PHỐ XƯA
https://www.nguoi-viet.com/vuon-tho-nguoi-viet/pho-xua-tho-le-van-trung/
Có kẻ đêm nay về ngang phố
Nhớ từng chiếc lá rơi bên đường
Nhớ lời ru lặng buồn trong gió
Nhớ áo quỳnh hương nhuộm bóng trăng
Nhớ từng chiếc lá rơi bên đường
Nhớ lời ru lặng buồn trong gió
Nhớ áo quỳnh hương nhuộm bóng trăng
Có kẻ đêm nay ngồi giữa phố
Quán lạnh đèn vàng mưa hắt hiu
Nhìn giọt café rơi rất chậm
Rơi hoài cho kín một niềm đau
Quán lạnh đèn vàng mưa hắt hiu
Nhìn giọt café rơi rất chậm
Rơi hoài cho kín một niềm đau
Rơi mãi chưa tròn lời hẹn ước
Lòng còn soi quạnh bóng trăng khuya
Lòng còn lạnh suốt mùa sương cũ
Còn mãi hoang mang một nẻo về
Lòng còn soi quạnh bóng trăng khuya
Lòng còn lạnh suốt mùa sương cũ
Còn mãi hoang mang một nẻo về
Phố bỗng không quen, người cũng lạ
Đường hút mù xa, tình cũng xa
Hình như có chuyến tàu qua phố
Vô tình bỏ lại một sân ga.
Lê Văn Trung
Đường hút mù xa, tình cũng xa
Hình như có chuyến tàu qua phố
Vô tình bỏ lại một sân ga.
Lê Văn Trung
THÀ NHƯ MÂY TRẮNG BAY
https://www.nguoi-viet.com/vuon-tho-nguoi-viet/mot-bai-tho-cu-nha-tho-le-van-trung/?fbclid=IwAR3kGaBpCNePyqoV17TEeoKrmS4-wQJHgOU3_mHHhpO_W93JtMgxp8PxtbU
Cho ta ghé tạm nơi nào đó
Hiên quán ven đường gió hắt hiu
Này cô chủ quán giùm ta với
Lau hộ cho ta lệ của chiều
Hiên quán ven đường gió hắt hiu
Này cô chủ quán giùm ta với
Lau hộ cho ta lệ của chiều
Thời thế nhiễu nhương anh hùng tận
Tàn phai hương sắc thiếu giai nhân
Thôi hãy vì nhau mà uống cạn
Ly rượu nhân gian đã vỡ tràn
Tàn phai hương sắc thiếu giai nhân
Thôi hãy vì nhau mà uống cạn
Ly rượu nhân gian đã vỡ tràn
Cho ta ngồi tạm dăm ba phút
Rồi đi như chiếc lá bay vèo
Ta tan vào tận miền quên lãng
Ta mục như đời một kiếp rêu
Rồi đi như chiếc lá bay vèo
Ta tan vào tận miền quên lãng
Ta mục như đời một kiếp rêu
Cho ta mời tạm vài chung rượu
Rượu cất chưng từ nỗi bể dâu
Xin cùng ta uống cho say khướt
Dù kẻ đầu xanh kẻ bạc đầu
Rượu cất chưng từ nỗi bể dâu
Xin cùng ta uống cho say khướt
Dù kẻ đầu xanh kẻ bạc đầu
Thôi ta đi, như vô tình ghé
Quên lãng đất trời, quên lãng nhau
Ta như mây trắng chiều phiêu lãng
Ta đi? Nào biết giạt về đâu.
Quên lãng đất trời, quên lãng nhau
Ta như mây trắng chiều phiêu lãng
Ta đi? Nào biết giạt về đâu.
Lê Văn Trung
VỀ PHÍA NGÀY ĐANG XUỐNG
https://www.nguoi-viet.com/vuon-tho-nguoi-viet/ve-phia-ngay-dang-xuong-tho-le-van-trung/
Tôi đang đi về phía ngày đang xuống
Bên đồi Tây vàng rụng lá hoàng hôn
Mà hoài nhớ một phương tình viễn mộng
Ráng chiều phai níu hụt bóng mây hồng
Bên đồi Tây vàng rụng lá hoàng hôn
Mà hoài nhớ một phương tình viễn mộng
Ráng chiều phai níu hụt bóng mây hồng
Tôi ngồi lại bên một dòng khe nhỏ
Lòng hỏi thầm nước sẽ chảy về đâu
Tôi và nước có bao giờ quay lại
Phút nguyên sơ nơi nguồn cội ban đầu
Lòng hỏi thầm nước sẽ chảy về đâu
Tôi và nước có bao giờ quay lại
Phút nguyên sơ nơi nguồn cội ban đầu
Ngày đang xuống
Ngày tiếp ngày đang xuống
Tôi vàng phai
Trùng điệp nỗi vàng phai
Gió thổi mãi, mây chập chùng muôn hướng
Tôi chập chùng theo những phiến mây bay
Ngày tiếp ngày đang xuống
Tôi vàng phai
Trùng điệp nỗi vàng phai
Gió thổi mãi, mây chập chùng muôn hướng
Tôi chập chùng theo những phiến mây bay
Ngày đã bạc
Sương đời tôi trắng
xóa
Về neo thuyền ngồi đợi bến hoàng hôn
Sông đời nhau đã lạc mù mấy ngã
Phương tình xa tròn khuyết mấy thu đông
Lê Văn Trung
Sương đời tôi trắng
xóa
Về neo thuyền ngồi đợi bến hoàng hôn
Sông đời nhau đã lạc mù mấy ngã
Phương tình xa tròn khuyết mấy thu đông
Lê Văn Trung
No comments:
Post a Comment