Sunday, March 15, 2020

Trang Phu Doan la gi 1

 Buổi sáng ngủ trên rừng - Chảy suốt một dòng ta - Chiều cuối năm uống rượu một mình - Chốn về - Cõi đi cõi về - Cõi đời ta không phải ở nơi này - Cõi lưu đày 1 - Cõi lưu đày 2 - Cõi lưu đày 3 - Cõi mộng vô biên - Cõi nhân gian - Cõi nhân gian - Cõi riêng - Cõi về - Cõi về xa lạ - Con đường - Con đường dài nhất - Con đường ngày cuối năm - Con đường về cõi vô biên - Giấc mơ - Giấc mơ - Giấc mơ màu xanh nước biển - Giấc mơ mùa đông - Giang khách - Gió mùa đông bắc thổi đầy vườn xưa - Giờ Thánh tẩy - Giọt lệ - Giọt lệ tình duyên - Giữa vô cùng im lặng  

BUỔI SÁNG NGỦ TRÊN RỪNG
  
 https://vannghequangtri.blogspot.com/2020/11/buoi-sang-ngu-tren-rung-tho-le-van-trung.html 
https://phudoanlagi.blogspot.com/2020/11/buoi-sang-ngu-tren-rung-tho-le-van-trung.html
https://lathuybinhthuan.blogspot.com/2020/11/buoi-sang-ngu-tren-rung-tho-le-van-trung.html
  Sớm mai nằm ngủ trên rừng
Tôi nghe như đến chín tầng mây cao
Thiên nga lạc tiếng năm nào
Hay ai về giữa chiêm bao gọi mình
Lạc rồi trăm cõi u minh
Cho tôi với niềm linh hiển này.
                     Lê Văn Trung
Thơ Miền Nam Trong Thời Chiến, Tập I, Thư Ấn Quán 2007)

Rồi như con nước không ngừng chảy
Chảy một đời chưa cạn hết đời nhau
Em thì mãi tận phương người xa biệt
Ta dòng xuôi sóng mỏi vổ chân cầu

Đường vạn nẻo, sông trăm dòng xuôi ngược
Sân ga đời còn lại chiếc toa không
Ai biết được bên thềm ga mòn mỏi
Bóng một người ngồi đợi mấy thu đông

Nếu có thể một lần quay trở lại
Thì trăm năm đâu lỗi hẹn tương phùng
Em thì vẫn như hạc vàng bay mãi
Lầu trăng xưa rêu úa phủ thềm hoang

Ta ngồi đợi với năm cùng tháng tận
Vành trăng khuya cũng bạc trắng mây trời
Em đâu đó những phương người lận đận
Lòng thu xưa còn sót chút tình vui ?

Thôi đành vậy, không đành lòng ngưng chảy
Ta miệt mài chảy suốt cuộc đời ta
Rồi bất chợt một ngày kia ta thấy
Cuối phương người hun hút bóng em qua.
Lê Văn Trung
26. 02. 20

CHIỀU CUỐI NĂM UỐNG RƯỢU MỘT MÌNH
Xin rót cho đầy chiều cuối năm
Cơn say thiên cổ mộng điêu tàn
Hỡi ơi thành quách rêu phong cả
Ai ném gươm vào tim máu loang

Hãy uống cùng ta, ngày tháng lụn
Trăng em tròn khuyết chuyện trăm năm
Ta một đời mây, ồ! Tan hợp!
Ta một đời sương, ồ! Lạnh hàn!

Hãy uống cùng ta, hề! Tri âm!
Em uống cùng ta, hề! Giai nhân!
Này đây rượu chảy trường giang mộng
(Có cơn say nào mà không buồn?)

Em đã xa từ năm mươi năm
Ta bỏ đi từ trăng khuyết rằm
Gươm xưa hoen rỉ cùng xương máu
Ta ném ta vào mộng vỡ tan

Thôi đừng buồn nữa, tên hàn sĩ
Đất trời thiên cổ một cơn say
Rượu không cháy cạn nguồn ân ái
Tình của trăm năm ai rót đầy?

Thôi đừng buồn nữa, người yêu dấu
Giọt lệ em là men rượu cay
Hãy rót đầy! Sao không cạn nổi
Ta gửi về đâu giọt rượu này?
                       Lê Văn Trung

CHỐN VỀ
Rồi một hôm bên vực bờ sinh tử
Anh lắng nghe lời hát của trăng sao
Ôi cung bậc của ngàn năm thiên cổ
Như âm hao của lệ máu tuôn trào

Anh lắng nghe lời sương mây nức nở
Lời chia xa - lời trùng ngộ - phù vân
Ôi cánh cửa tồn sinh còn để mở
Anh trở về thất lạc cả tiền thân

Xin em thắp giùm đôi hàng nến đỏ
Dẫn soi đường khai mở cuộc tồn sinh
Ôi trái đất cũng vô cùng bé nhỏ
Hạt bụi nào chứng giải được vô biên?

Xin em mở hết cung lòng vi diệu
Cho hồn thơ anh lắng đọng kinh chiều
Ánh trăng nào soi hoàng hôn du tử
Và thuyền anh thôi đậu bến cô liêu.
                    Lê Văn Trung

CÕI ĐI CÕI VỀ
Đi là mở những con đường
Về là khép mộng nghìn phương rã rời
Đi là tiếp cuộc rong chơi
Về là gửi lại đất trời vô biên

Đi - Về trong cõi tình em
Là đi - về giữa triền miên cõi sầu
Đi là bắc lại nhịp cầu
Về là mấy nhịp gãy vào tai ương

Đi là tiếp cuộc vô thường
Là xơ xác mộng là tàn tạ mơ
Về là ngồi lại bên bờ
Ngắm mây phiêu lãng đợi giờ trùng lai.
                                  Lê Văn Trung

CÕI ĐỜI TA KHÔNG PHẢI NƠI NÀY
Ngày mấy bận ra vào nơi xóm chợ
Em thấy gì trên mỗi dấu chân qua
Em nghe gì trong sâu hút đời ta
Tình mặn nhạt vơi đầy cùng dâu bể

Trước nỗi đau ta vô cùng nhỏ bé
Em làm sao ôm hết phận đời mình
Hạnh phúc nào cũng rất đỗi mong manh
Càng níu giữ càng hụt tầm tay với

Càng réo gọi càng nghe lời vọng lại
Của chính mình lạc lõng giữa nhân gian
Bởi những tây phương cực lạc thiên đàng
Hỡi những thần linh đất trời giáo chủ
Vòng hệ lụy mấy ngàn năm mới đủ
Đổi lấy phút giây hoan lạc phù du
Ai khóa đời nhau kín cửa ngục tù
Cứ quanh quẩn trong vòng vây kẻ chợ

Cứ giam hãm trong mưu cầu tạm bợ
Em bước đi chao đảo giữa trời chiều
Áo bạc màu che không ấm lòng yêu
Tình mặn nhạt vơi đầy cho nhận cả

Ta cũng nguyện trải lòng cùng cây cỏ
Em bước qua ướt lạnh giọt sương mềm
Hỡi những thiên thần quỷ dữ hãy nằm yên
Cho em lại là em thuở đất trời nguyên thủy
Cho tôi cũng là tôi thuở hồng hoang bừng dậy
Để một giây một phút rất phù du
Mầu nhiệm mở tung cánh cửa ngục tù
Em đứng khóc dưới chân đồi hạnh phúc

Ta viết nốt câu thơ nghìn năm trước
Rồi ra đi chẳng luyến tiếc gì đâu
Mặc cõi nhân gian đổi sắc thay màu
Dù em vẫn ra vào nơi xóm chợ

Ta chỉ mong em khắc lòng ghi dạ
Cõi đời ta không phải ở nơi này.
Lê Văn Trung (Cát bụi phận người)

CÕI LƯU ĐÀY 1
Trời đất hoang tàn đến dửng dưng
Con chim rã cánh bay mòn mỏi
Mơ một màu xanh của đại ngàn

Nơi đây gió thốc từng đêm hạn
Lòng cháy trơ bầm như cỏ khô
Những con chó đói tru buồn thảm
Hồn ma oan bật khỏi hoang mồ

Nơi đây nắng bỏng sương như muối
Và lá cây khô chưa kịp vàng
Nơi đây lòng người như đá cuội
Nứt nẻ nằm trơ không tiếng than

Tay rỉ máu bầm bươi trong đất
Vớt từng bụm nước quánh bùn tanh
Và vật với người tranh nhau uống
Phổi bám vàng thâm bụi lưu huỳnh

Bổ từng nhát cuốc vào trong đá
Gieo hạt mầm đau lệ ứa khô
Cây chết từ khi chưa kịp mọc
Người sống như hồn ma không mồ

Nợ đất nợ trời không trả nổi
Quẩn quanh giữa địa ngục thiên đường
Người đi như bóng ma trên đất
Lưu đày ngay giữa rốn quê hương.
                               Lê Văn Trung

CÕI LƯU ĐÀY 2
(Gửi Lại Nghìn Sau)
Lũ lũ ma trơi chạy rợp đồng
Đêm khô mà trời lạnh căm căm
Ta cũng nhập đoàn quân ma đói
Lội giữa trời khuya kiếm cái ăn

Tay sục vào bùn đau gốc rạ
Như ai cào xé trái tim mình
Trời đất dửng dưng như kẻ lạ
Ta hú gọi người không nhớ tên
Rừng lá run trong gió hạ Lào
Nung cho cháy vỡ những vì sao
Ai qua Đường Chín về Lao Bảo
Thấy xác ai nằm dưới vực sâu

Thất tán cõi sơn cùng thủy tận
Đốt lòng đau soi lấy đời nhau
Chỉ thấy đá ngàn năm chảy máu
Chỉ nghe rờn rợn gió oan cừu

Đốt đuốc soi lòng nhau mòn mỏi
Nước mắt lau bầm vạt áo thô
Ta khắc thơ vào ghềnh đá lở
Gửi lại nghìn sau giọt lệ khô.
                         Lê Văn Trung


CÕI LƯU ĐÀY 3
(Nỗi Đau)
Núi xơ xác núi, đồi trơ đồi
Nước xoáy vào tim người xói lở
Nước rỉ vào tim người nỗi đau

Cành khô đợi mỏi cánh chim về
Trùng trùng vô tận đá vọng phu
Đá vọng phu hề chinh chiến lụy
Chinh chiến hề thay chốn ngục tù

Suối khô đợi mỏi cơn mưa lạ
Đá nứt bày khuôn mặt hãi hùng
Đá cũng kinh hoàng bầy thú dữ
Nhe nanh cắn xé cả linh hồn

Người chết quấn hờ manh chiếu rách
Chôn vội vàng dưới lớp cát nông
(Không biết ngày mai trong đáy mộ
Có còn tìm thấy nắm xương không?)

Mắt cũng bầm đen dòng lệ máu
Khóc nhau đành nuốt quặn niềm đau
Nằm chung mảnh ván mà câm lặng
Nghi ngờ cả cái lén nhìn nhau.

Để nhớ tháng ngày ở núi rừng Trung Việt
                            Lê Văn Trung


CÕI MỘNG CÕI VÔ BIÊN

Trăng thuở mười ba trăng hàm tiếu
Tình cũng rằm ươm tình mãn khai
Gió thổi về đâu hương ảo diệu
Mây trôi về đâu màu chiêm bao

Em hỡi mùa xưa xanh mấy độ
Mà đêm tình ái vội phai vàng
Hoa xưa từ buổi mùa trăng nở
Còn nguyên trinh tuyết nụ quỳnh lan

Khoảnh khắc trăm năm là hư ảo
Ta còn nghìn cõi mộng vô biên
Tình có vì nhau mà thắm lại
Lòng có vì nhau mà lệ nồng.
                        Lê Văn Trung


CÕI NHÂN GIAN
Ngoảnh nhìn lại anh đâm đầu bỏ chạy
Mặt trời chiều hấp hối ở sau lưng
Đôi mắt nhắm buổi mù sương có thấy
Đời trần truồng tua tủa những gai chông
                        Lê Văn Trung


CÕI NHÂN GIAN
Sông chảy về đâu? SÔNG LÃNG QUÊN
Sóng vỗ vào đâu? SÓNG BẠC TÌNH
Đá sỏi còn đau niềm ly tán
Mây trời còn xót nỗi lênh đênh

Chim dẫu xa cành thương nhớ cội
Người với người xa chẳng nhớ người
Nước cuốn theo dòng trôi cuốn mãi
Lòng xưa, tình cũ , gửi cho ai?

Lá rụng không đành thân lá mục
Vùi thây chôn dưới gốc cây già
Chôn cả niềm đau hòa trong đất
Một sớm mùa xuân cây nở hoa

Ai có nghe rền chớp biển Đông
Là khi biển nhớ gọi mưa nguồn
Sao tiếng đời ta rơi lặng lẽ
Lạc loài trong tận cõi hư không

Chẳng lẽ đời là SÔNG LÃNG QUÊN
Và sóng đời nhau SÓNG BẠC TÌNH
Ta chợt buồn hơn hồn đá sỏi
Đi hoài. Vô vọng. Cõi nhân gian!
                        Lê Văn Trung


CÕI RIÊNG
Rồi người đành tiễn tôi đi
Con đường cô quạnh tôi về một tôi
Trăm năm mấy cuộc lỡ bồi
Mỗi vàng phai mỗi ngậm ngùi mỗi riêng.
                                      Lê Văn Trung


CÕI VỀ
Thế rồi Tôi Đối diện Tôi
Tôi nghe tôi thở Tôi cười Như nhiên
Thở ra một ít ưu phiền
Hít vào một ít uyên nguyên đất trời

Cuối cùng Tôi Đối diện Tôi
Bay Từ hữu hạn Tới Ngoài vô biên
Một tôi Không ảnh Không hình
Tôi Trong tịch lặng Cõi hoang vu Về.
                        Lê Văn Trung


CÕI VỀ XA LẠ
Lạ con đường cũ, lạ bờ sông xưa
Lạ từ giọt nắng sợi mưa
Đìu hiu bóng lá rơi mờ bóng tôi
Mênh mông lạ cả đất trời
Nghe xa lạ cả chính tôi, bàng hoàng
Câu thơ chợt cũng úa vàng
Rụng buồn giữa cõi nhân gian muộn phiền

Tôi về theo nhịp đời quên
Bóng mình lạ với bóng chim bên trời.
                                Lê Văn Trung

 CON ĐƯỜNG

https://lathuybinhthuan.blogspot.com/2020/12/chum-tho-con-uong-cua-le-van-trung.html
https://phudoanlagi.blogspot.com/2020/12/chum-tho-con-uong-cua-le-van-trung.html
https://vannghequangtri.blogspot.com/2020/12/chum-tho-con-uong-cua-le-van-trung.html
Đường xa, không phải tại đường
Xa vì tình đã dặm trường mù khơi
Từ em ướt lệ vai người
Con đường hun hút đất trời quạnh hiu
Lê Văn Trung

CON ĐƯỜNG DÀI NHẤT

https://lathuybinhthuan.blogspot.com/2020/12/chum-tho-con-uong-cua-le-van-trung.html
https://phudoanlagi.blogspot.com/2020/12/chum-tho-con-uong-cua-le-van-trung.html
https://vannghequangtri.blogspot.com/2020/12/chum-tho-con-uong-cua-le-van-trung.html
Không có con đường nào dài hơn con đường ta tìm kiếm chính mình
Và cũng không có con đường nào dài hơn con đường đến với trái tim

Khi băng qua sa mạc đời tôi
Không một người dừng lại
Ảo ảnh về một giọt nước ở phía chân trời.

Khi băng qua cõi hoang vu đời tôi
Em vẫn hoài nghe phía vô cùng réo gọi
Những ước mơ hồng những khát vọng xanh

Và con đường ta qua cũng rất đổi mông mênh
Ta lầm lủi đi không hề định hướng
Ta lầm lủi đi về phương trời ảo mộng.

Cho dẫu đôi khi
Cùng trên một chuyến tàu
Mà không hề gặp mặt
Bởi mỗi người là một toa tàu khác.

Đôi khi ta cùng bơi trên một dòng sông
Mà vẫn hoài lạc bến.

Con đường ta tìm kiếm chính mình
Con đường tìm nhau
Ngàn năm là con đường dài nhất

Và ta lạc mất ta
Ta lạc mất người
Ta lạc nhau từ những nỗi đau
Lạc nhau từ những hạnh phúc nhiệm mầu
Đã bất chợt chảy qua đời ta chìm nổi.
                               Lê Văn Trung


CON ĐƯỜNG NGÀY CUỐI NĂM
https://lathuybinhthuan.blogspot.com/2020/12/chum-tho-con-uong-cua-le-van-trung.html
https://phudoanlagi.blogspot.com/2020/12/chum-tho-con-uong-cua-le-van-trung.html
https://vannghequangtri.blogspot.com/2020/12/chum-tho-con-uong-cua-le-van-trung.html
Anh đã nuôi thật nhiều ước mơ
Khi cầm điếu thuốc trên tay
Đi dưới trời tháng chạp
Trên những con đường không có kẽm gai
Và bầu trời trong như cẩm thạch
Anh thấy lòng anh cũng rộng mênh mông
Là khi em đứng bên hàng dậu thấp
Ngắt cánh hoa vừa nở sáng nay
Ôi cánh hoa chỉ một lần
Nở trắng lòng em như mây trắng
Là khi anh uống cốc cà phê
Trong quán xép bên gần ga
Ngoài bến xe
Bên cửa chợ
Là khi mẹ anh cuối xuống bên luống cải vàng
Lòng bỗng nôn nao những niềm vui lạ

Anh đã nuôi thật nhiều ước mơ
Khi đi dưới trời tháng chạp
Qua những con đường không có kẽm gai
Thong dong như một người nhàn tản
Là khi anh qua những cây cầu
Nối tình trên xóm dưới
Nước vẫn xanh chùm bông súng tím vàng
Là khi anh qua những cánh đồng
Lúa vàng thơm bông cỏ dại
Có tiếng cười vui của giọt nắng trong
Trên tà áo mới
Là khi anh về chuyến tàu thứ nhất
Với tấm lòng xanh như lá cây xanh
Lê Văn Trung (Quảng Ngãi 12.89)


CON ĐƯỜNG VỀ CÕI VÔ BIÊN
https://lathuybinhthuan.blogspot.com/2020/12/chum-tho-con-uong-cua-le-van-trung.html
https://phudoanlagi.blogspot.com/2020/12/chum-tho-con-uong-cua-le-van-trung.html
https://vannghequangtri.blogspot.com/2020/12/chum-tho-con-uong-cua-le-van-trung.html
1.
Chiều tôi gom chiếc lá vàng
Buồn tôi đốt lửa vừa tàn cơn mơ
Nghe trong sâu thẳm xa mù
Hình như có tiếng mùa thu vọng về

2.

Khói tàn theo gió lên mây
Tro tàn còn với bóng ngày đời tôi
Tôi về theo bóng chiều trôi
Chút tàn tro ấy là lời trùng lai
Không nhân ảnh, chẳng hình hài
Câu kinh vô tự đã đầy nỗi đau.

3.
Chiều tôi gom lá tình sầu
Chưa vàng ân ái đã nhàu câu thơ
Em từ vô lượng nguyên sơ
Còn nguyên một đóa quỳnh vừa ngát hương

4.
Không đành cạn chén quỳnh tương
Mà nghe máu chảy loạn cuồng chiêm bao
Bàn tay cầm lá tình sầu
Chừng nghe lửa cháy từng câu thơ buồn

5.

Xưa người là một dòng sông
Tôi bèo bọt giữa bềnh bồng ngược xuôi
Tóc người chưa rẽ đường ngôi
Mắt người chưa nhuộm một màu vàng thu
Tóc người rối cả cơn mơ
Đóa quỳnh hoa đã sững sờ! Quỳnh hoa! 

6.

Rồi một hôm, giọt lệ nhòa
Câu thơ còn đọng trên tà áo xưa
Tôi về mơ tiếp cơn mơ
Người về nở một nụ hoa diệu kỳ
Lá vàng thu vẫn còn bay
Rượu trùng lai vẫn còn say tương phùng

7.
Hỏi người còn nhớ hay không
Lòng tôi là một dòng sông giang hồ
Chảy hoài theo những cơn mơ
Chảy từ vô thủy cuối bờ vô chung
Sá gì đâu cuộc trăm năm
Sá gì đâu cõi ngàn trùng thiên thu

8.
Xin đừng hỏi: Ta về đâu ?
Hư vô là dặm trắng màu phù vân
Xin đừng hỏi: Có hay không!
Vô biên là bụi sương hồng mông mênh
Xin đừng hỏi: Tuổi cùng tên!
Chìm trong nỗi nhớ niềm quên xa mù
Còn nhau vạn cõi đời sau
Tay cầm giọt lệ nguyên màu tình xanh.

9.
Con đường dẫn đến vô biên
Là con đường của chuyện tình nhân gian
Là con đường tôi - và- em
Tình tôi là những gập ghềnh đời thơ

10.

Con đường dẫn đến hư vô
Là con đường của giấc mơ nhiệm mầu
Con đường dẫn đến nghìn sau
Hồn tôi là vạn nhịp cầu em qua

11.
Ôi con- đường- cõi- người- ta
Đi là trở lại quê nhà cố hương

12.

Xòe bàn tay: những con đường
Quanh co sinh tử, vô thường tử sinh
Ôi con đường của vô biên
Dẫn về vô cực tận miền hoang vu
Mai sau tìm lại đời nhau
Thấy trăng thiên cổ vẫn màu cổ kim
Đường về đâu? Cõi- Lãng- Quên
Ngàn năm tôi mãi đi tìm ngàn năm.

12 bis

Đường - Về! Ôi quá xa xăm
Chốn - Về! Ôi một chỗ nằm bụi tro
Tay cầm chiếc lá vàng phai
Đã nghe sợi khói bay ngoài vô biên
                             Lê Văn Trung

GIẤC MƠ
Người chẳng mùa thu mà rừng tôi vàng úa
Người chẳng mù sương mà rừng tôi lạnh đầy
Người chẳng hoàng hôn mà chập chùng nỗi nhớ
Sao người không cầm giọt nắng trên tay
Tôi
Giọt nắng phương Nam nhớ áo lụa vàng phai
Người chẳng giăng mưa
Không mịt mù gió
Mà suối rừng tôi nằm nghe lá đổ
Người chẳng là sông mà bờ tôi sóng vỗ
Người không là sóng mà thơ tôi bập bềnh
Người không về đâu!
Người chẳng về đâu!
Tôi sân ga nghìn năm nằm đợi một con tàu
Người không về đâu!
Tiếng còi hú xé lòng đêm hun hút
Người không về đâu!
Bóng con tàu là giấc mơ hiu hắt
Chạy suốt cõi vô cùng, chạy suốt cuộc tình không.
    Lê Văn Trung

Anh thức dậy lúc trời chưa kịp sáng
Và ánh trăng thượng huyền đã nằm ngủ trong mây
Anh bước vào vườn đêm như kẻ mộng du đi mãi trong giấc mơ dài
Giấc mơ về tự do của gió
Giấc mơ về lãng du của mây
Giấc mơ về khát vọng vô cùng của những dòng sông nghìn năm chảy hoài ra biển lớn

Giấc mơ về những con đường mở vào vô tận
Giấc mơ về những lâu đài có trái tim tình yêu vĩ đại
Của em
Giấc mơ về vòng tay ôm cả bầu trời xanh như màu áo người yêu dấu

Giấc mơ về đường chân trời anh đi hoài không tới
Để còn nuôi những hoài bão mặt trời
Giấc mơ về những vì sao rực sáng như đôi mắt rạng ngời
Ngày em đến hiến dâng linh hồn em thanh khiết
Giấc mơ về những loài hoa nở vào bất diệt
Nở vào cõi vô cùng thánh hiển lòng em
Anh thức giấc mặt trời chưa thức dậy
Anh đi tìm gì trong ánh sáng đục mù sương
Không phải niềm đau không phải nỗi buồn
Không suối hân hoan không nguồn hạnh phúc
Anh mộng du qua chưa hết giấc mơ anh
Để biết điều gì ở cuối ngày sau hết
Để biết ai đợi chờ anh bên bờ sông sinh diệt

Anh chỉ mơ thôi
Giấc mơ là những điều kỳ diệu anh chưa hề theo kịp
Chỉ là mơ thôi
Sao lòng anh tha thiết
Em có đứng chờ anh ở cuối giấc mơ này ?
Lê Văn Trung
29.12.2019

GIẤC MƠ MÀU XANH NƯỚC BIỂN
Về gọi hết những màu thu vàng óng
Ta dệt lời nhung lụa viết nên thơ
Về gọi hết những chiều tơ biếc mộng
Những sợi tình đan thắm suối nguồn mơ

Ôi cơn gió lãng du qua miền tuổi dại
Ta lãng du qua đời em trọn buổi xuân thì
Em xanh quá cho ta nhìn không thấy
Cho ta nhìn không thấy áo hoa bay

Em xanh quá ươm màu xanh của biển
Sóng tình ru dìu dặt giấc mơ trầm
Em xanh quá ta mơ hoài không đến
Ta mơ hoài màu - áo - mộng - giai – nhân

Về gọi hết những màu thu huyền thoại
Những lời thu vàng thắm cả chiêm bao
Ta sẽ vẽ lên môi tình mời gọi
Linh hồn thơ đẫm hương mật ngọt ngào

Về đây nhé; cho áo người xanh mãi
Cho tình người xanh suốt cõi trăm năm
Cho lệ người rơi như từng nốt nhạc
Trong hồn ta trầm lặng tiếng dương cầm.
    Lê Văn Trung


GIẤC MƠ MÙA ĐÔNG
Có tiếng chim bay động cuối vườn
Tưởng người về chạm gió mùa đông
Tưởng trăng xưa ngủ chìm trong lá
Tưởng lá run vì những giọt sương

Hãy lắng nghe hơi thở đất trời
Thơm như màu mật đã nồng môi
Thơm như hương lúa thì con gái
Và đóa quỳnh thơm lụa trắng ngời

Tôi đặt tim mình lên mặt đất
Nghe bàn chân của vạn mùa thu
Và tiếng em cười như tiếng hát
Ngọt ngào như tiếng gọi tình nhau
Tôi đặt tim mình lên trái tim
Cho từng sợi máu cũng rung lên
Cho nghe tê buốt từng hơi thở
Cho tình vời vợi đến vô biên

Hình như có tiếng chim vườn cũ
Vỗ cánh bay từ trong giấc mơ
Tưởng áo vàng hoa em từ độ
Bay về nhuộm thắm những câu thơ.
                          Lê Văn Trung

GIANG KHÁCH
Trăm năm chưa cạn vài chung rượu
Mà ngả nghiêng say cả đất trời
Ta về bước hụt vào cơn mộng
Mộng đảo điên từ men đắng môi

Này ta giang khách, thuyền không bến
Này em kiều nữ, sóng Tầm Dương
Rót mãi về đâu hồ lệ cạn
Uống mãi ngàn năm rượu vẫn tràn

Này ta giang khách, hề ly khách
Này em kiều nữ, hề giai nhân
Xin cạn này đây ly tuyệt tửu
Hãy uống tình ta, rồi lãng quên

Gom cả thiên thu vào trong mắt
Cho lệ ngàn năm tràn câu thơ
Gom cả đất trời vào chung rượu
Ta uống mà say đến dại khờ

Làm kẻ dại khờ, kẻ mê muội
Ai say? Ai tĩnh? Rồi về đâu?
Trăm năm chưa cạn vài chung rượu
Lòng đã say mù cuộc biển dâu.
                       Lê Văn Trung


GIÓ MÙA ĐÔNG BẮC 
THỔI ĐẦY VƯỜN XƯA
Hoang vu tôi với bóng chiều
Em về đâu giữa cõi hiu quạnh này
Vườn tôi hoa khế rụng đầy
Hoa rơi tím cả màu mây phương người

Gió mùa Đông Bắc gió ơi
Gió vào tôi, gió rối bời cơn mơ
Trời không mưa!
Trời mưa chưa!
Mà sao ướt cả câu thơ hỡi người

Gió mùa Đông Bắc gió ơi
Gió vào ai, gió rã rời chiêm bao
Thôi đừng ru cuộc tình đau
Vết thương mùa cũ đã màu rong rêu

Gió mùa Đông Bắc chiều nay
Thổi về đâu mà lạnh đầy vườn xưa
Áo người có ướt trong mưa
Mà tôi ướt cả giấc mơ ảo huyền

Hoang vu tôi bãi bờ quên
Cầm câu thơ thả vào mênh mông chiều.
                              Lê Văn Trung


GIỜ THÁNH TẨY
Ngày mai anh về hát trên rừng xanh
Có các em thổi tù và qua lũng thấp.
Có các em lùa mây trắng làm hoa
Anh về đứng trên mỏm đá này
Tay các em là rừng
Tóc các em là cỏ
Hãy nghe anh hát – tên ca sĩ cuồng điên
Hát nghêu ngao như một người du mục
Hãy thắp giùm anh những vì sao
Khi gió đã băng qua triền núi biếc
Khi thiên nhiên đã phủ kín hồn anh
Ôi các em
Hãy đứng vòng quanh anh
Tung hoa lên trong giờ thánh lễ
Anh sẽ tặng các em những vòng kim cương
Làm bằng thơ tinh huyết

Ngày mai anh sẽ về hát trên rừng xanh
Có các em thổi tù và buồn bã
Khi chuyến tàu đầu ngày băng qua đồng cỏ
Xin gửi đi những hệ lụy đời anh
Và gửi đi những phiền muộn của các em
Hãy rửa sạch những hạt bụi trên bàn chân cẩm thạch
Những dư ảo trên đôi mắt sao ngời
Để chúng ta được thánh tẩy
Đợi giờ phục sinh

Ngày mai anh về hát trên rừng xanh
Có các em nắm tay nhau khiêu vũ
Các em khiêu vũ trên hồn anh
Anh hát nghêu ngao những bài du mục
Các em hãy tung hoa trong giờ thánh lễ
Các em tung hoa lên hồn anh
Ôi các em
Tâm hồn anh là một chùm hoa trắng
Hãy khiêu vũ nữa đi
Hãy hát lên nữa đi
Các em thấy không anh đứng trên mỏm đá này
Đôi tay dang ra trong lời thuyết giáo
Anh sẽ hát với các em
Những bài ngợi ca thiên nhiên
Ngợi ca các em
Những thiên thần bé nhỏ
Có trái tim bằng mây
Và tâm hồn bằng gió
Lòng các em là bầu trời nguyệt bạch
Tay các em là suối ngọc tuyền

Ngày mai anh về hát trên rừng xanh
Có các em thổi tù và qua lũng thấp
Khi chuyến tàu đầu ngày băng qua đồng cỏ
Xin gửi đi những hệ lụy đời anh
Và gửi đi những muộn phiền đời em
Chúng ta sắp đến giờ thánh tẩy.
                         Lê Văn Trung


GIỌT LỆ
Giọt rượu nào đọng lại
Trong ly đời lạnh căm
Nằm buồn như giọt lệ
Khóc duyên tình trăm năm

Không đành tâm uống cạn
Không đành tâm rót đầy
Men phai màu quên lãng
Hương xưa còn ngất ngây

Không đành tâm uống cạn
Rượu cháy bỏng vành môi
Ta đem tình vô tận
Gửi vào tim đất trời

Không đành tâm uống cạn
Giọt lệ tình phai phôi.
    Lê Văn Trung


GIỌT LỆ TÌNH DUYÊN

Năm mươi năm không hẹn hò
Không thương nhớ chẳng đợi chờ gì nhau
Đất trời tàn cuộc bể dâu
Mà sao tình vẫn một màu tang thương

Năm mươi năm chuyện tình buồn
Có người ngồi giữa mù sương đất trời
Uống sương thay lệ của người
Lệ tan vào máu, lệ vùi trong tim

Trời ơi giọt lệ tình duyên
Chảy về đâu giữa mông mênh bụi hồng?!
                              Lê Văn Trung

GIỮA VÔ CÙNG IM LẶNG
*https://phudoanlagi.blogspot.com/2019/07/mua-voi-giua-vo-cung-im-lang-tho-le-van.html

Sao em không hát ru đêm ngủ
Sao em không vòng tay qua chiều
Tôi đi ngàn dặm tàn hơi thở
Đi hoài chưa hết cõi tịch liêu
Sao em không nói? Sao im lặng?
Giọt lệ hoàng hôn đã vỡ rồi
Tôi như mây buồn qua sông vắng
Thấy bóng mình trôi theo nước trôi
Sao không là rượu, là men cay
Không rót về tôi giọt tình hoài
Tôi như ly buồn khua lốc cốc
Tôi như chiều vỡ lệ tàn phai
Sao không đốt lòng nhen đốm lửa
Đêm mười phương lạnh một phương này
Gió réo vào đêm như lệ ứa
Tôi réo vào đêm tàn men say
Sao không là mưa không là sương
Trăm năm là giọt lệ tình buồn
Cho trăng xưa tiếc màu thu cũ
Hiu hắt "buồn như một bến sông"
                            Lê Văn Trung



No comments:

Post a Comment

Trang Văn Nghệ Quảng Trị 19

Buồn nghe tiếng gọi hai đầu tử sinh -   Chiều - Chiều buông - Dặm trường - Dòng sông cũ - Đưa tiễn một mùa thu - Em chảy về đâu -   chiều th...