Giữa rêu phong chùa cổ - Góc khuất trong đời - Hạnh ngộ - Mây trắng thênh thang - Tận hiến - Thiên thu - Trở về (1, 2, 3)
Giữa Rêu Phong Chùa Cổ
Bay nghìn năm trời mây trắng mông mênh
Gió hòa hợp thiền ca vàng hoa nở
Thơ nhiệm mầu là một ĐÓA KHÔNG TÊN
Ươm câu kinh biếc xanh hồn chiếc lá
Thu chạm tôi nở rộ đóa vô thường
Sương chạm hoa vang u trầm tiếng mõ
Từng hồi chuông tan quyện thoảng trầm hương
Về ngồi lại giữa trùng trùng bia mộ
Sóng lưu linh vang nguồn cội ẩn tàng
Bước du tử từ thiên thu vạn cổ
Nghìn năm qua sương trắng cuộc trần gian
Về ngồi lại giữa lụa vàng sương nguyệt
Thơ phục sinh bừng sáng cõi vô cùng.
Dòng sắc không chảy dòng sông diễm tuyệt
Lời huyền ngôn từ vô thủy vô chung
Lê Văn Trung
GÓC KHUẤT TRONG ĐỜI
Lao khổ nhọc nhằn gạo chợ nước sông
Ngày cõng mặt trời đêm dầm sương muối
Còng lưng gánh mãi những long đongVẫn còn đó những gầm cầu bãi rác
Hồn tuổi thơ cháy sạm miếng cơm thừa
Áo rách phất phơ như hồn ma lạc
Sống bơ vơ như xác không mồ
Vẫn còn đó mắt môi đời tê dại
Đem phấn hương trao tận đáy bùn nhơ
Hồn thiếu nữ bầm đen dòng máu bẩn
Nỗi kinh hoàng ập xuống cơn mơ
Vẫn còn đó những rẻo cao rừng thẳm
Bàn chân non rỉ máu đá tai mèo
Tìm cái chữ trong muôn vàn hoạn nạn
Núi đồi buồn bã đứng trông theo
Vẫn còn đó, ôi vẫn còn nguyên đó
Biết bao nhiêu những góc khuất trong đời
Lời cầu nguyện gửi âm thầm theo gió
Xin sáng giùm góc khuất Người ơi!
Lê Văn Trung
HẠNH NGỘ
Lá vờn hoa nồng thắm dạt dào hương
Các em giờ như một bầy chim én
Mang tình xuân hằng đọng nắng sân trường
Áo thiên thần bay trắng xóa hồn tôi
Lòng vẫn ngỡ còn đường xưa đi học
Tóc mùa xanh nhuộm biếc một khung trời
Ngồi bên nhau ấm lại chuyện ngày thơ
Những khát vọng của một thời tuổi trẻ
Từng vòng tay nối tiếp những cơn mơ
Trong tương phùng, trong hạnh ngộ, chia xa
Tôi sẽ chọn: hôm nay ngày sinh nhựt
Các em về thắm lại một mùa hoa.
Lê Văn Trung
MÂY TRẮNG THÊNH THANG
Một chiều tôi trong gió chảy theo mây
Cây đứng hát bên rừng hương nguyệt quế
Cánh chim hồng cao vút nhẹ nhàng bay
Ôi hạnh phúc tôi lắng chìm bên suối
Suối trong veo vời vợi ánh trăng vàng
Xin gội rữa linh hồn tôi đá sỏi
Đá ngàn năm kết ngọc cõi ba ngàn
Hồi chuông chiều âm vang lời vô tự
Huyền niệm về rỗng lặng một tâm không
Hồn mây trắng thênh thang hồn du tử
Dẫu cuối trời vẫn nhẹ gót thong dong
TẬN HIẾN
Tôi vẫn chảy trong cuộc người vô tận
Cho đau thương qua hết biển điêu tàn
Tôi phải uống, một lần thôi, mật đắng
Chén bình yên xin dành lại cho người
Hoa sẽ nở trên bước đường hoạn nạn
Sẽ bừng hương trong tận khổ đau tôi
Khi tôi thở cùng trăng sao hấp hối
Trái tim hồng sẽ thắp lửa tương giao
Nơi nẻo cuối, đóa huyền vi trẩy hội
Lời thiên thu, mở cửa, vẫy tay chào.
Cho tôi thở, như lần đầu, rất khẽ
Dấu chân nào còn đọng lại mai sau
Dẫu đứng lại giữa muôn ngàn lối rẽ
Lối rẽ nào ta cũng mãi trong nhau
Lê Văn Trung
Thiên Thu
Nằm ngủ dưới chân đồi
Gió phương nào bát nhã
Ru mấy cõi tinh khôi
Bay qua rừng tây trúc
Tịch diệt dưới vòm cây
Cội thiền trong gỗ mục
Trên đường về chân giác
Dẫu bước quá trăm năm
Còn nguyên lòng bồ tát.
Lê văn Trung
No comments:
Post a Comment