Ai đem cái lạnh nghìn năm cũ - Buồn vui tôi chảy qua lòng nhân gian - Câu chuyện tình yêu - Còn giữa tàn phai - Ga chiều - Lữ khách - Nắng cuối mùa - Người đi - Nhan sắc hoàng hôn - Nỗi buồn mùa đông - Phố mùa đông - Sinh nhật giấc mơ - Thánh lễ mùa xuân - Thi sĩ và hoa hồng - Thơ và tôi - Tôi là người khách trọ của trăm năm - Tôi xin gửi trái tim mình - U hoài
AI ĐEM CÁI LẠNH NGHÌN
NĂM CŨ
https://www.facebook.com/groups/395853348109312/posts/663482438013067/
Ai đem cái lạnh nghìn năm cũ
Về ướp trong màu của nhớ nhung
Cho mắt hoang đường thêm diệu vợi
Cho tóc hoàng hôn chùng trong sương
Ai mang khăn ấm mềm vai nhỏ
Tôi nghe lụa chảy ngực trầm hương
Nỗi lạnh như lời chưa dám ngỏ
Thì thầm theo gió tự muôn phương
Tôi thắp thơ hồng trăm ngọn nến
Tôi nhuốm hồn tôi ngọn lửa nồng
Ai đem cái lạnh từ xa vắng
Về ru se sắt một mùa đông
Em về hong lại lòng năm cũ
Bàn tay năm ngón chạm vào thơ
Hơ lấy tình xưa niềm ấm lạnh
Cho nồng giọt lệ ướt cơn mơ
Hong lấy đời nhau ngày trở gió
Ôm ghì giấc mộng của trăm năm
Tôi thấy tình reo trong nhịp thở
Hoa nở từ trong nguồn ái ân.
Lê Văn Trung
https://www.facebook.com/groups/395853348109312/posts/663482438013067/
Ai đem cái lạnh nghìn năm cũ
Về ướp trong màu của nhớ nhung
Cho mắt hoang đường thêm diệu vợi
Cho tóc hoàng hôn chùng trong sương
Ai mang khăn ấm mềm vai nhỏ
Tôi nghe lụa chảy ngực trầm hương
Nỗi lạnh như lời chưa dám ngỏ
Thì thầm theo gió tự muôn phương
Tôi thắp thơ hồng trăm ngọn nến
Tôi nhuốm hồn tôi ngọn lửa nồng
Ai đem cái lạnh từ xa vắng
Về ru se sắt một mùa đông
Em về hong lại lòng năm cũ
Bàn tay năm ngón chạm vào thơ
Hơ lấy tình xưa niềm ấm lạnh
Cho nồng giọt lệ ướt cơn mơ
Hong lấy đời nhau ngày trở gió
Ôm ghì giấc mộng của trăm năm
Tôi thấy tình reo trong nhịp thở
Hoa nở từ trong nguồn ái ân.
Lê Văn Trung
BUỒN VUI TÔI CHẢY QUA LÒNG NHÂN GIAN
https://www.facebook.com/permalink.php?story_fbid=1126757367863912&id=100015889776844
Tôi xin làm một dòng sông
Buồn vui tôi chảy qua lòng nhân gian
Trái tim tôi trải lụa vàng
Bước chân tình rất nhẹ nhàng lên thơ
Buồn vui tôi chảy qua lòng nhân gian
Trái tim tôi trải lụa vàng
Bước chân tình rất nhẹ nhàng lên thơ
Tôi xin làm một con đò
Đưa người qua bến đợi chờ trăm năm
Tôi xin làm một vành trăng
Sáng mênh mang cõi tình em với đời
Đưa người qua bến đợi chờ trăm năm
Tôi xin làm một vành trăng
Sáng mênh mang cõi tình em với đời
Tôi là tôi. Chỉ thế thôi!
Trải lòng ra với đất trời, Hồn nhiên
Trải lòng ra với đất trời, Hồn nhiên
Rồi một hôm Người qua sông
Bỏ quên câu hát Đau lòng bờ tôi
Bỏ quên câu hát Đau lòng bờ tôi
Sóng xô. Ai lỡ? Ai bồi?
Vẫn tôi với một dòng trôi Một dòng
Vẫn tôi Chỉ một dòng sông
Buồn vui Tôi chảy qua lòng nhân gian.
Buồn vui Tôi chảy qua lòng nhân gian.
Lê Văn Trung
CÂU CHUYỆN TÌNH YÊU
https://www.facebook.com/groups/395853348109312/posts/667458374282140/
Câu chuyện tình yêu là chuyện của dòng sông
Lời tình tự chảy mềm như lụa
Chảy thao thiết qua những bình nguyên xanh ngát
Như lòng em chảy biếc một màu thu
Như tiếng hát em vời vợi giữa cơn mơ
Câu chuyện tình yêu là câu chuyện kể bằng thơ
Như thần thoại, như ảo huyền cổ tích
Câu chuyện tình yêu là câu chuyện kể bằng nước mắt
Có nỗi hân hoan có nỗi muộn phiền
Có nỗi nhớ nhung xao xác bập bềnh
Câu chuyện tình yêu là chuyện của những con đường
Nhuộm vàng thắm áo chiều xưa lụa mỏng
Là câu chuyện của gió của mưa của vòng tay ảo mộng
Của tóc nhung huyền của mắt sương phai
Của rưng rưng từng ngón nhỏ bàn tay
Cầm chiếc lá thả bay về xa thẳm
Cầm nỗi nhớ thả bay mùa nguyệt lặn
Cầm câu thơ thơm ngát thịt da người
Ôi những con đường chạy suốt hồn tôi
Còn in mãi dấu chân tình rêu biếc
Tôi trải thơ mình như cỏ thơm như rượu nồng như cơn mơ diễm tuyệt
Tôi trải hồn tôi lên nỗi nhớ hoang đường
Tôi trải chiều tôi xanh ngát những hoàng hôn
Trời đất dâng hoa đẹp mùa hôn phối
Tôi sẽ về theo con đường của câu chuyện tình diệu vợi
Câu chuyện tình yêu là chuyện của những giấc mơ.
Lê Văn Trung
https://www.facebook.com/groups/395853348109312/posts/667458374282140/
Câu chuyện tình yêu là chuyện của dòng sông
Lời tình tự chảy mềm như lụa
Chảy thao thiết qua những bình nguyên xanh ngát
Như lòng em chảy biếc một màu thu
Như tiếng hát em vời vợi giữa cơn mơ
Như thần thoại, như ảo huyền cổ tích
Câu chuyện tình yêu là câu chuyện kể bằng nước mắt
Có nỗi hân hoan có nỗi muộn phiền
Có nỗi nhớ nhung xao xác bập bềnh
Nhuộm vàng thắm áo chiều xưa lụa mỏng
Là câu chuyện của gió của mưa của vòng tay ảo mộng
Của tóc nhung huyền của mắt sương phai
Của rưng rưng từng ngón nhỏ bàn tay
Cầm chiếc lá thả bay về xa thẳm
Cầm nỗi nhớ thả bay mùa nguyệt lặn
Cầm câu thơ thơm ngát thịt da người
Ôi những con đường chạy suốt hồn tôi
Còn in mãi dấu chân tình rêu biếc
Tôi trải thơ mình như cỏ thơm như rượu nồng như cơn mơ diễm tuyệt
Tôi trải hồn tôi lên nỗi nhớ hoang đường
Tôi trải chiều tôi xanh ngát những hoàng hôn
Trời đất dâng hoa đẹp mùa hôn phối
Câu chuyện tình yêu là chuyện của những giấc mơ.
Lê Văn Trung
CÒN GIỮA TÀN PHAI
https://www.facebook.com/groups/395853348109312/posts/657527391941905/
Ngày đã tận năm đã cùng em ạ
Xót xa gì hương phấn buổi tàn đông
Và thơ ta như một dòng sông cạn
Với linh hồn đá sỏi cũng tan hoang
Em thấy chăng cõi phù vân thiên cổ
Vẫn phiêu bồng kiếp kiếp giữa bao la
Em nghe chăng gió phù sinh réo gọi
Vẫn dội vào sâu thẳm trái tim ta
Em là gió thổi qua đời phiền muộn
Em là mây tan giữa bến sông chiều
Xin ngồi lại một lần trên bãi cạn
Nghe triều ta lên xuống quá đìu hiu
Ta rụng giữa tình em từng chiếc lá
Lá chưa vàng, lá quặn úa tình xanh
Em chảy giữa hồn ta từng dòng lệ
Lệ chưa phai, lệ khóc mộng không thành
Con đường mở và con đường chợt khép
Mà sông ơi khao khát chảy vô cùng
Chuyến tàu muộn là chuyến tàu đẹp nhất
Để tình buồn ngồi đợi giữa mênh mông.
Lê Văn Trung
GA CHIỀU
https://www.facebook.com/groups/395853348109312/posts/651098682584776/
Một mình ta giữa sân ga
Nhớ con tàu cũ đã nhòa trong sương
Buồn không? Không phải nỗi buồn
Mà sao giọt lệ xưa còn rơi theo
Mình ta giữa sân ga chiều
Nhớ? Không phải nhớ mà hiu hắt về
Chờ? Chẳng biết chờ ai
Mà sao gió réo sầu đầy sân ga
Rồi thôi cũng chỉ mình ta
Tay cầm nỗi nhớ. Người xa. Vạn trùng.
Lê Văn Trung
LỮ KHÁCH
https://www.facebook.com/groups/395853348109312/posts/654662998895011/
Ta ngồi đợi, như một người lữ khách
Quán bên đường hiu hắt buổi sầu đông
Người năm cũ đã nghìn trùng xa biệt
Ta đợi gì giữa sương giá mênh mông
Quán cũng vắng, trống huơ lòng thiếu phụ
Rót giùm ta chén rượu tháng năm thừa
Ôi đôi mắt của khung trời viễn xứ
Có còn không giọt lệ buổi sầu xưa
Quán cũng vắng, mỏng manh làn gió mỏng
Áo buồn che không nổi những tàn phai
Ta lữ khách tã tơi hồn bão động
Tan vào đâu những biển rộng sông dài
Ta ngồi đợi
Ta
Một người khách lạ
Quán khuya buồn
Em
Bấc cạn dầu hao
Cho ta gửi vào lòng đêm rời rã
Câu thơ buồn chìm tận cõi chiêm bao.
Lê Văn Trung
NẮNG CUỐI MÙA
https://www.facebook.com/groups/395853348109312/posts/652813949079916/
Tôi hối hả chạy theo màu nắng úa
Nắng cuối mùa vàng nhuộm bóng hoàng hôn
Nắng của thu xa, nắng của phai tàn
Ôi giọt nắng hay lệ người lạnh giá
Tôi chạy mãi chạy hoài trong hối hả
Trong điêu tàn trong rời rã chiêm bao
Ôi giọt nắng của sương mùa xa vắng
Của nỗi niềm nghìn dặm cách xa nhau
Giọt nắng buồn phai trên áo lụa nhàu
Nắng cuống quýt trong vòng tay tội lỗi
Nắng hấp hối trong gió lùa tóc rối
Buổi em về nắng nhuộm mắt hoàng hôn
Tôi hối hả chạy theo giọt nắng tình buồn
Ôi nắng nhuộm câu thơ chiều tím thẫm
Tôi hối hả, con đường tình lận đận
Giọt nắng buồn như lệ úa trên môi
Giọt nắng thu xa vừa rụng cuối phương người.
Lê Văn Trung
https://www.facebook.com/groups/395853348109312/posts/657527391941905/
Ngày đã tận năm đã cùng em ạ
Xót xa gì hương phấn buổi tàn đông
Và thơ ta như một dòng sông cạn
Với linh hồn đá sỏi cũng tan hoang
Em thấy chăng cõi phù vân thiên cổ
Vẫn phiêu bồng kiếp kiếp giữa bao la
Em nghe chăng gió phù sinh réo gọi
Vẫn dội vào sâu thẳm trái tim ta
Em là gió thổi qua đời phiền muộn
Em là mây tan giữa bến sông chiều
Xin ngồi lại một lần trên bãi cạn
Nghe triều ta lên xuống quá đìu hiu
Ta rụng giữa tình em từng chiếc lá
Lá chưa vàng, lá quặn úa tình xanh
Em chảy giữa hồn ta từng dòng lệ
Lệ chưa phai, lệ khóc mộng không thành
Con đường mở và con đường chợt khép
Mà sông ơi khao khát chảy vô cùng
Chuyến tàu muộn là chuyến tàu đẹp nhất
Để tình buồn ngồi đợi giữa mênh mông.
Lê Văn Trung
https://www.facebook.com/groups/395853348109312/posts/651098682584776/
Một mình ta giữa sân ga
Nhớ con tàu cũ đã nhòa trong sương
Buồn không? Không phải nỗi buồn
Mà sao giọt lệ xưa còn rơi theo
Mình ta giữa sân ga chiều
Nhớ? Không phải nhớ mà hiu hắt về
Chờ? Chẳng biết chờ ai
Mà sao gió réo sầu đầy sân ga
Rồi thôi cũng chỉ mình ta
Tay cầm nỗi nhớ. Người xa. Vạn trùng.
Lê Văn Trung
https://www.facebook.com/groups/395853348109312/posts/654662998895011/
Ta ngồi đợi, như một người lữ khách
Quán bên đường hiu hắt buổi sầu đông
Người năm cũ đã nghìn trùng xa biệt
Ta đợi gì giữa sương giá mênh mông
Quán cũng vắng, trống huơ lòng thiếu phụ
Rót giùm ta chén rượu tháng năm thừa
Ôi đôi mắt của khung trời viễn xứ
Có còn không giọt lệ buổi sầu xưa
Quán cũng vắng, mỏng manh làn gió mỏng
Áo buồn che không nổi những tàn phai
Ta lữ khách tã tơi hồn bão động
Tan vào đâu những biển rộng sông dài
Ta ngồi đợi
Ta
Một người khách lạ
Quán khuya buồn
Em
Bấc cạn dầu hao
Cho ta gửi vào lòng đêm rời rã
Câu thơ buồn chìm tận cõi chiêm bao.
Lê Văn Trung
https://www.facebook.com/groups/395853348109312/posts/652813949079916/
Tôi hối hả chạy theo màu nắng úa
Nắng cuối mùa vàng nhuộm bóng hoàng hôn
Nắng của thu xa, nắng của phai tàn
Ôi giọt nắng hay lệ người lạnh giá
Tôi chạy mãi chạy hoài trong hối hả
Trong điêu tàn trong rời rã chiêm bao
Ôi giọt nắng của sương mùa xa vắng
Của nỗi niềm nghìn dặm cách xa nhau
Giọt nắng buồn phai trên áo lụa nhàu
Nắng cuống quýt trong vòng tay tội lỗi
Nắng hấp hối trong gió lùa tóc rối
Buổi em về nắng nhuộm mắt hoàng hôn
Tôi hối hả chạy theo giọt nắng tình buồn
Ôi nắng nhuộm câu thơ chiều tím thẫm
Tôi hối hả, con đường tình lận đận
Giọt nắng buồn như lệ úa trên môi
Giọt nắng thu xa vừa rụng cuối phương người.
Lê Văn Trung
Người Đi
https://www.facebook.com/groups/395853348109312/posts/661008374927140/
Mai người đi trên những toa tàu
Có đầu tàu nhả khói lên cao
Mỏng manh như một bàn tay ảo
Đã vẫy chào nhau tự kiếp nào
Mai người đi đường xa chập chùng
Nắng mai chìm lạnh trong sương giăng
Có phiến mây chiều trôi rất thấp
Có gió vương trên sợi tóc buồn
Mai người đi lũng thấp đồi cao
Suối tiễn người suối chảy nôn nao
Có thấy hồn tôi như đá cuội
Nằm quá đìu hiu dưới vực sầu
Mai tàu đi, tàu đi rất xa
Có bao giờ nhớ một sân ga
Tôi thắp hoàng hôn chờ đợi mãi
Đóm lửa tình duyên cũng nhạt nhòa.
Lê Văn Trung
https://www.facebook.com/groups/395853348109312/posts/661008374927140/
Mai người đi trên những toa tàu
Có đầu tàu nhả khói lên cao
Mỏng manh như một bàn tay ảo
Đã vẫy chào nhau tự kiếp nào
Nắng mai chìm lạnh trong sương giăng
Có phiến mây chiều trôi rất thấp
Có gió vương trên sợi tóc buồn
Suối tiễn người suối chảy nôn nao
Có thấy hồn tôi như đá cuội
Nằm quá đìu hiu dưới vực sầu
Có bao giờ nhớ một sân ga
Tôi thắp hoàng hôn chờ đợi mãi
Đóm lửa tình duyên cũng nhạt nhòa.
Lê Văn Trung
NHAN SẮC HOÀNG HÔN
https://www.facebook.com/permalink.php?story_fbid=1127423474463968&id=100015889776844
Em nghe chăng gió chiều đông vần vũ
Bên hiên đời vàng rụng những mùa xưa
Ai nhuộm trắng cõi lòng em thiếu phụ
Mà sương phai bạc úa nỗi mong chờ
Bên hiên đời vàng rụng những mùa xưa
Ai nhuộm trắng cõi lòng em thiếu phụ
Mà sương phai bạc úa nỗi mong chờ
Tôi thầm đếm từng hạt sương trên cỏ
Thấy bóng mình tan giữa bóng mây trôi
Thấy lòng mình như ngày đông trở gió
Lạnh căm căm lạnh suốt cõi con người
Thấy bóng mình tan giữa bóng mây trôi
Thấy lòng mình như ngày đông trở gió
Lạnh căm căm lạnh suốt cõi con người
Em nghe chăng tiếng chim chiều lẻ bạn
Soải lòng theo đôi cánh mỏi xa mù
Ai nhuốm lửa hoàng hôn tìm hơi ấm
Trong ngậm ngùi rêu mục những câu thơ
Soải lòng theo đôi cánh mỏi xa mù
Ai nhuốm lửa hoàng hôn tìm hơi ấm
Trong ngậm ngùi rêu mục những câu thơ
Tôi vẽ nốt linh hồn tôi chiếc lá
Màu vàng phai
Vàng nhuộm
Áo em vàng
Em trở lại như một người khách lạ
Cúi nhặt giùm chiếc lá đẫm hơi sương
Màu vàng phai
Vàng nhuộm
Áo em vàng
Em trở lại như một người khách lạ
Cúi nhặt giùm chiếc lá đẫm hơi sương
Em có nghe âm hao lời hẹn cũ
Mà chiều nay vần vũ gió đông hàn
Xin tô lại phấn son hồn thiếu phụ
Cho tình nhau nhan sắc buổi hoàng hôn.
Mà chiều nay vần vũ gió đông hàn
Xin tô lại phấn son hồn thiếu phụ
Cho tình nhau nhan sắc buổi hoàng hôn.
Lê Văn Trung
16. 12. 19
16. 12. 19
Rồi gió mùa thu cũng lạnh vàng
Sương đã mờ giăng buổi chớm đông
Người quàng khăn lạnh quanh câu hát
Vạt nắng buồn như dòng lệ tàn
Từng con nước chảy quạnh qua lòng
Lá mùa xưa rụng vào thương nhớ
Rêu úa thềm mơ từng dấu chân
Mai người về tay vịn cành sương
Tay đan sợi tóc vào quên lãng
Tay níu hoàng hôn chạm nỗi buồn.
Lê Văn Trung
https://www.facebook.com/groups/395853348109312/posts/652165232478121/
Tôi về qua phố mùa đông
Bơ vơ lạc giữa chập chùng nhớ quên
Chiều nghiêng xuống sợi mưa mềm
Nhớ bờ vai, mắt đen huyền ướt mi
Nhớ dòng sông ở bên này
Mà nghe sóng vỗ u hoài bờ kia
Nhớ con đường buổi em đi
Nhớ hàng cây buổi em về tóc bay
Nhớ từng ngón nhỏ bàn tay
Cầm câu thơ thả bay hòai trong mơ
Nhớ hay quên, phút dại khờ
Nụ hôn chín mọng đôi bờ môi ngoan
Tôi về qua phố mùa đông
Nỗi quên
Niềm nhớ
Vô cùng
Nhớ
Quên.
Lê Văn Trung
https://www.facebook.com/groups/395853348109312?multi_permalinks=662188111475833&hoisted_section_header_type=recently_seen
Tôi thắp tình tôi trăm ngọn nến
Em về sinh nhựt giấc mơ tôi
Giấc mơ từ buổi chưa hò hẹn
Từ buổi em là mơ, thế thôi
Em về sinh nhựt giấc mơ tôi
Giấc mơ từ buổi chưa hò hẹn
Từ buổi em là mơ, thế thôi
Từ buổi sân trường không có nắng
Mà áo vàng phai gió nguyệt vàng
Từ buổi tóc cài nơ lụa trắng
Và mây tôi chìm trong sương giăng
Mà áo vàng phai gió nguyệt vàng
Từ buổi tóc cài nơ lụa trắng
Và mây tôi chìm trong sương giăng
Em về sinh nhựt giấc mơ tôi
Xin thắp cho thơ giọt lệ ngời
Và rót vào thơ dòng diệu ngữ
Thơm lời ngà ngọc nở trên môi
Xin thắp cho thơ giọt lệ ngời
Và rót vào thơ dòng diệu ngữ
Thơm lời ngà ngọc nở trên môi
Em trắng trong thơ một đóa quỳnh
Hương mùa xưa ướp rượu nồng men
Em giăng lời hát vàng nhung lụa
Và thắp lên trăm ngọn nến tình.
Hương mùa xưa ướp rượu nồng men
Em giăng lời hát vàng nhung lụa
Và thắp lên trăm ngọn nến tình.
Lê Văn Trung
Thánh Lễ Mùa Xuân
https://www.facebook.com/groups/395853348109312/posts/668681654159812/
Trên vầng trán em mùa xuân mới mọc
Ta nằm mơ màu cờ hòa bình
Và em mở đôi cánh cửa thiên nhiên
Bằng hai tay Tự Do
Em có trái tim biết yêu đồng lúa
Có tấm lòng biết ngợi ca rừng xanh
Ôi chim bồ câu trắng
Bay qua lòng anh
Ngày mai chúng ta đi về phía mặt trời
Bằng chuyến tàu Độc Lập
Băng trên những xích xiềng nô lệ
Giẫm chân lên hận thù
Hãy dứt bỏ quá khứ
Biển cả đang đón chờ chúng ta
Rừng xanh đang vẫy chào chúng ta
Có hàng vạn người tung hô Hòa Bình
Có hàng vạn người ngợi ca Tự Do
Em có nghe thiên nhiên đang trổi dậy
Và chim và thỏ và giun dế
Và cỏ xanh và chồi non
Ngày Đông Phương ngày ánh sáng
Đêm Đông Phương đêm nhiệm mầu
Anh đang cứa trái tim mình
Chia cho anh em mỗi người một ít hạnh phúc
Chia cho Thiên Nhiên chia cho Tổ Quốc
Máu anh sẽ viết thành thơ
Máu anh sẽ chảy vào cánh đồng
Ôi Cánh Đồng Tự Do
Máu anh sẽ viết tên em
Đồng nghĩa với Hòa Bình
Ngày mai chúng ta đi về phía mặt trời
Chúng ta đi như triều dâng
Chúng ta đi như sóng dậy
Chúng ta đi lớp lớp người đi
Chúng ra đi hàng hàng người đi
Hãy mở cửa Thiên Nhiên
Bằng đôi tay Tự Do
Hãy rung chuông Thánh lễ
Bằng trái tim Tự Do
Em là con chim đậu trên đỉnh giáo đường
Vỗ cánh bay qua lòng anh
Bay qua đồng lúa
Ôi Bohemien
Khoác áo bình yên
Anh đi khắp trời Đông Á
Ôi Bohemien
Chân anh giẫm lên đá sỏi
Đi từ bình minh cho tới hoàng hôn
Anh lên núi cao
Anh về đồng thẳm
Anh đi thăm từng ngọn cỏ từng bông lúa
Bắt tay từng trẻ thơ
Không có ai cướp được Tự Do
Không có ai cướp được Thiên Nhiên
Mùa Xuân đã về
Trong trái tim em
Rung chuông Thánh Lễ.
Lê Văn Trung
Tập san VĂN 1969
Trích từ THƠ TÌNH MIỀN NAM TRONG THỜI CHIẾN
Thư Ấn Quán Hoa Kỳ
Ta nằm mơ màu cờ hòa bình
Và em mở đôi cánh cửa thiên nhiên
Bằng hai tay Tự Do
Em có trái tim biết yêu đồng lúa
Có tấm lòng biết ngợi ca rừng xanh
Ôi chim bồ câu trắng
Bay qua lòng anh
Ngày mai chúng ta đi về phía mặt trời
Bằng chuyến tàu Độc Lập
Băng trên những xích xiềng nô lệ
Giẫm chân lên hận thù
Hãy dứt bỏ quá khứ
Biển cả đang đón chờ chúng ta
Rừng xanh đang vẫy chào chúng ta
Có hàng vạn người tung hô Hòa Bình
Có hàng vạn người ngợi ca Tự Do
Em có nghe thiên nhiên đang trổi dậy
Và chim và thỏ và giun dế
Và cỏ xanh và chồi non
Ngày Đông Phương ngày ánh sáng
Đêm Đông Phương đêm nhiệm mầu
Anh đang cứa trái tim mình
Chia cho anh em mỗi người một ít hạnh phúc
Chia cho Thiên Nhiên chia cho Tổ Quốc
Máu anh sẽ viết thành thơ
Máu anh sẽ chảy vào cánh đồng
Ôi Cánh Đồng Tự Do
Máu anh sẽ viết tên em
Đồng nghĩa với Hòa Bình
Ngày mai chúng ta đi về phía mặt trời
Chúng ta đi như triều dâng
Chúng ta đi như sóng dậy
Chúng ta đi lớp lớp người đi
Chúng ra đi hàng hàng người đi
Hãy mở cửa Thiên Nhiên
Bằng đôi tay Tự Do
Hãy rung chuông Thánh lễ
Bằng trái tim Tự Do
Em là con chim đậu trên đỉnh giáo đường
Vỗ cánh bay qua lòng anh
Bay qua đồng lúa
Ôi Bohemien
Khoác áo bình yên
Anh đi khắp trời Đông Á
Ôi Bohemien
Chân anh giẫm lên đá sỏi
Đi từ bình minh cho tới hoàng hôn
Anh lên núi cao
Anh về đồng thẳm
Anh đi thăm từng ngọn cỏ từng bông lúa
Bắt tay từng trẻ thơ
Không có ai cướp được Tự Do
Không có ai cướp được Thiên Nhiên
Mùa Xuân đã về
Trong trái tim em
Rung chuông Thánh Lễ.
Lê Văn Trung
Trích từ THƠ TÌNH MIỀN NAM TRONG THỜI CHIẾN
Thư Ấn Quán Hoa Kỳ
https://www.facebook.com/groups/395853348109312/posts/655032292191415/
Ôi thi sỹ!
Kẻ hành hương cô độc trên dặm trường đi tìm CÁI ĐẸP
Chân thiện mỹ
Người đi ngang qua cuộc đời này
Bằng đôi chân của Thiên Sứ
Và linh hồn Thượng Đế
Người đi trong vô vọng đau thương
Và hạnh phúc rạng ngời
Tuyệt vọng và hy vọng
Xót xa và hân hoan
Tiếng gọi của CÁI ĐẸP réo gào vô tận
Và CÁI ĐẸP bừng lên trong NHAN SẮC EM
Thiên thu bất diệt
Tiếng gọi của TỰ DO và VĨNH HẰNG
Người sẽ đi cho đến khi khô kiệt giọt máu cuối cùng
Người sẽ đi cho đến khi thịt xương tan hòa tro bụi
Và EM thấy chăng
Hỡi NHAN SẮC hiễn linh
Nơi giọt máu khô bầm
Nơi nhúm bụi tro tàn tạ
Một NỤ HỒNG rực rỡ tỏa hương.
Lê Văn Trung
THƠ VÀ TÔI
https://www.facebook.com/groups/395853348109312/posts/658102325217745/
Tôi được sinh ra bởi thơ và lớn lên bằng thơ
Tôi yêu em như yêu thơ và hạnh phúc khổ đau cùng thơ
Chân lý nằm trong thơ và thơ là chân lý
Tình yêu tỏa hương trong thơ và thơ nở những đóa hồng tình yêu
Thơ là máu là xương bừng cháy men đời
Thơ là thịt là da lừng hương nồng thắm
Tôi yêu em như yêu thơ và hạnh phúc khổ đau cùng thơ
Chân lý nằm trong thơ và thơ là chân lý
Tình yêu tỏa hương trong thơ và thơ nở những đóa hồng tình yêu
Thơ là máu là xương bừng cháy men đời
Thơ là thịt là da lừng hương nồng thắm
Thơ cứu rỗi linh hồn tôi
Thơ chan hòa hạnh phúc khổ đau tôi
Thơ thăng hoa tình yêu
Thơ là giọt lệ thơm ngát
Thơ là môi cười nồng say
Thơ là dòng sông chảy qua đời tôi chảy qua tình em chảy ngang qua thảo nguyên tình yêu xanh ngát
Thơ là đóa quỳnh hương ngàn năm trinh tuyết
Tôi hạnh phúc cùng thơ khổ đau cùng thơ như hạnh phúc khổ đau trong tình yêu
Như hạnh phúc khổ đau cùng em ôi nhan sắc vĩnh hằng
Như hạnh phúc khổ đau cùng em ôi nhan sắc vĩnh hằng
Hỡi thi sỹ
Người phu bốc vác nơi bến tàu nhân gian
Người sẽ mang trên đôi vai khô gầy thập giá của khổ đau
Người sẽ mang trong hồn mình niềm xót thương vô hạn
Người sẽ sống cùng những giấc mơ ngàn đời chỉ nở trong thơ
Người phu bốc vác nơi bến tàu nhân gian
Người sẽ mang trên đôi vai khô gầy thập giá của khổ đau
Người sẽ mang trong hồn mình niềm xót thương vô hạn
Người sẽ sống cùng những giấc mơ ngàn đời chỉ nở trong thơ
Lê Văn Trung
TÔI LÀ NGƯỜI KHÁCH TRỌ CỦA TRĂM NĂM
https://www.facebook.com/groups/395853348109312/posts/658700648491246/
Nắng phương ấy có vàng hơn nỗi nhớ
Có vàng hơn màu áo buổi xa nhau
Xin đừng ướp mây chiều trong mắt lệ
Đừng vờn bay tóc rối cuộc tình đau
Xin mười ngón tay nồng hương ân ái
Chải lời ru thao thiết giữa chiêm bao
Và chợt thấy câu thơ buồn đọng lại
Trong lòng nhau một nỗi nhớ không màu
Nắng phương ấy có chiều rơi quán vắng
Giọt café như giọt lệ rơi buồn
Nơi chiếc ghế, sẽ một đời hoang trống
Em thấy chăng còn đó một linh hồn
Lời của nắng nương theo lời của gió
Cho tôi về thắp ngọn nến hoàng hôn
Dẫu muôn kiếp tình em là quán trọ
Tôi là người khách trọ của trăm năm.
Lê Văn Trung
Vào trái tim trời đất thuở yêu người
Mà gió mãi ru hoài lời thao thức
Sao còn mưa trăm dòng lệ đầy vơi
Trong vòng tay vi diệu của tình yêu
Là vĩnh cửu như một lời khấn nguyện
Dù nghìn năm mưa gió đổ xoay chiều
Vào thiên thu vằng vặc một vầng trăng
Trăng hàm tiếu nụ quỳnh hoa sẽ nở
Tạ ơn người ngây ngất một dòng hương
Tôi kết thành vòng chuỗi hạt minh châu
Xin gửi lại mặt đất này trọn vẹn
Những màu hoa tuyết nguyệt buổi ban đầu
Những dòng thơ như máu chảy không ngừng
Xin rừng thiêng cất vang lời réo gọi
Về cùng tôi tắm gội suối - hư – không
Em về giữa thảo - nguyên - đời xanh thắm
Tôi gửi hết vào đất trời vô hạn
Cả linh hồn, nguyên vẹn trái tim tôi.
https://www.facebook.com/groups/395853348109312/posts/655251682169476/
Câu thơ viết trăm lần ta xé bỏ
Cuộc tình sầu xin gửi lại cho em
Ôi lữ khách! trần gian là quán trọ
Đường trăm năm hun hút mộng không thành
Thuyền lênh đênh trên mịt mù biển sóng
Ta lênh đênh trong cuộc thế u buồn
Em đâu đó giữa lòng đời bão động
Có bao giờ chợt nhớ một người không?
Có bao giờ nhuốm chút hồn sương khói
Thắp trong chiều giọt lệ ấm hoàng hôn
Có bao giờ trong đợi chờ mòn mỏi
Chợt thấy lòng mình quá đổi mênh mông?
Em đâu đó giữa trùng vây lận đận
Chút hương phai nhuộm lại mắt môi chiều
Có thấy chăng cuối phương trời vô tận
Một bóng thuyền neo đậu bến cô liêu
Ôi lữ khách! trần gian là quán trọ
Sao lòng hoài mơ mãi cuộc trăm năm?!
Lê Văn Trung
No comments:
Post a Comment