Sunday, March 15, 2020

Trang Van Nghe Quang Tri 2

Níu gọi một mùa thu - Nỗi đau - Sẽ có lúc - Sinh nhật cuộc tình - Sóng bạc đầu - Ta cho nhau cái sau cùng - Ta chúc mừng sinh nhật ta - Ta còn vô tận giữa ngàn năm - Ta đau lòng nhận ra hắn là ai - Ta đi - Ta gởi gì vào giọt rượu chiều nay - Ta mất còn gì năm mươi năm 




NÍU GỌI MỘT MÙA THU

*https://vannghequangtri.blogspot.com/2019/10/niu-goi-mot-mua-thu-tho-le-van-trung.html
*https://www.thuy-dien-thivanviet.de/2019/10/23/lvt-n%C3%ADu-g%E1%BB%8Di-m%E1%BB%99t-m%C3%B9a-thu-th%C6%A1-nha-th%C6%A1-l%C3%AA-v%C4%83n-trung-vn/


có ai về níu mùa thu cũ
nhặt những tàn phai cuối phận người
chiếc lá đời tôi vàng mấy độ
còn vương màu nắng thuở đôi mươi
hãy đốt giùm tôi bừng lửa cháy
hãy ướm cho nồng lệ ngát hương
hãy uống như lòng nhau bỏng khát
hãy say như rượu ủ đêm hồng
có ai về khoác áo mù sương
lụa mỏng da ngời đêm dạ lan
sợi tóc nào rơi từ thơ ấu
trói cả đời nhau vào trăm năm

có ai còn gọi nhau mà ngỡ
tên của mùa thu hương sắc xưa
tên của đời nhau còn duyên nợ
tên của từng đêm mộng sững sờ
về thắp đêm hồng trăm ngọn nến
soi lấy tình thu trong mắt đen
soi bóng đời nhau - dù lỗi hẹn
mịt mù xa hút tuổi hoa niên.
Lê Văn Trung

NỖI ĐAU
(Cõi Lưu Đày 3)

Giấu mặt nhìn nhau tội nghiệp nhau
Núi xơ xác núi, đồi trơ đồi
Nước xoáy vào tim người xói lỡ
Nước rỉ vào tim người nỗi đau

Cành khô đợi mỏi cánh chim về
Trùng trùng vô tận đá vọng phu
Đá vọng phu hề chinh chiến lụy
Chinh chiến hề thay chốn ngục tù

Suối khô đợi mỏi cơn mưa lạ
Đá nứt bày khuôn mặt hãi hùng
Đá cũng kinh hoàng bầy thú dữ
Nhe nanh cắn xé cả linh hồn

Người chết quấn hờ manh chiếu rách
Chôn vội vàng dưới lớp cát nông
(Không biết ngày mai trong đáy mộ
Có còn tìm thấy nắm xương không?)

Mắt cũng bầm đen dòng lệ máu
Khóc nhau đành nuốt quặn niềm đau
Năm chung mảnh ván mà câm lặng
Nghi nghờ cả cái lén nhìn nhau.
                               Lê Văn Trung

SẼ CÓ LÚC
sẽ có lúc em quên điều đáng nhớ
một đôi khi ta nhớ cái nên quên
trần gian hởi trăm năm là bé nhỏ
chuyện nhớ quên sao lẫn lộn vô chừng

sẽ có lúc em đi là đi mãi
ta ngu ngơ lẩn thẩn chạy vòng vòng
ôi kim cổ qua muôn ngàn giông bão
ta bạc đầu tơi tả áo thanh xuân

   sẽ có lúc nơi bến bờ xa lạ
cuộc buồn vui không vướng bận trong đời
chiếc thuyền nhỏ đưa em về muôn ngã
không dòng sông nào là của riêng tôi

sẽ có lúc đêm tàn trăng thiếu phụ
câu thơ xưa chừng nhạt ý phai lời
ta khờ dại gọi tên người dưới mộ
tiếng dội vào đá núi lạnh sương rơi

sẽ có lúc nơi cuối đường sinh diệt
nợ phù hoa em trả lại muôn trùng
ta những tưởng trong phút giờ ly biệt
em mang theo chút kỹ niệm sau cùng
ôi trọn kiếp cứ mơ hồ ảo tưởng
cuộc trần gian phù phiếm có ra gì
khi ôm chặt biết bao là ước vọng
bỗng một chiều gió cuộn khói sương đi

điều đẹp nhất chẳng còn ai giữ lại
nến bi thương tôi thắp lệ hai hàng
đã đến lúc ra đi là đi mãi
ai vá giùm cho kín áo tang thuơng

thôi dẫu nhớ dẫu quên đừng vướng bận
cõi trăm năm hiu hắt bóng con người
em với ta như muôn ngàn số phận
lạc thiên thu giữa hệ luỵ đầy vơi
                        Lê Văn Trung
(Thơ Tình Miền Nam, Thư Ấn Quán 2008)

SINH NHẬT CUỘC TÌNH

*https://vannghequangtri.blogspot.com/2019/07/bang-khuang-thap-la-sinh-nhut-cuoc-tinh.html
*https://phudoanlagi.blogspot.com/2020/03/se-co-luc-sinh-nhat-cuoc-tinh-l-adieu.html
Ngày tháng cũ theo nhau về áo não
Trôi về đâu buồn suốt một dòng sông
Em gói vội mùa thu trong chéo áo
Mà sầu xưa len lén nụ hoa vàng
Tôi thắp lại tình tôi trăm ngọn nến
Sinh nhựt mình, tôi sinh nhựt mùa thu
Dù em đã trăm vạn lần lỗi hẹn
Mây đời tôi trôi mãi phía xa mù
Sương rất mỏng như mắt người sương mỏng
Nhìn về đâu không thấy bóng tôi buồn
Không thấy nắng vừa thu trong hồn tôi chợt sáng
Không thấy sông chiều hiu hắt bến hoàng hôn
Sương rất mỏng, sương rối bời trên tóc
Bay về đâu mà trắng mấy dòng hương
Bay về đâu mà lệ mềm môi ngọc
Bay về đâu mà áo lụa vàng ươm
Trăm năm hỡi, về tôi mừng sinh nhưt
Sinh nhựt cuộc tình, tôi sinh nhựt mùa thu
                                     Lê Văn Trung
SÓNG BẠC ĐẦU
Ta rót chưa tàn nỗi nhiễu nhương
Ta gọi ta rền vang đáy mộ
Ai về đứng khóc giữa đêm sương

Cố quận? Mười phương mù cố quận
Mắt mờ muôn dặm bóng tà huy
Có con chim khách ngang đầu ngõ
Gửi một lời đau buổi biệt ly

Ta rót lòng ta đã mỏi mòn
Rượu nghìn năm cũ men chưa tan
Ôi lòng dâu biển hòa trong rượu
Ta rót về đâu hỡi thế gian

Em mãi mù xa trời viễn xứ
Ta con thuyền giạt cuối bờ đau
Dòng rượu đời ta như sóng vỗ
Ta vỗ ngàn năm sóng bạc đầu.
                             Lê Văn Trung 

TA CHO NHAU CÁI SAU CÙNG
tặng Hiệp
*https://thotucoinhieunhuong.wordpress.com/ban-me-thu%E1%BB%99t-nh%E1%BB%AFng-ngay-thang-kho-quen/2229-2/?csspreview=true
có em trong cuộc đời này
là ta có đủ vơi đầy nông sâu
sá gì đâu cuộc bể dâu
ai không lận đận qua cầu tang thương
cụ Nguyễn Du khóc đoạn trường
ba trăm năm …
ta khóc buồn ngàn năm
hãy vì nhau dẫu mất còn
gởi cho nhau chút phai tàn hỡi em
để sau bao thác bao ghềnh
bao nhiêu lừa lọc đảo điên phận người
ta dành một chút tình vui
tiếng đàn tan hợp ngậm ngùi Kiều xưa.
trên tàu Bắc Nam 15.02.2002

                        Lê Văn Trung 


TA CHÚC MỪNG SINH NHẬT TA
(Cám ơn người gửi lời Chúc Mừng Sinh Nhựt, xin đi lại bài thơ tròn năm)
*https://lathuybinhthuan.blogspot.com/2020/04/chum-tho-ta-1-cua-le-van-trung.html
*https://vannghequangtri.blogspot.com/2020/04/chum-tho-ta-1-cua-le-van-trung.html
*https://phudoanlagi.blogspot.com/2020/04/chum-tho-ta-1-cua-le-van-trung.html


Sinh ra đời là tiếp cuộc rong chơi
Từ tiền kiếp đã dại khờ dang dỡ
Khi trần gian không là chốn về, không là nơi ở
Chỉ là nơi ta mệt lã dừng chân
Tựa lưng vào núi, thấy mặt trời xa, thấy bóng ta gần
Và nhìn em! Ôi! Một đóa phù vân!
Mừng ngày ta sinh ra để biết mình không thể
Đi chưa hết vô cùng đã chạm cõi hư không
Mừng ngày ta sinh ra để biết màu dâu bể
Chảy qua đời mình chảy siết nỗi long đong
Sinh ra đời là mở tiếp con đường sau cuối
Là luân hồi nối tiếp cõi người ta
Là mở, khép, là đi, về, trăm lối
Là kiếm tìm vô vọng giữa bao la
Mừng ngày ta sinh ra để chạm vòng sinh tử
Để mất còn, bồi lỡ, chập chùng quay
Để thấy em bên kia trời cố xứ
Đốt tàn phai ươm mộng úa tàn phai
Mừng ta sinh ra, tạ lỗi nỗi sầu này
Hoa sẽ nở trên nấm mồ thiên cổ
Và em hỡi cho ta dòng nước mắt
Chảy vào ta cho nhẹ bớt niềm đau.
                        Lê Văn Trung


TA CÒN VÔ TẬN GIỮA NGÀN NĂM
Tặng các bạn Hồng, Thi, Thao, Hoàng để nhớ ngày gặp lại.
em giây phút đã biến thành hoa
hạt bụi rơi buồn không tiếng vọng
đã chạm vào trong mỗi sát na

ta nén thiên thu tràn giọt lệ
phù phiếm đời nhau lạc nẽo về
em màu trăng khuyết đêm non lạnh
soi thấu hồn ta một cõi mê?

tình đã xanh rêu thềm hệ lụy
ta đi tìm lại dấu chân người
dẫu mất ngàn năm chưa hóa bướm
ta còn vô tận cuộc rong chơi
thì có gì đâu mà lận đận
thì có gì đâu mà mất còn
ta mất nghìn năm – còn vô tận
ta còn vô tận giữa nghìn năm

thôi có gì đâu mà ngậm ngùi
nỗi đớn đau – niềm hoan lạc đầy vơi
ta về ngồi dưới đồi sương lạnh
chút sắc màu xưa nhạt cuối trời
1991 Lê Văn Trung (Cát bụi phận người)


TA ĐAU LÒNG NHẬN RA HẮN LÀ AI

đừng bao giờ yêu những đứa làm thơ
càng không thể kết nghĩa tình chồng vợ
cái ngữ ấy ta đã từng ngửi thấy
thơ văn chi cơm áo có ra gì
thà em quên quách mẹ tiếng thị phi
bỏ mặc hắn xác xơ cùng số phận
nòi thi sĩ hắn không hề oán hận
chỉ âm thầm nhận lấy cái đau thương
chỉ lặng câm uống hết chén đoạn trường

nên đành có nhẫn tâm mà phụ rẫy
dù thiên cổ trước sau gì cũng vậy
bởi vì em, ơn Chúa! đã sinh ra
vốn là em, em cũng là đàn bà
sống không thể thiếu lụa là gấm vóc
mà những đứa làm thơ
cứ chuyện trời chuyện đất
chuyện trăng sao nông cạn vơi đầy
chuyện biển dâu mờ mịt đông tây
cứ đuổi mãi theo những điều không thật
những cái thế gian cho là trật lất
hắn muộn phiền trăn trở mấy mươi năm

hắn héo khô xơ xác đời tằm
cố kéo mãi những sợi tình phù phiếm
hắn quanh quẩn trong những vòng tìm kiếm
cõi con người tăm tối giữa vô minh

hắn băng qua sa mạc đời mình
cát bỏng cháy - lửa nhân tình thêu đốt
thì em hỡi sá gì đâu thân xác
của một người lạc lõng giữa đời em
của một người lạc lõng giữa trần gian
chuyện cơm áo đã ba chìm bảy nổi
thơ với rượu một cõi sầu vời vợi
Thượng đế đành quên có một linh hồn

Thượng đế đành tâm khép cửa thiên đường
hắn ngồi giữa đất trời cười ứa lệ
ôi ngàn năm chưa hết vòng dâu bể
năm mươi năm thà như một sát na
sá gì đâu không! có một quê nhà
chốn phải đến là nơi không có thực
cái quí nhất là cái vừa vụt mất
để một đời đau đáu một đời thơ

chốn phải về mù mịt giữa hư vô
hắn nhận hết bi thương cùng số phận
trái tim hắn đã đành là vỡ rạn
vẫn nghìn đời yêu quá cõi nhân gian
vẫn nghìn đời đâu há dễ em quên
dù trọn kiếp trói trong vòng hệ lụy
dù trọn kiếp đã khô mòn xương tủy

hắn là ai mà đau đáu một đời thơ
dù em nhẫn tâm quên mất nẻo về
hắn vẫn đứng nhìn dòng sông nước chảy
giọt nước mắt rơi buồn em có thấy

ta bỗng đau lòng nhận ra hắn là ai
Đà Nẵng 2002

TA ĐI
*http://www.phamcaohoang.com/2018/10/828-tho-le-van-trung-ta-i.html
*http://www.huongdaoonline.net/2019/07/ta%cc%a3p-tho-le-van-trung/#more-19605



Bèo nước còn say mộng lãng du
Trăm năm men cháy rượu giang hồ
Ta đi! Thôi nhé, đừng mong đợi
Biển đời muôn nẻo sóng lô nhô

Ta đi! Thôi nhé, như mây trời
Mười phương còn mãi cuộc rong chơi
Quê nhà cố quận là trăm họ
Chén rượu nhân quần ấm lửa vui

Ta đi! Thôi nhé, đừng thương xót
Thế thái nhân tình mặc trắng đen
Ta dang tay rộng ôm trời đất
Ta trải lòng ra với thế gian

Ta đi! Trăm nẻo đường dong ruổi
Những bến ga buồn không tiễn đưa
Những bờ qua tạm đêm giông bão
Những quán ven chiều lạnh gió mưa

Ta đi! Áo nhuộm màu trăng khuyết
Tóc sẽ rơi từng sợi trắng mây
Sương khói đời ta mù biệt biệt
Lòng vẫn còn ươm bóng nguyệt gầy.

                               Lê Văn Trung 

TA GỞI GÌ VÀO GIỌT RƯỢU CHIỀU NAY

( trích thơ của Ngói)
Lòng ta sẽ vì thơ mà thắm lại
Yêu nhân gian, yêu cả những phụ phàng
Ta yêu cả những tình đi không trở lại
Yêu em như yêu Chúa, bỏ thiên đàng
Ta sẽ ném nỗi buồn không tưởng tiếc
Giọt rượu này trôi suốt cõi vô biên
Ta yêu cả những sinh tồn hủy diệt
Ta yêu em yêu giấc mộng không thành
Chiều nay ta uống mà không thể
Gửi đến lòng ta ly rượu cay
Đã ném đời ta vào dâu bể
Mà nghe tình em như mây bay.
Lê Văn Trung

TA MẤT CÒN GÌ NĂM MƯƠI NĂM


Năm mươi năm trở lại
Ta gác kiếm giang hồ
Áo xưa còn lấm bụi
Lòng xưa con thơm tho

Em như dòng giang nguyệt
Chảy suốt một rừng thu
Ta ôm tình lãng khách
Tắm trong dòng thương đau

Nỗi đau như giọt lệ
Nhỏ xuống nẽo hạnh đời
Nỗi đau là chuyện kể
Về tình người hanh hao

Năm mươi năm trở lại
Áo xưa vàng hơn xưa
Đừng son phai phấn nhạt
Mà đau bầm câu thơ.
  Lê Văn Trung (NGÓI)




No comments:

Post a Comment

Trang Văn Nghệ Quảng Trị 19

Buồn nghe tiếng gọi hai đầu tử sinh -   Chiều - Chiều buông - Dặm trường - Dòng sông cũ - Đưa tiễn một mùa thu - Em chảy về đâu -   chiều th...