Ảo ảnh cuộc đời - Bao giờ - Buồn vui tôi chảy qua lòng nhân gian - Chốn cũ bây chừ cũng lãng quên - Còn giữa tàn phai - Đêm nằm đợi mưa - Lời ru - Lời ru của Mẹ chảy đầy lòng con - Mẹ (2 bài) - Mẹ chờ hai mươi năm - Mẹ nằm nghe gió mùa đông - Mẹ về áo nhuộm câu thơ - Mồ côi - Thay một lời cầu nguyện - Thế mà mẹ bỏ con đi - Xin một lần sau cuối
(Thơ cho cõi Im Lặng)
Tôi sẽ nạm từng dòng sương lệ ngát
Vào mắt tình xanh biếc thuở hai mươi
Tên loài Hoa Vĩnh Cửu tỏa hương trầm
Và em sẽ cài hoa lên ngực ấm
Như màu trăng rằm suốt cõi trăm năm
Thơ hồng như màu máu trái tim hồng
Thơ tôi chảy thành trăm dòng diễm tuyệt
Nương theo chiều mây thắm một dòng sông
Từng sợi tơ vàng thắm tuổi xuân thì
Xin mặc lấy linh hồn tôi trắng xóa
Linh hồn tôi vời vợi giọt sương phai.
http://haibogiay.net/index.php?nv=tho&op=Le-Van-Trung/Bao-Gio-Chon-Cu-Dem-Xin-Mot-Lan-3542
Bao giờ gặp lại những người bạn
Dăm đứa quàng vai rong phố chơi
Thăm cô chủ quán café cũ
Có xót tình xưa lòng ngậm ngùi
Bao giờ em đến xanh màu áo
Nhuộm biếc hồn tôi màu gió thu
Hỏi nắng còn thơm hồn con gái
Có buồn mây trắng đã tan mau
Bao giờ neo đậu đời xuôi ngược
Bến cũ người xưa về gọi đò
Lau trắng bờ xa em như lụa
Lòng em còn trắng tuổi ngây thơ
Bao giờ tôi thấy tôi về giữa
Phố của ngày xanh tóc tỏa hương
Phố của rêu phong hồn cổ tích
Tình có còn thơm mùi ngọc lan
Bao giờ ta trở về quê ngoại
Em lên đồi mua tím cả chiều
Cây khế rụng bông từ năm ngoái
Còn vương nỗi nhớ nỗi đìu hiu
Ôi những người yêu quí xa xưa
Hun hút ngày trôi mỏi đợi chờ
Có kẻ ngồi buồn nơi quán vắng
Uống hoài ly rượu cháy trang thơ.
Lê Văn Trung (http://vietvanmoi.fr/index1.5858.html)
Tôi xin làm một dòng sông
Buồn vui tôi chảy qua lòng nhân gian
Trái tim tôi trải lụa vàng
Bước chân tình rất nhẹ nhàng lên thơ
Đưa người qua bến đợi chờ trăm năm
Tôi xin làm một vành trăng
Sáng mênh mang cõi tình em với đời
Trải lòng ra với đất trời, Hồn nhiên
Bỏ quên câu hát Đau lòng bờ tôi
Sóng xô. Ai lỡ? Ai bồi?
Buồn vui Tôi chảy qua lòng nhân gian.
http://haibogiay.net/index.php?nv=tho&op=Le-Van-Trung/Bao-Gio-Chon-Cu-Dem-Xin-Mot-Lan-3542
Chốn cũ lâu ngày cũng bặt tăm
Viết nốt bài thơ rồi xé đốt
Đốt mà đau xót mối tình thâm
Nắm níu bên trời một bóng quê
Mà ngóng mây chiều bay xa lắc
Nỡ phụ trăm năm lời hẹn thề
Nhớ người bếp quạnh buổi tàn đông
Nhớ khói hoàng hôn vương mái rạ
Nhớ con đò chở nặng một dòng sông
Mà cứ hoài mong một nỗi chờ
Tóc bạc thương màu mây cố xứ
Sương khói mù xa bóng dáng ai
Không vẫy khăn thêu, chẳng ngoái nhìn
Năm mươi năm tưởng khi về lại
Chốn cũ bây chừ cũng lãng quên.
Ngày đã tận năm đã cùng em ạ
LỜI RU
Nằm ngủ đi
Mẹ của con
Chiếc nôi đời sẽ ru tròn giấc mơ
Nằm ngủ đi
Mẹ là thơ
Nằm nghe câu hát bên bờ tử sinh
Nghe con kể chuyện nhân tình
Nghe con nỗi nhớ niềm quên bạc lòng
Ngủ đi ơi mẹ của con
Ngày xưa mẹ đã mỏi mòn lời ru.
Mẹ nằm như thể mùa đông
Đang nằm trong cõi vô cùng đời con
Mẹ nằm như một nỗi buồn
Đang còn chảy giữa mênh mông cuộc người
Mẹ nằm nghe lệ đầy vơi
Giọt tan vào cõi, giọt rơi tận miền
Mẹ nằm bên một bờ quên
Nghe bên bờ nhớ chao nghiêng bóng chiều
Mẹ nằm nhìn bóng trăng thiu
Khuyết vào con một nụ hiu hắt cười
Mẹ! Ôi! Mẹ của con ơi!
Giang tay ôm cả đất trời vào con
Giang tay che kín nỗi buồn
Giang tay ôm cả linh hồn trần gian
Mẹ nằm ôm hết gian nan
Dành nhung lụa trải cho đường con đi
Lời ru của mẹ vọng về ngàn năm.
http://haibogiay.net/index.php?nv=tho&op=Le-Van-Trung/Chum-Tho-Ve-Me-3449
Mẹ nằm nghe gió mùa đông
Thổi qua nghìn nỗi đục trong kiếp người
An nhiên mẹ nhoẽn miệng cười
Thiêng liêng lòng mẹ sáng ngời tâm kinh
Gió mùa đông thổi mông mênh
Thổi qua ngàn cõi ghập ghềnh trần gian
Thảnh thơi từng bước nhẹ nhàng
Đường xa vạn dặm mẹ đang trở về
Gió lùa tóc trắng mây bay
Mẹ nằm nghe gió reo ngoài vườn trăng.
Lê văn Trung
(tặng Viên Hướng)
http://haibogiay.net/index.php?nv=tho&op=Le-Van-Trung/Chum-Tho-Ve-Me-3449
Mẹ về đứng giữa trời thu
Nghe ngàn năm vọng lời ru đất trời
Lời ru chảy một kiếp người
Gian nan thuyền ngược, đầy vơi bến bờ
Mẹ về áo nhuộm câu thơ
Tóc sương trắng cả lòng xưa mỏi mòn
Hỡi ơi trăm suối ngàn sông
Có nghe tiếng vọng tự nguồn cội xưa?
Mẹ là nắng, mẹ là mưa
Mẹ là tiếng võng đong đưa nỗi người
Tôi nghe giọt lệ mẹ cười
Nỗi đau mẹ nuốt, niềm vui mẹ giành
…cho con
Lê Văn Trung
http://haibogiay.net/index.php?nv=tho&op=Le-Van-Trung/Chum-Tho-Ve-Me-3449
Mẹ chết từ khi con tập nói
Ngọng nghịu không tròn câu yêu thương
Chân non bò vướng bên khe cửa
Tay vói chưa qua một nỗi buồn
Nhớ vòng tay ấm đêm đông tái
Còn đâu!
Lạnh giá buổi thu tàn
Con nằm nghe gió lay cành lá
Mà ngỡ lời ru mẹ chứa chan
Ngày con tập nói chưa thành tiếng
Mẹ mớm từng lời môi sữa thơm
Con thấy con là con chim nhỏ
Trong đôi cánh mẹ ấm vô cùng
Ngày con tập nói
Con nào biết
Mẹ bỏ đi về nơi rất xa
Từng đêm con thấy con bên mẹ
Không khóc mà sao mắt lệ nhòa.
Lê Văn Trung
Ngày tháng lụn lùi dần vào quên lãng
Thế mà Mẹ bỏ con đi
Không thương con
Hư vô
Không thương con
Sao Mẹ buồn
Con nghe tiếng Mẹ nỉ non bên trời
Không thương con
Sao Mẹ cười
Nhìn con
Mẹ quặn trăm lời
Mẹ ru
Không
Sao lòng Mẹ Rối bời
Sao đôi mắt Mẹ ngậm ngùi sao khuya
Không thương con
Về đâu?
Con hỏi
Đất trời
Thiên cổ
Có hay
Mẹ
Cho đắng
Cho cay
Phận người
Mẹ ơi!
Lê Văn Trung
Tạ ơn người, tạ lỗi với trăm năm
Men rượu chảy như một lời thống hối
Câu kinh buồn là lệ buổi chia tan
Sợ hoàng hôn về lạnh giá, sương giăng
Ta cắm nhành hoa lên bình tim vỡ
Dấu tình xưa còn liệm kín mùi hương
Đừng miên man vỗ động sóng chân cầu
Ta rong rêu bám xanh hồn đá sỏi
Sợ vô cùng con nước cuốn trôi mau
Rượu hoàng hôn vừa nhuộm bóng mây chiều
Em có thấy mặt trời bên vách núi
Còn rực ngời trên mỏm đá cheo leo.
No comments:
Post a Comment