Còn nguyên một đóa hoa quỳnh - Cũng đành - Cũng đành bỏ đi - Cùng em hoài phố - Cùng lận đận bên trời một lứa - Cuộc tìm kiếm vô minh - Ga chiều - Gặp bạn - Giả thiết - Giấc mơ chiều - Giấc mơ dã quỳ - Giấc mơ trở về - Giọt nắng - Giọt nước mắt mùa xuân - Giọt rượu nào tan giữa cuộc sầu - Giữa cõi mù sương - Giữa miếu đền thiên cổ - Giữa rêu phong chùa cổ - Gửi chút nắng vàng - Gửi Hoàng Lộc Mississippi
Còn nguyên trong xác trong hồn của hoa
Ngọt như mật rót từ thơ
Thơm như hương chảy tự hồ dạ lan
Còn nguyên xiêm áo đài trang mỹ miều
Em về sáng một vì sao
Tay hồng mở lối xưa vào đào nguyên
Tạ ơn em, đóa ngọc quỳnh ngát hương.
Khi trở về sao đành bỏ đi
Nỗi đau như nỗi đau lưu đày
Nỗi quên, quên cả niềm cay đắng
Nỗi nhớ hình như chẳng nhớ ra
Đứng một mình nên khóc lẻ loi
Có con dế nhỏ trong vòm tối
Gáy một mình, tiếng gáy lạnh vùi
Ta ngóng nghe chừng chẳng có ai
Một con chó ốm nằm im lặng
Không bận tâm nhìn ta đứng đây
Về làm chi? Về lại nơi này?
Hình như có vạn lần ta đợi
Ta đợi một người như bóng mây
Rượu ấm môi thơm, tim rộn ràng
Ta về! Gõ mãi vào hoang vắng
Gõ mãi vào lòng ta nát tan
Mà ngỡ tay ai níu chút tình
Ta bỗng quỳ bên đường khóc ngất
Hồ như ai vừa gọi tên mình!
Thế mà đành! Đành biền biệt đi
Ta biết cuối cùng trong cõi tận
Đời chẳng còn ai đợi chờ ai!
(tặng N.T.H để nhớ ngày về dự đám cưới
cái tôi tro bụi luân hồi nhân sinh
đến từ sâu thẳm vô minh
trở về từ cỏi vô hình vô ngôn
như tôi hạt bụi rơi buồn ngàn năm
mà không phai nhạt lụi tàn cùng tôi
ta về cùng với đất trời hư không.
cây quít bên hè chưa trổ bông
tóc bạn còn xanh hơn màu lá
con thơ mấy đứa chưa vỡ lòng
lòng hết giang hồ vui thú quê
bạn chỉ vườn cây đang tuổi lớn
"mai mốt đi đâu nhớ ghé về"
cây quít ngày xưa cao quá đầu
bạn ta giờ đã già hơn trước
mưa nắng thời gian tóc đổi màu
áo cơm dày dạn cuộc phong trần
cháu lớn bây giờ cao hơn bố
"nhớ ghé về khi cháu lấy chồng"
mai sau biết có một lần thăm(?)
chắc gì gặp lại - đời tro bụi
ai lót cho ai một chổ nằm.
Nếu một ngày nào đó tôi không còn yêu em.
* Cả thế gian này sẽ không còn ai nhớ thương nhau,
Nếu một ngày nào đó tôi không còn thương nhớ em.
* Cả trái đất này đều là những miền hoang vu băng giá,
Nếu một ngày nào đó tôi không cùng em băng qua thảo nguyên đời mình bằng chuyến tàu hạnh phúc.
* Mặt trời sẽ không mọc vào những bình minh và mặt trăng sẽ không còn sáng trong mỗi đêm rằm,
Nếu một ngày nào đó trái tim tôi trong trái tim em ngừng đập.
* Và con chim bồ câu sẽ không bao giờ trở về sau cơn đại hồng thủy
Nếu một ngày nào đó tôi vĩnh viễn ra đi trong nỗi cô đơn đời mình.
* Trong cõi thiên đường, giữa chốn trần gian sẽ không nơi nào tìm ra hạnh phúc,
Nếu một ngày nào đó tôi không thể nở cho em một nụ hồng đỏ rực của thi ca.
Sẽ không còn gì!
Không còn gì!
Khi tôi không có em.
Khi em không có tôi.
Khi chúng ta không còn có nhau.
Em nhẹ vời như chim
Chiều giang tay mưa lụa
Âu yếm bờ vai ngoan
Mượt như tình mới nở
Cứ ngỡ hồn là thơ
Trải vàng thu mấy độ
Ngắt một cành hoa đỏ
Ôi bàn tay cứ ngỡ
Chạm vào thơ nhiệm mầu
Mưa hay chiều trải mỏng
Áo người bay, vờn bay
Áo hay chiều trải mộng
Bay qua chiều nhẹ quá
Thơ nhiệm mầu bay lên
Giấc mơ chiều trắng xóa.
Lê Văn Trung
Mà tình chưa về kịp
Dã Quỳ ơi Dã Quỳ
Đau linh hồn Đà Lạt
Xanh giùm tôi thông ngàn
Mùa vàng tôi trở lại
Tạ nhau tình chưa tan
Góc quán cafe Tùng
Tôi tìm hoài không thấy
Bóng hồ chiều rưng rung
Phượng tím níu tay người
Bài huyền ca trôi mãi
Tận phương chiều xa xôi
Mà tình chưa về kịp
Dã Quỳ ơi Dã Quỳ
Tan giấc mơ hồ điệp.
Rừng xanh đồi cỏ cùng tôi trở về
Mây ngàn phương cũng bay theo
Gió mùa xanh cũ cũng dìu dặt ru
Từ muôn chiếc lá vàng au áo chiều
Lao xao hồ ngọc trong veo
Long lanh ngàn giọt mỹ miều trong thơ
Vườn xưa rêu biếc còn chờ dấu chân
Níu cơn mưa xuống thật gần
Cho thơm da lụa ướp nồng nàn hương
Cùng tôi trôi giữa bềnh bồng cơn mơ
Bóng chiều đã nhuộm sương đầy Hoàng hôn
Một lần Rồi đã qua sông
Trăm năm thôi nhé Đục trong cũng đành
Thả rơi theo gió Về bên xứ người
Biết đâu Trong một góc đời
Người cầm giọt nắng Ngậm ngùi tình xưa.
Hãy vui như cuộc người đang vui
Hà cớ vì đâu mà tuyệt vọng
Đất trời dẫu còn ta với ngươi
Này đây giọt lệ từ biển dâu
Đời dẫu nhìn ta tên mạt hạng
Ngươi hãy vì ta mà ngẩng đầu
Năm mươi năm sau rượu vẫn đầy
Nhân thế, vở tuồng, ta hãy diễn
Nhân tình, canh bạc, trắng hai tay
Ta cầu bơ cầu bất chỉ còn ngươi
Hãy chém vào ta nghìn vết chém
Mà nghe quằn quại thế nhân cười
Phù vân! Khanh tướng với công hầu
Hãy nghe hồn của thiên thu lạnh
Chết giữa đời ta kín mộ sầu
Em thấy gì không giữa tuyệt mù
Có ta và có tên cuồng sĩ
Uống trọn nghìn năm chén khổ đau
GIỮA CÕI MÙ SƯƠNG
https://phudoanlagi.blogspot.com/2021/03/chum-tho-giua-cua-le-van-trung.html
https://lathuybinhthuan.blogspot.com/2021/03/chum-tho-giua-cua-le-van-trung.html
Đã hò hẹn
Đã đợi chờ
Mòn mỏi
Mà sông xưa qua mấy cuộc lở bồi
Lòng dâu biển đã chìm trong sương khói
Và tình kia trăm bến cũng chia phôi
Xin gửi lại trái tim đời độ lượng
Em cài hoa lên ngực úa thu vàng
Xin nhuốm lửa hong nỗi chiều hư tưởng
Một trời thu hiu quạnh chít khăn tang
Ngày đã muộn
Chuyến tàu về ga muộn
Người lữ hành áo bạc trắng hồn sương
Tiếng tàu hú tím bầm đêm vô vọng
Người về đâu?
Sao vội vã lên đường
Những hò hẹn
Những đợi chờ
Quên lãng
Bỏ lại nhau một khoảng trống sương nhòa
Sao vội vã?
Níu chi lời chia biệt
Cuộc hành hương mù mịt cuối trời xa.
Lê Văn Trung
GIỮA MIẾU ĐỀN THIÊN CỔ
http://vannghequangtri.blogspot.com/2021/03/chum-tho-giua-cua-le-van-trung.html
https://phudoanlagi.blogspot.com/2021/03/chum-tho-giua-cua-le-van-trung.html
https://lathuybinhthuan.blogspot.com/2021/03/chum-tho-giua-cua-le-van-trung.html
Về ngồi lại giữa miếu đền thiên cổ
Hồn nghìn năm mây trắng một màu trăng
Gió run rẫy hát thầm lời hoa nở
Thơ nhiệm mầu một đóa mộng vô biên
Ai ướp câu kinh thơm từng chiếc lá
Và hương trầm tan quyện một hồi chuông
Sương chạm vào hoa u trầm tiếng mõ
Em chạm vào tôi một đóa vô thường
Về ngồi lại giữa trùng trùng bia mộ
Hồn nghìn năm sương trắng cuộc trần gian
Nghe tiếng gọi từ thiên thu vạn cổ
Em hồng ân xanh ngát mộng thiên đàng
Về ngồi lại giữa lụa vàng sương nguyệt
Lời huyền ngôn diệu ngữ chảy vô cùng
Em chảy giữa dòng sông tôi diễm tuyệt
Thơ phục sinh bừng sáng nẻo hư không.
Lê Văn Trung
Giữa Rêu Phong Chùa Cổ
Về ngồi lại giữa rêu phong chùa cổ
Bay nghìn năm trời mây trắng mông mênh
Gió hòa hợp thiền ca vàng hoa nở
Thơ nhiệm mầu là một ĐÓA KHÔNG TÊN
Ươm câu kinh biếc xanh hồn chiếc lá
Thu chạm tôi nở rộ đóa vô thường
Sương chạm hoa vang u trầm tiếng mõ
Từng hồi chuông tan quyện thoảng trầm hương
Về ngồi lại giữa trùng trùng bia mộ
Sóng lưu linh vang nguồn cội ẩn tàng
Bước du tử từ thiên thu vạn cổ
Nghìn năm qua sương trắng cuộc trần gian
Về ngồi lại giữa lụa vàng sương nguyệt
Thơ phục sinh bừng sáng cõi vô cùng.
Dòng sắc không chảy dòng sông diễm tuyệt
Lời huyền ngôn từ vô thủy vô chung
Lê Văn Trung
Chút nắng vàng vòi vỏi một mùa đông
Và tình tôi vời vợi cõi mù sương
Tôi sẽ tan theo gió mùa đông bắc
Xin trải hết nắng hồn tôi ngũ sắc
Cho tóc người vàng rối một vườn xanh
Cho mắt người lóng lánh một màu trăng
Cho trắng xóa áo chiều bay trắng gió
(Ôi từ buổi áo người trôi qua phố
Đã trôi hoài trong nhung lụa tình tôi)
Xin nắng vàng tôi tô hồng môi ngọc
Xin nắng vàng tôi nhuộm tình lên tóc
Như thuở tình chưa vàng lạnh gió heo may
Như thuở hồn tôi ngào ngạt một hồn say
Trong đôi mắt: một mùa thu huyền thoại
Xin trải vàng trên từng bước chiêm bao
Tôi giữ cho mình một nỗi nhớ xanh xao
Xin gửi hết trời Nam về phương ấy.
GỬI DÒNG MISSISSIPPI
Tôi ở quê nhà sao đời long đong
Ôi gọi quê nhà mà buồn muốn khóc
Trước mặt sau lưng bóng tối mịt mùng
Tôi khát cháy lòng khe suối cạn khô
Ông sẽ nương theo mà về với biển
Tôi giạt phương nào lạnh ngắt hư vô
(Đâu biết quay về vườn cũ còn xanh?)
Tôi ở quê nhà mà lòng ly tán
Nhìn đất nhìn trời thương mẹ thương em
Em thì lênh đênh ba giập bảy vùi
Ông có thương về nỗi đời lận đận
Chẳng khác đời ông sóng giạt bèo trôi
Sông chảy phương người nhớ mãi sông quê
Xin chảy vào nhau một DÒNG SÔNG LẠ
Nối lại trăm năm trong cõi ta về.
No comments:
Post a Comment