Friday, April 3, 2020

Trang Ban Van Nghe 11

Trở về như một kẻ vô danh - Trời đất của muôn xuân - Trôi hoài trên sóng hoang vu - Trôi qua hoàng hôn - Trời vẫn chưa vàng thu đó em - Trong mơ tôi thấy các em về - Truyện cổ - Tưởng niệm - Tuyệt lộ - U Hoài - Uống nhầm ly rượu của thiên tai - Và em mùa nguyệt nở - Và những... - Và tình yêu đâu phải chỉ là giấc mơ - Vẫn còn thăm thẳm từng giọt sương - Vẳng nghe tiếng gọi - Vàng óng tình tháng giêng - Vàng phai - Vàng Rụng – Vắt Cho Khô Cạn Nỗi Buồn – Về - Về Đâu – Về Đâu Cũng Về – Về đi duyên tình là trăm năm 


TRỞ VỀ NHƯ MỘT KẺ VÔ DANH
Phố cũng phụ tình
Hỏi con đường cũ
Đường thay tên
Hàng cây năm trước chừng thay lá?
Rụng giữa hồn ta giọt lệ vàng

Cơn gió mùa xưa chừng cũng lạ
Thổi buốt vào ta những muộn phiền
Quán trọ!
Ta chỉ là khách lữ
Một tách trà thiu
Uống một mình!

Này cô chủ quán cho ta hỏi
- Năm mươi năm trước đây là đâu?
Chẳng lẽ đất trời tàn dâu bể
Lòng người đâu dễ còn bể dâu?

Này cô chủ quán cho ta hỏi
- Thuyền xưa còn đậu bến giang đầu
Tóc xưa giờ nhuộm màu thương hải
Thơ ta bèo giạt trôi phương nào?

Người đã quên!
Đành!
Thôi lãng quên!
Hỡi ơi sao phố cũng vong tình
Có thấy hồn ta nghìn năm cũ
Trở về như một kẻ vô danh?
                               Lê Văn Trung


TRỜI ĐẤT CỦA MUÔN XUÂN



Trời vẫn tết hay vàng hoa nở muộn
Cho hương chiều chạm xuống nụ tình xưa
Trăng vẫn khuyết hay lòng chưa nở nguyệt
Cho mắt người thăm thẳm đợi chờ nhau
Xin hãy đến đêm trùng lai hội ngộ
Trải tình xuân lên ngực ngãi môi trầm
Xin hãy đốt lòng nhau cho lửa cháy
Giữa vô cùng mê vọng của trăm năm
Trời vẫn tết hay suối ngàn thác đổ
Cho lời ca dội vỡ sóng mê cuồng
Cho gió réo nghìn trùng trăm nỗi nhớ
Xuân vô biên - Xuân bất tận - Không cùng

Xin hãy đến vàng hoa tôi đã thắm
Môi thần tiên khẻ chạm đóa tình xanh
Xin hãy đến một lần như hò hẹn
Tôi nở vì trời đất của muôn xuân.
                 Lê văn Trung

TRÔI HOÀI TRÊN SÓNG HOANG VU


Chẳng lẽ bơi hoài trong biển lạ
Bao giờ ghé lại một bờ vui
Tôi đem tình gửi nghìn con sóng
Sóng vỗ về đâu lòng chưa nguôi?

Em là con sóng năm mươi năm
Vỗ mãi vào thơ những nhịp buồn
Và thơ là những con thuyền nhỏ
Trôi mãi, mơ về một bến sông

Và thơ là những nhành rong lạc
Bập bềnh trong suốt cuộc trăm năm
Và thơ là những màu mây bạc
Soi phận mình trên sóng tang thương

Và thơ là những con còng nhỏ
Xây vạn lâu đài trong giấc mơ
Cuốn cả giấc mơ vào trong cát
Chôn cả trần gian vào hư vô

Và thơ là cánh chim di trú
Lạc giữa trùng khơi mù đảo hoang
Rừng núi thế nhân vùi giông bão
Về đâu? Thơ mỏi cánh điêu tàn

Chẳng lẽ bơi hoài, bơi mỏi mệt
Giữa BIỂN HOANG VU, BIỂN MUỘN PHIỀN
Câu thơ thiên cổ mù sương khói
Bên trời lạnh lẽo một vành trăng.
                             Lê Văn Trung


TRÔI QUA HOÀNG HÔN

Đời mãi buồn như điệp khúc buồn
Ngùi thương ngày hạ nhớ ngày đông
Nhớ bàn tay vẫy trong mưa bụi
Nhớ áo vàng phai gió lạnh vàng
Nỗi nhớ! Hình như nỗi nhớ ai
Lòng cứ vương theo sợi tóc bay
Tóc bay rối cả mùa thu cũ
Tóc bay rối cả giấc mơ gầy
Nỗi nhớ! Hình như nỗi nhớ người
Hay chỉ là mây nhớ gió trời
Hay chỉ là sương vương khóe mắt
Hay chỉ là tôi tội nghiệp tôi
Đời sống buồn như một dòng sông
Tình tôi buồn hơn một nỗi buồn
Em chảy qua chiều tôi quạnh vắng
Em trôi qua đời tôi hoàng hôn.
                       Lê Văn Trung

TRỜI VẪN CHƯA VÀNG THU, ĐÓ EM

*https://www.banvannghe.com/p11a10823/tho-le-van-trung
Em cơn gió thổi buồn qua vách núi
Trời chưa thu xao xác lá tôi vàng
Mây thiên cổ trôi hoài trời hư ảo
Thổi qua chiều tôi những giấc mộng chưa tan
Trời chưa thu mà rừng tôi xào xạc
Bước chân người xa vắng
Bóng hoàng hôn
Trời chưa thu mà sương mờ giăng mắc
Trải màu thu vời vợi bến sông buồn
Trời chưa thu mà bời bời tóc rối
Nắng chiều phai áo lụa ướp hương người
Ôi đá sỏi cũng ươm nồng men rượu
Rượu hoang đường chảy tận trái tim tôi
Em
Cơn gió thổi qua chiều cuối hạ
Mà thu tôi mềm quá nụ môi tình
Đừng vàng úa linh hồn tôi chiếc lá
Trên tay người tình ái vẫn còn xanh
Trời đã chưa vàng thu đó em!
                            Lê Văn Trung
TRONG MƠ TÔI THẤY CÁC EM VỀ
Đứa đồi cao ôm súng nhớ sân trường
Đứa què quặt đi bằng đôi nạng gỗ
Các em về không giấu nỗi đau thương

Đứa ôm mặt khóc ròng trên xe đẩy
Buồn hay vui khi gặp lại nơi này
Lòng tôi như cơn mưa phùn tháng bảy
Các em về hiu hắt gió heo may

Đứa lủng lẳng đôi tay còn bết máu
Nằm im lìm trên từng chiếc băng ca
Đứa vừa chết phủ tang cờ, đôi mắt
Còn lăn tròn hai hàng lệ xót xa

Xin cám ơn cho tôi còn gặp lại
Dù các em về trong một thoáng mơ thôi
Dù các em về không còn nguyên thân xác
Nhìn được nhau cũng đủ gượng môi cười

Trong mơ tôi từng dãy bàn lớp học
Nằm đìu hiu, cây phượng đứng im lìm
Mắt cay cay tôi tưởng mình sắp khóc
Nhớ các em giờ trăm đứa trăm miền.
Lê Văn Trung (Blao, tháng 7.69)


TRUYỆN CỔ


Rồi cũng như từng câu truyện cổ
Ta ngồi kể mãi dưới sương khuya
Ta ngồi nghe ta như đứa trẻ
Nghe bà kể chuyện mà nằm mơ

Mơ thấy đêm xanh màu áo mỏng
Em về trong vắt một làn hương
Mơ thấy bồn hoa mùa thu trước
Nhớ ai mà nở nụ hoa vàng

Mơ thấy đôi chim về xây tổ
Quấn quýt đan từng sợi ái ân
Mơ thấy ta ngồi trên bến cũ
Nhìn sóng tan từng vòng vô tâm

Ta biết tình là câu chuyện cổ
Ta ngồi ta kể để ta nghe
Ta nghe bằng một linh hồn nhỏ
Bằng tấm lòng trong như suối khe.
                                Lê Văn Trung

TƯỞNG NIỆM

Em lẫn khuất khắp thiên đường địa ngục
Ta buồn tênh ngồi đợi giữa trần gian
Cành hoa úa trên tay người buổi ấy
Vẫn còn nguyên dòng lệ ấm vô cùng.
                                     Lê Văn Trung
TUYỆT LỘ 

Rồi những mùa xanh tiếp tiếp đi
Dặm ngàn thiên lý gió sương bay
Giang hồ bạc thếch hồn ly khách
Chén rượu nhân quần men đắng cay

Tìm ai giữa đất trời mông quạnh
Đốt đuốc soi lòng, ta với ta
Đã liệm trăm năm vào đất lạnh
Còn đâu hương sắc mộng phù hoa

Sá gì gom hết ngàn thu lại
Nhân thế vàng như rừng úa vàng
Sá gì đập vỡ trăm hồ rượu
Trời đất cơ hồ tuyệt mỹ nhân

Ta say từ buổi em là rượu
Ta tan từ độ em là mây
Ta phai từ thuở hương là gió
Từ trăng chìm dưới bến sông này

Rồi những mùa xanh trôi tiếp tiếp
Trùng trùng vô tận kiếp nhân sinh
Chén rượu nhân quần xin cạn hết
Ta và em lạc giữa phận mình.
                           Lê Văn Trung

U HOÀI
*https://www.thuy-dien-thivanviet.de/2019/12/09/u-ho%C3%A0i-th%C6%A1-nha-th%C6%A1-l%C3%AA-v%C4%83n-trung-vn/
*https://www.banvannghe.com/p11a11329/trang-tho-cuoi-tuan-le-van-trung

Câu thơ viết trăm lần ta xé bỏ
Cuộc tình sầu xin gửi lại cho em
Ôi lữ khách trần gian là quán trọ
Đường trăm năm hun hút mộng không thành

Thuyền lênh đênh trên mịt mù biển sóng
Ta lênh đênh trong cuộc thế u buồn
Em đâu đó giữa lòng đời bão động
Có bao giờ chợt nhớ một người không?

Có bao giờ nhuốm chút hồn sương khói
Thắp trong chiều giọt lệ ấm hoàng hôn
Có bao giờ trong đợi chờ mòn mỏi
Chợt thấy lòng mình quá đổi mênh mông?

Em đâu đó giữa trùng vây lận đận
Chút hương phai nhuộm lại mắt môi chiều
Có thấy chăng cuối phương trời vô tận
Một bóng thuyền neo đậu bến cô liêu

Ôi lữ khách trần gian là quán trọ
Sao lòng hoài mơ mãi cuộc trăm năm?!

                                 Lê Văn Trung

UỐNG NHẦM LY RƯỢU CỦA THIÊN TAI

*
http://www.saimonthidan.com/?c=article&p=17107

Ngày đã cuối năm, đời sắp cạn
Thôi đau gì nữa mà ai hoài
Sấp ngữa một đời ta chếnh choáng
Uống nhầm ly rượu của thiên tai

Đã đem lòng trải cùng thiên hạ
Đã tiêu hoang xương máu với tình
Đã viết hàng ngàn câu thơ lạ
Gửi vào trời đất mà buồn tênh

Ta say cũng chỉ là say tạm
Ta điên cũng chỉ là điên ngông
Cứ tưởng cố quên là quên được
Cứ tưởng say, điên cho ấm lòng

Ta nhắp tình em như mật đắng
Ta uống lòng người như gai chông
Có khi Thượng Đế còn điên đảo
Thì sá gì ta mà long đong

Ném vội đời mình như viên sỏi
Lặng chìm trong đáy biển nhân gian
Cũng đành một kiếp đời u tối
Cũng đành những nỗi tình chia tan

Ngày cuối năm nghe đời sắp cạn
Thôi khuất, thôi mờ như khói sương
Ta uống nhầm ly đời hoạn nạn
Không say mà sao lòng tang thương?!
                              
Lê Văn Trung

VÀ EM MÙA NGUYỆT NỞ 

*
http://www.saimonthidan.com/?c=article&p=18249


Trăng bữa ấy vàng hơn màu áo của
Lụa vàng thơm hương mỏng ướp đêm quỳnh
Em bữa ấy và trăng mùa nguyệt nở
Linh hồn tôi bữa ấy chảy đầy trăng
                                 Lê Văn Trung


VÀ NHỮNG ...
*https://www.banvannghe.com/p11a11329/trang-tho-cuoi-tuan-le-van-trung
Sân ga và những con tàu
Biệt ly và những câu chào lẻ loi
Bờ em và những dòng tôi
Sóng xô xát gọi. Sóng bời bời đau
Dòng sông và những cây cầu
Mà không nối được hai đầu thủy Chung
Nhân gian và những con đường
Những con đường nối nỗi buồn trong tôi

Tình yêu và những mãnh đời
Làm sao vá nổi áo người trăm năm!

                       Lê Văn Trung

VÀ TÌNH YÊU ĐÂU PHẢI CHỈ LÀ GIẤC MƠ

*
https://www.banvannghe.com/p11a11329/trang-tho-cuoi-tuan-le-van-trung

Tôi vẫn thường nghe những giai điệu mượt mà của mỗi sớm mai
Nghe rất nhẹ tiếng của bình minh xao động
Phía xa vời vàng óng những viền mây
Nghe gió giật mình rung những vòm cây
Màu xanh thẳm như màu xanh thiếu nữ
Có đôi chim sâu đang thì thầm bên tổ
Chiếc mỏ cong mềm âu yếm gọi liu riu
Cho dẫu đất trời có xa thẳm bao nhiêu
Thì vũ trụ vẫn gói tròn trong chiếc tổ
Tôi chợt nhận ra rằng không có gì bé nhỏ
VÀ TÌNH YÊU ĐÂU PHẢI CHỈ LÀ GIẤC MƠ !
Tôi cứ hay nôn nao quay quắt đợi chờ
Những buổi sớm hoa trong vườn đua nở
Những bông hoa là những linh hồn của nghìn năm ở lại
Cùng nhân gian tô thắm những gam màu
Với những đôi bướm vàng đang tình tự yêu nhau
Làm rung nhẹ trái tim đang rạng ngời nắng biếc
Đôi cánh chập chờn vờn nhau trong trò vui tình yêu diễm tuyệt


Như những thiên thần về ru giữa chiêm bao
Ngàn buổi yêu nhau là ngàn giây phút nhiệm mầu
Vườn địa đàng
Đây bài thơ vi diệu
Tôi chợt nhận ra rằng hương sắc đời ngàn năm vĩnh cửu
VÀ TÌNH YÊU ĐÂU PHẢI CHỈ LÀ GIẤC MƠ!
Lê Văn Trung
Bài thơ cho 50 năm đã qua.

VẪN CÒN THĂM THẲM TỪNG GIỌT SƯƠNG

*http://www.saimonthidan.com/?c=article&p=18181

*https://www.banvannghe.com/p11a11329/trang-tho-cuoi-tuan-le-van-trung 

Tôi vẫn biết vòng tay mình bé nhỏ
Triệu vòng ôm không ấm cuộc tình người
Nỗi chia biệt chảy trăm dòng dang dở
Mùa tình xưa vàng úa lá thu phai

Tôi vẫn biết trái tim mòn mỏi nhịp
Mãi dội vào bờ bải bến hoang vu
Năm mươi năm cửa hoàng hôn đã khép
Tình hoàng hôn từ đấy cũng xa mù

Tôi vẫn biết men rượu chiều đã nhạt
Em không về tôi rót cạn đời tôi
Tôi rót mãi vào trùng trùng quên lãng
Máu trong tim từng giọt chảy ngậm ngùi

Ôi dẫu biết một ngàn năm ảo mộng
Mà ngàn năm còn vọng mãi phương người
Mắt mù sương hay mùa sương quá mỏng
Đã tan vào thăm thẳm giấc mơ tôi.

                              Lê Văn Trung

VẲNG NGHE TIẾNG GỌI 
 *https://www.banvannghe.com/a5077/lu-c-ba-t-le-van-trung
Tiếng ai gọi cuối con đường
Hay là tiếng của nghìn phương gọi về
Ta còn chìm giữa cơn mê
Vẳng nghe tiếng gọi mà se sắt lòng.(Lê Văn Trung)


Tình em vàng hoa cúc
Thơm tho hồn tháng giêng
Chải mềm xuân lên tóc
Hương yêu cườm men xanh

Tình em nồng hương mật
Lòng tôi đang ươm tơ
Đa tình con dế nhỏ
Gáy vang chiều xuân mơ

Ai về ngang đầu ngõ
Thả một cánh mai vàng
Hay tình em vừa nở
Giữa lòng tôi xuân sang

Thơ tôi vừa ướp nhụy
Hàm tiếu tình tháng giêng
Con đường hoa trải lụa
Vàng óng lời yêu em
Lê Văn Trung

VÀNG PHAI

*https://www.banvannghe.com/p11a11329/trang-tho-cuoi-tuan-le-van-trung
Em đi về đâu đó
Mà buồn tôi vàng theo
Nụ đời chưa kịp nở
Tàn phai cơn mơ chiều
Nắng vàng rơi mấy ngã
Áo xưa vàng hơn xưa
Tóc bay mù gió rối
Vàng hoe nỗi đợi chờ
Bước chân tình quá vội
Ướt vòng tay trong mưa
Mưa vàng phai mấy nỗi
Tình phai vàng cơn mơ
Trang kinh vàng nước mắt
Năm mươi năm chưa nhòa
Năm mươi năm thất lạc
Rồi đành xa đành xa

Em về đâu? Về đâu?
Nắng phai chiều quạnh quẽ
Ai tìm nhau tìm nhau
Đã phai từng giọt lệ.
 Lê Văn Trung - Viết cho 21.5 đến 30.5

VÀNG RỤNG
Rồi một chiều rượu đắng cả hoàng hôn
Tôi ngồi đếm tuổi đời tôi rơi chậm
Rơi như thể cuộc tình duyên quá muộn
Rơi như mùa vàng rụng những mùa rơi
Tôi thấy tôi trong hiu quạnh đất trời
Không đóm lửa về soi lòng úa lạnh
Tôi thấy tôi như một màu sương quạnh
Rơi không đành! Lãng đãng một đời sương
Rơi không đành nhuộm trắng cả hoàng hôn
Cho giọt rượu đắng bầm lời dang dỡ
Cho giọt rượu như lệ người rơi vỡ
Trên môi tình một thuở cháy niềm đau
Trên môi tình lạc lỏng kiếm tìm nhau
Tôi say buốt giữa men chiều rượu đắng
Em thì mãi là MỘT MIỀN IM LẶNG
Nỗi đau nào tôi gọi mãi tên tôi?
                                Lê Văn Trung


VẮT CHO KHÔ CẠN NỖI BUỒN
Đưa người qua hết dòng sông
Là tôi vắt cạn nỗi lòng xưa sau
Thôi cầm giữ chi niềm đau
Tiếc thương chi cuộc tình sầu nhân gian
Cầm giữ chi những nhiễu nhương
Cầm giữ chi những tai ương gập ghềnh
Cuối đời là chốn lãng quên
Cuối trời là bóng chiều nghiêng phận người
Đưa nhau qua một dòng thôi
Là tôi chảy hết một đời long đong
Vắt cho khô cạn nỗi buồn
Lệ người hóa đá đầu non đợi chờ.

VỀ

Về thôi, cũng chẳng muộn màng
Mây rừng gió núi sương ngàn đợi ta
Về thôi, cố quận quê nhà
Bờ khe triền suối cỏ hoa bốn mùa
Về thôi, về nhé, cùng ta
Rũ phong sương trải lụa là lên thơ.
                           Lê Văn Trung


VỀ ĐÂU
Đổ giọt rượu xuống ly buồn
Hỡi ơi rượu chảy thành dòng sông đau
Tôi về! Ừ nhỉ! Về đâu???
Sông quê gãy mấy nhịp cầu lìa tan
Rót ly rượu vào tang thương
Rượu là lệ của "đoạn trường vô thanh" (*)

(*) Chữ của Thi sỹ Phạm Thiên Thư
                                  Lê Văn Trung


VỀ ĐÂU CŨNG VỀ

Thôi thì bỏ chợ bỏ sông
Bỏ bao nhiêu chuyện đèo bồng đời ta
Bỏ phên giậu, bỏ cửa nhà
Bỏ ta ngồi giữa yêu ma phận người

Xem như bỏ chín làm mười
Bỏ tang thương bỏ ngậm ngùi phù vân
Không hiện hữu chẳng hư không
Là tan là rã trong từng sát na

Không bản quán không quê nhà
Ta lơ lững giữa thiên hà nghìn năm
Tiếc chi mấy tấc đất nằm
Mà ôm sinh diệt mà cầm tồn vong

Bơ vơ một nhúm bụi hồng
Đìu hiu một sợi khói mong manh sầu
Bỏ hạnh phúc bỏ thương đau
Đầu ghềnh cuối bãi về đâu cũng về.
                                Lê Văn Trung



VỀ ĐI! DUYÊN TÌNH LÀ TRĂM NĂM

Xin hãy một lần quay trở lại
Vườn xưa còn thắm nụ hoa vàng
Hoa của mùa xanh ngày thơ dại
Hoa của màu trăng còn đượm hương

Đừng như dòng sông trôi không về
Đừng như ngàn mây bay lê thê
Đừng như sương trắng trời quên lãng
Đừng như gió phai lời ước thề

Hồn tôi rêu mục nghìn năm cũ
Còn sắt se buồn những dấu chân
Hồn tôi giọt nắng vàng trên lá
Còn nhớ tay người như phím đàn

Đừng vội hoàng hôn đôi mắt buồn
Đừng sương đầu thu mưa cuối đông
Đừng như bến vắng mờ sương khói
Đừng quên! Duyên tình là trăm năm

Về đi! Sao lòng còn băn khoăn?
                                 Lê Văn Trung

No comments:

Post a Comment

Trang Văn Nghệ Quảng Trị 19

Buồn nghe tiếng gọi hai đầu tử sinh -   Chiều - Chiều buông - Dặm trường - Dòng sông cũ - Đưa tiễn một mùa thu - Em chảy về đâu -   chiều th...