Friday, April 2, 2021

Trang Hai Bờ Giấy 4

 Ánh sáng - Bay về đây nhé chim ơi - Con đường về cõi vô biên - Góc khuất trong đời - Hoài nghi - Những đoản khúc rời - Saigon ơi! Đứng lên! - Sinh nhật (2 bài) - Sinh nhật cuộc tình - Sinh nhật giấc mơ - Sao đành quên hết cuộc tình duyên - Thế rồi tôi tiễn tôi đi - Trở về (8 bài) - Vàng rụng - Vô biên - 


CON ĐƯỜNG VỀ CÕI VÔ BIÊN
http://haibogiay.net/index.php?nv=tho&op=Le-Van-Trung/Con-Duong-Sai-Gon-Oi-Goc-Khuat-Hoai-Nghi-3431
1.
Chiều tôi gom chiếc lá vàng
Sơn khê tỉnh giấc chợt tàn cơn mơ
Nghe trong sâu thẳm xa mờ
Hoang mê lụn cháy đôi bờ tử sinh
2.
Khói đùn theo gió lên mây
Gầy hao còn lại bóng ngày đời tôi
Trở về theo bóng chiều trôi
Chút tàn tro ấy là lời trùng lai
Không nhân ảnh, chẳng hình hài
Câu kinh vô tự xóa đầy nỗi đau.
3.
Chiều nay gom lá trên ngàn
Thấy trong dâu biển hành trang bất ngờ.
Người từ vô lượng nguyên sơ
Còn nguyên vẹn một bài thơ cội nguồn
4.
Đã từng cạn chén quỳnh tương
Đã nghe máu chảy loạn cuồng chiêm bao
Bàn tay cầm lá tình sầu
Đã nghe lửa cháy từng câu thơ buồn
5.
Hỏi lòng còn nhớ hay không
Đời tôi là một dòng sông giang hồ
Chảy hoài theo những cơn mơ
Chảy từ vô thủy cuối bờ vô chung
Sá gì đâu cuộc trăm năm
Sá gì đâu cõi-nghìn-trùng-muôn-hương
6.
Xin đừng hỏi: Ta về đâu?
Hư vô là dặm trắng màu phù vân
Xin đừng hỏi: Có hay không!
Vô biên là bụi sương hồng mông mênh
Xin đừng hỏi: Tuổi cùng tên!
Hết rồi nỗi nhớ niềm quên xa mù
Tương giao vạn cõi đời sau
Mãi cùng vạn hữu nguyên màu tình xanh.
7.
Con đường dẫn đến vô biên
Là con đường của dòng thiền nhân gian
Con đường mở lối thênh thang
Là con đường của bạt ngàn trong nhau
Con đường dẫn đến nghìn sau
Là con đường vạn nhịp cầu thiêng liêng
8.
Ôi con - đường – cõi - người - ta
Đi là trở lại quê nhà cố hương
Xòe bàn tay: những con đường
Quanh co sinh tử, vô thường tử sinh
Ôi con đường của vô biên
Dẫn về vô cực tận miền thiên thu
Lê Văn Trung
 
GÓC KHUẤT TRONG ĐỜI
http://haibogiay.net/index.php?nv=tho&op=Le-Van-Trung/Con-Duong-Sai-Gon-Oi-Goc-Khuat-Hoai-Nghi-3431
Vẫn còn đó những mảnh đời tăm tối
Lao khổ nhọc nhằn gạo chợ nước sông
Ngày cõng mặt trời đêm dầm sương muối
Còng lưng gánh mãi những long đong
 
Vẫn còn đó những gầm cầu bãi rác
Hồn tuổi thơ cháy sạm miếng cơm thừa
Áo rách phất phơ như hồn ma lạc
Sống bơ vơ như xác không mồ
 
Vẫn còn đó mắt môi đời tê dại
Đem phấn hương trao tận đáy bùn nhơ
Hồn thiếu nữ bầm đen dòng máu bẩn
Nỗi kinh hoàng ập xuống cơn mơ
 
Vẫn còn đó những rẻo cao rừng thẳm
Bàn chân non rỉ máu đá tai mèo
Tìm cái chữ trong muôn vàn hoạn nạn
Núi đồi buồn bã đứng trông theo
 
Vẫn còn đó, ôi vẫn còn nguyên đó
Biết bao nhiêu những góc khuất trong đời
Lời cầu nguyện gửi âm thầm theo gió
Xin sáng giùm góc khuất Người ơi!
Lê Văn Trung   

 Hoài Nghi

http://haibogiay.net/index.php?nv=tho&op=Le-Van-Trung/Con-Duong-Sai-Gon-Oi-Goc-Khuat-Hoai-Nghi-3431

Gió thổi về đâu? Em biết không?
Mây bay về đâu? Em biết không?
Về đâu trong tận cõi vô cùng
Mà trăng thiên cổ còn vô định
Mà trăng nghìn phương còn chưa rằm

Lá rụng về đâu? Rơi về đâu?
Tóc xưa lụa chảy bến giang đầu
Ai ướp phù vân vào nhan sắc?
Ai đắm hồng nhan chìm bể dâu?

Sông chảy về đâu? Em biết không?
Rong rêu đời sóng giạt trăm dòng
Có ai còn thấy từng con nước
Đã chảy trôi qua vạn tấm lòng?

Ta chảy về đâu? Trôi về đâu?
Ta tan vào đâu? Chìm vào đâu?
Em ơi ta chỉ là tro bụi
Hạt bụi tàn trong bể khổ đau.

Lê Văn Trung

(viết trong mùa dịch Covid) 

  Sài Gòn Ơi! Đứng Lên! 
http://haibogiay.net/index.php?nv=tho&op=Le-Van-Trung/Con-Duong-Sai-Gon-Oi-Goc-Khuat-Hoai-Nghi-3431
Đường phố có giăng dây
Lòng người xin rộng mở
Và nối triệu vòng tay
Chuyền nhau từng nhịp thở
 
Đừng quá đổi im lìm
Đằng sau khung cửa nhỏ
Đừng quá đổi lặng chìm
Khi ngoài trời mưa đổ
 
Đường phố vẫn lên đèn
Chia nhau nguồn ánh sáng
Này mắt chị môi em
Vẫn ngời ngời hy vọng
 
Đường phố dẫu giăng dây
Lòng Sài Gòn vẫn mở
Cho hằng triệu trái tim
Chuyền nhau chung nhịp thở
 
Sài Gòn ơi đứng lên
Sài Gòn đang đứng lên.
Lê Văn Trung         

NHỮNG ĐOẢN KHÚC RỜI

http://haibogiay.net/index.php?nv=tho&op=Le-Van-Trung/Sinh-Nhat-Nhung-Doan-Khuc-Roi-3258

28
(Nhân ngày trở về mặt đất)
Có một ngày người đã được sinh ra
Chân chạm đất và bắt tay mặt trời
Sững sờ với tình yêu
Mỉm cười cùng tuyệt vọng
Và bất chợt như con thuyền ngược sóng
Đi một đời chưa hết nỗi hoang mang
Và có một ngày người đã được sinh ra
Như viên đạn bắn xuyên lòng vũ trụ
Cơn địa chấn trên ngực người thiếu nữ
Nỗi đớn đau mềm vàng lụa áo thi ca
Mặt đất muộn phiền
Và những cánh hoa
Chưa kịp nở sao tàn phai quá vội
Người đến như chiều
Về như đêm tối
Ở lại cùng vô tận cõi hoang vu
Người đã được sinh ra hay chỉ bất chợt quay về
Và thảng thốt thấy mình như khách lạ
Mặt đất nào một thuở bỏ ra đi
Cõi đời nào chìm khuất những cơn mơ
Có đôi mắt của nghìn thu diệu vợi


Người trở về
Hay nối tiếp cuộc phân ly
Sững sốt với tình yêu
Mỉm cười cùng tuyệt vọng.
Sài Gòn 30.03.2017 - Lê Văn Trung

SINH NHẬT
http://haibogiay.net/index.php?nv=tho&op=Le-Van-Trung/Sinh-Nhat-Nhung-Doan-Khuc-Roi-3258

Sinh ra đời là nối cuộc rong chơi
Là tiếp tục bao dặm đường dang dỡ
Trần gian ơi còn phù du trắc trở
Ta còn về rộ nở đóa từ tâm

Còn luân hồi nên còn chạm trăm năm
Ta sinh ra để biết màu dâu bể
Ta sinh ra để biết mình không thể
Mãi kiếm tìm mộng ảo giữa bao la

Sinh ra đời để nhìn rõ cái ta
Còn khép mở đi về trong vô vọng
Chưa chạm vô cùng nên còn chiếc bóng
Của kiếp người giữa bồi lở tàn phai.
Lê Văn Trung

SINH NHẬT

Hôm nay ngày sinh nhật tôi
Vì nhau xin thắp nụ cười lên mội
Giấu cho kín nỗi ngậm ngùi
Mà đi cho trọn quãng đời chông chênh.
Lê Văn Trung

SINH NHẬT CUỘC TÌNH
Ngày tháng cũ theo nhau về áo não
Trôi về đâu buồn suốt một dòng sông
Em gói vội mùa thu trong chéo áo
Mà sầu xưa len lén nụ hoa vàng
Tôi thắp lại tình tôi trăm ngọn nến
Sinh nhựt mình, tôi sinh nhựt mùa thu
Dù em đã trăm vạn lần lỗi hẹn
Mây đời tôi trôi mãi phía xa mù
Sương rất mỏng như mắt người sương mỏng
Nhìn về đâu không thấy bóng tôi buồn
Không thấy nắng vừa thu trong hồn tôi chợt sáng
Không thấy sông chiều hiu hắt bến hoàng hôn
Sương rất mỏng, sương rối bời trên tóc
Bay về đâu mà trắng mấy dòng hương
Bay về đâu mà lệ mềm môi ngọc
Bay về đâu mà áo lụa vàng ươm
Trăm năm hỡi, về tôi mừng sinh nhưt
Sinh nhựt cuộc tình, tôi sinh nhựt mùa thu.
                                         Lê Văn Trung

SINH NHẬT GIẤC MƠ
Tôi thắp tình tôi trăm ngọn nến
Em về sinh nhựt giấc mơ tôi
Giấc mơ từ buổi chưa hò hẹn
Từ buổi em là mơ, thế thôi

Từ buổi sân trường không có nắng
Mà áo vàng phai gió nguyệt vàng
Từ buổi tóc cài nơ lụa trắng
Và mây tôi chìm trong sương giăng

Em về sinh nhựt giấc mơ tôi
Xin thắp cho thơ giọt lệ ngời
Và rót vào thơ dòng diệu ngữ
Thơm lời ngà ngọc nở trên môi

Em trắng trong thơ một đóa quỳnh
Hương mùa xưa ướp rượu nồng men
Em giăng lời hát vàng nhung lụa
Và thắp lên trăm ngọn nến tình.
                            Lê Văn Trung

Sao Đành Quên Hết Cuộc Tình Duyên
 http://haibogiay.net/index.php?nv=tho&op=Le-Van-Trung/Sao-Danh-Vang-Rung-3297
Ta rót ta vào trong cốc rượu
Thấy đời nghiêng ngã cuộc tình em
Ta rót hồn ta buồn lệ ứa
Ai rót vào lòng em nhớ quên?
 
Đập vỡ ly không rượu vỡ tràn
Đập vỡ sầu xưa sầu chưa tan
Ta nghiêng bầu rượu, lòng chưa cạn
Ta nghiêng tình vơi, tình chưa vàng
 
Sao đành bỏ ta! Này rắn dữ
Ta ăn trái cấm tình thương đau
Sao đành bỏ ta! Thần cám dỗ
Sao không cùng ta cạn cuộc sầu
 
Ta rót ta tràn ly ngàn năm
Ta rót đời ta buồn căm căm
Hỡi ta rượu chảy tàn cơn mộng
Ta rót về đâu giọt lệ bầm
 
Sao đành bỏ đi, sao đành quên
Sao đành quên hết cuộc tình duyên
Ôi rượu đời ta như lửa cháy
Ta rót về đâu? Em! Hỡi em!
 
Chú thích:
Bài này ban đầu có tựa đề là QUÊN ĐI.  Nhạc sĩ Thu Nguyễn và Nguyễn Dương Quang đã soạn thành ca khúc
Lê Văn Trung

Vàng Rụng
 http://haibogiay.net/index.php?nv=tho&op=Le-Van-Trung/Sao-Danh-Vang-Rung-3297 
Rồi một chiều rượu đắng cả hoàng hôn
Tôi ngồi đếm tuổi đời tôi rơi chậm
Rơi như thể cuộc tình duyên quá muộn
Rơi như mùa vàng rụng những mùa rơi
 
Tôi thấy tôi trong hiu quạnh đất trời
Không đóm lửa về soi lòng úa lạnh
Tôi thấy tôi như một màu sương quạnh
Rơi không đành! Lãng đãng một đời sương
 
Rơi không đành nhuộm trắng cả hoàng hôn
Cho giọt rượu đắng bầm lời dang dỡ
Cho giọt rượu như lệ người rơi vỡ
Trên môi tình một thuở cháy niềm đau
 
Trên môi tình lạc lỏng kiếm tìm nhau
Tôi say buốt giữa men chiều rượu đắng
Em thì mãi là MỘT MIỀN IM LẶNG 
Nỗi đau nào tôi gọi mãi tên tôi?
 Lê Văn Trung
                               
TRỞ VỀ 1
 http://haibogiay.net/index.php?nv=tho&op=Le-Van-Trung/Chum-Tho-Tro-Ve-3296
Rồi như chiếc lá rơi về cội
Xin bón tình ta xuống ruộng đời
Chút máu xương này là tro bụi
Sẽ hòa tan vô lượng đất trời
Còn tiếc thương gì hương sắc cũ
Một hồn du tử bóng trăng soi
Thênh thang nẻo hạnh hồi chuông nguyện
Ánh nguyệt nghìn xưa nở trắng đồi.
Rồi như con nước nhập trùng dương
Vỗ nhịp ngàn năm dẫu phím chùng
Ta hát trường ca từ vô thỉ
Vui cùng vạn hữu đến vô chung.
Đã biết ra đi là trở lại
Thì tiếc gì thân tứ đại này
Thênh thang nẻo hạnh cùng mây trắng
Một hồn du tử gió sương bay.
Lê Văn Trung
 
TRỞ VỀ 2
 http://haibogiay.net/index.php?nv=tho&op=Le-Van-Trung/Chum-Tho-Tro-Ve-3296 
Như mây đầu núi giăng sương trắng
Tan hợp từ trong mỗi sát na
Trăm cuộc đầy vơi tuồng ảo mộng
Về đâu? Đâu cũng chốn quê nhà!
Bỏ lại bên bờ bao huyễn tưởng
Thuyền mây nhẹ lướt sóng bình an
Ngàn khơi diệu hữu từ con sóng
Muôn đời vẫn vỗ tự hồng hoang
Chiếc áo phù hoa là hư ảnh
Rũ sạch phong trần, gội tuyết sương
Một màu trăng sáng hồn du tử
Huyền Không thanh thoát một hồi chuông.
 Lê Văn Trung

TRỞ VỀ 3
 
 http://haibogiay.net/index.php?nv=tho&op=Le-Van-Trung/Chum-Tho-Tro-Ve-3296
Ta về
Lều cỏ
Trăng hòa nguyệt
Hồn mây
Du tử
Lạnh đồi sương
Đèn soi
Thắp lá rừng không hết
Gió ngàn trong vắt từng hồi chuông
Con chim gõ kiến bên đồi vắng
Tiếng mõ công phu nhịp nhịp đều
Gọi ta như gọi miền thinh lặng
Thôi kiếm tìm giữa đám rong rêu.
Ôi lòng ta trải như sương mỏng
Thảm rêu mềm mượt giấc bình an
Trăng sáng hay hồn ta tỏa nguyệt
Hay trăng vừa nở đóa sen vàng!
 Lê Văn Trung

TRỞ VỀ 4
 
 http://haibogiay.net/index.php?nv=tho&op=Le-Van-Trung/Chum-Tho-Tro-Ve-3296
Hãy thắp giùm tôi lời khấn nguyện
Trầm hương khói tỏa quyện hồi chuông
Con đường sinh diệt dài vô tận
Hạt bụi tồn vong trở lại nguồn
 
Ra đi là trở về vô ngã
Là buông bỏ hết mộng phù vân
Đường sương nẻo gió ung dung bước
Ánh nguyệt minh châu tỏ sáng dần
 
Ra đi là trở về nguyên ủy
Ba ngàn thế giới cũng đồng quy
Là giữa trùng trùng vô lượng kiếp
Còn nguyên hạt bụi giữa huyền vi
 Lê Văn Trung

TRỞ VỀ 5
 http://haibogiay.net/index.php?nv=tho&op=Le-Van-Trung/Chum-Tho-Tro-Ve-3296 
Tôi đang gặp lại tôi rồi
Dưới mây thiên cổ tôi ngồi như nhiên
Rũ trôi hạt bụi ưu phiền
Xa bờ ảo vọng, xa miền chiêm bao
 
Tôi đang quay lại từ đầu
Nơi tôi là hạt bụi nào trong tôi
Bỏ buông những giấc mơ đời
Thênh thang cuộc lữ, biển trời ung dung
 
Sớm mai uống ngụm sương hồng
Chiều nghiêng vách đá lót lòng trái sim
Lắng nghe ríu rít lời chim
Lá nghiêng màu biếc ru mềm giấc khuya
 
Tôi đang đi - Tôi đang về
Màu mây thiên cổ còn bay cuối trời.
 Lê Văn Trung 

TRỞ VỀ 6
 http://haibogiay.net/index.php?nv=tho&op=Le-Van-Trung/Chum-Tho-Tro-Ve-3296
Rồi ra bỏ cuộc chơi này
Ta về với cỏ với cây nội đồng
Một hồn du tử thong dong
Thơ soi bóng nguyệt
Mây lồng màu trăng
Ném bay một nhúm bụi hồng
Mở khung cửa hẹp
Khép vòng tử sinh
Rồi ra bỏ lại nhân gian
Ta về tắm gội hồng ân đất trời.
Lê Văn Trung

TRỞ VỀ 7
 
 http://haibogiay.net/index.php?nv=tho&op=Le-Van-Trung/Chum-Tho-Tro-Ve-3296
Tôi cầm hạt bụi trên tay
Thấy trong hạt bụi dấu ngày tôi đi
Thấy tôi cuộc thế gian này
Một vòng sinh tử vần xoay phận người
Thấy tôi dòng ngược dòng xuôi
Vẫn chưa thoát khỏi nẻo đời lầm mê
Nghìn xưa trong hiện kiếp này
Về đâu giữa cõi lưu đày trần gian
………………
Từ trong hạt bụi điêu tàn
Hiện ngày đi đã thong dong cõi về.
 Lê Văn Trung

TRỞ VỀ 8
 http://haibogiay.net/index.php?nv=tho&op=Le-Van-Trung/Chum-Tho-Tro-Ve-3296
Trăm năm huyền nhiệm đất trời
Vai nghiêng cánh hạc, thiền rơi bụi hồng
Nắng tàn cuối bãi hoàng hôn
Liu điu sợi khói bên cồn lau xa
Câu thơ nồng vị quê nhà
Bước chân ẩn hiện trăng ngà đầu non
Nước mây xuôi ngược vuông tròn
Tạ ơn mạch pháp vẹn toàn thiên thu
 Lê Văn Trung

Thế Rồi Tôi Tiễn Tôi Đi
http://haibogiay.net/index.php?nv=tho&op=Le-Van-Trung/The-Roi-Vo-Bien-Anh-Sang-Bay-Ve-Day-3315
Thế rồi tôi tiễn tôi đi
Một vùng tịch mặc tôi về một tôi
Nằm nghe gió hú ven đồi
Lá rơi còn nhắn lại lời ly tao        
 
Ai hay trời đất trong nhau
Muôn nghìn vạn cổ chưa hề chia tan
Trăm năm một gói hành trang
Từng màn lau lách vỡ tràn mộng du
 
Đi là về với thiên thu
Là về khép cửa ngục tù quạnh hiu
Có làm viên sỏi cô liêu
Mới hay đáy vực rạng chiều vô biên 
 
Tôi ơi! Cố quận là miền
Từ quang chiếu rọi hồn thiêng diệu kỳ
Thế rồi tôi tiễn tôi đi
Một chiều sương rụng trắng đầy hồn thơ.
Lê Văn Trung

Vô Biên 
http://haibogiay.net/index.php?nv=tho&op=Le-Van-Trung/The-Roi-Vo-Bien-Anh-Sang-Bay-Ve-Day-3315

Anh sẽ đến một đêm rằm nguyệt nở
Nơi nhiệm mầu linh hiển cửa tồn sinh
Và trời đất cũng động lòng rộng mở
Anh tan hòa vô tận cõi uyên nguyên
 
Anh sẽ đến một đêm rằm sương mỏng
Ôi! Ta-bà ngời biếc giọt trăng thiêng
Cơn mưa xanh nhạt nhòa bao khát vọng
Anh trở về trong tự tánh vô biên

Lê Văn Trung 

Ánh Sáng

http://haibogiay.net/index.php?nv=tho&op=Le-Van-Trung/The-Roi-Vo-Bien-Anh-Sang-Bay-Ve-Day-3315
Chiếc lá rơi vàng bên xác bướm
Như tiễn đưa nhau tận cuối trời
Sao chẳng ai về, câu kinh lặng
Còn lại bên đời nỗi lẻ loi

Tôi đứng bên thềm trăng lạnh buốt
Ngọn nến run vì động bóng mây
Nghe rơi chìm giữa miền hư thực
Mộng du chi những cõi lưu đày!

Tôi thắp hồn tôi nghìn ngọn nến
Quay về sưởi ấm cuộc trần gian
Trăng từ thiên cổ còn soi bóng
Chợt bước phù vân thật khẽ khàng.

Tôi hóa thân thành những giọt sương
Tiêu sái trên hoa vạn ánh hồng
Nghe tiếng trăm năm về réo gọi
Tôi – người – tan giữa cõi trời không

Lê Văn Trung

Bay Về Đây Nhé Chim Ơi

http://haibogiay.net/index.php?nv=tho&op=Le-Van-Trung/The-Roi-Vo-Bien-Anh-Sang-Bay-Ve-Day-3315

Chim về đậu dưới hiên mây
Trên đôi cánh mỏng ướp đầy tình vui
Xuống đây chim nhé, chiều rồi
Lòng em vải hạt ngọc trời chim ăn 

Xòe đôi cánh rất dịu dàng
Chim bay nhè nhẹ vào trang thơ hồng
Bay vào em một tấm lòng
Là bay vào cõi mênh mông thiện lành

Là bay vào cõi trời xanh
Hoa lòng nở tỏa hương tình từ tâm
Bay về đây nhé ơi chim
Lòng em dâng vẹn trái tim nguyện cầu.

 Lê Văn Trung (tặng một tấm lòng nhân ái)


No comments:

Post a Comment

Trang Văn Nghệ Quảng Trị 19

Buồn nghe tiếng gọi hai đầu tử sinh -   Chiều - Chiều buông - Dặm trường - Dòng sông cũ - Đưa tiễn một mùa thu - Em chảy về đâu -   chiều th...