Ánh sáng lưu đày - Bên bờ sinh tử - Chỉ còn lại thơ - Chờ - Chuyện tình - Định mệnh - Định mệnh thi sỹ - Lời cảm ơn - Lời kinh buồn chuộc tội - Một miền im lặng khác - Mùa thu hoang đường - Ngủ trọ ven đường - Những vách ngăn vô hình - Nỗi niềm thiên cổ thoáng mây bay - Rồi có một ngày anh sẽ không còn làm thơ - Sài Gòn ơi đứng lên - Thay một lời cầu nguyện - Thúy Kiều khóc trước mộ Đạm Tiên - Thuyền không quay lại - Trở về như cuộc hành hương - Về đâu cũng về - Vô vọng
https://www.facebook.com/groups/395853348109312/posts/579248066436505
Đêm buồn sưởi ấm một niềm thu
Trăng từ thiên cổ còn soi bóng
Sao biệt? Người đi chẳng trở về
Lóng lánh trong đêm giọt lệ buồn
Nghe tiếng trăm năm về réo gọi
Bóng người tan giữa cõi trời không
Như tiễn đưa nhau cuối phận người
Sao chẳng ai về, câu kinh lặng
Rớt nhẹ vào đêm nỗi lẻ loi
Ngọn nến run vì động bóng mây
Tôi rơi chìm giữa miền vô thức
Mộng du qua những cõi lưu đày.
Phận đời ta rơm rạ có ra gì
Bỏ lại hết cả nghìn sầu thiên cổ
Xót thương chi bèo giạt bến sông này
Còn gì nhau mà muối mặn gừng cay
Khi đã biết đời nhau là hữu hạn
Còn gì nhau mà nghĩa trả tình vay
Thương phận người tro bụi chảy về đâu
Ai thấy được thiên đường trong địa ngục
Ai thấy màu xanh qua cuộc bể dâu
Ta thắp câu thơ truy niệm kiếp người
Ta thắp câu thơ xưng lời thú tội
Cuộc tình người niệm khúc của chia phôi
Ta bỏ đi, tàn tạ, xác thơ buồn
Ai biết được ánh hào quang sự chết
Vẫn rực ngời trong sóng gió tang thương.
Còn đau gì chuyện bãi bể nương dâu
Có đi tới cuối chân trời vô hạn
Lòng vẫn đau từng giọt máu ban đầu
Nếu phải ngàn lần lên đồi Golgotha
Ôi thi sỹ! Ngươi chỉ là rơm rạ
Ngươi chỉ là giọt lệ nở thành hoa
Nếu phải chìm trong giấc mộng yêu ma
Ôi thi sỹ! Ngươi chỉ là cây cỏ
Hãy xanh vì hạnh phúc quá bao la
Ngăn dòng sông mà không vỡ đôi bờ
Chúa không thể. Dù ơn Người! Tận thế!
Chỉ còn thơ. Vĩnh cửu một hồn thơ
Một ngày kia thơ hóa thạch trong mồ
Em dẫu đến, dẫu đi, dù quên lãng
Một ngàn năm THƠ mãi sáng như THƠ
(Tặng Cõi Lặng Im)
Chờ trăm mùa trăng khuyết
Con đò tình sang sông
Con sáo tình bay biệt
Chờ hoa tàn hoa nở
Lá xanh mù thiên cổ
Rụng úa từng câu thơ
Bờ Đông người sóng vỗ
Ta ngồi bên đồi khuya
Nghe rừng người thác đổ
Chờ tàn cơn dâu biển
Nghìn thu trăng chưa rằm
Tình bạc màu sương trắng
Ta tan mù HƯ KHÔNG.
https://www.facebook.com/groups/395853348109312/posts/608722726822372
Đậu vào thơ, kể tôi nghe chuyện tình
Rằng:
Chuyện một hôm
Người qua sông
Để rơi chiếc áo lụa hồng trôi xa
Rằng:
Một hôm
Rất tình cờ
Có người nhặt áo về mơ hão huyền
Nợ cuộc tình duyên
Người mang chiếc áo đi tìm trăm năm
Một hôm
Trên bến sông
Bập bềnh
Bóng chiếc thuyền không
Bập bềnh
Còn neo một dải nơ hồng
Câu thơ chép dở chưa tròn câu thơ
Khuất xa mờ
Tôi chưa kịp chép bài thơ chuyện tình.
Lê Văn Trung
https://www.facebook.com/groups/395853348109312/posts/609350860092892
Như cuộc tình tôi sấp ngửa giữa tai ương
Em như mây như sương như nỗi buồn tôi chập chùng ẩn hiện
Như mùa thu tôi vàng úa mộng hoang đường
Con xúc xắc tung trăm lần vẫn rơi về hệ lụy
Em sấp ngửa tình tôi đồng xu cứ xoay hoài trên mặt đời lửa cháy
Tôi xoay tròn lảo đảo cuộc trăm năm
Ngọn gió oan khiên thổi suốt cuộc thăng trầm
Tôi úa lá rơi buồn trên mặt đất
Cuộc người kiếm tìm ngàn năm những cái còn cái mất
Nhát dao đời trăm vết chém dọc ngang
Em sấp ngửa cuộc tình tôi cứ đổ về quên lãng
Rơi mặt nào giữa hai màu tối sáng
Rơi mặt nào cũng tay trắng về không
Rơi mặt nào cũng thiên cổ phù vân
Dấu định mệnh in hằn trên lá bài sấp ngửa.
Thơ cho Cõi Lặng Im
Thi sỹ của mọi thời đại
Thi sỹ của những thi sỹ
Hãy nhận lấy vinh quang đời ngươi
Là nỗi khổ đau của nhân loại
Hãy nhận lấy hào quang đời ngươi
Là niềm thống hối đã Thánh hóa bằng phép rửa nhiệm mầu
Hãy nhận lấy ân huệ đời ngươi
Là những ly tan vỡ nát trong trái tim chuộc tội
Con đường hủy diệt đang chờ đợi ngươi
Sau bữa tiệc mừng phục sinh
Thơ ngươi sẽ ép thành rượu nho
Tưới lên những đóa hoa hồng
Trên cánh đồng Sự Sống
Mỗi nụ hoa là một nỗi khổ đau
Về một điều ước
Mỗi nụ hoa là một vì sao
Trong bầu trời Sự Thật
Thi sỹ của Quê Hương Lưu Đày
Thi sỹ của Ngục Tù Nô Lệ
Của một chủng tộc đánh mất cội nguồn
Của ảo tưởng về một vỹ nhân
Của những lừa bịp nhân danh công lý
Nhân danh tự do và bánh mì
Vòng hoa tang
Vòng hoa tang cho một Tổ Quốc bị bức tử
Hơn hai trăm năm
Như một Israel khác.
(*) Chữ của Khalil Gibran
Xin cám ơn những con đường tôi đã đi qua
Tình cờ và xa lạ
Quên lãng và hửng hờ
Bước qua nền sân gạch phủ rêu
Chợt thấy bàn chân mình in dấu
Quá đổi quạnh hiu
Chợt thấy bóng mình nghiêng xuống
Nặng trĩu nỗi niềm
Chợt thấy câu thơ ai đề trên bục cửa
Phủ bụi thời gian
Phủ bụi điêu tàn
Mà hơi thở của thơ còn làm run lòng hoài nhớ
Mà hơi thở của thơ còn làm rơi mòn giọt lệ
Thấm mặn cả hoàng hôn
Như bớng trăng xưa khuyết tròn mấy bận
Vẫn vô tình tròn khuyết giữa trăm năm
Em bước qua lòng tôi xưa chớm nở nguyệt rằm
Giờ chênh chếch nửa vành trên đỉnh núi
Giờ chông chênh linh hồn tôi tàn rụi
Em trở về - quên buổi bỏ nhau đi
Quên như những lãng quên mù xa nhan sắc xuân thì
Quên như lãng quên thấy mình quay trở lại
Em cúi xuống nền rêu lòng chạm niềm băng giá
Như chạm vào nỗi đau mòn mỏi đời nhau
Một ngày nào đó em trở về trả lại hết hạnh phúc khổ đau
Tôi nguyện làm người giữ đền như tín đồ trọn đời chuộc tội.
Một miền IM LẶNG khác
Còn trong cõi kiếm tìm
Một mối tình đã mất
Những ngọn đèn tháng chạp
Em thắp chi mùa thu
Một vì sao hiu hắt
Thuở tóc tình sương phai
Thuở mắt tình lệ xót
Em thắp chi hồn tôi
Trong từng đêm trăng úa
Trăm năm còn chờ nhau
Một vòng tay chưa mở
Trăm năm còn tìm nhau
Nhạt nhòa câu duyên nợ
Một MIỀN IM LẶNG khác
Giữa mịt mù vô biên
Là con đường giải thoát.
https://www.facebook.com/groups/395853348109312/posts/611546293206682
Hình như người còn xa, rất xa
Tiếng còi tàu vọng từ thiên cổ
Nghìn đời chưa đến một sân ga
Và người chìm khuất như cơn mơ
Cánh chim mùa cũ chừng bay mỏi
Đậu xuống hồn tôi chết sững sờ
Có lẽ đêm quỳnh chưa ngậm sương
Cho nên thu vẫn chìm trong mộng
Cho nên thu vẫn còn hoang đường
Hình như hương nhụy chìm quên lãng
Tình chưa hàm tiếu mùa ái ân
Đâu ngỡ rằng em xa, quá xa
Cho nên tiếng hú từ thiên cổ
Con tàu vô định một sân ga.
NGỦ TRỌ VEN ĐƯỜNG
https://www.facebook.com/groups/395853348109312/posts/612573359770642
Ngủ đi con!
Ngủ cho yên!
Mà mơ thấy cỏ màu xanh da trời
Đừng khóc nhe!
Hãy mỉm cười!
Lẽ nào tình đất nghĩa trời ly tan?
Bấu vào vai mẹ đi con
Bấu cho thật chặt nghĩ còn có nhau
Ở?
Giờ biết ở đâu?
Về?
Thì sông rộng gãy cầu tai ương!
Mẹ ru con ngủ ven đường
Buồn nghe hai tiếng Quê Hương quặn lòng.
Lê Văn Trung
Những Vách Ngăn Vô Hình
https://www.facebook.com/groups/395853348109312/posts/608116973549614
* Trong một thế giới mà không gian chúng ta đang sống
Được che chắn bởi những vách ngăn vô hình
Những vách ngăn không tên
Những vách ngăn không hình thù
Những vách ngăn không màu sắc
Những vách ngăn xuyên suốt
Ta chẳng thấy gi
Về mọi phía
Quanh ta
* Tôi có thể đã nghe tiếng thở dài
Của em
Tôi có thể đã nghe tiếng thở dài
Của những vì sao đang vỡ
Tôi có thể đã nghe tiếng thở dài
Của loài người
Đang chảy ra
Từ trái tim tôi
* Nhưng những vách ngăn vô hình
Đã ngăn tôi nhìn thấy em
Không nhìn thấy những vi sao đang vỡ
Không nhìn thấy đồng loại tôi đang tức tưởi
Cho dù
Tiếng thở dài chảy ra từ dòng máu trái tim tôi
* Tôi cũng đã nghe tiếng cựa mình của dòng sông oằn qua giông bão sóng dội vào bờ đá vỡ tràn
Tôi cũng đã nghe tiếng chiếc lá chưa kịp úa vàng đã rơi trong đêm tối
* Và tôi đã nghe tiếng ai đó bị va đập vào những vách ngăn vô hình
Không lối thoát
Tiếng chuông đồng - hồ - hủy - diệt
Đã gõ
Giờ - Thứ - Hai - Mươi - Lăm. (*)
Lê Văn Trung
Viết giữa mùa đại dịch
(*) Giờ Thứ Hai Mươi Lăm
(La Vingt - cinquieme Heure)
Tác phẩm tiểu thuyết của nhà văn Constantin Virgil Gheorghiu
***
THI SỸ LÀ KẺ LÀM CHO BẠN SAU KHI ĐỌC THƠ CỦA Y
CẢM THẤY RẰNG NHỮNG VẦN THƠ HAY NHẤT CỦA Y
CHƯA ĐƯỢC VIẾT RA
KHALIL GIBRAN
https://www.facebook.com/groups/395853348109312/posts/582247459469899
Tôi bỏ tôi đi không đành đoạn
Tôi gọi tôi về đầy xót xa
Vườn cũ đã then cài kín cổng
Đường rêu không một bóng người qua
Con chim lẻ bạn cũng không về
Thăm thẳm rừng xa lời gió hú
Gọi bầm nỗi nhớ gửi thiên thu
Ngồi gọi tên mình, không nhớ tên!
Ngồi gọi tên người, không tiếng vọng
Đất trời cô quạnh buồn mông mênh
Rụng tự mùa thu xưa, rất xa
Mà nghe trong lá niềm hiu quạnh
Của một mùa sương mắt lệ nhòa
Gửi cả trăm năm cát bụi này
Nhuộm thêm cho úa màu thu cũ
Nỗi niềm thiên cổ thoáng mây bay.
Khi mặt đất đã chìm trong bóng tối
Khi tiếng khóc vang lời kinh sám hối
Của linh hồn anh vừa chết trong hồn em
Khi trái tim anh lặng lẽ im lìm
Những nhịp đập chỉ là lời trăn trối
Chúa cũng bỏ quên phép mầu cứu rỗi
Thơ úa vàng tơi tã một trời tang
Măt trời chết sau khu đồi vĩnh biệt
Cả nhân loại trước con đường hủy diệt
Không nhiệm mầu nào quay lại thuở hồng hoang
Lửa cháy thiên thu lửa cháy điêu tàn
Thơ tro bụi không luân hồi sinh tử
Thơ vỡ nát từng mãnh hồn tan vỡ
Thơ về đâu? Không địa ngục thiên đàng
Máu sẽ chảy như một dòng nham thạch
Máu sẽ khô phơi bầm trên mặt đất
Linh hồn thơ lạc lõng giữa hoang vu
Không còn ai về nhỏ lệ bên mồ
Trong hố thẳm trái tim tình ngưng đập.
Lòng người xin rộng mở
Và nối triệu vòng tay
Chuyền nhau từng nhịp thở
Đừng quá đổi im lìm
Đằng sau khung cửa nhỏ
Đừng quá đổi lặng chìm
Khi ngoài trời mưa đổ
Đường phố vẫn lên đèn
Chia nhau nguồn ánh sáng
Này mắt chị môi em
Vẫn ngời ngời hy vọng
Đường phố dẫu giăng dây
Lòng Sài Gòn vẫn mở
Cho hằng triệu trái tim
Chuyền nhau chung nhịp thở
Sài Gòn ơi đứng lên
Sài Gòn đang đứng lên.
Lê Văn Trung
Ngày tháng lụn lùi dần vào quên lãng
Lòng cũng trắng bạc phơ hồn lau sậy
Xót xa hoài theo từng nỗi long đong
Hồn thảo nguyên cỏ nhớ bước chân người
Ôi vó ngựa mịt mù trong cõi tạm
Áo phù hoa tơi tả cuộc trần ai
Một đêm buồn ngồi kể chuyện nhân gian
Tôi nhuốm lửa soi lòng chưa đủ ấm
Và người đi khi bếp lạnh chưa tàn
Mái chèo khua xé vỡ một vành trăng
Sông đời tôi sóng buồn ven bến bãi
Vỗ trăm năm chưa hết cuộc thăng trầm.
https://www.facebook.com/groups/395853348109312/posts/612573359770642
Ăn đi con!
Muổng cơm này:
Tấm lòng cô bác
Cuối ngày
Đường xa
Tựa vào
Lòng mẹ
Vai cha
Ngủ mơ
Thấy được
Quê nhà bình yên
Cảm ơn bóng mát bên đường
Che giùm cho kín đau thương trong lòng
Uống đi con!
Bát nước trong
Rót từ những tái tim hồng thiện tâm
Ta về như cuộc hành hương
Ngủ đi con!
Bóng thiên đường!
Trong mơ
Lê Văn Trung
Bỏ phên giậu, bỏ cửa nhà
Bỏ ta ngồi giữa yêu ma phận người
Bỏ tang thương bỏ ngậm ngùi phù vân
Không hiện hữu chẳng hư không
Là tan là rã trong từng sát na
Không bản quán không quê nhà
Ta lơ lững giữa thiên hà nghìn năm
Mà ôm sinh diệt mà cầm tồn vong
Đìu hiu một sợi khói mong manh sầu
Bỏ hạnh phúc bỏ thương đau
Đầu ghềnh cuối bãi về đâu cũng về.
VÔ VỌNG
https://www.facebook.com/groups/395853348109312/posts/580564509638194
Khi đứng giữa sân ga đời chật hẹp
Anh ngóng hoài thăm thẳm chuyến tàu qua
Suốt cuộc trăm năm trăm mùa trăng khuyết
Anh đứng chờ, bàn tay vẫy, chia xa
Không ai đến, không ai về, từ buổi
Lá rừng anh xao xác rụng bên đời
Không ai hẹn, không ai chờ, mòn mỏi
Mưa mù anh giăng kín mộng ngày vui
Khi đứng giữa những trùng vây bóng tối
Anh nhuốm lòng đốt lửa đợi ngày lên
Mà mùa vội, mùa đi, mùa tiếp nối
Ngày nhân gian chưa hé rọi bình minh
Từng câu thơ đã chìm trong giông bão
Rừng anh xưa đã lạc dấu chim về
Những câu thơ xưa viết bằng lệ máu
Đã khô bầm trên vách đá cheo leo
Con vượn lẻ bên triền cao cô độc
Tiếng hú dài vọng suốt cõi thiên thu
Anh đứng giữa sân ga đời chật hẹp
Chờ trọn đời, xa hút bóng tàu qua.
Lê Văn Trung
No comments:
Post a Comment