Wednesday, May 20, 2020

Trang Hoi Quan Phi Dung 9

Rồi có một ngày - Rót về đâu ngàn dặm chén hồ trường - Rượu đời ta hay lệ của người - Ta trở về nơi đã bỏ ra đi - Thanh bình - Thánh lễ mùa xuân - Thôi rót đời nhau cho cạn lòng


RỒI CÓ MỘT NGÀY


Rồi sẽ có một ngày
Anh đi về phía bờ tây dòng sông đời anh
Anh theo phía mặt trời dẫn lối
Vào trong đêm
Không như những Pharaon đi về phía bờ tây sông Nil
Mang theo khổ đau mang theo hạnh phúc mang theo châu báu mang theo khát vọng mang theo tình yêu mang theo ảo tưởng một đời
Không bao giờ nguôi ngoai
Không bao giờ thỏa nguyện
Rồi sẽ có một ngày anh đi về phía bờ tây dòng sông đời anh
Xin đừng để anh mang theo những điều chưa viên mãn
Đừng để anh mang theo những bóng hình nhòe nhoẹt quỷ ám ma trơi lọc lừa gian dối
Đừng để anh mang theo những dục vọng thấp hèn những mong ước nhỏ nhoi
Của một đời anh lao đao lận đận từng giây từng phút từng giờ từng ngày từng tháng từng năm

Rồi sẽ có một ngày
Anh đi về phía bờ tây dòng sông đời anh
Không mang theo gì
Không tiếc nuối điều chi
Không buồn không vui không hờn không giân
Anh đi theo phía mặt trời dẫn lối
Vào trong đêm

Không còn gì cho người
Không còn gì cho em
Không như những Pharaon
Lúc cuối đời đi về phía bờ tây sông Nil
Còn trói buộc quá nhiều hệ lụy
Anh chỉ là giọt sương
Anh chỉ là gợn mây
Rơi vào phía bờ tây
Rơi về phía bờ tây
Dòng sông đời anh

Rồi sẽ có một ngày
Rồi sẽ có một ngày.


            Lê Văn Trung

RÓT VỀ ĐÂU NGÀN DẶM CHÉN HỒ TRƯỜNG
*https://hoiquanphidung.com/showthread.php?28764-Trang-Th%C6%A1-L%C3%AA-V%C4%83n-Trung
Có chén rượu ta uống hoài không cạn
Rượu nhớ người men rượu úa hương phai
Năm mươi năm giữa muôn trùng hoạn nạn
Năm mươi năm như một tiếng thở dài
Có chén rượu mời nhau mà lệ buốt
Người phương trời áo bạt gió tàn đông
Ta ngồi giữa nhân gian mà bật khóc
Thương phận đời trôi lạc mấy dòng sông

Có chén rượu ta rót vào vô tận
Nghe trùng xa sóng mỏi mệt xô bờ
Nghe tiếng gọi tận cội nguồn quên lãng
Là ly tan!
Từ đấy!
Mộng trùng lai!
Rượu ta chảy vào thơ
Tàn cơn mộng
Có ai về ngồi lạnh dưới sương đêm
Rượu ta chảy tràn qua bờ vô vọng
Em không về
Ly rượu úa
Đầy trăng

Em không về trong suốt cuộc trăm năm
Có ly rượu chờ ai mà chưa cạn
Có ly rượu chứa men sầu vô hạn
Rót về đâu?
Ngàn dặm
Chén hồ trường. (*)
Lê Văn Trung

* Hồ trường. Nguyễn Bá Trạc

RƯỢU ĐỜI TA HAY LỆ CỦA NGƯỜI

*http://www.phamcaohoang.com/2017/11/195-tho-le-van-trung-ruou-oi-ta-hay-le.html   


Ôi rượu đời ta em chẳng thể
Uống giùm cho cạn buổi tàn thu
Thì sá gì đâu nghìn giọt lệ
Giam đời ta giữa cõi sa mù

Hạnh phúc chỉ là cơn ảo mộng
Tan như giọt rượu cháy môi tình
Hạnh phúc chỉ là cơn biển động
Ta con thuyền nhỏ giạt lênh đênh
Ta rót cho đầy ly dỡ dang
Ta uống cho tàn đêm nguyệt tàn
Tình em là một vành trăng ảo
Tình em là một màu mây tan
Ta rót cho tràn ly cuối cùng
Ta uống cho cạn dòng tai ương
Mai kia ta gửi hồn sương khói
Rồi cũng tan chìm như khói sương

Em chẳng vì ta mà uống cạn
Ôi đời ta, còn chiếc ly không
Năm mươi năm lòng sầu vô hạn
Năm mươi năm rượu chảy khô dòng

Đêm nay ta rót vào vô tận
Rượu đời ta hay lệ của người
Hạnh phúc nổi chìm trong hoạn nạn
Chảy dài trong chén rượu đầy vơi.
                            Lê Văn Trung

Trăm năm hỡi một chén đời say tỉnh
Ta trở về ngồi đợi bến sông thu
Đã lỡ bước, đã cam đành lỗi hẹn
Ta về đây chưa kịp chén giang hồ

Ta về đây đôi bờ đau bồi lỡ
Vạn nhịp cầu không nối được tình xưa
Ta về đây đường vòng quanh khắp phố
Mà tình ta chia biệt ngã tư buồn
 
Ta về đây tưởng lòng ta Thiên Ấn
Tưởng thuyền em còn đậu bến Tam Thương
Bóng Tà Dương đã sương mù Thạch Bích
Ta tưởng lòng ta Thiên Bút Phê Vân

Năm mươi năm, một chén đời say tĩnh
"Rượu giang hồ" một thuở còn ai say?
Ta về đây gửi chút hồn phiêu lãng
Tình trăm năm còn mất có ai hay
 
Năm mươi năm, tròn một vòng luân lạc
Ta trở về tìm lại bóng ta xưa
Ta trở về nghe lại từng câu thơ
Nghe xương máu cháy một đời kiêu bạc

Ta trở về nghe tiếng chiều đang hát
Tiếng chiều em văng vẳng tiếng chiều xưa
Cho ta sáng với một màu trăng bạc
Cho ta về dù chỉ một cơn mơ.


                            Lê Văn Trung



THANH BÌNH

Ngồi trong boong tàu
Sáng mùa đông tái
Sớm mù sương phai

Tay cầm tờ báo
Nghe gió ru ngoài
Tay cầm vạt áo
Nhớ hoài cảnh xưa
Nhớ từng giọt mưa
Rơi trên chiếc lá
Nhớ cây trứng cá
Nhớ trái dừa khô
Nhớ mãi con đò
Nằm trên bến cũ
Nhớ hoài chưa đủ
Tím trái mồng tơi
Đỏ trái môi cười
Vàng bông cúc nở
Phai màu nắng rơi
Bao giờ trở lại
Trong boong tàu dài
Ngồi nhìn khói bay
Mơ màu áo lụa
Trước ngõ nhà ai
Mơ tóc đen cài
Một bông sứ trắng
Đi trên đường vắng
Thơm nồng cỏ cây
Nhớ bầy chim sáo
Về đậu cành sung
Thương em tội nghiệp
Ra đứng bờ sông
Nhìn cây khế rụng
Hết mấy mùa bông
Lê Văn Trung (Blao, Tháng 7.69)

THÁNH LỄ MÙA XUÂN
trên vầng trán em mùa xuân mới mọc
ta nằm mơ màu cờ hòa bình
và em mở đôi cánh cửa thiên nhiên
bằng hai tay tự do
em có trái tim biết yêu đồng lúa
có tấm lòng biết ngợi ca rừng xanh
ôi chim bồ câu trắng
bay qua lòng anh

ngày mai chúng ta đi về phía mặt trời
bằng chuyến tàu độc lập
băng trên những xích xiềng nô lệ
giẫm chân lên hận thù
hãy dứt bỏ quá khứ

  biển cả đang chờ đón chúng ta
rùng xanh đang vẫy chào chúng ta
có hàng vạn người tung hô hòa bình
có hàng vạn người ca ngợi tự do
em có nghe thiên nhiên đang trỗi dậy
và chim và thỏ và giun dế
và cỏ xanh và đồi non
ngày đông phương ngày ánh sáng
đêm đông phương đêm nhiệm mầu
anh đang cứa trái tim mình
chia cho anh em mỗi người một ít hạnh phúc
chia cho thiên nhiên chia cho tổ quốc
máu anh sẽ viết thành thơ
máu anh sẽ chảy vào cánh đồng
ôi cánh đồng tự do
máu anh sẽ viết tên em
đồng nghĩa với hòa bình
ngày mai chúng ta đi về phía mặt trời
chúng ta đi như triều dâng
chúng ta đi như sóng dậy
chúng ta đi lớp lớp người đi
chúng ta đi hàng hàng người đi
hãy mở cửa thiên nhiên
bằng đôi tay tự do
hãy rung chuông thánh lễ
bằng trái tim tự do

em là con chim đậu trên đỉnh giáo đường
vỗ cánh bay qua lòng anh
bay qua đồng lúa
ôi bohémien!
khoác áo bình yên
anh đi khắp trời đông á
ôi bohémien!
chân anh giẫm trên đá sỏi
đi từ bình minh cho đến hoàng hôn
anh lên núi cao
anh về đồng thẳm
anh đi thăm từng ngọn cỏ từng bông lúa
bắt tay tung trẻ thơ
không có ai cướp được tự do
không có ai cướp được thiên nhiên
mùa xuân đã về trong trái tim
em rung chuông thánh lễ
Lê Văn Trung
(Tập san VĂN)
Thơ Tình Miền Nam, Thư Ấn Quán 2008

THÔI RÓT ĐỜI NHAU CHO CẠN LÒNG

*https://hoiquanphidung.com/showthread.php?28764-Trang-Th%C6%A1-L%C3%AA-V%C4%83n-Trung

Uống mừng đi! Chết sống đời này
Có sá gì mà mắt lệ cay
Cung kiếm rỉ hoen màu tang hải
Sự nghiệp phù vân mây trắng bay
Uống mừng đi! Chén này khai giải
Nỗi oan hờn hơn bốn mươi năm
Uống mừng đi! Chén này oan trái
Ta liệm vào trong mộ địa câm
Uống mừng đi! Chén này sau cùng
Giờ ta chết sống cũng bằng không
Xem như ta đã tròn nhân nghĩa
Phúng điếu ta giọt lệ đắng lòng
Uống mừng đi! Sao ta lại buồn?
Thế thời chén đục lẫn chén trong
Ta rót vào năm cùng tháng tận
Ta rót đời nhau cho cạn lòng

Có chén rượu không đành uống cạn
Giọt lệ người mặn cả đời ta
Không uống cạn cũng đành quên lãng
Ném đời mình chìm giữa phong ba
Ôi cớ vì đâu mà lệ đắng
Cuộc cờ binh mã - cuộc rong chơi
Đã trả chưa tròn cơn dâu biển
Máu vẫn ngàn năm chảy ngậm ngùi.
Lê Văn Trung
(Huế 20. 3 1975, và vùng ngụ cư mới 2019)

No comments:

Post a Comment

Trang Văn Nghệ Quảng Trị 19

Buồn nghe tiếng gọi hai đầu tử sinh -   Chiều - Chiều buông - Dặm trường - Dòng sông cũ - Đưa tiễn một mùa thu - Em chảy về đâu -   chiều th...