Câu chuyện mười năm - Bên trời cố xứ - Dạ khúc trăng - Dòng xưa bến cũ - Ga chiều - Giang khách - Hạnh ngộ - Hạt bụi - Hãy bắt đầu cuộc rong chơi ngậm ngùi - Khi bắt đầu chìm lắng trong tịch lặng - Lời ru - Lục bát rã rời - Mẹ - Mồ côi - Người trở về hẹn tiếp cuộc ra đi - Nhắn về xứ Quảng - Những đốm lửa của niềm tin - Thà như mây trắng bay - Về thăm nhà ngoại ở Túy Loan
CÂU CHUYỆN MƯỜI NĂM
Mười năm lưu lạc không nhà
http://www.saimonthidan.com/index.php?c=article&p=20012
Em ơi đêm nay trăng không về
Trăng còn lang thang mù cơn mê
Ôi trăng vàng xưa mùa nguyệt nở
Ôi trăng tình xưa vàng câu thơ
Trăng thơm ôi mùa trăng hương phai
Ôi trăng hồn tôi trên vai gầy
Em về qua phố trăng vàng phố
Tôi về qua em trăng hương bay
Sao không cùng tôi trăng mơ Huyền
Sao không cùng tôi trăng nguyệt cầm
Ôi trăng về đâu năm cung trầm
Tương tư từ trong mùa trăng tan
Em ơi trăng còn say hương ngàn
Nao nao hồn tôi cơn mê hoan
Ai trói hồn tôi bằng sợi tóc
Ai giam tình tôi đôi môi ngoan
Thôi thôi, đành thôi trăng hoang đường
Thôi thôi, đành thôi mù trăng sương
Ai giết hồn tôi bằng đôi mắt
Ai hát tình tôi ngời thiên hương
Em ơi! Về đâu? Trăng muôn phương!
Lê Văn Trung
Giang Khách
Trăm năm chưa cạn vài chung rượu
Mà ngả nghiêng say cả đất trời
Ta về bước hụt vào cơn mộng
Mộng đảo điên từ men đắng môi
Này ta giang khách, thuyền không bến
Này em kiều nữ, sóng Tầm Dương
Rót mãi về đâu hồ lệ cạn
Uống mãi ngàn năm rượu vẫn tràn
Này ta giang khách, hề ly khách
Này em kiều nữ, hề giai nhân
Xin cạn này đây ly tuyệt tửu
Hãy uống tình ta, rồi lãng quên
Gom cả thiên thu vào trong mắt
Cho lệ ngàn năm tràn câu thơ
Gom cả đất trời vào chung rượu
Ta uống mà say đến dại khờ
Làm kẻ dại khờ, kẻ mê muội
Ai say? Ai tĩnh? Rồi về đâu?
Trăm năm chưa cạn vài chung rượu
Lòng đã say mù cuộc biển dâu.
Lê Văn Trung
Những Đốm Lửa Của Niềm Tin
http://www.saimonthidan.com/index.php?c=article&p=20012
Cám ơn em một đôi lần đã đến
Thắp giùm tôi những đốm lửa muộn màng
Cho tôi thấy bên ngoài vòng thù hận
Một con đường sẽ dẫn tới yêu thương
Cho tôi thấy dù mỏi mòn chờ đợi
Bài tình ca chảy ngọt trái tim người
Lòng góa phụ cũng xanh màu áo mới
Sắc hương xưa mầu nhiệm đóa hoa cười
Em đã đến mang theo niềm tin mới
Tàn tro tôi cũng ấm lại từng đêm
Vẫn hi vọng giữa sóng cuồng biển dội
Bến bờ ta dìu dịu gió thanh bình
Những đốm lửa sáng từ đôi mắt lệ
Từ lời im chảy nghẹn buốt trong lòng
Cho tôi thấy trong kiếp đời vong quốc
Một mặt trời hừng hực lửa phương đông.
Lê Văn Trung (Gửi anh Thành Tôn)
Sông Thu ngày ấy nước còn xanh?
Sóng còn vỗ nhịp sầu thiên cổ
Vào nỗi lòng mơ chuyện thái bình
Ai có ngang qua cầu Vĩnh Điện
Dong thuyền ngược nước về Phú Đa
Bến đò xưa có còn neo đậu
Hỏi kẻ tha hương có nhớ nhà?
Ai gửi cơn mơ về phố Hội
Mà xao xác sóng nước sông Hoài
Rặng liễu vi vu hồn Cửa Đại
Nghe buồn hun hút gió thiên tai
Lâu quá không về chừng lãng quên
Dòng xưa bến cũ nhớ ta chăng
Theo sóng sông Hàn xuôi ra biển
Có bóng ta như nhánh lục bình.
Lê Văn Trung
Tháng Tư. 2021
Trả nhau chưa hết mùa dâu biển
Nợ cả cơn mơ, giấc mộng người
Trăm năm ta khắc đá đề thơ
Có người về lại khu rừng cũ
Nhìn thấy thơ xưa bụi phủ mờ
Lệ chảy trên từng câu cổ thi
Mới hay thơ chỉ là cơn mộng
Thơ chỉ là sương là khói bay
Gửi hết trăm năm trả nợ người
Hạt bụi đời ta là hạt lệ
Lăn rã rời theo cuộc nổi trôi.
http://www.saimonthidan.com/index.php?c=article&p=19843
Khi bắt đầu chìm lắng trong tịch lặng
Tôi nghe niềm biến dịch của hư vô
Qua hơi thở của từng giọt sương
Trong trái tim nụ hồng đang nở
Có bước chân thời gian lướt mềm trên cỏ
Và dòng sông lụa vàng trôi qua hồn tôi
Tôi nghe trời và đất quyện vào nhau
Tan vào nhau chìm vào nhau
Vô tận
Hoài thai mầm sống hằng cửu
Tôi nghe hơi thở của triệu vì sao
Tiếng thì thầm của từng chiếc lá
Tiếng vỗ cánh của những thiên thần
Nhịp nhàng trong bầu trời linh hồn tôi
Khi bắt đầu chìm lắng trong tịch lặng
Hãy phả vào hồn tôi mùi hương sự sống hằng cửu
Trong tình yêu hằng cửu
Của trái tim nguyên thủy đất trời.
HẠNH NGỘ
Lá thêm xanh và hoa thắm vàng hơn
Các em về như một bầy chim én
Báo tin rằng tình đã nhuốm màu xuân
Áo trắng thiên thần bay trắng hồn tôi
Lòng tôi ngỡ như con đường đi học
Tóc mùa xanh nhuộm biếc một khung trời
Nghe lòng nhau ấm lại chuyện ngày xưa
Những khát vọng của một thời tuổi trẻ
Từng vòng tay nối tiếp những cơn mơ
Trong tương phùng, trong hạnh ngộ, chia xa
Tôi sẽ chọn: hôm nay ngày sinh nhựt
Các em về thắm lại một mùa hoa.
Hãy bắt đầu thôi em chớ để
Ngày vui ngắn quá dưới tay Người
Ta ném trăm năm vào một cõi
Nối tình dâu biển để rong chơi
Em nở cho ta một đóa hồng
Ngày mai có ngã bên triền dốc
Ta nhìn máu đỏ thắm hư không
Mắt người thiên cổ bến mờ sương
Ta rót tràn ly màu ngọc bích
Tràn ly từng giọt tình bi thương
Chiều hoang lịm ngắt bóng mây tàn
Ta tụng dăm câu bùa chú lạ
Em về nhung lụa trắng màu tang
Ta sóng bờ khuya mỏi mạn thuyền
Chút sắc hương thừa em cứ để
Tan vào ta nỗi ngậm ngùi riêng
Hồn thiên thu lạnh lẽo bên trời
Ngọn gió oan khiên nào thổi tới
Lệ có còn xanh đôi mắt người
Ta dìm ta trong vũng tình sâu
Nghe vỡ buồng tim bung dòng máu
Chảy siết đời qua cuộc bể dâu
Cũng đành bỏ cuộc rong chơi
Với rừng và rú nằm nghe gió rền
Gió rền trắng cõi nhân gian
Và nghe lửa cháy điêu tàn trong thơ.
Vườn xưa rụng một chùm hoa
Áo ai trắng lụa lệ nhòa trong sương
Có người nhớ một dòng sông
Thương con sóng vỗ vào mông mênh chiều.
Mẹ nằm như thể mùa đông
Đang nằm trong cõi vô cùng đời con
Mẹ nằm như một nỗi buồn
Đang còn chảy giữa mênh mông cuộc người
Mẹ nằm nghe lệ đầy vơi
Giọt tan vào cõi, giọt rơi tận miền
Mẹ nằm bên một bờ quên
Nghe bên bờ nhớ chao nghiêng bóng chiều
Mẹ nằm nhìn bóng trăng thiu
Khuyết vào con một nụ hiu hắt cười
Mẹ! Ôi! Mẹ của con ơi!
Giang tay ôm cả đất trời vào con
Giang tay che kín nỗi buồn
Giang tay ôm cả linh hồn trần gian
Mẹ nằm ôm hết gian nan
Dành nhung lụa trải cho đường con đi
Lời ru của mẹ vọng về ngàn năm.
http://www.saimonthidan.com/?c=article&p=20042
Mẹ chết từ khi con tập nói
Ngọng nghịu không tròn câu yêu thương
Chân non bò vướng bên khe cửa
Tay vói chưa qua một nỗi buồn
Nhớ vòng tay ấm đêm đông tái
Còn đâu!
Lạnh giá buổi thu tàn
Con nằm nghe gió lay cành lá
Mà ngỡ lời ru mẹ chứa chan
Ngày con tập nói chưa thành tiếng
Mẹ mớm từng lời môi sữa thơm
Con thấy con là con chim nhỏ
Trong đôi cánh mẹ ấm vô cùng
Ngày con tập nói
Con nào biết
Mẹ bỏ đi về nơi rất xa
Từng đêm con thấy con bên mẹ
Không khóc mà sao mắt lệ nhòa.
Lê Văn Trung
Người Trở Về Hẹn Tiếp Cuộc Ra Đi
http://www.saimonthidan.com/?c=article&p=20089
Không gì đẹp bằng hơi thở rong rêu trên thềm gạch cũ
Khi người trở về với bước chân đã ngàn dặm phiêu bồng
Mỏi Mệt và Hân Hoan
Khổ Đau và Hạnh Phúc
Không gì đẹp bằng màu năm tháng úa phai trên chiếc áo sờn rách trăm nẻo đường
xuôi ngược
Người trở về lời hát mặn trên môi
rơi bầm như giọt lệ
Người trở về đăm đắm mắt hoàng hôn bóng quê nhà xa khuất
Không gì đẹp bằng bước chân lãng du như màu mây viễn xứ
Cứ trôi hoài không kịp chuyến đò ngang
Người trở về dòng sông xưa đã khô nhưng lòng nhau xin đừng cạn
Ôi không có gì đẹp bằng bóng một người ngồi đợi cuối bờ dâu
Tóc trắng bạch vân mà lòng dâu xanh biếc
Người trở về như con tàu réo vang hồi còi thiên cổ đánh thức lòng đêm
Còn ai chăng giữa sân ga không đèn
Tóc buông xỏa suốt mấy mùa thu chảy tràn hồn thiếu phụ
Ôi có gì đẹp bằng đôi mắt màu trăng mùa nguyệt lặn
Chìm trong mây còn níu bóng lụa vàng
Không gì đẹp bằng hơi thở rong rêu trên thềm gạch cũ
Người trở về hẹn tiếp cuộc ra đi.
Lê Văn Trung
Ai về xứ Quảng cho tôi nhắn
Sông Thu còn chảy thuận dòng xưa
Hay tình bồi lỡ theo mưa nắng
Bải mía triền dâu cũng xác xơ
Ghé hỏi thăm cô lái Bến Rền
Chờ hết Xuân Thu mờ vó ngựa
Trường Sơn bia đá đề vô danh
Tượng Chúa buồn thiu nóc giáo đường
Nhớ hỏi thăm người em năm cũ
Tiếng cầu kinh chìm giữa tiếng bom
Sông Trà sông Vệ chảy về đâu?
Người đi sông chảy vào quên lãng
Người về lạc lỏng giữa Trà Câu
Nghĩa Hành, Đức Phổ viếng người xưa
Tôi thắp lòng tôi nhen đóm lửa
Hắt hiu Thiên Bút khói mây mờ
Bão dậy Sông Thu sóng bạc đầu
Quê nhà đâu cũng là quê tạm
Thiên cổ chưa tàn cuộc bể dâu.
Hiên quán ven đường gió hắt hiu
Này cô chủ quán giùm ta với
Lau hộ cho ta lệ của chiều
Tàn phai hương sắc thiếu giai nhân
Thôi hãy vì nhau mà uống cạn
Ly rượu nhân gian đã vỡ tràn
Rồi đi như chiếc lá bay vèo
Ta tan vào tận miền quên lãng
Ta mục như đời một kiếp rêu
Rượu cất chưng từ nỗi bể dâu
Xin cùng ta uống cho say khướt
Dù kẻ đầu xanh kẻ bạc đầu
Quên lãng đất trời, quên lãng nhau
Ta như mây trắng chiều phiêu lãng
Ta đi? Nào biết giạt về đâu.
http://www.saimonthidan.com/index.php?c=article&p=19898
Vườn hoang trơ trụi gốc mai già
Cổng khép ơ hờ chờ ai mở?
Cây khế lâu rồi không trổ hoa
Tôi về đứng tựa hàng hiên quạnh
Lay nỗi lòng xưa mãi lặng câm
Nhớ ngoại hay ngồi bên bục cửa
Kể chuyện năm Thìn đói cháo cơm
Có lẽ mùa này bông mua nở?
Chùm bông dủ dẻ vàng hương chưa?
Nhớ ôi dáng ngoại bên giàn mướp
Gió thổi bay vờn tóc bạc phơ
Tôi tựa lòng tôi vào nỗi nhớ
Mà gọi tôi về năm tháng xưa
Có ngoại chong đèn ngồi kể chuyện
Chuyện một đời dầu dãi nắng mưa
Lê Văn Trung
No comments:
Post a Comment