định hướng
Ta lầm lủi đi về phương trời ảo mộng.
Cho dẫu đôi khi
Cùng trên một chuyến tàu
Mà không hề gặp mặt
Bởi mỗi người là một toa tàu khác.
Đôi khi ta cùng bơi trên một dòng sông
Mà vẫn hoài lạc bến.
Con đường ta tìm kiếm chính mình
Con đường tìm nhau
Ngàn năm là con đường dài nhất
Và ta lạc mất ta
Ta lạc mất người
Ta lạc nhau từ những nỗi đau
Lạc nhau từ những hạnh phúc nhiệm mầu
Đã bất chợt chảy qua đời ta chìm nổi.
Khói tàn theo gió lên mây
Xưa người là một dòng sông
Rồi một hôm, giọt lệ nhòa
Con đường dẫn đến hư vô
Xòe bàn tay: những con đường
Đường - Về! Ôi quá xa xăm
No comments:
Post a Comment