Tuesday, July 28, 2020

Trang Ban Van Nghe 8

Ngồi Lại Cùng Tôi - Ngồi Lại Với Nhau – Ngồi quán sau mười lăm ngày giãn cách - Người Đã Đến Và Người Đã Đi - Người đi không hẹn quay về - Người đi tìm cái bóng của mình - Người trở về hẹn tiếp cuộc ra đi - Nhan Sắc Hoàng Hôn - Nhành Hoa Nhân Ái - Những bài thơ tình viết muộn - Níu Gọi Một Mùa Thu - Nổi Chìm Dâu Biển Một Câu Thơ - Nỗi niềm - Nỗi niềm trần gian 


NGỒI LẠI CÙNG TÔI
( Thơ cho Cõi Im Lặng )

Hãy ngồi lại! Hãy vui cùng tôi với!
Trời đang xanh và mây trắng đang hồng
Lòng đang nhuộm một màu thu vời vợi
Tình đang thơm như đóa nguyệt vừa ươm

Hãy ngồi lại, trải tình lên cỏ mượt
Trời trong veo và gió đẫm hương người
Từng nhịp vỡ trong tim hồng náo nức
Con bướm tình cũng vỗ cánh reo vui

Hãy ngồi lại, đây hoàng hoa lục diệp
Trời đang sương và nắng phấn hương vàng
Cho xiêm áo nở bừng hoa ngũ sắc
Và tóc huyền chảy biếc mộng đài trang
Hãy ngồi lại, đây trầm hương mộc dược
Đây đàn tơ, đây phím ngọc huyền cầm
Em sẽ hát lời Thánh Tình diễm tuyệt
Trái tim tôi chuông nguyện nhiệm mầu rung.
                                     Lê Văn Trung


NGỒI LẠI VỚI NHAU
*https://www.banvannghe.com/p11a11240/trang-tho-cuoi-tuan-le-van-trung
Ngồi lại với nhau một lần em ạ
Chiều đang rơi từng giọt xuống hiên đời
Chiều đang gọi bên kia đồi sương phủ
Chiều đang chìm trong nỗi nhớ chơi vơi

Hãy ngồi lại lặng nghe lời của gió
Gió giang hồ phiêu giạt suốt đời ta
Gió phong ba trong hồn đời giông bão
Gió điêu tàn rụng nát cánh phù hoa

Ngồi lại với nhau nghe lá mùa kể lể
Chiều vàng thu em mặc áo thu vàng
Chiều hồng xuân em quần nhung áo lụa
Chiều sầu đông chiều nhỏ lệ chia tan

Ngồi lại đi em sông đời tôi còn chảy
Mây đời tôi còn bạt gió muôn trùng
Xin ngồi lại một lần là mãi mãi
Một lần thôi là chạm đến vô cùng

Chiều nay gió Chiều nay mưa
Và Chiều nay Ngồi lại
Cho cuộc tình giông bão một lần thôi
Và một lần Chảy máu Vết thương tôi.

                             Lê Văn Trung

Ngồi Quán Sau Mười Lăm

 Ngày Giãn Cách


Nhìn cô chủ quán buồn se sắt
Ta thấy đời ta chẳng khác gì
Sự sống bao trùm quanh nỗi chết
Lệ nào đong hết nỗi phân ly

Nhìn cô chủ quán ngồi như tượng
Cô khóc hay là ta khóc ai
Giọt cafe quạnh như màu máu
Nhỏ xuống trần gian tiếng thở dài

Quán vắng hay lòng ta hoang vắng
Người đã xa, tình cũng quá xa
Đất trời lặng ngắt như bia mộ
Và bóng ta ngồi như bóng ma

Quán vắng hay lòng ta mờ đục
Chẳng thấy nhau và không nhìn nhau
Đất trời hiu hắt như hoang mạc
Ta buồn nghe máu vỡ niềm đau

Thôi cô chủ quán ta đi đây
Bàn ghế lặng câm lời chia tay
Mộ địa đời nhau ai vừa lấp
Bỏ lại đìu hiu hạt cát này.
Lê Văn Trung
24.04.20

NGƯỜI ĐÃ ĐẾN VÀ NGƯỜI ĐÃ ĐI



Người đã đến và sẽ đi như đã
Một lần qua và ghé lại đôi lần
Đã ghé lại căn nhà xưa buổi ấy
Trái tim còn run rẫy đóa thanh tân
Người ghé lại và đôi lần chợt thấy
Trái tim tôi dòng máu cạn khô dần
Ôi dòng máu từng nghẹn ngào tuôn chảy
Từng nghẹn ngào như tuyết lở băng tan
Người đã đến và sẽ đi như đã
Trần gian ơi lời từ tạ sau cùng
Là lời của lệ tuôn mềm sỏi đá
Từ nguồn cơn của hủy diệt bi thương
Là lời của lòng phù vân thiên cổ
Của tình ta từ chia biệt muôn trùng
Người đã đến và sẽ đi như đã
Tình xanh ơi ai nhuộm lá thu vàng
Khi trời đất sầu tuôn màu nắng úa
Dòng sông tôi vổ mãi phía bờ không
Người đã đến và thôi là vĩnh biệt
Trần gian ơi ta đã phụ nhau rồi
Người đã đến và đi không tưởng tiếc
Dù lòng xưa còn cháy mãi chưa nguôi.

                           Lê Văn Trung

NGƯỜI ĐI KHÔNG HẸN QUAY VỀ

Chẳng lẽ đi là đi biền biệt
Năm năm, mười năm cũng không về
Chẳng lẽ ra đi là tuyệt tích
Nghìn năm chưa dứt cuộc phân ly
Có những chuyến tàu không sân ga
Có những kiếp đời không quê nhà
Tàu đi không hồi còi đưa tiễn
Người đi không một lời chia xa
Như người thiên cổ qua sông vắng
Chủy thủ rơi chìm dưới đáy sông
Cái nghĩa sinh ly cùng tử biệt
Nhẹ tênh như một chiếc lông hồng
Như người thiên cổ qua sông vắng
Một đi là không hẹn tương phùng
Mà sao lòng người như ngọn sóng
Réo sầu trong suốt cõi trăm năm
Cứ tưởng bên trời xa cố xứ
Có ai ngồi đợi bên triền sông
Ngắm mãi mây tan chiều vô định
Thầm hỏi người có trở về không?

(viết cho tháng Tư)
Lê Văn Trung


Không gì đẹp bằng hơi thở rong rêu trên thềm gạch cũ
Khi người trở về với bước chân đã ngàn dặm phiêu bồng
Mỏi Mệt và Hân Hoan
Khổ Đau và Hạnh Phúc

Không gì đẹp bằng màu năm tháng úa phai trên chiếc áo sờn rách trăm nẻo đường xuôi ngược
Người trở về lời hát mặn trên môi
rơi bầm như giọt lệ
Người trở về đăm đắm mắt hoàng hôn bóng quê nhà xa khuất

Không gì đẹp bằng bước chân lãng du như màu mây viễn xứ
Cứ trôi hoài không kịp chuyến đò ngang
Người trở về dòng sông xưa đã khô nhưng lòng nhau xin đừng cạn
Ôi không có gì đẹp bằng bóng một người ngồi đợi cuối bờ dâu
Tóc trắng bạch vân mà lòng dâu xanh biếc
Người trở về như con tàu réo vang hồi còi thiên cổ đánh thức lòng đêm
Còn ai chăng giữa sân ga không đèn
Tóc buông xỏa suốt mấy mùa thu chảy tràn hồn thiếu phụ
Ôi có gì đẹp bằng đôi mắt màu trăng mùa nguyệt lặn
Chìm trong mây còn níu bóng lụa vàng

Không gì đẹp bằng hơi thở rong rêu trên thềm gạch cũ
Người trở về hẹn tiếp cuộc ra đi.
Lê Văn Trung

NHAN SẮC HOÀNG HÔN
Em nghe chăng gió chiều đông vần vũ
Bên hiên đời vàng rụng những mùa xưa
Ai nhuộm trắng cõi lòng em thiếu phụ
Mà sương phai bạc úa nỗi mong chờ
Tôi thầm đếm từng hạt sương trên cỏ
Thấy bóng mình tan giữa bóng mây trôi
Thấy lòng mình như ngày đông trở gió
Lạnh căm căm lạnh suốt cõi con người
Em nghe chăng tiếng chim chiều lẻ bạn
Soải lòng theo đôi cánh mỏi xa mù
Ai nhuốm lửa hoàng hôn tìm hơi ấm
Trong ngậm ngùi rêu mục những câu thơ
Tôi vẽ nốt linh hồn tôi chiếc lá
Màu vàng phai
Vàng nhuộm
Áo em vàng
Em trở lại như một người khách lạ
Cúi nhặt giùm chiếc lá đẫm hơi sương
Em có nghe âm hao lời hẹn cũ
Mà chiều nay vần vũ gió đông hàn
Xin tô lại phấn son hồn thiếu phụ
Cho tình nhau nhan sắc buổi hoàng hôn.
Lê Văn Trung
16. 12. 19

Sẽ tìm thấy chút vui nào sót lại
Của nhân gian sau lễ hội tưng bừng
Sẽ chép những câu thơ đầy lòng nhân ái
Gửi bao cảnh đời khao khát một mùa xuân
Những áo hoa, những quần hồng, lụa là son phấn
Những trận cười chảy suốt rượu liên hoan
Cành hoa đó trên tay đời dẫu héo
Tôi gom về trang trí những lầm than
Làm kẻ hát rong, làm người rao giảng
Tôi hát tình ca, rao giảng tin mừng
Không vương miện, không hào quang lấp lánh
Bên những cảnh đời đói rách lang thang
Làm kẻ ăn xin, làm người khất thực
Những hạt cơm đời thừa thãi rớt rơi
Sẽ đến và đi chân trần trên đất
Cùng những linh hồn trôi giạt muôn nơi
Và hoa sẽ trong hồn tôi thắm lại
Mùa xuân vừa nở muộn ở trên môi
Em dẫu xa xôi hãy về cho kịp hái
Một nhành hoa nhân ái hiến dâng đời.
Lê Văn Trung

NHÀNH HOA NHÂN ÁI


Vẫn còn đấy chút vui nào đọng lại
Của nhân gian sau lễ hội tưng bừng
Xin ghi chép bài thơ tròn nhân nghĩa
Tặng cảnh đời đang khát một mùa xuân

Những áo hoa, những lụa là son phấn
Những trận cười chảy suốt rượu liên hoan
Cành hoa đó trên tay đời dẫu héo
Tôi gom về trang trí những lầm than

Làm kẻ hát rong, là người rao giảng
Tôi hát tình ca tận đỉnh mây ngàn
Không vương miện, không hào quang lấp lánh
Bên những cảnh đời đói rách lầm than

Làm kẻ ăn xin, là người khất thực
Những hạt cơm đời ẩn hiện đầy vơi
Từng bước đi đôi chân trần trên đất
Cùng những kiếp người trôi giạt muôn nơi

Và hoa sẽ trong hồn tôi thắm lại
Mùa xuân vừa nở muộn ở trên môi
Em dẫu xa hãy về cho kịp hái
Một nhành hoa nhân ái hiến dâng đời.
Lê Văn Trung

hãy đốt giùm tôi bừng lửa cháy
hãy ướm cho nồng lệ ngát hương
hãy uống như lòng nhau bỏng khát
hãy say như rượu ủ đêm hồng
có ai về khoác áo mù sương
lụa mỏng da ngời đêm dạ lan
sợi tóc nào rơi từ thơ ấu
trói cả đời nhau vào trăm năm

có ai còn gọi nhau mà ngỡ
tên của mùa thu hương sắc xưa
tên của đời nhau còn duyên nợ
tên của từng đêm mộng sững sờ
về thắp đêm hồng trăm ngọn nến
soi lấy tình thu trong mắt đen
soi bóng đời nhau - dù lỗi hẹn
mịt mù xa hút tuổi hoa niên.
Lê Văn Trung


NỔI CHÌM DÂU BIỂN MỘT CÂU THƠ

Tình không níu được tình như mây
Xa rồi tay nhớ quá bàn tay
Từng ngón đan buồn trăm nỗi nhớ
Từng ngón thơ xưa cũng úa gầy

Em hát về ai lời dỡ dang
Em gửi về đâu mộng héo tàn
Mà nghe tiếng hát như dòng lệ
Chảy mãi vào trong những vỡ tan





Em gửi về đâu mà tiếng hát
Như lời hoài vọng giấc mơ xưa
Sông chảy về đâu mà xa hút
Nổi chìm dâu biển một câu thơ.


                           Lê Văn Trung



NGƯỜI ĐI TÌM CÁI BÓNG CỦA MÌNH
*https://www.banvannghe.com/a7859/le-van-trung-nguoi-di-tim-cai-bong-cua-minh

Khi buồn quá anh đi lên đi xuống
Chẳng hết buồn lại đi tới đi lui
Anh lên xuống tới lui hoài cũng mỏi
Anh nhìn anh chẳng giống một con người

Anh long ngong lóng ngóng đứng ngồi
Anh ngọng nghịu anh khật khùng ca hát
Anh ngồi đếm nước mắt anh từng giọt
Rơi âm thầm thấm mặn cả đời anh

Anh vẫn dại khờ đi quẩn đi quanh
Đi ngược đi xuôi đi hoài không tới
Anh ngồi đếm giọt mưa buồn trên áo
Áo của người ngồi đợi bến trăm năm

Cỏ rơm anh không ấm chỗ em nằm
Xin lót cả thơ tình anh viết muộn
Xin lót cả linh hồn anh rất mỏng
Như mùa thu rất mỏng ở trong lòng

Như mùa thu anh vội chớm sang đông
Đã căng ứ nỗi buồn anh nặng trĩu
Thôi tung nốt đồng xu chờ may rủi
Sấp ngửa đời anh, đen trắng cam đành
Anh chạy trăm vòng theo bóng đời anh
Cuộc đuổi bắt, cuộc săn tìm vô vọng
Cứ quanh quẩn cứ vào ra lên xuống
Anh miệt mài như một kẻ bán rong

Anh bán tang thương đau ruột xé lòng
Bán chìm nổi một đời thơ lận đận
Anh rong ruổi khắp năm cùng tháng tận
Anh kiếm tìm anh trong cát bụi của Người
Sợi tóc nào rơi quá đổi ngậm ngùi
Anh bất chợt nhận ra mình xa lạ
Đi quanh quẩn ở trong lòng huyệt mộ
Mà vạn lần vọng tưởng một trần gian

Gửi lại cho em địa ngục thiên đàng
Nơi anh biết cỏ rơm đời chẳng ấm
Xin đốt hết bài thơ tình viết muộn
Gom chút tro than gửi phút sau cùng

Một tối em về trời vội sang đông
Đâu thấy hút huyệt mồ anh sâu thẳm
Đâu thấy bóng anh chập chờn lên xuống
Vẫn chưa đành bỏ lại, chẳng đành quên.
                           Lê Văn Trung

NHỮNG BÀI THƠ TÌNH VIẾT MUỘN

Bài 12
gói không kín được nỗi buồn trong tim
biết ta thao thức kiếm tìm
biết ta đau đáu nỗi niềm quê xa
ta say mà em lệ nhòa
mắt môi đời cũng phôi pha ráng chiều
ta chìm trong cõi tịch liêu
nghe hơi rượu đắng hắt  hiu chảy buồn
từ em nhận ta làm chồng
là em gánh cả bềnh bồng đời ta
thôi đành còn chút lòng thơ
gửi em là gửi tóc tơ của tình.

Bài 18

Kéo theo đời những chiếc toa không
Anh rồi cũng từng ngày dang dở
Trên nền xưa rêu bám tình buồn

Và mùa xưa rụng lá thu đông
Anh trơ trụi nhánh cành trơ trụi
Và em xưa quần lụa áo hồng
Giờ chợt cũng ngày xanh quá vội
Góc phố cũ một lần trở lại
Đời đìu hiu như tiếng thở dài
Dòng sông đã một lần không chảy
Như tình mình chết giữa thiên tai
Ai cũng một đôi lần lầm lỡ
Anh lỡ lầm suốt cuộc trăm năm
Con tàu đã trở về ga cũ
Linh hồn anh là những toa buồn.
                               Lê Văn Trung

NỖI NIỀM
Vườn đời tôi cuộc bão giông điêu tàn
Dẫu tình nhau chẳng trăm năm
Chút hương sắc cũ muộn màng còn đây

Xin em rót chén rượu đầy
Tiệc đời tôi đã cuối ngày ly tan
Tôi và em giữa nhân gian
Còn nguyên giọt lệ tạ ngàn năm sau

Xin em hát khúc tình sầu
Gửi màu luân lạc qua cầu tang thương
Nghe chăng em gió mười phương
Réo vào tôi những nhịp buồn xa xôi
Lê Văn Trung 

NỖI NIỀM TRẦN GIAN
Chưa nguôi nỗi nhớ chưa vơi nỗi chờ
Còn đau buốt tận đáy mồ
Còn hồ nghi giữa đôi bờ tử sinh
Mai này dù nhớ hay quên
Tro tàn nguyên một nỗi niềm trần gian.
Lê Văn Trung






No comments:

Post a Comment

Trang Văn Nghệ Quảng Trị 19

Buồn nghe tiếng gọi hai đầu tử sinh -   Chiều - Chiều buông - Dặm trường - Dòng sông cũ - Đưa tiễn một mùa thu - Em chảy về đâu -   chiều th...