Wednesday, August 19, 2020

Trang La Thụy Bình Thuận 5

 Ba trăm năm nữa - Bài cuồng ca buồn bã - Bão hồn tôi cuồn cuộn bến sông người - Bất lực - Bay về đây nhé chim ơi - Bên bờ sinh tử - Bên đời bóng xế - Bên kia bờ lãng quên - Bên những tàn phai - Bên trời - Bên trời cố xứ Lệ ngát -  Còn chăng bi khúc đoạn trường – Còn gì? – Còn gì – Còn gì sau cuộc phù vân – Còn gì trong cơn say – Còn giữa tàn phai – Còn lại – Còn lại – Còn mãi cuộc ra đi – Còn nguyên một đóa hoa quỳnh - Linh hồn những chiếc ghế - Lời của gió

BA TRĂM NĂM NỮA

“Bất tri tam bách dư niên hậu”
Nguyễn Du
ba trăm năm nữa quay về
cố hương lân lý bạn bè còn ai
ba trăm năm sẽ đầu thai
suối xưa rừng cũ sương mai gió chiều
làm con chim đứng quạnh hiu
bên mồ thiên cổ tiếng kêu đoạn trường

ba trăm năm còn một phương trời?
hay là lạc giữa vô thường phù du”
hay là lạc giữa thiên thu
cuối vòng sinh diệt tìm đâu cõi người?

trăm năm tàn cuộc đầy vơi
tàn cơn huyễn mộng cạn đời tài hoa
ráng chiều nhạt cuối trời xa
ba trăm năm gởi sầu qua vạn trùng
thuyền ai đậu bến vô cùng
mái chèo khua nhẹ nỗi buồn Tố Như
ba trăm năm nữa – bây giờ
giọt đàn vỡ xuống đôi bờ có – không.
Lê Văn Trung

BÀI CUỒNG CA BUỒN BÃ
(Tặng Trần Hoài Thư, Phạm Văn Nhàn,
Phạm Cao Hoàng, Phan Xuân Sinh)

Cái muỗi sao mày vo ve mãi
Máu ta đây còn giọt cuối cùng
Cứ giả đui mù cho khỏi thấy
Xương thịt ta thôi cũng cam lòng

Đất nẻ gió khô mùa hạ cháy
Bò trâu gặm đá trọc đồi trơ
Ta nuốt tình em cho quên đói
Dòng lệ khô bầm đôi mắt thơ

Thôi giận ta chi: mơ đại cuộc
Thánh nhân lạc buổi nhiễu nhương này
Rát mặt mài gươm cơn gió thốc
Giáo gươm còn sao cụt chân tay

Thôi giận ta chi chiều đã tận
Chờ nhau dẫu bỏ xác quê người
Sách vở bùng lên nguồn lửa hận
Tro tàn bay mù mịt đất trời

Thôi giận ta chi cơn bão sử
Vận hạn đến hồi chung cuộc đây
Nơi đâu cũng nực mùi xú uế
Hãy cướp luôn đi giọt máu này

Dẫu chẳng cam làm tên thất chí
Đêm dài đối mặt với tiền nhân
Sấm kinh đã hết hồi linh ứng
Đất trời đầy một lũ vô luân

Có kẻ ngang qua thành quách cũ
Một màu hoang phế lạnh căm căm
Chẳng có nhang trầm xin xá tội
Đốt cành khô nhận chút thành tâm

Có kẻ lạc xiêu dăm buổi chợ
Cuồng ngâm nỗi xót nhục suy tàn
Nghe trái tim còn thoi thóp đập
Như lời đòi đoạn của trăm năm

Có kẻ đêm nay làm khách trọ
Huỳnh Dương ơi hỡi đất Huỳnh Dương (1)
Ngửa mặt nhìn mông mông trời rộng
Ôi cố hương nào qui cố hương

Có kẻ đi quanh mồ tử sĩ
Đọc thấy tên mình trên mộ bia
Hỡi ơi những mất còn dâu biển
Chẳng lẽ đời ta lạc chốn này

Có kẻ giải buồn dăm chén rượu
Ta nay một giọt đã đắng lòng
Người xưa “tam bôi thông đại đạo” (2)
Mời nhau rượu đục tấm lòng trong

Có kẻ bỏ làng lên núi thẳm (3)
Khát uống nước suối đói rau rừng
Ta bỏ đời ta không chỗ trú
Không còn một dúm đất dung thân

Có kẻ nghêu ngao ngoài góc phố
Khóc cười bất chợt, hỏi vì đâu
Ta bỗng dưng thành người thất thổ
Ngó lại đồi xưa mây bạc đầu

Có kẻ đêm ngày che kín mắt
Sợ nhìn rõ mặt đứa vô lương
Ta muốn giam mình trong tịch cốc
Dối lòng chẳng bận gió muôn phương

Ma quỉ lộng hành đền miếu đổ
Thánh thần xiêu lạc bãi gò hoang
Có kẻ đêm nay buồn dưới mộ
Đau từng giọt máu từng đốt xương

Đêm nay qua bến quạnh sông mù
Lòng chạnh soi tình trăng hổ ngươi
Nhớ ai ta nhớ từng sợi tóc
Yêu người không giải nổi niềm đau

Đêm nay phơi áo bên ghềnh đá
Nằm gối lên sương lạnh buốt lòng
Có kẻ muôn đời như khách lạ
Hoàng hạc bay rồi vô cố nhân

Năm tháng đã đành năm tháng cũ
Nỗi sầu này giống nỗi sầu xưa?
Sương khói ngàn năm đau xé ruột
Đâu mái nhà xưa để nhớ nhà? (3)

Thất tán mười phương trôi lạc chợ
Sống chẳng ra ma chẳng giống người
Chẳng giống thì thôi thì đành vậy
Sao còn chua xót mãi không nguôi

Có kẻ vô tình nhen bếp lửa
Tưởng chừng thiên hạ thức đêm nay
Tưởng chừng khi cùng đường mạt vận
Còn chút lòng nhau ở chốn này

Sống cũng thêm dăm ba tuổi nữa
Chết thì dăm tuổi có hề chi
Chỉ sợ lòng ta không đủ chứa
Nỗi đau trùm xuống thế gian này

Chỉ sợ lòng ta em chẳng rõ
Chút tình cố cựu chết bên sông
Ngồi tựa chân cầu con nước vỗ
Vào mạn đời ta buổi mịt mùng

Hỡi kẻ đã từng mang gươm báu
Uống hộ chiều nay chén rượu này
Dẫu phải qua sông không trở lại
Ngửa mặt nhìn trời mây trắng bay (4).
                        Lê Văn Trung

Chú thích

(1):Túc Huỳnh Dương,thơ Bạch Cư Dị
(2):Hạ Huyệt Đôc Chước,thơ Lý Bạch
(3): Hoàng Hạc Lâu,thơ Thôi Hiệu

Ghi thêm:

Túc Huỳnh Dương, Trọ ở Huỳnh Dương
Sinh ra tại đất Huỳnh Dương

Tuổi xuân đã sớm cố hương chia lìa
Bốn mươi năm dài xa quê
Giờ làm khách trọ não nề Huỳnh Dương
Mới mười tuổi đã dặm trường
Đến nay xấp xỉ tuổi chừng sáu mươi
Hồn nhiên thuở nhỏ vui cười
Như còn hiển hiện trước người hôm nay
Nhà xưa chẳng biết nơi đâu
Họ hàng lân lý ai nào thấy ai
Phải chăng phố chợ đổi dời
Gò xưa hang cũ cũng thôi chẳng còn
Mà sao sông Vị sông Trăn
Trong xanh một sắc vĩnh hằng sông ơi

Lê Văn Trung (tạm chuyển thành văn vần)

Thiếu tiểu ly hương khúc
Thiều thiều tứ thập tải
Phục đáo Huỳnh Dương túc
Khứ thì thập nhất nhị
Kim niên ngũ thập lục
Truy tư nhi hí thì
Uyển nhiên do tại mục
Cựu cư thất xứ sở
Cố lý vô tong tộc
Khởi duy biến triều thi
Kiêm diện thiên lăng cốc
Độc hưu Trăn Vị thuỷ
Vô tình y cựu lục

                      Bạch Cư Dị

BÃO HỒN TÔI CUỒN CUỘN BẾN SÔNG NGƯỜI
Trời đang mưa! Nơi ấy trời đang mưa?
Cơn bão rớt tràn qua thành phố nhỏ
Xin là gió tràn qua vùng biển nhớ
Chỉ nhẹ nhàng lay nhẹ tóc tương tư

Bão hồn tôi cuồn cuộn những dòng thơ
Thổi thao thiết qua vườn xưa xao xác
Thổi da diết qua vườn em xanh ngát
Cho áo chiều bay theo lá chiều lay

Cho nắng nằm ngủ muộn ở trong mây
Nghe bão chảy qua hồn chiều bối rối
Nghe tình chảy qua rừng tôi dữ dội
Tôi suối tràn khe, tôi vỡ tràn sông

Em có nghe sóng vỗ réo trong lòng
Môi tình ái cũng vỡ bừng cơn mộng
Em níu lại gió hồn tôi bão động
Em ôm ghì cơn gió tôi nôn nao

Em sợ tình xưa gió thổi về đâu?
Trời bão rớt trong lòng tôi bão rớt
Chiều bão rớt mà hồn tôi mưa ướt
Bão hồn tôi cuồn cuộn bến sông người.
                        Lê Văn Trung


BẤT LỰC
Ai cũng đã một lần Ta cũng thế
Chạy loanh quanh qua rú rậm rừng già
Chợt ngoảnh lại thấy trùng trùng dâu bể
Mới biết mình không vượt nổi một sát na.
                               Lê Văn Trung

BAY VỀ ĐÂY NHÉ CHIM ƠI
Chim về đậu dưới hiên mây
Trên đôi cánh mỏng ướp đầy tình vui
Xuống đây chim nhé, chiều rồi
Lòng em vải hạt ngọc trời chim ăn

Xòe đôi cánh rất dịu dàng
Chim bay nhè nhẹ vào trang thơ hồng
Bay vào em một tấm lòng
Là bay vào cõi mênh mông thiện lành

Là bay vào cõi trời xanh
Hoa lòng nở tỏa hương tình từ tâm
Bay về đây nhé ơi chim
Lòng em dâng vẹn trái tim nguyện cầu.
Lê Văn Trung (tặng một tấm lòng nhân ái)

Thôi bỏ lại bên này bờ sinh tử
Phận đời ta rơm rạ có ra gì
Bỏ lại hết cả nghìn sầu thiên cổ
Xót thương chi bèo giạt bến sông này
Lòng nhân thế, lòng mịt mù mưa nắng
Còn gì nhau mà muối mặn gừng cay
Khi đã biết đời nhau là hữu hạn
Còn gì nhau mà nghĩa trả tình vay
Ta đứng giữa trần gian mà bật khóc
Thương phận người tro bụi chảy về đâu
Ai thấy được thiên đường trong địa ngục
Ai thấy màu xanh qua cuộc bể dâu
Khi bỏ lại đời ta không tiếc nuối
Ta thắp câu thơ truy niệm kiếp người
Ta thắp câu thơ xưng lời thú tội
Cuộc tình người niệm khúc của chia phôi
Lòng dâu bể - tình em là dâu bể
Ta bỏ đi, tàn tạ, xác thơ buồn
Ai biết được ánh hào quang sự chết
Vẫn rực ngời trong sóng gió tang thương.
                                     Lê Văn Trung

BÊN ĐỜI BÓNG XẾ
Em nhuốm hoàng hôn ngày bóng xế
Tìm chi trong tiếng vịt kêu chiều
Ta trở về nghe rừng lá đổ
Đỉnh núi đời ta đứng quạnh hiu

Em thấy chăng ta con thú lạ
Linh hồn trầy sướt mộng phù hoa
Ta hú vang rừng mưa thác lũ
Tang thương máu dội sóng giang hà

Ta xé lật từng trang bi sử
Chẳng thấy gì trong những mất còn
Trái đất cư tang, ngày tận thế
Phế hoang đền miếu cũ điêu tàn

Sông suối trơ lòng ghềnh đá lỡ
Ôi dòng nhân thế chảy về đâu
Ta chảy về đâu mà khô kiệt
Nghìn năm cát đá ngậm ngùi nhau


Ta chảy về đâu mà suối lệ
Máu lềnh tanh suốt những oan khiên
Em đứng bên đời ta bóng xế
Hái nhánh sầu xuân đã vội tàn

Ta về khai mộ tìm xương cốt
Thuở mộng ngày xanh chết tội tình
Ta thấy hồn ta còn vất vưởng
Những dòng hư tự phủ rêu xanh

Ta về như một kẻ vô danh.
Lê Văn Trung

Người lãng quên, đời cũng lãng quên
Dẫu quên hay nhớ cũng không đành
Tôi bay trong suốt trời hư ảo
Người mãi vui cùng chuyện áo cơm

Tôi trải đời tôi xuống mặt hồ
Để nghe từng lớp sóng lô nhô
Để thấy đời tôi như bọt nước
Sóng giạt vòng quanh những bãi bờ

Tôi vẽ tình tôi lên lá khô
Lá rơi từ buổi áo thu vàng
Người đem áo nhuộm màu quên lãng
Chiếc áo tình phai theo tháng năm

Tôi chảy đời tôi trăm bến sông
Con nước vui buồn nỗi đục trong
Người mãi giong thuyền trăm bến lạ
Chẳng thấy mưa đời tôi bão giông

Đã lãng quên, đành thôi nhớ quên
Trời xa là để đất thêm gần
Tôi như chiếc lá mùa thu cũ
Rơi xót xa từ cõi thế gian.
                        Lê Văn Trung


Rồi cũng như mùa đã quá giang
Rồi cũng như tình thu chớm vàng
Em gom hết nỗi lòng xưa cũ
Gửi lại đời tôi những dở dang
Rồi cũng rơi như lá mùa hanh
Rồi cũng bay như mây chiều xanh
Em đi bỏ lại bờ mông quạnh
Tôi chảy cho qua hết phận mình
Rồi cũng như nắng nhạt ven rừng
Rồi cũng phai tiếp tiếp hoàng hôn
Em lợp mù sương lên tóc lụa
Tôi chải lòng tôi những sợi buồn
Mùa cũng phai, lòng xưa cũng phai
Mùa cũng tan, tình xưa bẻ bàng
Em đan chi những dòng tơ rối
Vào trái tim từng nỗi trái ngang
Rồi cũng say, say lịm đất trời
Em ướp men nồng, tôi cháy tôi
Tôi cháy ngàn năm hòa tro bụi
Tro bụi nào đau mãi phận người.
Lê Văn Trung
12.10.19


BÊN TRỜI
Anh muốn về thăm phố Hội An
Lối xưa còn nhạt nắng hoe vàng
Thuyền sông khói nhẹ vời con nước
Biển lặng chiều hôm mây trắng giăng

Bãi tiếp bờ xa lạnh gió đồng
Thương cây khế rụng mấy mùa bông
Con chim ngày trước không về nữa
Một chút buồn theo mưa cuối đông

Nhớ ngọn đèn khuya đứng muộn phiền
Em về con phố bóng nghiêng nghiêng
Nhà ai chong ánh đèn hiu hắt
Thả giọng ầu ơ buồn suốt đêm

Đã mấy mùa xa cách ngậm ngùi
Lòng như con nước lạnh lùng xuôi
Thương em tội nghiệp bầy chim sáo
Vỗ cánh chiều sông nhạt nắng rơi.
                        Lê Văn Trung

BÊN TRỜI CỐ XỨ

https://vannghequangtri.blogspot.com/2020/09/chum-tho-ben-cua-le-van-trung.html
https://phudoanlagi.blogspot.com/2020/09/chum-tho-ben-cua-le-van-trung.html
https://lathuybinhthuan.blogspot.com/2020/09/chum-tho-ben-cua-le-van-trung.html

Dưới cội tùng xưa
Bên hàng liễu rũ
Một lòng thương nhớ
Gởi về phương mô
Nhớ người nhớ quê
Ôi buồn não nề!
Ôi lòng tái tê!
Dưới trời sương lạnh
Đâu là quê nhà?
Núi xa sông xa
Đường không mông quạnh
Gởi theo cánh chim
Bay về phương bắc
Bay bề phương nam
Đường quê xa lắc
Trời quê mù tăm
nhớ sông nhớ đò
cây đa bến cũ
dòng nước đôi bờ
bây giờ còn không
bên trời cố xứ?
trông vời non tây
ngóng tìm bể đông
bóng chim tăm cá
mịt mù hư không
Lê Văn Trung (Đà Nẵng 1.70)

CÒN CHĂNG BI KHÚC ĐOẠN TRƯỜNG
Mưa dầm đêm gió lao xao
Nghe con cú gọi buồn nao cả lòng
Ai xa xăm hút nghìn trùng
Lời trăm năm cũng mịt mùng mù xa
Xót lòng người quặn lòng ta
Quê là dâu bể nhà là tang thương
Còn chăng BI KHÚC đoạn trường
Ba trăm năm gửi nghìn phương bụi mờ.
                  Lê Văn Trung

CÒN GÌ
Nghìn dặm đắng phơi bốn mùa mưa bão
Dòng sông tôi không chở nổi con thuyền
Như bờ bãi hoang vu hồn lau sậy
Như bạt ngàn chim réo gọi mông mênh
Tôi là cỏ mọc ven bờ suối cạn
Chờ thiên thu mòn mỏi một dòng xanh
Như viên sỏi nằm trơ hồn trên cát
Dấu rong rêu trầm tích mãi xây thành
Tôi vẫn biết rồi ngày kia tôi sẽ
Thảnh thơi về, quên hết chuyện trăm năm
Còn riêng đây một phương trời lặng lẽ
Rừng thu xanh vời vợi ánh trăng rằm
Tôi dẫu biết một ngày kia tôi sẽ
Bên đường chiều gầy guộc nẽo tà dương
Tôi sẽ thắp tình tôi nghìn ngọn nến
Người với người vĩnh cửu một tình thương
Lê Văn Trung

CÒN GÌ?

Đời loạn ly cùng tận máu xương
Có ai về đốt đuốc đêm trường
Nhìn rõ lòng nhau nhìn cho rõ
Còn gì sau những nỗi tang thương?
Lê Văn Trung

 CÒN GÌ SAU CUỘC PHÙ VÂN

Hoài công thôi rồi cũng một mình
Ta đi cho kịp bến hoàng hôn
Lỡ bước chân đời em đến muộn
Cũng thắp cho ta ngọn nến buồn

Bến hắt hiu bờ cũng mịt mù
Ta đi cho kịp cõi nghìn sau
Dẫu mắt tình xưa khô ráo lệ
Cát bụi nghìn thu còn nhớ nhau

Ta qua đã cuối vòng dâu bể
Lòng chưa nguôi những nỗi muộn phiền
Trời đất nghìn phương ta một cõi
Hoài công thôi quên nhớ cũng đành

Hoài công thôi những nẽo ta về
Rêu đời đã ẩm dấu chân đi
Ngày mai tóc bạc che lên mộ
Người đọc tên ta có nhớ gì
Lê Văn Trung

CÒN GÌ TRONG CƠN SAY 
Hỡi cả nhân gian! Cả đất trời!
Sao không về? Ngồi uống cùng tôi
Rượu ủ trăm năm: hồn thiên cổ
Rượu ướp nghìn năm: giọt lệ người

Em! Giấc phù hoa! Mộng ảo huyền
Sá gì lãng khách với thuyền quyên
Ta say đâu phải nghìn chung rượu
Ta buốt say vì đôi mắt em
Em ở đâu? Ồ! Em về đâu?
Về đây xin cạn một ly sầu
Ta rót cạn khô dòng tinh huyết
Ta rót cho tàn cuộc bể dâu

Em ở đâu? Ồ! Em về đâu?
Từ nghìn xưa cho đến nghìn sau
Trái tim ta vỡ từng cơn mộng
Trái tim ta cháy cùng trăng sao
Hỡi cả thiên thu cùng nhật nguyệt
Sao không về? Sao một mình ta?
Rót tận máu đời ta cạn kiệt
Mà không thấy bóng một quê nhà!
                        Lê Văn Trung


CÒN GIỮA TÀN PHAI
Xót xa gì hương phấn buổi tàn đông
Và thơ ta như một dòng sông cạn
Với linh hồn đá sỏi cũng tan hoang

Em thấy chăng cõi phù vân thiên cổ
Vẫn phiêu bồng kiếp kiếp giữa bao la
Em nghe chăng gió phù sinh réo gọi
Vẫn dội vào sâu thẳm trái tim ta

Em là gió thổi qua đời phiền muộn
Em là mây tan giữa bến sông chiều
Xin ngồi lại một lần trên bãi cạn
Nghe triều ta lên xuống quá đìu hiu

Ta rụng giữa tình em từng chiếc lá
Lá chưa vàng, lá quặn úa tình xanh
Em chảy giữa hồn ta từng dòng lệ
Lệ chưa phai, lệ khóc mộng không thành
Con đường mở và con đường chợt khép
Mà sông ơi khao khát chảy vô cùng
Chuyến tàu muộn là chuyến tàu đẹp nhất
Để tình buồn ngồi đợi giữa mênh mông.
                                     Lê Văn Trung


CÒN LẠI
Năm mươi năm không viết nổi một câu thơ tình
Năm mươi năm cơ hồ lãng quên biệt mù xa khuất
Ta như dòng sông chảy muộn phiền qua đời ta xa lạ
Như con tàu đêm mệt nhoài nhả khói
Tiếng hụ buồn tìm kiếm một sân ga
Như con đường người đã ngang qua
Không để lại chút tàn phai hương sắc

Như mùa thu trăm năm khô vàng mà không đành úa rụng
Như vầng trăng khuyết trọn đời treo chênh vênh trên đỉnh sầu vô tận
Như con chim lạc bầy rũ cánh trong băng giá mùa đông
Năm mươi năm ta như con thuyền lênh đênh trôi mãi giữa vô cùng

Cơm áo đã không đành danh phận
Bút nghiên hổ thẹn với tiền nhân
Năm mươi năm tên hàn sỹ ngông cuồng
Rượu thay máu chảy bầm câu thơ úa

Năm mươi năm linh hồn ta như miếu đền hoang phế
Cuộc tình người cũng đã rong rêu
Ôi năm mươi năm không viết nổi một câu thơ tình để nói tiếng yêu em
Để nói với người một lời nhân ái
Cái duy nhất của đời ta còn lại
Là trái tim đau một giọt máu bầm.
                        Lê Văn Trung

CÒN LẠI
Nắng của mùa xưa chừng sắp tắt
Tôi đi tìm lại những hoàng hôn
Có gì xanh quá trong đôi mắt
Rọi sáng lung linh một nỗi buồn.
Lê Văn Trung


CÒN MÃI CUỘC RA ĐI
( Thơ cho Cõi Lặng Im )
Rồi một hôm mây giăng mù đỉnh núi
Đường hoang vu lạc mất dấu chim về
Linh hồn ai chìm trong rừng vượn hú
Nỗi ai hoài bàng bạc khắp sơn khê

Ta ngồi giữa bóng chiều vây lớp lớp
Đợi hoàng hôn mờ mịt phía bờ Tây
Mà cát bụi đã bao lần tan hợp
Cát bụi nào khâm liệm nỗi tàn phai

Lòng cứ ngỡ đi hết vòng sinh diệt
Là trở về thăm thẳm cõi hư vô
Là vĩnh cửu là thiên thu trọn kiếp
Là vô cùng, vô lượng, mộng huyền mơ
Ôi mây xám giăng mù trên đỉnh núi
Ta hoang mang lạc mất dấu chim về
Ta lạc mất đời ta nghìn năm cũ
Là nghìn năm còn mãi cuộc ra đi.
                        Lê Văn Trung

CÒN NGUYÊN MỘT ĐÓA HOA QUỲNH

Ôi trăm năm đóa nguyệt vàng
Còn nguyên xiêm áo đài trang mỹ miều
Em về sáng một vì sao
Tay hồng mở lối xưa vào đào nguyên

Tạ trăm năm một cuộc tình
Tạ ơn em, đóa ngọc quỳnh ngát hương.
                        Lê Văn Trung

LỆ NGÁT
Giọt nắng vàng thu buồn vướng lại
Cho màu hoàng yến cũng vàng hơn
Tôi thấy mây chiều như cánh bướm
Vờn theo áo lụa cuối sân trường

Từ buổi chưa rằm trăng đã hương
Từ buổi tóc huyền lóng lánh sương
Em qua chiều tím mềm như gió
Rung nhẹ vào tôi một phím buồn

Ta mộng về đâu? Mơ về đâu?
Mà lòng nhau như ngỡ tìm nhau
Ngày nắng, ngày mưa, ngày gió lạ
Trang thơ dang dỡ tự ban đầu

Em thắp hoàng hôn thơm ngát lệ
Tôi thắp tình tôi trầm hương bay
Và tan vào mắt, chìm trong mắt
Lệ người đẹp như giọt rượu cay

Từng giọt thu vàng rơi nhẹ quá
Tóc người cũng nhuộm cả hồn thu
Làm sao tôi níu chiều thu lại
Cho thắm nguyên sơ giấc mộng đầu!
                                Lê Văn Trung

LINH HỒN NHỮNG CHIẾC GHẾ
Mỗi khi đi ngang qua công viên
Tôi thường tự hỏi
Trên chiếc ghế đá này ai đã từng ngồi
Ngồi một mình tư lự nhìn vu vơ
Ngồi một mình đếm những chiếc lá rơi
Ngồi một mình nhìn những cặp tình nhân
Tay trong tay lang thang vòng vo không điểm dừng

Nhìn những chú chó thả rong chạy tung tăng trên cỏ
Và nhìn bàn tay mình khói thuốc vàng rưng rưng
Mỗi khi đến sân ga
Những chuyến tàu đến và đi liên tục không ngừng
Ai đứng vẫy tay
Cay sè đôi mắt
Ai ngồi bên hai đường ray sắt
Chiếc túi trên vai
Mắt mỏi một phương nào
Trên chiếc ghế chờ
Có hai người hôn nhau
Khi tiếng còi vang từng hồi giục giã
Hai kẻ hôn nhau không hề hối hã
Gì rồi cũng phải chia tay
Sớm hay chầy rồi tay cũng tuộc khỏi bàn tay
Bỏ lại nền đá sân ga lạnh ngắt
Một giọt buồn không là nước mắt
Mà cả hồn người ra đi
Mà cả nỗi đau của kẻ đứng chờ

Có niềm vui nào đọng lại ở công viên
Có nỗi đau nào còn đọng lại ở sân ga
Những chiếc ghế nằm buồn hiu hắt
Người bỏ đi lạnh ngẳt chỗ ngồi
Có hai người mà hai cõi đơn côi
Chiếc ghế trống
Một chỗ ngồi cũng trống

Tôi vẫn tự hỏi mình sao muôn đời vẫn ngóng
Một đôi lần người trở lại công viên
Chiếc ghế ấm nụ hôn tình đến muộn
Một đôi lần người trở lại sân ga buồn
Chiếc ghế trống còn vương mềm sợi tóc
Tôi biết chắc có một người sẽ khóc
Tôi sẽ chép thơ lên dòng nước mắt
Của linh hồn những chiểc ghế yêu nhau.
                                    Lê Văn Trung

LỜI CỦA GIÓ
Chỉ màu mây trắng bên trời còn bay
Bảo tôi rằng cuộc tình này
Trăm năm cũng chỉ như mây phiêu bồng

Rồi một hôm người qua sông
Mình tôi bến vắng mênh mông bãi chiều
Người đi nước chảy cùng người
Tôi vàng lá rụng ngậm ngùi trôi theo

Người đi mà chẳng quay đầu
Nhìn sông vàng nhuộm một màu quạnh hiu
Hình như giọt lệ tình yêu
Vừa rơi đâu đó trong chiều hồn tôi.
                                Lê Văn Trung

No comments:

Post a Comment

Trang Văn Nghệ Quảng Trị 19

Buồn nghe tiếng gọi hai đầu tử sinh -   Chiều - Chiều buông - Dặm trường - Dòng sông cũ - Đưa tiễn một mùa thu - Em chảy về đâu -   chiều th...