Wednesday, July 29, 2020

Trang Sai Mon Thi Dan 3

Năm Mươi Năm Ngồi Uống Một Mình - Năm Mươi Năm Ta Uống Một Mình - Nắng Đà Lạt - Nắng Thu - Ngã Ba Duồng - Ngày Xa - Ngồi Giữa Chiều Cô Tịch – Những Đoản Khúc Rời – Niềm Vui Nỗi Nhớ Ngậm Ngùi - Ôi Làm Sao Tôi Vẽ Một Linh Hồn – Phố Xa Lạ Phố Người Xa Lạ Người – Rót về đâu ngàn dặm chén Hồ Trường - Sao đành nhuộm tím mùa thu - Sao đành quên hết cuộc tình duyên - Sao Không Về Kịp Buổi Tàn Thu 


NĂM MƯƠI NĂM NGỒI UỐNG MỘT MÌNH
Ta rót tràn ly! Sao mãi ly không
Cho ta rót cạn cả tấm lòng
Cho ta rót hết từng cơn mộng
Ai uống cùng ta cạn nỗi buồn
Ta rót tràn ly hay ly vỡ tràn
Rót về đâu hỡi! Giấc mơ tan
Sao ta chưa uống mà say khướt
Sao ta không khóc mà lệ tràn

Ta vẫn rót và mời ta hãy uống
Rượu giang hồ là rượu của thương đau
Ồ không! Rượu của hồn thiên cổ
Chảy xuống đời ta cuộc bể dâu
Rượu ta rót? Sao ta buồn quá đổi
Rượu của người chảy suốt cõi hoang vu
Em ơi rượu cháy hồn khuê nữ
Sao em không về, rượu có đầy vơi
Rượu chưa uống mà lòng sầu muôn hướng
Lệ của nghìn thu chảy quặn lòng
Lệ của em vàng cơn huyển mộng
Lệ của ta tràn cả chiếc ly không!
                 Lê Văn Trung- 21/6/2017


NĂM MƯƠI NĂM TA UỐNG MỘT MÌNH

Ta say! Cứ tưởng là say thật
Rượu chảy về đâu? Lạc cõi người
Ai rót? Sao đành không thể rót!
Rượu trong? Sao lòng ta chưa nguôi!

Năm mươi năm ta uống một mình
Năm mươi năm chưa cạn nỗi tình
Ta say! Cứ tưởng đời nghiêng ngã
(Hay đã say vì hương tuyết trinh?)

Năm mươi năm, ta uống, đợi chờ
Ta say? Ta ngỡ mình đang mơ
Rượu không đủ ấm lòng lưu lạc
Rượu không đủ say tình em xưa

Năm mươi năm rượu chảy về đâu?
Rượu tiễn người, lệ chảy qua cầu
Ta trôi như bóng mây chìm sóng
Ta say mà như lòng ta đau

Năm mươi năm khát chén rượu người
Uống lệ mình, uống để cầm hơi
Năm mươi năm chén đời chưa cạn
Sao đành cạn hết cuộc tình tôi!


                           Lê Văn Trung

NẮNG ĐÀ LẠT
Nắng reo trên lá nắng in bóng người
Nắng vàng hoa nắng hồng môi
Hồn tôi đà lạt nắng cười trong veo
Em về ôm nắng về theo
Nắng trôi theo tóc nắng dìu dặt bay
Mắt ai sáng giọt nắng đầy
Nắng vương trên áo nắng gầy đôi vai

Trông theo nắng giấc mơ dài
Giấc mơ theo nắng chảy hoài trong thơ.
                          Lê Văn Trung

NẮNG THU
*http://www.huongdaoonline.net/2019/09/trang-tho-le-van-trung/#more-20085
*http://www.saimonthidan.com/?c=article&p=18369 


Lòng bỗng thơm hương mật
Nắng lụa mềm như nhung
Nắng vàng hoa ngũ sắc
Nắng hồng viền môi thơm

Nắng ru tình trên lá
Nắng soi hồn trong sương
Nắng từng chùm rực rỡ
Vàng mùa thu hoang đường

Ai vẽ tình lên nắng
Thơ pha màu trong mây
Ai vẽ vào tịch lặng
Bờ vai nắng lụa gầy

EM về hay nắng ngọc
Tóc bay chìm trong mơ
Thơ tôi chìm trong tóc
Nắng hay màu thu xưa

EM về hay nắng ngọc
EM về hay hoa bay
Nắng hay tình mật ngọt
Chảy mềm trong cơn say.

                 Lê Văn Trung


NGÃ BA DUỒNG
(Tặng Phạm Cao Hoàng và Nguyễn Dương Quang)
Thấy màu mây cũ còn vương tóc người
Thấy bàn tay vẫy theo tôi
Thấy hiu hắt một nụ cười tiễn đưa

Tóc phong sương nhuốm giang hồ
Chia ly là chẳng đợi giờ trùng lai
Tôi đang mơ giấc mơ dài
Chưa tàn cơn mộng còn say biển trùng
Rồi một hôm Ngã Ba Duồng
Tôi về đứng giữa mịt mùng mưa sương
Tiễn nhau giữa Ngã Ba Duồng
Lạc nhau từ những con đường tìm nhau.
                           Lê Văn Trung

NGÀY XA
Ta chiêm bao thấy một ngày rất xa
Tình không không cửa không nhà
Lòng như mây trắng bay qua biển chiều

Sẽ tan vào cõi tịch liêu
Một đời cát bụi cuốn triều bão giông
Ta là bóng của hư không
Tình em là nẻo vô cùng khói sương
Em nào hiểu giữa tai ương
Ta như mây gió trên đường chim bay
Bù em một cốc sầu đầy
Uống cho ta thấy một ngày đã xa
                   Lê Văn Trung


NGỒI GIỮA CHIỀU CÔ TỊCH

*
http://www.saimonthidan.com/?c=article&p=17373


Chiều nay ngồi giữa chiều xa xứ
Chén rượu buồn tênh chạnh nhớ người
Cổ nhân cuồng sĩ thiên bôi thiểu
Sao bỏ mình ta giữa đất trời

Đâu phải vì thơ, đâu phải bạn
Rượu đời chảy mãi chẳng vì đâu
Ta cũng chỉ là tên mạt vận
Uống hoài mà không nhẹ niềm đau

Đâu phải vì ngươi đâu phải ta
Rượu thiên thu chảy suốt thiên hà
Ta đứng bên trời vai áo bạc
Nhớ màu khói nhạt cuối quê xa

Đâu phải vì em đâu phải người
Rượu giang hồ chén cạn chén vơi
Chén cuối trời Nam mơ biển Bắc
Ai rót đầy ta chén ngậm ngùi

Đâu phải màu hoa xưa đã phai
Áo chiều xưa đã nhạt đã nhàu
Mà ta lận đận phương trời lạ
Đời vẫn còn nhoi nhói vết đau

Chiều nay ngồi giữa chiều cô tịch
Chẳng uống mà say đến chạnh lòng
Dẫu bỏ trăm năm về với đất
Ta còn xanh mãi những chờ mong.

                      Lê Văn Trung




52

Có những sớm mai ngồi một mình
Ta nghe trong trời đất lặng thinh
Có bàn chân chạm vào trong gió
Có mùi hương tỏa vào nhớ quên

Hình như tóc rối vàng sân trường
Ta thấy mắt ai mù mưa sương
Và bóng ai qua vườn xanh cũ
Bé bỏng trinh nguyên một đóa hồng

Ta đã ngồi đây năm mươi năm
Ta đã chờ đây nghìn đêm rằm
Trời ơi mỏng quá hồn nhung lụa
Trời ơi nôn nao tình nguyệt cầm

Em về một sớm thu vừa biếc
Ta ngồi chờ nghe mùa hạ vàng
Ai rót mật ngời vào trong mắt
Ai uống lệ ngời lên môi ngoan

Năm mươi năm ta ngồi một mình
Năm mươi năm trời đất lặng thinh
Có đợi chờ không mà quay quắt
Mà sao lồng lộng gió mông mênh.

NIỀM VUI NỖI NHỚ NGẬM NGÙI

*http://www.saimonthidan.com/?c=article&p=18181


Có đôi khi lòng cũng chợt vui
Chợt nôn nao nhớ cả đất trời
Nhớ ly rượu cháy nồng cơn mộng
Nhớ người đã phụ cuộc tình tôi

Lòng đôi khi nhớ cả nỗi buồn
Nhớ người xỏa tóc chiều bên sông
Nhớ đôi môi tím lời câm lặng
(Chôn lời phụ bạc chết trăm năm)

Và đôi khi lòng cũng muốn quên
Dòng máu buồn chảy ngược trong tim
Và hồn thơ rối bời như tóc
(Tóc người rối mãi cuộc tình duyên)

Lòng đôi khi muốn khép lại chiều
Thắp đời mình ngọn nến hoang liêu
Gõ mãi vào tim lời lạnh buốt
Từng hồi chuông rụng tiếng chim kêu

Và đôi khi lòng cũng chợt vui
Ta như giọt rượu cháy môi người
Và đôi khi lòng buồn quá đổi
(Trời đất nhìn ta cũng ngậm ngùi)

                      Lê Văn Trung

ÔI LÀM SAO TÔI VẼ MỘT LINH HỒN

*https://www.banvannghe.com/p11a10773/4/tho-nguyen-han-chung-le-van-trung

*http://www.saimonthidan.com/?c=article&p=17879

Làm sao vẽ lại những giấc mơ
Lên khung vải một màu vàng ký ức
Màu của chiêm bao, của hồn chiều thổn thức
Màu của sương khuya, của tiếng gọi mơ hồ
Màu của xa xôi- của lạc lỏng - của bơ vơ
Của vòng tay ôm ghì
Của bờ môi rướm máu
Màu của thiên thu trong mắt tình áo não
Của một giây một phút rất phù du
Màu của mây xa trên đỉnh nhớ sa mù

Tôi sẽ vẽ Trái tim mềm là cọ
Tôi sẽ vẽ Màu là hồn máu đỏ
Và thịt da là khung vải nồng hương
Tôi vẽ em như vẽ một thiên đường

Có nỗi- khổ - đau - của - niềm - hoan - lạc
Có hạnh phúc chảy miên man trong dòng nước mắt
Có đêm trầm ghì chặt những nguồn cơn
Có hoan ca chìm trong khúc nhạc buồn

Tôi sẽ vẽ giấc mơ bừng hương sắc
Vẽ những tàn phai - những hoang vu - những tồn vong còn mất
ÔI LÀM SAO TÔI VẼ MỘT LINH HỒN!

                              Lê Văn Trung

PHỐ XA LẠ PHỐ, NGƯỜI XA LẠ NGƯỜI

*http://www.huongdaoonline.net/2019/09/trang-tho-le-van-trung/#more-20085
*http://tongphuochiep.com/index.php/bao-chi/tho/28467-ph-xa-l-ph-ngu-i-xa-l-ngu-i-le-van-trung

*http://www.saimonthidan.com/?c=article&p=17653

Phố xưa vừa lạ vừa quen
Niềm quên nỗi nhớ lặng chìm trong tôi
Hình như lòng cũng lỡ bồi
Ngày mưa tháng nắng đầy vơi mấy dòng

Sông ơi sông mãi là sông
Chảy qua dâu biển tấm lòng cổ kim
Mà sao tiếng sóng tội tình
Vỗ vào phố cổ trái tim lệ nhòa

Hình như từng dấu rêu xưa
Chìm trong phế tích bụi mờ thời gian
Hình như chiếc lá thuyền nan
Chở không hết nỗi ngỡ ngàng trong tôi

Những con đường cũng ngậm ngùi
Chạy quanh co giữa lòng người xót xa
Bước chân nhẹ gót hiên nhà
Bơ vơ như bóng hồn ma lạc loài

Hình như nước của sông Hoài
Ngược về cố quận nửa đầy nửa vơi.
                         Lê Văn Trung

RÓT VỀ ĐÂU NGÀN DẶM CHÉN HỒ TRƯỜNG
Có chén rượu ta uống hoài không cạn
Rượu nhớ người men rượu úa hương phai
Năm mươi năm giữa muôn trùng hoạn nạn
Năm mươi năm như một tiếng thở dài
Có chén rượu mời nhau mà lệ buốt
Người phương trời áo bạt gió tàn đông
Ta ngồi giữa nhân gian mà bật khóc
Thương phận đời trôi lạc mấy dòng sông

Có chén rượu ta rót vào vô tận
Nghe trùng xa sóng mỏi mệt xô bờ
Nghe tiếng gọi tận cội nguồn quên lãng
Là ly tan!
Từ đấy!
Mộng trùng lai!
Rượu ta chảy vào thơ
Tàn cơn mộng
Có ai về ngồi lạnh dưới sương đêm
Rượu ta chảy tràn qua bờ vô vọng
Em không về
Ly rượu úa
Đầy trăng

Em không về trong suốt cuộc trăm năm
Có ly rượu chờ ai mà chưa cạn
Có ly rượu chứa men sầu vô hạn
Rót về đâu?
Ngàn dặm
Chén hồ trường. (*)
Lê Văn Trung
* Hồ trường. Nguyễn Bá Trạc

SAO ĐÀNH NHUỘM TÍM MÙA THU
(Thơ cho Cõi Lặng Im)

http://www.saimonthidan.com/index.php?c=article&p=19459

1

Sao đành nhuộm tím màu thu
Cho vàng tôi rụng lá mù sương xưa
Sao đành giăng mắc sợi mưa
Cho hồ mắt gợn sóng bờ khuya tôi
Sao đành nhỏ giọt buồn rơi
Cho đàn tơ chạm phím rời rả đau


2

Sông tôi chảy một dòng sầu
Nhớ xưa áo lụa qua cầu vàng bay
Nhớ màu sông như màu mây
Nhuộm vào tóc rối làm say hương chiều


3

Bờ lau bải sậy tịch liêu
Sông tôi chảy một dòng hiu hắt buồn
Nhớ người đứng giữa mênh mông
Thả câu thơ nổi bềnh bồng rong rêu.


4

Chim buồn nghẹn một tiếng kêu
Giọt rơi u tịch chìm theo bóng chiều
Mưa đồi Tây! Mưa đồi Tây!
Mang mang ngày nối đêm dài mang mang.


5

Sao đành nhuộm tím thu vàng
Thơ tôi nhuộm tím mây hoàng hôn xưa
Sao đành đốt một tờ thư
Tàn tro thiên cổ bây giờ còn bay.


6

Rồi tôi với cuộc chơi này
Chưa tàn dâu biển lại đầy biển dâu
Sông tôi chảy một dòng sầu
Bóng người với sóng xô vào bờ xa.


7

Quẩn quanh trong cõi người ta
Mỗi thiên thu, mỗi sát na cũng đành
Sông người chảy một bờ quên
Sông tôi chảy một dòng lênh đênh buồn


8

Mưa đồi Tây! Mưa đồi Đông!
Mưa giăng nỗi nhớ, mưa chùng niềm đau
Mưa nghìn xưa, mưa nghìn sau
Mưa như nghìn giọt lệ trào thiên tai.


9

Thuở trăng áo lỏng khuy cài
Để hương quỳnh chảy ra ngoài chiêm bao
Thuở trăng hé nụ hồng đào
Để men ủ giấc đêm vào dạ lan
Thuở trăng chưa mộng sang rằm
Sao đành nhuộm tím thu vàng bến xuân.


10

Người về từ cuộc trăm năm
Tay ôm mộng biếc tay cầm giấc mơ
Rồi đành thả nổi câu thơ
Nghe đau giọt lệ ướt tờ thư xanh
Để thơ trôi giạt cuối ghềnh
Vết thương còn đọng chút tình, chưa tan.


11

Áo xưa nhuộm tím thu vàng
Cho đau lá rụng bên ngàn sương phai
Người về lạnh một vòng tay
Ôm không trọn cõi tình đầy vết thương.
                           Lê Văn Trung

SAO ĐÀNH QUÊN HẾT CUỘC TÌNH DUYÊN
 http://www.saimonthidan.com/index.php?c=article&p=19459

Ta rót ta vào trong cốc rượu
Thấy đời nghiêng ngã cuộc tình em
Ta rót hồn ta buồn lệ ứa
Ai rót vào lòng em nhớ quên?
 
Đập vỡ ly không rượu vỡ tràn
Đập vỡ sầu xưa sầu chưa tan
Ta nghiêng bầu rượu, lòng chưa cạn
Ta nghiêng tình vơi, tình chưa vàng
 
Sao đành bỏ ta! Này rắn dữ
Ta ăn trái cấm tình thương đau
Sao đành bỏ ta! Thần cám dỗ
Sao không cùng ta cạn cuộc sầu
 
Ta rót ta tràn ly ngàn năm
Ta rót đời ta buồn căm căm
Hỡi ta rượu chảy tàn cơn mộng
Ta rót về đâu giọt lệ bầm
 
Sao đành bỏ đi, sao đành quên
Sao đành quên hết cuộc tình duyên
Ôi rượu đời ta như lửa cháy
Ta rót về đâu? Em! Hỡi em!
Lê Văn Trung
 
Chú thích:
Bài này ban đầu có tựa đề là QUÊN ĐI.  Nhạc sĩ Thu Nguyễn và Nguyễn Dương Quang đã soạn thành ca khúc

SAO KHÔNG VỀ KỊP BUỔI TÀN THU

*
http://www.saimonthidan.com/?c=article&p=18110


Sao đã vàng phai rồi hỡi thu
Ai phơi nghìn giọt lệ sa mù
Ai lay run rẫy hồn mây xám
Ai kẻ vào thơ một vết sầu

Tôi réo tôi gào tan cõi mộng
Thu ở phương nào? Em ở đâu?
Đêm tôi trăng chếch đồi cô quạnh
Đêm tôi lạnh ngắt màu chiêm bao

Em mộng nghìn phương ngóng nghìn phương
Trăng tôi hiu hắt một phương buồn
Tình nỡ đành quên tình đành đoạn
Thuyền đi quạnh quẻ một bờ mong

Sao không về kịp buổi tàn thu
Sao chẳng vì nhau mà đợi chờ
Là muôn kiếp trước chưa hò hẹn?
Là nghìn năm sau như cơn mơ?

Thôi thế! Thôi mù xa! Thế thôi!
Trăng xưa rụng chết lạnh bên đồi
Tôi đem thơ liệm vào hoang mộ
Tấc lòng thiên cổ sầu khôn nguôi.
                                   Lê Văn Trung 

No comments:

Post a Comment

Trang Văn Nghệ Quảng Trị 19

Buồn nghe tiếng gọi hai đầu tử sinh -   Chiều - Chiều buông - Dặm trường - Dòng sông cũ - Đưa tiễn một mùa thu - Em chảy về đâu -   chiều th...