Saturday, December 11, 2021

Truyện: Hồi ký: Phải Chăng một câu chuyện tình thời Remarque - Lê Văn Trung

 

PHẢI CHĂNG MỘT CÂU CHUYỆN TÌNH THỜI REMARQUE 

-Lê Văn Trung-

 http://www.art2all.net/tho/levantrung/motcauchuyentinhthoiRemarque.html?fbclid=IwAR1WvFSueUwmjZEdimVzgOnkDcAqaPin9nNDri40mKsKKEuRVkYstbmAU5c

https://thovantranyenhoa.blogspot.com/2021/12/phai-chang-mot-cau-chuyen-tinh-thoi.html

1- Giữa những năm 1968 – 1969, do một cơ duyên nào đó, chúng tôi đã gặp nhau tại một thành phố nhỏ duyên hải miền Trung: thành phố Qui Nhơn. Rồi cũng không hiểu từ một nguồn mạch nào, chúng tôi lại gắn kết với nhau như anh em. Dù chẳng ai nói với ai một lời, mà sao những tấm lòng, những tâm hồn, những suy nghĩ đều cùng một dòng chảy giữa một quê hương chiến tranh tàn phá những ngày từng giờ. Kẻ mặc áo nhà binh. Người còn đang khoác áo thư sinh. Kẻ đào ngũ. Người trốn lính. Đứa theo Việt Cộng. Đứa phía Quốc Gia…Hoàn cảnh đời sống khác nhau, môi trường xã hội khác nhau. Ấy vậy mà gắn kết nhau. Không thể tách rời.

Cứ thế, một căn nhà ma, với một lũ người ma, đi đi, về về, chào hỏi dăm câu, chửi thề vài tiếng. Rồi café trầm ngâm suy tưởng. Rồi chén rượu cồn cào. Súng vẫn nổ. Pháo kích. Gài mìn. Chúng tôi vẫn sống. Không người yêu. Không lý tưởng. Không định kiến. Không hận thù. Một lũ cô hồn sống vất vưởng mà trái tim luôn rực hồng. Văn chương chữ nghĩa là giấy lộn. Thế mà viết. Thế mà mực vẫn chảy từ đầu ngọn bút như máu chảy từ trong tim. Viết cho mình. Viết cho quê hương điêu tàn. Viết vì bom đạn. Và viết vì một bóng giai nhân mịt mù trong ảo ảnh.

Đấy!

Chúng tôi!

Phạm Văn Nhàn

Trần Hoài Thư

Phạm Cao Hoàng

Lê Văn Trung

Và vân vân…

Chưa hẳn là một khuôn mặt đại diện cho một thế hệ - THẾ HỆ TUỔI TRẺ THỜI CHIẾN – nhưng có lẽ những con người đang thoi thóp sống này, đang điên cuồng sống này, đang cô đơn và vô cùng tuyệt vọng này, hiện hữu giữa cái thành phố nhỏ ngập tràn quán bar, ngập tràn lính Mỹ, ngập tràn màu da, ngập tràn cave, ngập tràn wisky. Và. Ngập tràn hoang man, lo sợ, liều lĩnh, phẫn nộ.

Trần Hoài Thư là một hiện tượng.

Phạm Văn Nhàn là một tiêu biểu.

Phạm Cao Hoàng là một cõi thầm lặng.

Đấy. Những con người trong tận cùng tuyệt vọng. Vẫn sống. Và vẫn viết.

Viết là hơi thở.

Viết là hy vọng.

Viết là ảo tưởng.

Viết là muốn tự giải thoát.

Tự bức phá.

Và tự hủy diệt.

Viết trên chiếu ngủ.

Viết trong toilet.

Viết lúc ăn.

Viết khi hành quân nằm bụi nằm bờ.

Viết trong tiếng súng.

Viết với vết thương máu chảy.

Viết giữa giấc chiêm bao.

Trong cơn ác mộng.

Viết bằng nước mắt.

Bằng máu.

Viết để mơ màng huyễn hoặc về một tình yêu, về một hạnh phúc, về một nhan sắc, về những rạo rực đớn đau, về những ái ân cháy bỏng thèm khát. Chán nản và buồn nôn.

Viết về một mặt trời chợt tắt. Viết về một trái đất tan rã. Về những BI THƯƠNG TÌNH YÊU MỘT THỜI REMARQUE.
 

2- Giờ đây, trong tận cùng của đêm đen, trong tận cùng của tuyệt vọng, tôi lại nhớ về một thời đã qua, nhớ từng khuôn mặt bạn bè. Vô vàn kỷ niệm. Nhớ mãi không cùng.

Và sau đây, là một câu chuyện buồn vui trong những chuyện buồn vui.

Hồi đó, tôi vừa học vừa kiếm cơm bằng những giờ dạy tại trường tư thục. (Mong rằng sau này tôi sẽ có cơ hội viết lại quảng thời gian này để nhớ về các em, những học trò của trường Trung học tư thục Tây Sơn, Qui Nhơn). Phạm Văn Nhàn, Trần Hoài Thư, sau những ngày mịt mù trong khói súng, bòn vét dăm ba giờ dưỡng quân, lại vội vàng ngồi xe lam về phố. Có tôi và Phạm Cao Hoàng đón đợi. Rồi café, Rồi rượu. No. Đói. Đi. Về. Rồi hẹn…

Phạm Văn Nhàn là sĩ quan huấn luyện bộ binh. Anh chàng cao lêu khêu như một cây sậy tong teo. Liều lĩnh. Chịu chơi.
 

3- Một hôm, tôi đang còn giữa giờ dạy, Phạm Văn Nhàn lù lù xuất hiện ở văn phòng và báo cần gặp tôi. Tôi vừa rời lớp thì thấy anh bước đến:

- Đi Phan Thiết. Về quê tôi chơi.

- Trời! Đào ngũ hả Cha?

- Bậy! Phép mấy ngày.

Tôi đang dạy. Làm sao đây? Lại chưa có lương. Nhưng nghe nói đi là tôi náo nức. Không kìm được. Tôi gặp kế toán xin ứng lương. Gửi lớp nhờ anh bạn dạy giùm. Vậy là. Alez! Đi.

Náo nức là thế! Rạo rực là thế! Nhưng khi ngồi xe đò chạy qua những vùng quê hẻo lánh mới bắt đầu lo sợ. Xe bò từ từ theo sau toán lính đang rà mìn. Xe chạy rồng rắn tránh những chỗ toán rà mìn đánh dấu. Tài xế sơ ý là: Ầm! Văng xác! Chưa kể những tay bắn tỉa núp trong những bụi rậm xa xa. Ai có gan cùng mình cũng lạnh gáy khi nhìn hai bên đường xác những chiếc xe đò, xe nhà binh, nằm chóng chơ cháy sạm. Và lẩn quất bao nhiêu oan hồn.

Vào tới Phan Rang thì không thể đi tiếp. Đang có giao tranh. Đường bị tắt. 

Dừng lại ở Phan Rang. Tôi và Phạm Văn Nhàn vào tòa hành chánh tỉnh, xuất trình thẻ nhà báo và xin hổ trợ phương tiện máy bay đi Phan Thiết. Tùy viên Tỉnh Trưởng thông báo phải cả tuần nữa mới có chuyến C123 hay trực thăng gì đó. Vậy là thua!

Chúng tôi được bố trí qua đêm tại tư thất của viên trưởng ty cảnh sát.

May mắn tôi gặp người bạn đồng hương Quảng Nam, nhà thơ Nguyễn Tịnh Đông, anh đang theo đoàn công tác Thanh Niên Phụng Sự Xã Hội, đang đóng trại ở biển Ninh Chữ. Anh đưa tôi và Phạm Văn Nhàn về Ninh Chữ chơi. Và cũng như các bạn trong đoàn, chúng tôi mì tôm qua bữa.

Đêm đó, tôi và Phạm Văn Nhàn lang thang phố xá Phan Rang vắng vẻ tìm café. Và đây, café Diễm, có cô Diễm ngồi nơi quầy thâu tiền đẹp tuyệt trần, không bao giờ cười. (Không bao giờ cười là một bí mật của vẻ đẹp cô).

Ở lại Phan Rang được vài hôm. Cạn tiền. Tiền café thì có mà tiền cơm thì không. Còn phải trở về Qui Nhơn nữa chứ.

Thế đấy.

Rồi bỗng nhiên thiên thần hộ mệnh xuất hiện.

Một đêm lang thang từ quán café Diễm về nơi nghỉ trên đường Thống Nhất (không biết bây giờ đổi tên là đường gì), bỗng nghe tiếng một phụ nữ gọi thảng thốt:

- Anh Nhàn! Anh Nhàn!

Tôi mơ hồ như nghe tiếng vọng của một thiên thần cứu rỗi.

Trời! Giữa cái thành phố thời chiến xa lạ này lại có người quen thân sao!

Tôi và Phạm Văn Nhàn dừng lại. Một phụ nữ đang bế con đứng bên đường trước nhà. Trong ánh sáng vàng vọt của đèn đường, tôi thoáng nhìn chị, chị còn rất trẻ và xinh đẹp.

Sau phút ngỡ ngàng, Nhàn kêu lên:

- Trời ơi! KV!

Trong đầu tôi thì kêu lên: Trời ơi thần hộ mệnh!

Thế là họ gặp nhau. Tôi không rõ quan hệ giữa họ với nhau thế nào? Bạn cũ? Tình nhân? Thôi kệ.

Nàng mời chúng tôi vào nhà. Sau vài phút trao đổi, biết nàng có chồng có con. Chồng nàng pilot. Đêm nay đang thực hiện một chuyến bay đêm. Hình như L19.

Tôi lịch sự không để ý đến câu chuyện của hai người. Xin phép ra trước hiên đốt thuốc. Tôi mỉm cười. Biết đâu hai người đã là tình nhân của nhau. Đẹp thật. Mà đau thật. Gặp lại chi giữa buổi chiến chinh này.

Thành phố đã tới giờ giới nghiêm. Chúng tôi chia tay.

Trên đường về, Phạm Văn Nhàn chỉ buông một câu nghe não nuột:

- Thì ra nàng đã lấy chồng.

Tôi mơ hồ về một mối tình nào đó, đã trôi xa, trong chiến tranh quên lãng. Bây giờ trời lại bắt họ gặp nhau. Để làm gì! Không biết!

 

4- Sáng hôm sau tôi và bạn tôi đến bến xe Phan Rang để về lại Qui Nhơn. Và một ngạc nhiên rất xúc động. KV đang ở đó co ro trong chiếc áo choàng vì cái lạnh buổi sớm sương. Nàng đòi tiễn chúng tôi về tận Nha Trang. Nhưng chúng tôi rất ái ngại cho nàng. Nàng đưa hai tấm vé xe cho Nhàn và một phong thư.

Chúng tôi đứng đó. Lặng im. Buồn não lòng. Tôi biết bạn tôi còn buồn gấp vạn lần.

Xe khởi hành. Chúng tôi chia tay. Nàng đứng ủ rũ trong cái lạnh sắt se trên bến xe. Lòng tôi thì nao nao trăm ngàn nỗi. Không biết bạn tôi đang nghĩ gì. Không biết KV đang thế nào. Im lặng. Trầm buồn.

 

5- Mà chao ôi! Sao tôi lại kể câu chuyện này ra đây!

Một câu chuyện tôi chẳng biết quá khứ.

Không rõ hiện tại.

Và tương lai thì mịt mù.

Không! Cho dù là một câu chuyện có thật trăm phần trăm, tôi vẫn mơ hồ nghe đâu đó trong muôn ngàn câu CHUYỆN TÌNH YÊU THỜI CHIẾN của Remarque.

 

Lê Văn Trung


Trang VănChươngMiềnNam 7

Ai đem cái lạnh nghìn năm cũ - Buồn vui tôi chảy qua lòng nhân gian - Câu chuyện tình yêu - Còn giữa tàn phai - Ga chiều - Lữ khách - Nắng cuối mùa - Người đi - Nhan sắc hoàng hôn - Nỗi buồn mùa đông - Phố mùa đông - Sinh nhật giấc mơ - Thánh lễ mùa xuân - Thi sĩ và hoa hồng - Thơ  và tôi - Tôi là người khách trọ của trăm năm - Tôi xin gửi trái tim mình - U hoài

AI ĐEM CÁI LẠNH NGHÌN NĂM CŨ
https://www.facebook.com/groups/395853348109312/posts/663482438013067/
Ai đem cái lạnh nghìn năm cũ
Về ướp trong màu của nhớ nhung
Cho mắt hoang đường thêm diệu vợi
Cho tóc hoàng hôn chùng trong sương
Ai mang khăn ấm mềm vai nhỏ
Tôi nghe lụa chảy ngực trầm hương
Nỗi lạnh như lời chưa dám ngỏ
Thì thầm theo gió tự muôn phương
Tôi thắp thơ hồng trăm ngọn nến
Tôi nhuốm hồn tôi ngọn lửa nồng
Ai đem cái lạnh từ xa vắng
Về ru se sắt một mùa đông
Em về hong lại lòng năm cũ
Bàn tay năm ngón chạm vào thơ
Hơ lấy tình xưa niềm ấm lạnh
Cho nồng giọt lệ ướt cơn mơ
Hong lấy đời nhau ngày trở gió
Ôm ghì giấc mộng của trăm năm
Tôi thấy tình reo trong nhịp thở
Hoa nở từ trong nguồn ái ân.
Lê Văn Trung 
 
BUỒN VUI TÔI CHẢY QUA LÒNG NHÂN GIAN

https://www.facebook.com/permalink.php?story_fbid=1126757367863912&id=100015889776844
Tôi xin làm một dòng sông
Buồn vui tôi chảy qua lòng nhân gian
Trái tim tôi trải lụa vàng
Bước chân tình rất nhẹ nhàng lên thơ

Tôi xin làm một con đò
Đưa người qua bến đợi chờ trăm năm
Tôi xin làm một vành trăng
Sáng mênh mang cõi tình em với đời

Tôi là tôi. Chỉ thế thôi!
Trải lòng ra với đất trời, Hồn nhiên
Rồi một hôm Người qua sông
Bỏ quên câu hát Đau lòng bờ tôi

Sóng xô. Ai lỡ? Ai bồi?
Vẫn tôi với một dòng trôi Một dòng
Vẫn tôi Chỉ một dòng sông
Buồn vui Tôi chảy qua lòng nhân gian.

                            Lê Văn Trung

CÂU CHUYỆN TÌNH YÊU
https://www.facebook.com/groups/395853348109312/posts/667458374282140/
Câu chuyện tình yêu là chuyện của dòng sông
Lời tình tự chảy mềm như lụa
Chảy thao thiết qua những bình nguyên xanh ngát
Như lòng em chảy biếc một màu thu
Như tiếng hát em vời vợi giữa cơn mơ
 
Câu chuyện tình yêu là câu chuyện kể bằng thơ
Như thần thoại, như ảo huyền cổ tích
Câu chuyện tình yêu là câu chuyện kể bằng nước mắt
Có nỗi hân hoan có nỗi muộn phiền
Có nỗi nhớ nhung xao xác bập bềnh
 
Câu chuyện tình yêu là chuyện của những con đường
Nhuộm vàng thắm áo chiều xưa lụa mỏng
Là câu chuyện của gió của mưa của vòng tay ảo mộng
Của tóc nhung huyền của mắt sương phai
Của rưng rưng từng ngón nhỏ bàn tay
Cầm chiếc lá thả bay về xa thẳm
Cầm nỗi nhớ thả bay mùa nguyệt lặn
Cầm câu thơ thơm ngát thịt da người
Ôi những con đường chạy suốt hồn tôi
Còn in mãi dấu chân tình rêu biếc
Tôi trải thơ mình như cỏ thơm như rượu nồng như cơn mơ diễm tuyệt
Tôi trải hồn tôi lên nỗi nhớ hoang đường
Tôi trải chiều tôi xanh ngát những hoàng hôn
Trời đất dâng hoa đẹp mùa hôn phối
 
Tôi sẽ về theo con đường của câu chuyện tình diệu vợi
Câu chuyện tình yêu là chuyện của những giấc mơ.
Lê Văn Trung

CÒN GIỮA TÀN PHAI
https://www.facebook.com/groups/395853348109312/posts/657527391941905/
Ngày đã tận năm đã cùng em ạ
Xót xa gì hương phấn buổi tàn đông
Và thơ ta như một dòng sông cạn
Với linh hồn đá sỏi cũng tan hoang
Em thấy chăng cõi phù vân thiên cổ
Vẫn phiêu bồng kiếp kiếp giữa bao la
Em nghe chăng gió phù sinh réo gọi
Vẫn dội vào sâu thẳm trái tim ta
Em là gió thổi qua đời phiền muộn
Em là mây tan giữa bến sông chiều
Xin ngồi lại một lần trên bãi cạn
Nghe triều ta lên xuống quá đìu hiu
Ta rụng giữa tình em từng chiếc lá
Lá chưa vàng, lá quặn úa tình xanh
Em chảy giữa hồn ta từng dòng lệ
Lệ chưa phai, lệ khóc mộng không thành
Con đường mở và con đường chợt khép
Mà sông ơi khao khát chảy vô cùng
Chuyến tàu muộn là chuyến tàu đẹp nhất
Để tình buồn ngồi đợi giữa mênh mông.
Lê Văn Trung
 
GA CHIỀU
https://www.facebook.com/groups/395853348109312/posts/651098682584776/
Một mình ta giữa sân ga
Nhớ con tàu cũ đã nhòa trong sương
Buồn không? Không phải nỗi buồn
Mà sao giọt lệ xưa còn rơi theo
Mình ta giữa sân ga chiều
Nhớ? Không phải nhớ mà hiu hắt về
Chờ? Chẳng biết chờ ai
Mà sao gió réo sầu đầy sân ga
Rồi thôi cũng chỉ mình ta
Tay cầm nỗi nhớ. Người xa. Vạn trùng.
Lê Văn Trung
 
LỮ KHÁCH
https://www.facebook.com/groups/395853348109312/posts/654662998895011/
Ta ngồi đợi, như một người lữ khách
Quán bên đường hiu hắt buổi sầu đông
Người năm cũ đã nghìn trùng xa biệt
Ta đợi gì giữa sương giá mênh mông
Quán cũng vắng, trống huơ lòng thiếu phụ
Rót giùm ta chén rượu tháng năm thừa
Ôi đôi mắt của khung trời viễn xứ
Có còn không giọt lệ buổi sầu xưa
Quán cũng vắng, mỏng manh làn gió mỏng
Áo buồn che không nổi những tàn phai
Ta lữ khách tã tơi hồn bão động
Tan vào đâu những biển rộng sông dài
Ta ngồi đợi
Ta
Một người khách lạ
Quán khuya buồn
Em
Bấc cạn dầu hao
Cho ta gửi vào lòng đêm rời rã
Câu thơ buồn chìm tận cõi chiêm bao.
Lê Văn Trung
 
NẮNG CUỐI MÙA
https://www.facebook.com/groups/395853348109312/posts/652813949079916/
Tôi hối hả chạy theo màu nắng úa
Nắng cuối mùa vàng nhuộm bóng hoàng hôn
Nắng của thu xa, nắng của phai tàn
Ôi giọt nắng hay lệ người lạnh giá
Tôi chạy mãi chạy hoài trong hối hả
Trong điêu tàn trong rời rã chiêm bao
Ôi giọt nắng của sương mùa xa vắng
Của nỗi niềm nghìn dặm cách xa nhau
Giọt nắng buồn phai trên áo lụa nhàu
Nắng cuống quýt trong vòng tay tội lỗi
Nắng hấp hối trong gió lùa tóc rối
Buổi em về nắng nhuộm mắt hoàng hôn
Tôi hối hả chạy theo giọt nắng tình buồn
Ôi nắng nhuộm câu thơ chiều tím thẫm
Tôi hối hả, con đường tình lận đận
Giọt nắng buồn như lệ úa trên môi
Giọt nắng thu xa vừa rụng cuối phương người.
Lê Văn Trung

Người Đi
https://www.facebook.com/groups/395853348109312/posts/661008374927140/
Mai người đi trên những toa tàu
Có đầu tàu nhả khói lên cao
Mỏng manh như một bàn tay ảo
Đã vẫy chào nhau tự kiếp nào
 
Mai người đi đường xa chập chùng
Nắng mai chìm lạnh trong sương giăng
Có phiến mây chiều trôi rất thấp
Có gió vương trên sợi tóc buồn
 
Mai người đi lũng thấp đồi cao
Suối tiễn người suối chảy nôn nao
Có thấy hồn tôi như đá cuội
Nằm quá đìu hiu dưới vực sầu
 
Mai tàu đi, tàu đi rất xa
Có bao giờ nhớ một sân ga
Tôi thắp hoàng hôn chờ đợi mãi
Đóm lửa tình duyên cũng nhạt nhòa.
Lê Văn Trung

NHAN SẮC HOÀNG HÔN
https://www.facebook.com/permalink.php?story_fbid=1127423474463968&id=100015889776844
Em nghe chăng gió chiều đông vần vũ
Bên hiên đời vàng rụng những mùa xưa
Ai nhuộm trắng cõi lòng em thiếu phụ
Mà sương phai bạc úa nỗi mong chờ
Tôi thầm đếm từng hạt sương trên cỏ
Thấy bóng mình tan giữa bóng mây trôi
Thấy lòng mình như ngày đông trở gió
Lạnh căm căm lạnh suốt cõi con người
Em nghe chăng tiếng chim chiều lẻ bạn
Soải lòng theo đôi cánh mỏi xa mù
Ai nhuốm lửa hoàng hôn tìm hơi ấm
Trong ngậm ngùi rêu mục những câu thơ
Tôi vẽ nốt linh hồn tôi chiếc lá
Màu vàng phai
Vàng nhuộm
Áo em vàng
Em trở lại như một người khách lạ
Cúi nhặt giùm chiếc lá đẫm hơi sương
Em có nghe âm hao lời hẹn cũ
Mà chiều nay vần vũ gió đông hàn
Xin tô lại phấn son hồn thiếu phụ
Cho tình nhau nhan sắc buổi hoàng hôn.
Lê Văn Trung
16. 12. 19

 NỖI BUỒN MÙA ĐÔNG
https://www.facebook.com/groups/395853348109312/posts/660412598320051/
Rồi gió mùa thu cũng lạnh vàng
Sương đã mờ giăng buổi chớm đông
Người quàng khăn lạnh quanh câu hát
Vạt nắng buồn như dòng lệ tàn
 
Rồi cũng mình tôi một bến sông
Từng con nước chảy quạnh qua lòng
Lá mùa xưa rụng vào thương nhớ
Rêu úa thềm mơ từng dấu chân
 
Tình đã tàn thu, tình chớm đông
Mai người về tay vịn cành sương
Tay đan sợi tóc vào quên lãng
Tay níu hoàng hôn chạm nỗi buồn.
Lê Văn Trung

PHỐ MÙA ĐÔNG
https://www.facebook.com/groups/395853348109312/posts/652165232478121/
Tôi về qua phố mùa đông
Bơ vơ lạc giữa chập chùng nhớ quên
Chiều nghiêng xuống sợi mưa mềm
Nhớ bờ vai, mắt đen huyền ướt mi
Nhớ dòng sông ở bên này
Mà nghe sóng vỗ u hoài bờ kia
Nhớ con đường buổi em đi
Nhớ hàng cây buổi em về tóc bay
Nhớ từng ngón nhỏ bàn tay
Cầm câu thơ thả bay hòai trong mơ
Nhớ hay quên, phút dại khờ
Nụ hôn chín mọng đôi bờ môi ngoan
Tôi về qua phố mùa đông
Nỗi quên
Niềm nhớ
Vô cùng
Nhớ
Quên.
Lê Văn Trung

 SINH NHẬT GIẤC MƠ
https://www.facebook.com/groups/395853348109312?multi_permalinks=662188111475833&hoisted_section_header_type=recently_seen
Tôi thắp tình tôi trăm ngọn nến
Em về sinh nhựt giấc mơ tôi
Giấc mơ từ buổi chưa hò hẹn
Từ buổi em là mơ, thế thôi

Từ buổi sân trường không có nắng
Mà áo vàng phai gió nguyệt vàng
Từ buổi tóc cài nơ lụa trắng
Và mây tôi chìm trong sương giăng

Em về sinh nhựt giấc mơ tôi
Xin thắp cho thơ giọt lệ ngời
Và rót vào thơ dòng diệu ngữ
Thơm lời ngà ngọc nở trên môi

Em trắng trong thơ một đóa quỳnh
Hương mùa xưa ướp rượu nồng men
Em giăng lời hát vàng nhung lụa
Và thắp lên trăm ngọn nến tình.
                            Lê Văn Trung

Thánh Lễ Mùa Xuân
 https://www.facebook.com/groups/395853348109312/posts/668681654159812/
Trên vầng trán em mùa xuân mới mọc
Ta nằm mơ màu cờ hòa bình
Và em mở đôi cánh cửa thiên nhiên
Bằng hai tay Tự Do
Em có trái tim biết yêu đồng lúa
Có tấm lòng biết ngợi ca rừng xanh
Ôi chim bồ câu trắng
Bay qua lòng anh
Ngày mai chúng ta đi về phía mặt trời
Bằng chuyến tàu Độc Lập
Băng trên những xích xiềng nô lệ
Giẫm chân lên hận thù
Hãy dứt bỏ quá khứ
Biển cả đang đón chờ chúng ta
Rừng xanh đang vẫy chào chúng ta
Có hàng vạn người tung hô Hòa Bình
Có hàng vạn người ngợi ca Tự Do
Em có nghe thiên nhiên đang trổi dậy
Và chim và thỏ và giun dế
Và cỏ xanh và chồi non
Ngày Đông Phương ngày ánh sáng
Đêm Đông Phương đêm nhiệm mầu
Anh đang cứa trái tim mình
Chia cho anh em mỗi người một ít hạnh phúc
Chia cho Thiên Nhiên chia cho Tổ Quốc
Máu anh sẽ viết thành thơ
Máu anh sẽ chảy vào cánh đồng
Ôi Cánh Đồng Tự Do
Máu anh sẽ viết tên em
Đồng nghĩa với Hòa Bình
Ngày mai chúng ta đi về phía mặt trời
Chúng ta đi như triều dâng
Chúng ta đi như sóng dậy
Chúng ta đi lớp lớp người đi
Chúng ra đi hàng hàng người đi
Hãy mở cửa Thiên Nhiên
Bằng đôi tay Tự Do
Hãy rung chuông Thánh lễ
Bằng trái tim Tự Do
Em là con chim đậu trên đỉnh giáo đường
Vỗ cánh bay qua lòng anh
Bay qua đồng lúa
Ôi Bohemien
Khoác áo bình yên
Anh đi khắp trời Đông Á
Ôi Bohemien
Chân anh giẫm lên đá sỏi
Đi từ bình minh cho tới hoàng hôn
Anh lên núi cao
Anh về đồng thẳm
Anh đi thăm từng ngọn cỏ từng bông lúa
Bắt tay từng trẻ thơ
Không có ai cướp được Tự Do
Không có ai cướp được Thiên Nhiên
Mùa Xuân đã về
Trong trái tim em
Rung chuông Thánh Lễ.
Lê Văn Trung
 
Tập san VĂN 1969
Trích từ THƠ TÌNH MIỀN NAM TRONG THỜI CHIẾN
Thư Ấn Quán Hoa Kỳ

THI SỸ VÀ HOA HỒNG
https://www.facebook.com/groups/395853348109312/posts/655032292191415/
Ôi thi sỹ!
Kẻ hành hương cô độc trên dặm trường đi tìm CÁI ĐẸP
Chân thiện mỹ
Người đi ngang qua cuộc đời này
Bằng đôi chân của Thiên Sứ
Và linh hồn Thượng Đế
Người đi trong vô vọng đau thương
Và hạnh phúc rạng ngời
Tuyệt vọng và hy vọng
Xót xa và hân hoan
Tiếng gọi của CÁI ĐẸP réo gào vô tận
Và CÁI ĐẸP bừng lên trong NHAN SẮC EM
Thiên thu bất diệt
Tiếng gọi của TỰ DO và VĨNH HẰNG
Người sẽ đi cho đến khi khô kiệt giọt máu cuối cùng
Người sẽ đi cho đến khi thịt xương tan hòa tro bụi
Và EM thấy chăng
Hỡi NHAN SẮC hiễn linh
Nơi giọt máu khô bầm
Nơi nhúm bụi tro tàn tạ
Một NỤ HỒNG rực rỡ tỏa hương.
Lê Văn Trung

THƠ VÀ TÔI

https://www.facebook.com/groups/395853348109312/posts/658102325217745/
Tôi được sinh ra bởi thơ và lớn lên bằng thơ
Tôi yêu em như yêu thơ và hạnh phúc khổ đau cùng thơ
Chân lý nằm trong thơ và thơ là chân lý
Tình yêu tỏa hương trong thơ và thơ nở những đóa hồng tình yêu
Thơ là máu là xương bừng cháy men đời
Thơ là thịt là da lừng hương nồng thắm

Thơ cứu rỗi linh hồn tôi
Thơ chan hòa hạnh phúc khổ đau tôi
Thơ thăng hoa tình yêu
Thơ là giọt lệ thơm ngát
Thơ là môi cười nồng say
Thơ là dòng sông chảy qua đời tôi chảy qua tình em chảy ngang qua thảo nguyên tình yêu xanh ngát
Thơ là đóa quỳnh hương ngàn năm trinh tuyết
Tôi hạnh phúc cùng thơ khổ đau cùng thơ như hạnh phúc khổ đau trong tình yêu
Như hạnh phúc khổ đau cùng em ôi nhan sắc vĩnh hằng
Hỡi thi sỹ
Người phu bốc vác nơi bến tàu nhân gian
Người sẽ mang trên đôi vai khô gầy thập giá của khổ đau
Người sẽ mang trong hồn mình niềm xót thương vô hạn
Người sẽ sống cùng những giấc mơ ngàn đời chỉ nở trong thơ
                                   Lê Văn Trung

TÔI LÀ NGƯỜI KHÁCH TRỌ CỦA TRĂM NĂM

https://www.facebook.com/groups/395853348109312/posts/658700648491246/

Nắng phương ấy có vàng hơn nỗi nhớ
Có vàng hơn màu áo buổi xa nhau
Xin đừng ướp mây chiều trong mắt lệ
Đừng vờn bay tóc rối cuộc tình đau

Xin mười ngón tay nồng hương ân ái
Chải lời ru thao thiết giữa chiêm bao
Và chợt thấy câu thơ buồn đọng lại
Trong lòng nhau một nỗi nhớ không màu
Nắng phương ấy có chiều rơi quán vắng
Giọt café như giọt lệ rơi buồn
Nơi chiếc ghế, sẽ một đời hoang trống
Em thấy chăng còn đó một linh hồn

Lời của nắng nương theo lời của gió
Cho tôi về thắp ngọn nến hoàng hôn
Dẫu muôn kiếp tình em là quán trọ
Tôi là người khách trọ của trăm năm.
                        Lê Văn Trung

 TÔI XIN GỬI TRÁI TIM MÌNH
 https://www.facebook.com/groups/395853348109312/posts/668108544217123/
Tôi gửi trái tim mình, không hối tiếc
Vào trái tim trời đất thuở yêu người
Mà gió mãi ru hoài lời thao thức
Sao còn mưa trăm dòng lệ đầy vơi
 
Tôi gửi trái tim mình là trọn vẹn
Trong vòng tay vi diệu của tình yêu
Là vĩnh cửu như một lời khấn nguyện
Dù nghìn năm mưa gió đổ xoay chiều
 
Tôi dâng trái tim mình cho vũ trụ
Vào thiên thu vằng vặc một vầng trăng
Trăng hàm tiếu nụ quỳnh hoa sẽ nở
Tạ ơn người ngây ngất một dòng hương
 
Xin gom hết những vì sao đẹp nhất
Tôi kết thành vòng chuỗi hạt minh châu
Xin gửi lại mặt đất này trọn vẹn
Những màu hoa tuyết nguyệt buổi ban đầu
 
Tôi gửi lại trái tim còn nóng hổi
Những dòng thơ như máu chảy không ngừng
Xin rừng thiêng cất vang lời réo gọi
Về cùng tôi tắm gội suối - hư – không
 
Và cùng tôi khai mở vạn dòng sông
Em về giữa thảo - nguyên - đời xanh thắm
Tôi gửi hết vào đất trời vô hạn
Cả linh hồn, nguyên vẹn trái tim tôi.
 
Lê Văn Trung

U HOÀI
https://www.facebook.com/groups/395853348109312/posts/655251682169476/
Câu thơ viết trăm lần ta xé bỏ
Cuộc tình sầu xin gửi lại cho em
Ôi lữ khách! trần gian là quán trọ
Đường trăm năm hun hút mộng không thành
Thuyền lênh đênh trên mịt mù biển sóng
Ta lênh đênh trong cuộc thế u buồn
Em đâu đó giữa lòng đời bão động
Có bao giờ chợt nhớ một người không?
Có bao giờ nhuốm chút hồn sương khói
Thắp trong chiều giọt lệ ấm hoàng hôn
Có bao giờ trong đợi chờ mòn mỏi
Chợt thấy lòng mình quá đổi mênh mông?
Em đâu đó giữa trùng vây lận đận
Chút hương phai nhuộm lại mắt môi chiều
Có thấy chăng cuối phương trời vô tận
Một bóng thuyền neo đậu bến cô liêu
Ôi lữ khách! trần gian là quán trọ
Sao lòng hoài mơ mãi cuộc trăm năm?!
Lê Văn Trung
 

Trang Văn Nghệ Quảng Trị 19

Buồn nghe tiếng gọi hai đầu tử sinh -   Chiều - Chiều buông - Dặm trường - Dòng sông cũ - Đưa tiễn một mùa thu - Em chảy về đâu -   chiều th...