Sunday, August 23, 2020

Trang Tuong Tri 3

 Giấc mơ màu xanh nước biển - Giang khách - Khi chia tay người - Khi đứng bên này sông Thu Bồn - Năm mươi năm ngồi uống một mình - Ngồi giữa chiều cô tịch - Phố xa lạ phố người xa lạ người - Phố xưa - Phù vân - Phương lạnh - Sóng bạc đầu - Ta còn vô tận giữa ngàn năm - Ta đi - Ta mất còn gì năm mươi năm - Tạ ơn vô lượng đất trời - Xin tình là quán trọ của trăm năm


GIẤC MƠ MÀU XANH NƯỚC BIỂN

Về gọi hết những màu thu vàng óng
Ta dệt lời nhung lụa viết nên thơ
Về gọi hết những chiều tơ biếc mộng
Những sợi tình đan thắm suối nguồn mơ

Ôi cơn gió lãng du qua miền tuổi dại
Ta lãng du qua đời em trọn buổi xuân thì
Em xanh quá cho ta nhìn không thấy
Cho ta nhìn không thấy áo hoa bay

Em xanh quá ươm màu xanh của biển
Sóng tình ru dìu dặt giấc mơ trầm
Em xanh quá ta mơ hoài không đến
Ta mơ hoài màu - áo - mộng - giai – nhân

Về gọi hết những màu thu huyền thoại
Những lời thu vàng thắm cả chiêm bao
Ta sẽ vẽ lên môi tình mời gọi
Linh hồn thơ đẫm hương mật ngọt ngào

Về đây nhé; cho áo người xanh mãi
Cho tình người xanh suốt cõi trăm năm
Cho lệ người rơi như từng nốt nhạc
Trong hồn ta trầm lặng tiếng dương cầm.
    Lê Văn Trung

GIANG KHÁCH

Trăm năm chưa cạn vài chung rượu
Mà ngả nghiêng say cả đất trời
Ta về bước hụt vào cơn mộng
Mộng đảo điên từ men đắng môi

Này ta giang khách, thuyền không bến
Này em kiều nữ, sóng Tầm Dương
Rót mãi về đâu hồ lệ cạn
Uống mãi ngàn năm rượu vẫn tràn

Này ta giang khách, hề ly khách
Này em kiều nữ, hề giai nhân
Xin cạn này đây ly tuyệt tửu
Hãy uống tình ta, rồi lãng quên

Gom cả thiên thu vào trong mắt
Cho lệ ngàn năm tràn câu thơ
Gom cả đất trời vào chung rượu
Ta uống mà say đến dại khờ

Làm kẻ dại khờ, kẻ mê muội
Ai say? Ai tĩnh? Rồi về đâu?
Trăm năm chưa cạn vài chung rượu
Lòng đã say mù cuộc biển dâu.
                       Lê Văn Trung

KHI CHIA TAY NGƯỜI

https://tuongtri.com/2020/09/09/anh-sang-luu-day/
Gió réo mùa đông về buốt lạnh
Cho vàng cho úa lá tương tư
Cho mây chiều phố chùng thương nhớ
Cho nắng tình phai nỗi đợi chờ

Gió réo buồn như lời tiễn đưa
Em đi như thể chẳng quay về
Chẳng vẫy tay nhau, nhìn nhau nữa
Tôi cầm sợi nhớ thả trong mơ

Em đi như thể là đi mãi
Bóng khuất trong chiều xa khuất xa
Tôi muốn gửi lòng tôi ở lại
Tình em như một chốn quê nhà

Tôi muốn gửi tình tôi ở lại
Mà gió sầu đông cứ sụt sùi
Mà nỗi đời tôi còn xa ngái
Nẻo về hun hút một mình tôi

Thôi đành thôi, thôi chia tay người
Gió réo buồn thay lời tiễn đưa
Tôi vẫy tay chào con ngõ vắng
Trời hanh vàng hay trời đang 
mưa?
                          Lê Văn Trung

KHI ĐỨNG BÊN NÀY SÔNG THU BỒN


https://tuongtri.com/2020/09/09/anh-sang-luu-day/

Anh trở lại bến ngày xưa đứng gọi
Con đò không nằm đợi khách chưa về
Cây cổ thụ trơ cành khô cháy rụi
Quán tranh buồn xơ xác vách phên tre

Dòng sông vắng cụm bèo trôi dờ dật
Làng thôn xa lành lạnh khói sương mờ
Trên lối cũ vườn hoang cây cỏ mọc
Con chim buồn bóng lặng hút trong mưa

Anh đứng đợi bên này sông bến cũ
Thật đìu hiu mây khói gợi ưu phiền
Chắc bây giờ phương trời xa biền biệt
Mẹ già nua lòng dõi đợi trăm miền

Thương dòng nước tội tình cây cổ thụ
Mấy năm rồi không một kẻ qua sông
Đêm trầm tịch rợn người nghe gió hú
Mái tranh nghèo lạnh ngắt buổi tàn đông

Anh trở lại bến ngày xưa đứng gọi
Con đò không nằm đợi khách chưa về
Thương nhớ lắm nhưng làm sao nhắn gửi
Dòng sông buồn con nước có mang đi.
Lê Văn Trung
(tạp chí Bách Khoa 1970)

NĂM MƯƠI NĂM NGỒI UỐNG MỘT MÌNH
Năm mươi năm ngồi uống một mình
Rượu giang hồ chén nhớ chén quên
Chén đợi trăm năm bầm nước mắt
Chén gọi thiên thu mù cổ nhân
Ta rót tràn ly! Sao mãi ly không
Cho ta rót cạn cả tấm lòng
Cho ta rót hết từng cơn mộng
Ai uống cùng ta cạn nỗi buồn
Ta rót tràn ly hay ly vỡ tràn
Rót về đâu hỡi! Giấc mơ tan
Sao ta chưa uống mà say khướt
Sao ta không khóc mà lệ tràn

Ta vẫn rót và mời ta hãy uống
Rượu giang hồ là rượu của thương đau
Ồ không! Rượu của hồn thiên cổ
Chảy xuống đời ta cuộc bể dâu
Rượu ta rót? Sao ta buồn quá đổi
Rượu của người chảy suốt cõi hoang vu
Em ơi rượu cháy hồn khuê nữ
Sao em không về, rượu có đầy vơi
Rượu chưa uống mà lòng sầu muôn hướng
Lệ của nghìn thu chảy quặn lòng
Lệ của em vàng cơn huyển mộng
Lệ của ta tràn cả chiếc ly không!
                 Lê Văn Trung- 21/6/2017

NGỒI GIỮA CHIỀU CÔ TỊCH

https://tuongtri.com/2020/11/15/ngoi-giua-chieu-co-tich/
Chiều nay ngồi giữa chiều xa xứ
Chén rượu buồn tênh chạnh nhớ người
Cổ nhân cuồng sĩ thiên bôi thiểu
Sao bỏ mình ta giữa đất trời

Đâu phải vì thơ, đâu phải bạn
Rượu đời chảy mãi chẳng vì đâu
Ta cũng chỉ là tên mạt vận
Uống hoài mà không nhẹ niềm đau

Đâu phải vì ngươi đâu phải ta
Rượu thiên thu chảy suốt thiên hà
Ta đứng bên trời vai áo bạc
Nhớ màu khói nhạt cuối quê xa

Đâu phải vì em đâu phải người
Rượu giang hồ chén cạn chén vơi
Chén cuối trời Nam mơ biển Bắc
Ai rót đầy ta chén ngậm ngùi

Đâu phải màu hoa xưa đã phai
Áo chiều xưa đã nhạt đã nhàu
Mà ta lận đận phương trời lạ
Đời vẫn còn nhoi nhói vết đau

Chiều nay ngồi giữa chiều cô tịch
Chẳng uống mà say đến chạnh lòng
Dẫu bỏ trăm năm về với đất
Ta còn xanh mãi những chờ mong.
                      Lê Văn Trung

PHỐ XƯA
https://tuongtri.com/2020/09/09/anh-sang-luu-day/
Có kẻ đêm nay về ngang phố 
Nhớ từng chiếc lá rơi bên đường 
Nhớ lời ru lặng buồn trong gió 
Nhớ áo quỳnh hương nhuộm bóng trăng
Có kẻ đêm nay ngồi giữa phố 
Quán lạnh đèn vàng mưa hắt hiu 
Nhìn giọt cafe rơi rất chậm 
Rơi hoài cho kín một niềm đau

Rơi mãi chưa tròn lời hẹn ước 
Lòng còn soi quạnh bóng trăng khuya
Lòng còn lạnh suốt mùa sương cũ 
Còn mãi hoang mang một nẽo về

Phố bổng không quen, người cũng lạ 
Đường hút mù xa, tình cũng xa 
Hình như có chuyến tàu qua phố 
Vô tình bỏ lại một sân ga
                        Lê Văn Trung

PHỐ XA LẠ PHỐ, NGƯỜI XA LẠ NGƯỜI

 https://tuongtri.com/2020/10/26/ta-on-vo-luong-dat-troi/

Phố xưa vừa lạ vừa quen
Niềm quên nỗi nhớ lặng chìm trong tôi
Hình như lòng cũng lỡ bồi
Ngày mưa tháng nắng đầy vơi mấy dòng

Sông ơi sông mãi là sông
Chảy qua dâu biển tấm lòng cổ kim
Mà sao tiếng sóng tội tình
Vỗ vào phố cổ trái tim lệ nhòa

Hình như từng dấu rêu xưa
Chìm trong phế tích bụi mờ thời gian
Hình như chiếc lá thuyền nan
Chở không hết nỗi ngỡ ngàng trong tôi

Những con đường cũng ngậm ngùi
Chạy quanh co giữa lòng người xót xa
Bước chân nhẹ gót hiên nhà
Bơ vơ như bóng hồn ma lạc loài

Hình như nước của sông Hoài
Ngược về cố quận nửa đầy nửa vơi.
                         Lê Văn Trung

PHÙ VÂN

https://tuongtri.com/2020/09/09/anh-sang-luu-day/
Khi về với là muôn chiều hư tưởng
Là hoang vu chìm cuối mộng hoang đường
Là bát ngát một hồn sương gió lộng
Là tịch liêu vời vợi khói hoàng hôn

Khi về với là về muôn nẻo biệt
Nẻo chia lìa tàn cháy mộng trùng lai
Khi về với là mộ sầu đã khép
Là thiên thu lạc giữa cõi lưu đày

Trăng viễn mộng trên vực bờ mê hoặc
Hồn Đông Phương cháy rực lửa điêu tàn
Ta về giữa trần gian bưng mặt khóc
Con đường nào không nhỏ lệ đau thương

Khi về với là vòng xoay kiếp kiếp
Là luân- hồi - là - sinh - diệt - tồn - vong
Là không - có là tương phùng - chia biệt
Sợi tóc nào bay trắng xóa cõi phù vân.
                  QNh tháng 4. 2019
                                 Lê Văn Trung

PHƯƠNG LẠNH

 https://tuongtri.com/2020/10/26/ta-on-vo-luong-dat-troi/

Xin gửi về em lụa nắng vàng
Mùa đang phượng thắm trời phương Nam
Mây - Tôi xin dệt vuông khăn ấm
Và Lá - Tôi mềm mỗi bước chân
Ôi thương chiếc bóng chiều phương lạnh
Gió rối thơm từng sợi tóc bay
Tóc ơi có ấm bờ vai mỏng
Lòng tôi: đây nhé! Một vòng tay
Xin gửi về em màu phượng đỏ
Tô viền môi thắm nụ hồng hoa
Trăng lụa nguyên sơ hồn xuân nữ
Sỏi đá hình như cũng ngọc ngà
Sương nguyệt xin đừng thấm áo em
Cho tôi gửi sợi nắng ươm vàng
Mây - Tôi khăn ấm chiều phương lạnh
Mây nhuộm màu trăng thuở mới rằm.
Lê Văn Trung

SÓNG BẠC ĐẦU
 

https://tuongtri.com/2021/01/01/song-bac-dau/?fbclid=IwAR1F21tiCU6URTwSqXb_G_yRapjOsp2jEM7yB-CZCt2rkxlKxeyTJc2Q_aE

Trăm năm chén rượu không đành uống
Ta rót chưa tàn nỗi nhiễu nhương
Ta gọi ta rền vang đáy mộ
Ai về đứng khóc giữa đêm sương

Cố quận? Mười phương mù cố quận
Mắt mờ muôn dặm bóng tà huy
Có con chim khách ngang đầu ngõ
Gửi một lời đau buổi biệt ly

Ta rót lòng ta đã mỏi mòn
Rượu nghìn năm cũ men chưa tan
Ôi lòng dâu biển hòa trong rượu
Ta rót về đâu hỡi thế gian

Em mãi mù xa trời viễn xứ
Ta con thuyền giạt cuối bờ đau
Dòng rượu đời ta như sóng vỗ
Ta vỗ ngàn năm sóng bạc đầu.
                             Lê Văn Trung 

TA CÒN VÔ TẬN GIỮA NGÀN NĂM

Tặng các bạn Hồng, Thi, Thao, Hoàng để nhớ ngày gặp lại.

ta mất ngàn năm chưa hóa bướm
em giây phút đã biến thành hoa
hạt bụi rơi buồn không tiếng vọng
đã chạm vào trong mỗi sát na

ta nén thiên thu tràn giọt lệ
phù phiếm đời nhau lạc nẽo về
em màu trăng khuyết đêm non lạnh
soi thấu hồn ta một cõi mê?

tình đã xanh rêu thềm hệ lụy
ta đi tìm lại dấu chân người
dẫu mất ngàn năm chưa hóa bướm
ta còn vô tận cuộc rong chơi
thì có gì đâu mà lận đận
thì có gì đâu mà mất còn
ta mất nghìn năm – còn vô tận
ta còn vô tận giữa nghìn năm

thôi có gì đâu mà ngậm ngùi
nỗi đớn đau – niềm hoan lạc đầy vơi
ta về ngồi dưới đồi sương lạnh
chút sắc màu xưa nhạt cuối trời
1991 Lê Văn Trung (Cát bụi phận người)

TA ĐI

https://tuongtri.com/2020/08/22/tho-le-van-trung-5/
Bèo nước còn say mộng lãng du
Trăm năm men cháy rượu giang hồ
Ta đi! Thôi nhé, đừng mong đợi
Biển đời muôn nẻo sóng lô nhô

Ta đi! Thôi nhé, như mây trời
Mười phương còn mãi cuộc rong chơi
Quê nhà cố quận là trăm họ
Chén rượu nhân quần ấm lửa vui

Ta đi! Thôi nhé, đừng thương xót
Thế thái nhân tình mặc trắng đen
Ta dang tay rộng ôm trời đất
Ta trải lòng ra với thế gian

Ta đi! Trăm nẻo đường dong ruổi
Những bến ga buồn không tiễn đưa
Những bờ qua tạm đêm giông bão
Những quán ven chiều lạnh gió mưa

Ta đi! Áo nhuộm màu trăng khuyết
Tóc sẽ rơi từng sợi trắng mây
Sương khói đời ta mù biệt biệt
Lòng vẫn còn ươm bóng nguyệt gầy.
                               Lê Văn Trung 

TA MẤT CÒN GÌ NĂM MƯƠI NĂM

 https://tuongtri.com/2020/10/26/ta-on-vo-luong-dat-troi/

Năm mươi năm trở lại
Môi xưa còn ngậm sương
Tình xưa vừa hàm tiếu
Hoa xưa còn thơm hương

Năm mươi năm trở lại
Ta gác kiếm giang hồ
Áo xưa còn lấm bụi
Lòng xưa con thơm tho

Em như dòng giang nguyệt
Chảy suốt một rừng thu
Ta ôm tình lãng khách
Tắm trong dòng thương đau

Nỗi đau như giọt lệ
Nhỏ xuống nẽo hạnh đời
Nỗi đau là chuyện kể
Về tình người hanh hao

Năm mươi năm trở lại
Áo xưa vàng hơn xưa
Đừng son phai phấn nhạt
Mà đau bầm câu thơ.
       Lê Văn Trung

TẠ ƠN VÔ LƯỢNG ĐẤT TRỜI


 https://tuongtri.com/2020/10/26/ta-on-vo-luong-dat-troi/

Xin tạ ơn vô lượng đất trời
Cho tôi thở bằng hương rằm tỏa nguyệt
Cho tôi thở bằng sương hằng trinh tuyết
Tôi thở cùng vô tận cõi thơ tôi

Xin cảm ơn em những giọt lệ ngời
Đã khai giải nguồn đớn- đau- hạnh- phúc
Cho lóng lánh linh hồn tôi nạm ngọc
Linh hồn tôi vời vợi cõi tình em

Hãy lắng nghe dòng máu chảy trong tim
Đang vỗ sóng nhiệm mầu trăm bến lạ
Em có thấy lòng tôi xanh như lá
Ôi rừng tôi xanh quá buổi chim về

Và lời chim chảy lụa biếc suối khe
Em xỏa tóc gội hương rừng vi diệu
Cây và cỏ đã bao mùa đứng đợi
Ngàn mưa xa hò hẹn có quay về

Ôi hồn tôi là một phiến mây bay
Xin cảm tạ ơn đất trời vô lượng
Tôi bay với mây, ngàn năm ánh sáng
Và rừng hoa bừng nở một rừng thơ.

                                     Lê Văn Trung

XIN TÌNH LÀ QUÁN TRỌ CỦA TRĂM NĂM

https://tuongtri.com/2020/11/15/ngoi-giua-chieu-co-tich/
Lòng cứ ngỡ đời vui là quán trọ
Ta ghé vào xin cạn chén cùng ai
Em, chủ quán, có chờ mong mòn mỏi
Ngồi cùng ta, em nhé, một đêm dài

Em là quán? Hay lòng em là quán
Ta giang hồ, khách lạ, bốn phương xa
Thôi hãy uống sá gì quen với lạ
Hãy quên ta, một viễn khách không nhà

Ta trăm năm hoài phí một đời thơ
Câu ái, câu ân, nghe buồn đứt ruột
Câu duyên nợ đã đành cam vụt mất
Ta giang hồ tay trắng cả tình xưa

Em là quán? Xin tình em là quán
Cho ta ngồi tạm lại một đêm vui
Cho ta thắp lòng nhau trăm ngọn nến
Sáng lung linh cho ấm cuộc tình người

Em là quán? Xin hồn em là quán
Cho ta tìm trong ký ức mù sương
Của đôi mắt thuở vàng thu đăm đắm
Thuở tình xưa vời vợi mộng hoang đường

Em là quán? Xin đời em là quán
Rót giùm ta ly rượu chảy trăm năm
Ta bỏ lại bên kia bờ quên lãng
Xin tình xưa còn mãi mộng nguyên rằm.
                                Lê Văn Trung

No comments:

Post a Comment

Trang Văn Nghệ Quảng Trị 19

Buồn nghe tiếng gọi hai đầu tử sinh -   Chiều - Chiều buông - Dặm trường - Dòng sông cũ - Đưa tiễn một mùa thu - Em chảy về đâu -   chiều th...