Friday, May 15, 2020

Trang Van Nghe Quang Tri 4

Ta về không kịp chuyến trăm năm - Ta về một bóng bên đường - Ta về với khúc kinh thơ - Tâm nguyện - Tâm vọng - Tận Hiến - Tàn một cơn say - Tàn thu - Tàn thu - Tặng cô bé ngày xưa của tôi - Tàu đêm - Thà chỉ là ảo vọng - Thà em là như thế - Thân phận - Tháng sáu trời không mưa - Tháng tám - Thanh bình - Thánh hiến - Thánh lễ mùa xuân - Thao thiết một mùi hương - Thắp lá - Thắp nắng - Thấy gì trong cánh chim bay - Thay một lời cầu nguyện - Thế mà mẹ bỏ con đi - Thế rồi tôi tiễn tôi đi - Theo em mùa đông - Thi sĩ – Thi sĩ kẻ hành hương không mệt mõi – Thi sĩ và hoa hồng – thiên thu - Thơ (3 bài) 


TA VỀ KHÔNG KỊP CHUYẾN TRĂM NĂM
*https://lathuybinhthuan.blogspot.com/2020/05/chum-tho-ta-ve-cua-le-van-trung.html
*https://vannghequangtri.blogspot.com/2020/05/chum-tho-ta-ve-cua-le-van-trung.html
*https://phudoanlagi.blogspot.com/2020/05/chum-tho-ta-ve-cua-le-van-trung.html

Ta về không kịp chuyến trăm năm
Vườn phủ sương phai cỏ úa vàng
Em bỏ bờ xưa quên bến cũ
Câu thề chưa hẹn, tình sang ngang

Ta biết xa là xa vời vợi
Tình chỉ như mây giạt cuối trời
Tình chảy theo trăm dòng sông lạ
Ta chảy về đâu mà ngậm ngùi

Ta về không kịp, không về kịp
Lòng bỗng chao nghiêng một bóng thuyền
Ta đứng bên bờ trông vòi või
Lặng chìm trong sóng bóng chiều nghiêng
Sông của ngày xưa là sông cũ
Bến của ngày xưa là bến xưa
Sông với ta buồn như sóng vỗ
Bến với ta buồn đêm nguyệt mờ

Ta về không kịp, về không kịp
Nghe tiếng trăm năm rụng nhị hồ
Nghe tiếng đời ta sầu lớp lớp
Lặng chìm trong tận đáy hư vô.
                            Lê Văn Trung


TA VỀ MỘT BÓNG BÊN ĐƯỜNG
Hàng phượng buồn quên chưa trổ bông
Mưa tạt qua sông rờn rợn sóng
Gió oan khiên buốt lạnh trong hồn

Ta về ga vắng con tàu nhỡ
Nét chữ ai đề lạnh vết rêu
Ta đọc như kinh bầm nỗi nhớ
Niềm đau dâu biển nửa câu Kiều
Ta về hiên vắng nhà hoang
Gọi
Tên người nghe vọng tiếng buồn phai
Ta gom hết lá vàng năm cũ
Mới thấy lòng xưa cũng đổi mùa

Ta về quên nhớ thôi đành vậy
Áo bạc màu theo cuộc nhiễu nhương
Em còn đâu đó phương trời lạ
Ru giùm ta mấy khúc đoạn trường

Ta về một bóng soi bờ nước
Thấy đời mình chao một thoáng mây
Tay mỏi vổ buồn thanh gươm rỉ
Đời người như sợi tóc tàn phai.
              Lê Văn Trung

TA VỀ VỚI KHÚC KINH THƠ

*https://lathuybinhthuan.blogspot.com/2020/05/chum-tho-ta-ve-cua-le-van-trung.html
*https://vannghequangtri.blogspot.com/2020/05/chum-tho-ta-ve-cua-le-van-trung.html
*https://phudoanlagi.blogspot.com/2020/05/chum-tho-ta-ve-cua-le-van-trung.html

Trăm năm hẹn với con đường cũ
Dù lênh đênh xiêu lạc mười phương
Nỗi nhớ chập chùng trăm nỗi nhớ
Nhớ tóc chiều ai nhớ bến sông
Ta sẽ về cho dẫu dỡ dang
Chưa tròn chưa vẹn nghĩa trăm năm
Ta về tìm bóng chim vườn cũ
Rụng tiếng buồn rơi giọt lệ bầm

Ta về chép lại bài thơ cũ
Dán nỗi buồn lên mỗi bước chân
Để nghe chùng lắng hồn kiêu bạt
Để nhớ nhung và để lãng quên
Ta về để thấy màu trăng cũ
Còn sáng bên thềm của thế gian
Ta sẽ chìm trong hồn trăng vỡ
Giọt lệ tình phai nỗi bẽ bàng

Ta về như một tên hàn sĩ
Thẹn với công danh thẹn với người
Dẫu đã chết chìm cùng dâu bể
Hà cớ vì đâu còn hổ ngươi

Mà sao thương quá con đường cũ
Thương bóng em bên bóng mẹ già
Ta chở nỗi đời ta vạn dặm
Ai chở giùm em những xót xa
Mà sao thương quá con đường cũ
Thương áo vàng phai nỗi đợi chờ
Ai nhuộm mù sương vào đôi mắt
Ai ru lời ru chùng câu thơ

Em ơi muôn nẻo đường cô quạnh
Có đóa hoa nào nở xót xa
Ta sẽ vì hoa mà ngồi lại
Nhang trầm, ta tụng khúc kinh thơ
                             Lê Văn Trung

TÂM NGUYỆN

Tôi
Men ướp rượu tình nồng
Xin em nhung lụa cho lòng ươm tơ.
                    Lê Văn Trung


TÂM VỌNG
 


Tôi chợt nghe tiếng chim hót
Vừa khi mặt trời mọc
Có phải vừa khi mặt trời mọc
Tôi nghe tiếng chim hót

Mặt trời và chim
Tôi không nhìn thấy
Ánh sáng và tiếng hót
Lan tỏa
Âm vang

Trong căn phòng im lắng
Kẻ tọa thiền thiền định
Mắt nhắm nghiền
Sao tâm mở

Làm sao nghe tiếng chim hót
Vừa khi mặt trời mọc
Làm sao biết mặt trời mọc
Vừa khi tiếng chim hót

Kẻ tọa thiền thiền định
Mắt nhắm nghiền
Tâm vọng

Tôi bước ra khỏi căn phòng
Một ngàn năm đã trôi qua
Chợt thấy bóng mình trong hạt sương
Nhận ra cội mai đầu ngõ đã già.
                Lê Văn Trung 2005


TẬN HIẾN
*https://lathuybinhthuan.blogspot.com/2020/05/tam-nguyen-tam-vong-tam-vong-tho-le-van.html
*http://phudoanlagi.blogspot.com/2020/05/tam-nguyen-tam-vong-tam-vong-tho-le-van.html
*http://vannghequangtri.blogspot.com/2020/05/tam-nguyen-tam-vong-tam-vong-tho-le-van.html

Cho tôi thở, như một lần, vội vã
Tôi thở cùng hấp hối của trăng sao
Tôi đứng lại giữa muôn ngàn lối rẽ
Lối rẽ nào ta cũng phải xa nhau

Cho tôi chảy một dòng như suối hạn
Tôi chảy cùng suối lệ của trăm năm
Cho tôi chảy trong cuộc người vô tận
Chảy đau thương qua hết biển điêu tàn
Tôi phải uống, một lần thôi, mật đắng
Chén bình yên xin dành lại cho người
Hoa sẽ nở trên bước đường hoạn nạn
Sẽ bừng hương trong tận khổ đau tôi
Khi tôi thở cùng trăng sao hấp hối
Trái tim hồng sẽ thắp lửa tìm nhau
Nơi nẻo cuối, em có về đứng gọi
Lời thiên thu, run rẫy, vẫy tay chào.
                                   Lê Văn Trung

TÀN MỘT CƠN SAY


Ta ủ men buồn trong cốc rượu
Uống cùng ta những kiếp lưu đày
Uống như uống cạn niềm hoang phế
Uống đi, đừng nói lời chia tay
Trăng của nghìn phương, trăng viễn phương
Sá gì dâu bể với tang thương
Hồn ta là một vành trăng úa
Cố thổ nào đâu mà quặn lòng
Đã mất nhau từ trong hoạn nạn
Đã xa nhau từ cuộc phân ly
Máu trong tim ươm mầm ly tán
Thì tiếc thương chi một lối về
Ta ủ men buồn pha huyết lệ
Hãy uống cùng ta kẻo phụ lòng
Em hỡi dẫu tình như bóng xế
Chén đời tạ lỗi với trăm năm

Xin hãy nhen chút lửa bên chiều
Mời nhau cạn hết chén hoang liêu
Ta đang tan chảy cùng cơn mộng
Em có nghe lòng quá quạnh hiu
Một đời ta phiêu bạt phương này
Thì sá gì em mà thương vay
Thì sá gì ngươi đời lưu lạc
Thôi uống cho tàn một cơn say.
                     Lê Văn Trung

TÀN THU
Chiều tôi đã nhuốm sương mù trong thơ
Hình như em là cơn mơ
Là mây hư ảo trăm bờ bến xa
Hình như tình chưa nở hoa
Mà hương sắc đã phôi pha bóng chiều

Tay cầm giọt nắng vàng thiu
Nghe như giọt lệ tan vào màu thu

Tình ơi tìm lại gì nhau
Cơn mơ chín rụng trái sầu còn hương
Hình như sợi tóc người buồn
Bàn tay thả vội chút lòng mây bay
Và tôi giữa đất trời này
Nghe hoang vắng thổi qua ngày hoang vu.
Lòng cứ tưởng
Lòng cứ tưởng ngày mưa cùng tháng nắng
Đã vạn lần hò hẹn với trăm năm
Ai ngờ được mưa mịt mù vô tận
Để nắng tàn vàng cả giọt sương tan

Lòng cứ tưởng trời kia và đất nọ
Là thiên thu nghìn kiếp bất phân ly
Ai ngờ được bên vực đời sinh tử
Đất và trời tàn cuộc bỏ nhau đi
Lòng cứ tưởng trăng nghìn thu vẫn khuyết
Để chờ nhau mầu nhiệm buổi trăng rằm
Ai ngờ được nỗi lòng trăng tận nguyệt
Để đò chiều lặng lẽ một dòng sông

Lòng cứ tưởng, ôi lòng tôi cứ tưởng
Trái tim người còn nhịp đập trong tôi
Ai ngờ được chỉ là cơn ảo mộng
Chỉ là nguồn khát vọng cháy khôn nguôi.
                                     Lê Văn Trung


TÀN THU

Uống đi em, chén bụi hồng
Chén dâu chén bể mấy dòng tang thương
Lòng ta rót tận muôn trùng
Uống đi em, đừng dở dang cuộc sầu

Lòng ta rót tận ngàn sau
Uống đi em, mộng ban đầu, tàn thu
Áo tình xanh có nhạt nhàu
Thì tình xanh vẫn một màu nguyên xuân

Chén chia tan, chén tương phùng
Uống cho cạn chén lệ hồng trăm năm
Uống đi, này chén thu tàn
Nghe hoang vắng thổi qua ngày hoang vu.
                             Lê Văn Trung
(Viết bài này cho cõi lặng im từ men rượu cùng Hạ đình Thao, Lê Thuận, TdinhThao, M đinh Dân, Lê Q long, Q Loc Đai, P Ba...) 

TẶNG CÔ BÉ NGÀY XƯA CỦA TÔI
Ôi MẮT HOÀNG HÔN mờ khói sương
Mong gì vòi või trời viễn phương
Để mùa thu úa chìm trong mắt
Để mây vàng phố lạc trăm đường

Ôi MẮT TRẦM HƯƠNG thăm thẳm chiều
Cho mưa chùng xuống cõi hoang liêu
Cho trăng mờ cuối dòng sông nhớ
Cho sóng bờ xa vỗ dập dìu
ĐÔI MẮT HUYỀN MƠ đêm thần thoại
Mưa vàng theo lá lá vàng mưa
Ai đem thơ nạm vào trong mắt
Thấp thoáng tình xanh lạnh mấy mùa
Ôi MẮT THẦN TIÊN lạc cõi người
Nhớ gì? Mắt ướt lệ giai nhân
Hỡi ơi ĐÔI MẮT HOÀNG HÔN ấy
Phủ cả hồn tôi trời khói sương.
                                     Lê Văn Trung


TÀU ĐÊM

Nằm nghe mưa quạnh đêm dài
Tàu đi chở nỗi u hoài vào khuya
Tàu đi chở một tôi về
Với toa tàu lạnh úa đầy cơn mơ

Chở đầy khoang nỗi hoang vu
Với phai vàng thuở màu thu chớm tàn
Chở đầy tôi chiều Qui Nhơn
Tay cầm nỗi nhớ tay ôm nhánh sầu

Hồn tôi là một toa tàu
Chở sao cho hết một màu tình phai.


                              Lê Văn Trung

THÀ CHỈ LÀ ẢO VỌNG

Thà như mây cứ trăm lần hò hẹn
Mà trôi đi, trôi mãi chẳng quay về
Cho tôi thấy trong tôi còn khát vọng
Cho tôi còn quay quắt nỗi đam mê

Cho tôi thấy nỗi điên cuồng rực lửa
Cuộc trăm năm réo gọi cuối chân trời
Thà như sông một dòng trôi đi mãi
Tôi đợi chờ đau xé cuộc đầy vơi

Tôi sẽ uống từng chén sầu tuyệt vọng
Tôi sẽ say vì men đợi men chờ
Thà như gió thổi qua hồn biển động
Cho tôi còn cuồn cuộn sóng lô xô

Người hãy mãi là chân trời vô tận
Là vầng trăng chưa nở nụ hoa rằm
Là hương sắc của nghìn năm mê vọng
Là sương mùa che mấy dặm mù sương.
                               Lê Văn Trung

THÀ EM LÀ NHƯ THẾ

Thà như thể tình em là cơn gió
Thổi qua chiều hiu quạnh bến bờ tôi
Cũng ấm nỗi dỡ dang cùng duyên nợ
Cũng gần hơn biền biệt cách xa rồi

Thà em cứ là đôi dòng lệ xót
Qua đời tôi mang nặng nỗi ưu phiền
Tôi sẽ ướp tình em thành rượu ngọt
Cho niềm say ân ái một trời riêng

Thà em cứ là vàng thu áo mỏng
Tỏa bên đời hương sắc buổi thanh xuân
Tôi sẽ về bên phía đời quên lãng
Tìm bóng em rêu nhạt bước chân buồn

Thà cứ khép cửa lòng em im lặng
Tôi nghìn năm tiếng hú dội muôn trùng
Đừng em nhé, đừng nghe chiều biển động
Đừng mở lòng, tôi đắm chiếc thuyền không
Em cứ như một thời em thiếu nữ
Chiều vàng thu ngồi mộng cuối sân trường
Cho tôi thấy một trời xanh biếc cũ
Mắt hoang đường vời vợi những chờ mong.
Lê Văn Trung


THÂN PHẬN



Mỗi chiếc lá rơi bên đường lặng lẽ
Mỗi hạt sương đêm chậm xuống âm thầm
Là chiếc bóng của đời anh nhỏ bé
Đổ dài theo phiền muộn cõi trăm năm.
Lê văn Trung

THÁNG SÁU TRỜI KHÔNG MƯA
thế là đã qua tháng sáu rồi đó em
trời vẫn không đành mưa dù lòng nhau đã ướt
tôi đếm hoài những chiếc lá rơi mà chẳng bao giờ tìm được
chiếc lá cuối cùng đã rụng xuống những mùa xưa
chiếc lá cuối cùng em đã ướp trong thơ
thơ buổi ấy còn thơm mùi tóc rối
thơ buổi ấy còn nguyên màu sương gội
và mắt người nhuộm biếc một hồn thu
thế là đã qua tháng sáu rồi sáu tháng xa nhau
tôi ngồi đợi mưa như thuở đợi em về ngang qua khu vườn cũ
khu vườn có những con bướm ngu ngơ đi tìm hoa hồng đỏ
đã ươm nồng nhụy thắm đóa môi ngoan
khu vườn có những con chuồn chuồn tương tư một chút nắng vàng


bay chạm xuống cánh tay trần mê hoặc
rồi đậu xuống áo lụa người ngây ngất
để lòng tôi tháng sáu trời chưa mưa
để lòng tôi rụng chiếc lá mong chờ
em xa hút sợi mưa chiều tháng sáu
tôi một phương buồn đợi mãi những cơn mưa.
                                             Lê Văn Trung 

THÁNG TÁM
Nắng cũng theo mây buồn xuống thấp
Áo người chưa kịp thắm vàng thu
Tóc mùa sương cũ chùng trong gió
Ai gọi hoàng hôn về nhớ nhau
Tháng tám trời mưa như tiếng khóc
Tháng tám trời ru như tiếng than
Ai nhuộm vàng phai từng nốt nhạc
Ai tiếc màu thu về chớm đông

Tháng tám buồn như một nỗi buồn
Ai ngồi thương nhớ những dòng sông
Ai đem thơ ướp vào da lụa
Cho chùng cho lặng một mùi hương

Tháng tám trời nhiều mây quá em
Ai về qua phố, phố không đèn
Chỉ nghe tiếng bước chân quên lãng
Mỗi bước chân đau một nỗi niềm

Tháng tám trời nhiều mưa quá em
Mưa chiêm bao ướt lạnh vai mềm
Cho tôi về giữa cơn mơ đó
Sao giá băng về theo giá băng!
                                Lê Văn Trung

THANH BÌNH

Bao giờ trở lại
Ngồi trong boong tàu
Sáng mùa đông tái
Sớm mù sương phai
Tay cầm tờ báo
Nghe gió ru ngoài
Tay cầm vạt áo
Nhớ hoài cảnh xưa
Nhớ từng giọt mưa
Rơi trên chiếc lá
Nhớ cây trứng cá
Nhớ trái dừa khô
Nhớ mãi con đò
Nằm trên bến cũ
Nhớ hoài chưa đủ
Tím trái mồng tơi
Đỏ trái môi cười
Vàng bông cúc nở
Phai màu nắng rơi
Bao giờ trở lại
Trong boong tàu dài
Ngồi nhìn khói bay
Mơ màu áo lụa
Trước ngõ nhà ai
Mơ tóc đen cài
Một bông sứ trắng
Đi trên đường vắng
Thơm nồng cỏ cây
Nhớ bầy chim sáo
Về đậu cành sung
Thương em tội nghiệp
Ra đứng bờ sông
Nhìn cây khế rụng
Hết mấy mùa bông
Lê Văn Trung (Blao, Tháng 7.69)


Anh mãi luôn ảo tưởng mình là kẻ làm thơ
Dâng hiến trọn trái tim trong vòng tay vũ trụ
Bày biện lòng mình vào trùng trùng thiên cổ
Chỉ những mong nhìn thấy được lòng nhau
Chỉ những mong qua mù mịt bể dâu
Xin dâng trọn tình yêu như một lời tuyên hứa
Và giữ lấy khổ đau làm con đường chuộc tội
Và thơ anh như một phúc âm buồn
Và thơ anh gióng giả từng hồi chuông
Anh gọi thiên thu
Anh tìm hiện kiếp
Anh tan giữa mênh mông
Anh chìm trong u tịch
Xin trái tim anh nằm trong trái tim NGƯỜI
Xin trái tim anh đỏ thắm môi em cười
Anh giữ lại khổ đau như một niềm thống hối
Anh giữ lại vương miện gai đội lên linh hồn chảy máu
Và nguyện xin rữa sạch bụi ưu phiền
Rữa cho em những hương phấn tàn rơi
Cho hóa ngọc trong hồn em trinh bạch
Rữa trôi đi những hạt lệ bầm trong mắt
Của một thời dang dở cuộc trăm năm
Xin ướp thơ anh lên bóng nguyệt nguyên rằm
Xin khấn câu thơ như kinh chiều sám hối
Anh sẽ đặt trái tim mình tội lỗi
Dưới bệ thờ khấn liệm cuộc tình xanh.
                  Lê Văn Trung


THÁNH LỄ MÙA XUÂN
trên vầng trán em mùa xuân mới mọc
ta nằm mơ màu cờ hòa bình
và em mở đôi cánh cửa thiên nhiên
bằng hai tay tự do
em có trái tim biết yêu đồng lúa
có tấm lòng biết ngợi ca rừng xanh
ôi chim bồ câu trắng
bay qua lòng anh

ngày mai chúng ta đi về phía mặt trời
bằng chuyến tàu độc lập
băng trên những xích xiềng nô lệ
giẫm chân lên hận thù
hãy dứt bỏ quá khứ

  biển cả đang chờ đón chúng ta
rùng xanh đang vẫy chào chúng ta
có hàng vạn người tung hô hòa bình
có hàng vạn người ca ngợi tự do
em có nghe thiên nhiên đang trỗi dậy
và chim và thỏ và giun dế
và cỏ xanh và đồi non
ngày đông phương ngày ánh sáng
đêm đông phương đêm nhiệm mầu
anh đang cứa trái tim mình
chia cho anh em mỗi người một ít hạnh phúc
chia cho thiên nhiên chia cho tổ quốc
máu anh sẽ viết thành thơ
máu anh sẽ chảy vào cánh đồng
ôi cánh đồng tự do
máu anh sẽ viết tên em
đồng nghĩa với hòa bình
ngày mai chúng ta đi về phía mặt trời
chúng ta đi như triều dâng
chúng ta đi như sóng dậy
chúng ta đi lớp lớp người đi
chúng ta đi hàng hàng người đi
hãy mở cửa thiên nhiên
bằng đôi tay tự do
hãy rung chuông thánh lễ
bằng trái tim tự do

em là con chim đậu trên đỉnh giáo đường
vỗ cánh bay qua lòng anh
bay qua đồng lúa
ôi bohémien!
khoác áo bình yên
anh đi khắp trời đông á
ôi bohémien!
chân anh giẫm trên đá sỏi
đi từ bình minh cho đến hoàng hôn
anh lên núi cao
anh về đồng thẳm
anh đi thăm từng ngọn cỏ từng bông lúa
bắt tay tung trẻ thơ
không có ai cướp được tự do
không có ai cướp được thiên nhiên
mùa xuân đã về trong trái tim
em rung chuông thánh lễ
Lê Văn Trung
(Tập san VĂN)
Thơ Tình Miền Nam, Thư Ấn Quán 2008

THAO THIẾT MỘT MÙI HƯƠNG

*https://vannghequangtri.blogspot.com/2019/03/thao-thiet-mot-mui-huong-tho-le-van.html
*http://www.saimonthidan.com/?c=article&p=17340

*http://phudoanlagi.blogspot.com/2019/03/thao-thiet-mot-mui-huong-tho-le-van.html

*https://lathuybinhthuan.blogspot.com/2019/03/thao-thiet-mot-mui-huong-tho-le-van.html

Em có về nghe lời thầm thỉ
Của trăng mười sáu buổi giêng hồng
Vườn tôi hôm ấy nghìn hoa nở
Hoa nhớ em bừng ngát sắc hương

Em có nghe gió réo nhạc vàng
Gió từ vô tận đêm liên hoan
Gió say nhịp bước tình luân vũ
Gió nhớ em, gió thổi rộn ràng

Em có nghe ríu rít lời vui
Của chú chim non, vút tận trời
Tiếng reo làm vỡ làn mây biếc
Nỗi nhớ làm tan màu nắng phai

Em có nghe, rất nhẹ, nỗi buồn
Rơi xuống vàng ươm lời nhớ nhung
Hoa rụng trong tôi từng cánh nhỏ
Nhớ em thao thiết một mùi hương.
                              Lê Văn Trung
Phong cảnh ở đập Đồng Cam –
Photo by PCH, 28.9.2017
SUNDAY, OCTOBER 29, 2017 184. Thơ LÊ VĂN TRUNG

THẮP LÁ
Con đường cũ, con đường hồng xưa đã
Áo hoàng hôn trắng một góc sân trường
Con đường cũ, con đường tình hoa nở
Đã mấy lần hoa rụng dưới mưa sương

Con đường cũ, con đường tình năm cũ
Em qua chiều vời vợi giấc chiêm bao
Tôi cứ ngỡ màu trăng mùa thiếu nữ
Theo nhau về cho vẹn nghĩa thương đau
Em có gọi mùa thu về cuối hạ
Mà mưa tôi chìm phủ một hồn chiều
Nhớ dòng tóc chia hai đường ngôi rẽ
Để tình buồn chia mấy ngã liêu xiêu
Em từ buổi mùa sương hồn phố cũ
Đèn hoàng hôn tôi thắp lá thu vàng
Xin cúi nhặt hồn tôi từng chiếc lá
Nằm im lìm như giọt lệ chưa tan.
                        Lê Văn Trung 


THẮP NẮNG

Nắng cứ thắp cho vàng lời thơ lụa
Cho vàng lời tình ái của trăm năm
Hoa sẽ thắm và môi tình thắm ngọt
Lá sẽ đùa trên mắt biếc long lanh

Môi và mắt và da ngời tỏa ngọc
Tóc và mây và gió dậy hương nồng
Cho tôi uống vẹn dòng tinh khôi ấy
Tôi ôm ghì khát vọng đóa nguyên xuân

Nắng cứ thắp cho hồn em cháy rực
Cho chập chờn say cánh bướm tình si
Cho tôi siết nỗi rộn ràng trong ngực
Cho tôi chìm ngây ngất rượu tình cay

Đừng vội tắt! Em ơi đừng vội tắt!
Màu thu xanh ươm ngọt nắng yêu kiều
Nắng ngời sáng hoa cười trong mắt biếc
Sao nỡ đành tắt nắng hỡi em yêu!
                                    Lê Văn Trung


THẤY GÌ TRONG CÁNH CHIM BAY

* tặng một tấm lòng nhân ái
em bé bỏng mỏng manh như làn gió
mà trời xanh, xanh quá ở trên cao
em yếu đuối dịu mềm như ngọn cỏ
đất dưới chân em cũng quá ngọt ngào
chim về đậu trên cành thơm lá ngọc
chim bay vờn rung nhẹ tóc hương bay
em trải thảm nhung lòng em lên đất
hạt từ bi chim nhé, hãy no đầy
trời xanh quá, và lòng em xanh quá
trời mông mênh và lòng em mênh mông
câu kinh chảy theo hồi chuông Bát Nhã
ngàn cánh chim vổ nhịp hót reo mừng.
Lê Văn Trung

THAY MỘT LỜI CẦU NGUYỆN
Ngày tháng lụn lùi dần vào quên lãng
Mẹ nằm nghe chiếc lá rụng ngoài hiên
Mỗi nhịp đập trong hồn là nhịp thở
Giữa trần gian mẹ gửi trái tim mình

Giữa trần gian hoa nở trọn đời con
Là nước mắt là xót đau lòng mẹ
Là tiếng hát là lời ru dịu nhẹ
Dưới bầu trời mẹ là núi là sông

Mẹ nằm đó nụ cười hiền như Bụt
Lòng đắm chìm trong suốt cõi hư vô
Mẹ nằm đó tỏa bóng đời xanh ngát
Mẹ là hoa là nhạc, mẹ là thơ

Con sẽ hát như ngày xưa mẹ hát
Nằm ru con ấm lạnh suốt đời con
Con sẽ kể chuyện ngày xưa mẹ kể
Lòng mẹ thương con chân cứng đá mòn

Con sẽ đi những nẻo đường, mẹ đã
Gánh đời con qua ghềnh suối thương yêu
Gánh đời con qua trăm bờ bến lạ
Con nở thành hoa giữa lòng mẹ mỹ miều

Ôi vạn cõi nghìn phương sông biển rộng
Mẹ cao vời rực sáng một vì sao
Mẹ là gió giữa trời cao lồng lộng
Trái tim con xin nhuốm lửa nguyện cầu.


                                     Lê Văn Trung 


THẾ MÀ MẸ BỎ CON ĐI
Thế mà Mẹ bỏ con đi
Không thương con Mẹ bỏ về
Hư vô
Không thương con
Sao Mẹ buồn
Con nghe tiếng Mẹ nỉ non bên trời
Không thương con
Sao Mẹ cười
Nhìn con
Mẹ quặn trăm lời
Mẹ ru
Không
Sao lòng Mẹ Rối bời
Sao đôi mắt Mẹ ngậm ngùi sao khuya
Không thương con Mẹ bỏ về
Về đâu?
Con hỏi Mà đau lòng này
Đất trời
Thiên cổ
Có hay
Mẹ Thương chi
Cho đắng
Cho cay
Phận người
Mẹ ơi !
Lê Văn Trung



THẾ RỒI TÔI TIỄN TÔI ĐI

Thế rồi tôi tiễn tôi đi
Một vùng du tịnh tôi về phương tôi
Nằm nghe gió hú ven đồi
Lá rơi còn nhắn lại lời tương giao

Rằng trời và đất bên nhau
Từ trong tro bụi vốn màu không tên
Rằng từ kim cổ mông mênh
Chảy trôi bao kiếp lênh đênh mộng trường

Sống là tiếp cuộc hành hương
Đẹp như máu lệ trên đường hiến dâng
Đi về trong giọt chuông ngân
Biển dâu vỡ sóng trong ngần cõi riêng

Hư vô cố quận là miền
Mây bay tâm nở bên triền vô vi
Thế rồi tôi tiễn tôi đi
Một chiều sương rụng trắng đầy hồn thơ.

Thế rồi tôi tiễn tôi đi
Một vùng tịch mịch tôi về một tôi
Nằm nghe gió hú ven đồi
Lá rơi còn nhắn lại lời thiên thu

Rằng trời và đất xa nhau
Từ trong tro bụi nhuộm màu chia tan
Rằng từ kim cổ càn khôn
Trần gian là mộng phù vân ảo huyền

Sống là tiếp cuộc hành hương
Về bên kia cõi điêu tàn quạnh hiu
Đi là về với cô liêu
Là về chìm dưới bóng chiều vô biên

Hư vô cố quận là miền
Là hoang vu bến, là mênh mông bờ
Thế rồi tôi tiễn tôi đi
Một chiều sương rụng trắng đầy hồn thơ.
                              Lê Văn Trung


THEO EM MÙA ĐÔNG
Em về, chở gió qua sông vắng
Để sóng tình tôi mỏi mạn thuyền
Vỗ mãi vào bờ tôi chùng lặng
Câu thơ chìm nổi cuộc tình duyên

Em về thao thiết từng câu hát
Tiếng hát rơi mù trong nhớ nhung
Cho sóng bờ xa còn xao xác
Cho lá mùa xanh vội úa vàng

Mùa nối mùa trôi sầu lớp lớp
Sao còn ngồi đợi giữa chiêm bao
Em gửi theo chiều đau tiếng hát
Để tình ngàn dặm nhớ thương nhau

Em gửi theo chiều đau tiếng hát
Gửi gì trong gió lẫn trong sương
Câu thơ dang dỡ nghìn cung bậc
Thành mây bay trắng trời muôn phương

Em chở mùa đông về theo gió
Em gọi mùa đông về trong mưa
Nhuộm cả nỗi buồn đau tóc rối
Nhuộm cả tình tôi vàng cơn mơ.
                             Lê Văn Trung 


THI SỸ
Hỡi thi sỹ!
Kẻ muôn đời vô sản
Kẻ mỉm cười cô độc giữa nhân gian
Kẻ chối bỏ
Kẻ kiếm tìm
Kẻ khát vọng
Kẻ nhân danh địa ngục lẫn thiên đàng.
Lê Văn Trung


THI SĨ, KẺ HÀNH HƯƠNG KHÔNG MỆT MÕI
Hỡi thi sĩ!
Người là kẻ hành hương kiên trì trên đường kiếm tìm sự thật
Giữa cõi nhân gian phiền muộn này
Dẫu biết rằng ngôi đền Thánh còn xa tít phía chân trời hoang phế
Và tượng Thánh bao dung nghìn năm còn nhìn nhân gian qua bao phép màu dâu bể
Còn những lời kinh hóa thạch thuở hồng hoang
Những bụi tro còn cháy giữa điêu tàn
Vẫn tỏa sáng ánh hào quang vạn pháp
Hỡi thi sĩ!
Người là kẻ hành hương đi chưa bao giờ tới
Đi như là một khát vọng vô biên
Đi như là không thể một giây phút lãng quên
Ở phía trước là bờ
Còn mịt mù xa hút
Mà gần gủi sát na
Là vô thủy vô chung
Là sương khói quê nhà
Ở phía trước là bờ
Khai lộ dòng giải thoát
Người
Kẻ hành hương kiếm tìm sự thật nằm nghìn năm dưới lớp trầm tích hổn mang
Người
Làm thơ như kẻ ra đi là khởi điểm quay về
Ngôi đền Thánh là trái tim bất tử
Là thiên thu là mật ngữ diệu ngôn
Là uyên nguyên thắp ngọn lửa linh hồn
Người đi mãi
Chưa bao giờ dừng lại
Có hay chăng thiên thu là thực tại vĩnh hằng.
Lê Văn Trung
12. 10. 19



THI SỸ VÀ HOA HỒNG
Ôi thi sỹ!
Kẻ hành hương cô độc trên dặm trường đi tìm CÁI ĐẸP
Chân thiện mỹ
Người đi ngang qua cuộc đời này
Bằng đôi chân của Thiên Sứ
Và linh hồn Thượng Đế
Người đi trong vô vọng đau thương
Và hạnh phúc rạng ngời
Tuyệt vọng và hy vọng
Xót xa và hân hoan
Tiếng gọi của CÁI ĐẸP réo gào vô tận
Và CÁI ĐẸP bừng lên trong NHAN SẮC EM
Thiên thu bất diệt
Tiếng gọi của TỰ DO và VĨNH HẰNG
Người sẽ đi cho đến khi khô kiệt giọt máu cuối cùng
Người sẽ đi cho đến khi thịt xương tan hòa tro bụi
Và EM thấy chăng
Hỡi NHAN SẮC hiễn linh
Nơi giọt máu khô bầm
Nơi nhúm bụi tro tàn tạ
Một NỤ HỒNG rực rỡ tỏa hương.
                  Lê Văn Trung

THIÊN THU

Xin gom hết những vàng phai tàn tạ
Những rong rêu trên đền tháp ngàn năm
Cho tôi tạc bức tượng đài lên đá
Đá Thiên Thu vỡ lệ khóc Vô Cùng

Xin gom hết những hoàng hôn trên mắt
Những sương rơi lên tóc nhuộm hương chiều
Cho tôi vẽ thành bức tranh tuyệt bích
Khung vải tình da thịt của thu phai

Xin gom hết tiếng thì thầm của gió
Của hư vô, của hố thẳm, diệu kỳ
Cho tôi gõ vào mây lời nhã nhạc
Lời của trùng lai hội ngộ, của chia ly

Xin gom hết, như một niềm khổ nạn
Tôi trở về ngồi mộng giữa hoang vu
Trăm năm nhau là trăm mùa trăng khuyết
Không ai về nhỏ lệ khóc thương đau.

                        Lê Văn Trung

THƠ


câu thơ trôi giữa đôi dòng đục trong
vớt câu thơ mà buốt lòng
thấy trong thơ giọt lệ nồng nàn hương

câu thơ lạc giữa đôi đường tử sinh
cầm câu thơ mà giật mình
thấy trong thơ hiện nguyên hình bóng xưa

thả câu thơ giữa hai bờ có - không
em đan chi sợi mây hồng
buộc câu thơ lại bên lòng nhân gian.
Lê Văn Trung

THƠ
Ta níu vào thơ cùng sinh tử
Ta nương vào thơ mà tồn vong
Lòng ta như gió qua truông vắng
Lòng ta như suối băng qua rừng

Năm mươi năm ghềnh thác gập ghềnh
Năm mươi năm bèo bọt lênh đênh
Câu thơ chìm nổi trong mưa bão
Trôi giạt theo tình người lãng quên

Ta bỏ người đi mùa trăng khuyết
Ta chờ trăm năm mùa trăng tròn
Ta ngỡ tình người trăng tuyết nguyệt
Ta ngỡ lòng nhau còn nguyên xuân

Ta níu vào thơ mà nhớ người
Ta nương vào thơ mà quên ta
Lòng ta là một con thuyền nhỏ
Tình người như là một con mơ.
Lê Văn Trung

THƠ
Thơ như hương tỏa vào trong gió
Và gió bay mù trời viễn phương
Hương ơi áo mỏng mềm da lụa
Thơ chảy mềm thơm môi nguyệt rằm

Em khoát trầm hương bay trong mơ
Em trải lòng nhung mượt như thơ
Hương ơi tóc ủ nồng hương mật
Tóc ơi sương ủ nồng sương mơ

Em về nắng ngọc thơ như ngọc
Em đi thơ vàng thơ như trăng
Ai biết trăm năm hồn khuê nữ
Thơ còn vương tình thơ chưa vàng

Thơ như hương quyện vào hồn sương
Ôi mắt người chìm mây hoàng hôn
Tôi ngồi nghe tiếng thơ tan nhẹ
Vào cõi tình xưa, em biết không ?
                             
Lê Văn Trung




No comments:

Post a Comment

Trang Văn Nghệ Quảng Trị 19

Buồn nghe tiếng gọi hai đầu tử sinh -   Chiều - Chiều buông - Dặm trường - Dòng sông cũ - Đưa tiễn một mùa thu - Em chảy về đâu -   chiều th...