Bến con người - Chẳng tiễn đưa nhau (310) - Chỉ là lời khấn nguyện trong chiêm bao (391) - Có nỗi buồn, buồn suốt cuộc trăm năm (353) - Dưới chân đèo Vạn Tượng (339) - Em (393) - Em ơi chiều đã ba mươi (377) - Em về ngà ngọc giấc mơ tôi (341) - Hạt bụi (368) - Hãy đắp giùm tôi một lá cờ (382) - Lại không đề (385) - Lời cám ơn buồn bã (336) - Màu hoa khế (334) - Màu thu (356) - Miên man cuộc người (298) - Mộng chiều xanh (306) - Một đóa trần gian (372) - Mưa chiều tháng bảy (349) - Mùa vội (388) - Nắng chiều đông (373) - Nắng mới (301) - Nắng Sài Gòn (342) - Ngày xuân quá vội (414) - Người về (396) - Nỗi niềm thiên cổ thoáng mây bay (392)
Bến Con Người
https://nguoitinhhuvo.wordpress.com/2020/09/29/quan-tho-hu-vo-396/?fbclid=IwAR29rc4buwrxol81tYAVarslu9IChcS43tk8uI6l30z4Y7MwA5fzaiigIEA
Em có thấy bên kia bờ ảo vọng
Một bóng thuyền nằm đợi mấy mùa trăng
Từng con sóng vỗ về từng con sóng
Nhắc nhau lời thệ ước với trăm năm
Em có thấy mây chiều trôi rất chậm
Như níu từng sợi nắng úa hoàng hôn
Từng cơn gió thổi buồn từng cơn gió
Thổi đìu hiu qua sậy bãi lau cồn
Em có thấy cánh chim rừng bay mỏi
Đôi cánh chùng như lá rụng vào thu
Từng chiếc lá là từng câu nhắn gửi
Gửi về đâu trong vạn nẻo xa mù
Em có thấy
Có bao giờ em thấy
Tôi trôi hoài như chẳng thể ngừng trôi
Tôi trôi mãi biết bao giờ ngừng lại
Chừng trăm năm chưa cập Bến Con Người.
Lê Văn Trung

Ôi lòng tôi là một sân ga
Người về một bóng, tôi một bóng
Mỗi toa buồn một cõi chia xa
Tôi đếm từng chiếc lá mùa đông
Gió mùa se lạnh như câu hát
Câu hát tình ru đến bạc lòng
Sương bạc màu trên nhánh sầu lay
Tóc buổi hoàng hôn từng sợi rối
Người xa người, tay nhớ bàn tay
Tôi thắp đèn vàng, lòng như sân ga
Tiếng còi tàu hú lời chia biệt
Bánh sắt lăn bầm nỗi xót xa.
CHỈ LÀ LỜI KHẤN NGUYỆN TRONG CHIÊM BAO

Ngồi hong mãi nỗi buồn như sương khói
Nghe xa vắng tiếng mùa xanh réo gọi
Bỗng thấy lòng hiu hắt một hoàng hôn
Tôi ngồi đếm bước chân người trên cỏ
Tôi ngồi vẽ bàn tay mềm như lá
Đã một lần chạm xuống cõi tình tôi
Đã một lần thả nhẹ lá vàng rơi
Nằm quạnh quẽ bên đường thu vời vợi
Trăm dòng xuôi bèo bọt cũng không về
Nỗi mong chờ theo gió thổi mây bay
Tình em cũng mù tan miền xa vắng
Một chiều vàng đậu xuống tóc vàng thu
Em có nghe chiều đời tôi rất lặng
Bỗng vang lời kinh nguyện khấn trăm năm
Thắp cả nỗi buồn tôi một vùng kỹ niệm
Và tình nhau chỉ là lời khấn nguyện
Giữa mịt mù vời vợi cõi chiêm bao.

https://nguoitinhhuvo.wordpress.com/2019/08/07/quan-tho-hu-vo-353/
Để chiếc lá vàng thêm màu rêu úa
Để đôi mắt như nghìn dòng sương vỡ
Chảy qua đời suốt cuộc trăm năm
Bến cũ đìu hiu bờ xưa hoang vắng
Tôi mãi hoàng hôn bạc đầu ngọn sóng
Cứ lao xao vỗ mãi cuộc tình người
Trôi lảng đảng trôi xa ngoài vô tận
Tôi mãi trôi cuối phương người quên lãng
Chẳng còn ai nhớ nổi một phương về
Của con dế tàn đêm buồn dưới cỏ
Tiếng gáy nghẹn như gọi nghìn nỗi nhớ
Tiếng gọi âm thầm chìm khuất lãng quên

https://nguoitinhhuvo.wordpress.com/2019/05/04/quan-tho-hu-vo-339/

https://nguoitinhhuvo.wordpress.com/2020/09/03/quan-tho-hu-vo-393/
Có nhiều bờ nhiều buội lượn quanh quanh
Em duyên hải Em bình nguyên châu thổ
Em rừng xanh Em truông quạnh mông mênh
Em môi hồng tô thắm rẻo tương lai
Em hờ hửng, Em nghiêng trời quên lãng
Em phụ phàng hoa nhụy phấn hương bay
Em phút giây Em phù phiếm sát na
Em bỏ lại cõi đời ta tội lỗi
Em quay về lạc giữa cõi người ta
Và thuyền ta chìm giữa đáy tang thương
Em là sóng ta bạc đầu trắng xóa
Bọt bèo ta trôi mãi giữa vô cùng.

Đời ta chưa trọn nụ cười nhân gian
Nén nhang chiều đã lạnh tàn
Nhúm tro dư ảnh mù tan cõi người
Mây đời ta vẫn trùng khơi biển chiều
Chút tình xưa cũng rong rêu
Bập bềnh trong suốt dòng hiu quạnh đời
Một đời ta, một cõi người, nổi trôi
Em ơi chiều đã ba mươi
Tay cầm hạt lệ xót lời trăm năm.

https://nguoitinhhuvo.wordpress.com/2019/05/17/quan-tho-hu-vo-341/
Vườn cũ vàng ươm thơm nắng mai
Có đôi chim nhỏ trên cành biếc
Tiếng hót mềm như hương tóc bay
Để lá vàng tôi trải xuống chiều
Để gió hồn tôi tan nhè nhẹ
Lên màu son phấn của tình yêu
Thấy đóa hoa xưa nở trắng ngần
Ô hay! Em của mùa xanh vắng
Trở về nhung lụa gót thanh tân
Hoa của tình xưa nở trắng trời
Em nở trong hồn tôi vạn đóa
Cho ngàn sợi máu cũng reo vui.

Dòng máu trong tim chảy ngậm ngùi
Trả nhau chưa hết mùa dâu biển
Nợ cả cơn mơ, giấc mộng người
Trăm năm ta khắc đá đề thơ
Có người về lại khu rừng cũ
Nhìn thấy thơ xưa bụi phủ mờ
Lệ chảy trên từng câu cổ thi
Mới hay thơ chỉ là cơn mộng
Thơ chỉ là sương là khói bay
Gửi hết trăm năm trả nợ người
Hạt bụi đời ta là hạt lệ
Lăn rã rời theo cuộc nổi trôi.

https://nguoitinhhuvo.wordpress.com/2020/04/03/quan-tho-hu-vo-382/
Nấm mộ vùi nông chiều tháng tư
Anh chết bên đường không tên tuổi
Mặt đất còn đen giọt máu khô
Anh chết bình yên không hận thù
Anh chết sững sờ
Như cái chết
Chỉ là thảng thốt giữa cơn mơ
Xé áo trận làm chiếc khăn sô
Giọt lệ xót thay lời tri biệt
(Không biết hồn anh có nhớ nhà?)
Nấm mồ lịch sử tự ngàn xưa
Bao nhiêu xương máu vô danh ấy
Hãy đắp giùm tôi một lá cờ.

https://nguoitinhhuvo.wordpress.com/2020/07/03/quan-tho-hu-vo-385/
Vượt chính mình đạt thấu cõi vô biên
Thôi đành vậy ta còn đôi nhịp thở
Để thơ ta trọn vẹn với ân tình
Khi ta biết muôn đời là rơm cỏ
Xác thân này xin bón cõi trăm năm
Tình em sẽ bên mộ sầu rực rỡ
Nở cùng ta, em nhé, triệu bông bồng.

https://nguoitinhhuvo.wordpress.com/2019/04/10/quan-tho-hu-vo-336/

https://nguoitinhhuvo.wordpress.com/2019/03/25/quan-tho-hu-vo-334/
Trải xuống vườn xanh nỗi nhớ người
Có đôi bướm trắng vô tình quá
Âu yếm bay vờn theo nắng rơi
Không rụng mà rơi rất nhẹ nhàng
Nhớ em chiều vắng buồn qua phố
Hương còn tương tư, hương chưa tan
Tím giữa vàng ươm nắng lụa vàng
Hoa tím hay lòng chưa kịp nở
Nụ tình dang dỡ với trăm năm
Tôi gửi về đâu màu tím phai
Màu hoa xưa rụng vào quên lãng
Tình em theo hoa từng cánh bay.
Lê Văn Trung

Áo tương tư nắng, vàng au nỗi buồn
Gió mang nỗi nhớ về không
Để bàn tay vói nghìn trùng sương mây
Nhớ xưa dưới cội hoa này
Phấn hương vi diệu chảy đầy dòng thơ
Khói sương tiền kiếp tràn bờ chiêm bao
Gió tương tư hát tình sầu
Áo tương tư thuở qua cầu gió bay
Nhớ xưa trên bến tình hoài
Thuyền trăm năm đã dòng trôi cõi người
Mà men rượu ủ còn say hương huyền
Người về áo mỏng như trăng
Sầu xưa còn sợi tóc buồn giăng tơ.

Tôi đứng gọi bên bờ sông dĩ vãng
Mà thuyền xưa, đành đoạn, chẳng quay về
Con sóng cuốn vào triền lau bãi cạn
Xót đau từng hạt cát bến sông quê
Một lời đau chìm tận đáy sông buồn
Em có thấy giữa trùng trùng hoang vắng
Một bàn tay vẫy mãi giữa trời không
Mà hư vô nào định nghĩa sinh tồn
Tôi đứng gọi bên bờ sông dĩ vãng
Lời vô âm vang tận cõi vô cùng
Trần gian ơi hoa vẫn nở bên người
Rồi một ngày thuyền xưa trôi đi mãi
Thì dòng sông muôn thuở vẫn đầy vơi
Nhận ra mình lạc lỏng giữa nhân gian
Thì dòng sông vẫn bên bồi bên lỡ
Tình chỉ là cơn sóng vỗ miên man.

https://nguoitinhhuvo.wordpress.com/2018/11/23/quan-tho-hu-vo-306/
Em ơi! Về nhé! Về đây nhé!
Về rót hoàng hôn trong mắt đầy
Tan vào tôi nhé một màu sương
Ôi mắt thần tiên chiều tan học
Có thấy tôi một góc phố buồn
Rơi thầm trên tóc rối vàng thu
Em cầm chiếc lá mà ngơ ngẩn
Chiếc lá tình như một nỗi đau
Chút hương tình ái buổi chiều xanh
Tôi sẽ vì hương mà vẽ lại
Một màu thương nhớ đã rêu in
Những lời nhung gấm sáng long lanh
Em hãy về đây! Về đây nhé!
Về nghe vàng thắm mộng chiều xanh.

https://nguoitinhhuvo.wordpress.com/2019/12/18/quan-tho-hu-vo-372/
Một đóa trà mi bừng ngát hương
Trăng biếc thơm như lòng khuê phụ
Ái tình mỏng quá, mỏng như sương
Vòng tay lạnh nhớ gió vàng thu
Gối lệch nghiêng hoài bên cõi mộng
Nhớ gì quay quắt một câu thơ
Hình như lòng xuân chưa mãn khai
Ai ướp vào trăng màu nguyệt thắm
Ai ươm vào trăng mật ứ đầy
Em về trăng thơm mùi hương trầm
Cho tôi vẽ nốt màu thiên cổ
Một đóa trần gian còn nguyên xuân.

Tôi ngồi xuống, một mình thôi, khẻ gọi
Ai qua đường, không ngoái lại, nhìn tôi
Cô hàng ơi, đôi mắt ướt, xa xôi
Cô thấy gì trong dòng mưa lướt chậm
Chảy về đâu mà lạnh cả một phương người
Cho nỗi buồn tan nhẹ giữa lòng nhau
Cô có thấy hạt mưa chiều tháng bảy
Người ta bảo thầm ôi tháng bảy mưa Ngâu
Trói lòng tôi trong góc quán buồn tênh
Cô có nghe tiếng mùa xanh réo gọi
Con thuyền nào lạc mất bến trăm năm"
Mưa ngày xưa không đủ ướt đôi lòng
Nên vạn kiếp những chiều mưa tháng bảy
Mưa của đất trời ướt cả cõi mênh mông.
MÙA VỘI
https://nguoitinhhuvo.wordpress.com/2020/07/27/quan-tho-hu-vo-388/
Mùa vội theo hoa về trước ngõ
Còn ươm mà mượt sắc tình xanh
Hương gió thu xưa trông vòi vỏi
Áo người về nhuộm nắng vàng hanh
Lòng chưa thu mà vàng câu thơ
Tình chưa thu mà chùng cơn mơ
Sương chìm trong mắt mùa thu cũ
Giọt lệ còn vương khúc nhị hồ
Mây vội ôm chiều phơi trên tóc
Sợi tóc nào bay rối cả chiều
Hay sóng xôn xao hồ lệ ngọc
Hay lời nhung lụa chảy như mây
Mùa vội, hay lòng tôi quá vội
Vàng hoa ơi! Vàng quá! Buổi xa người
Cho tôi nở cùng hoa vàng rười rượi
Hương thời gian còn mọng chín trong tôi.
Lê Văn Trung

https://nguoitinhhuvo.wordpress.com/2019/12/27/quan-tho-hu-vo-373/
Lời của mây về đậu giữa hoàng hôn
Lời của nắng vàng phai tà áo mới
Lời của sương như lệ ngát môi nồng
Lời của chim ngái ngủ gọi như mơ
Lời của khúc tình xưa về ru rất nhẹ
Lời của nghìn năm ngà ngọc câu thơ

Chiều mùa đông trải nhẹ nỗi chờ mong
Em đâu đó mà lòng tôi xanh ngát
Tình trăm năm tha thiết bến Trà Giang
Nắng hoàng hôn vời vợi nắng chiều đông
Em đâu đó mà chiều rơi rất lặng
Chiều rơi vàng thương nhớ giữa mênh mông
Bước chân tình xa vắng như chiêm bao
Giọt nắng chiều đông thơm mùi hò hẹn
Dòng nắng tình ơi chảy mãi về đâu.

https://nguoitinhhuvo.wordpress.com/2018/10/20/quan-tho-hu-vo-301/
Nắng phả lên màu của nhớ nhung
Nắng rung như thể tà thu mỏng
Nắng hát như môi ngọc chớm hồng
Hoa vờn lóng lánh giọt sương tan
Nhớ người ôm nắng qua vườn biếc
Nắng tỏa hương từ mỗi bước chân

Người có nghe chăng nắng tự tình
Hồn tôi từng giọt hòa trong nắng
Nắng chảy thành tơ lụa tóc mềm
Âm giai như gió thổi qua rừng
Như hơi thở của nghìn yêu dấu
Như rượu hoàng hoa đã dậy hương

Theo bóng người về phơi áo thu
Hồn tôi ngào ngạt vườn hoa nắng
Người về cho kịp nắng, về mau.

https://nguoitinhhuvo.wordpress.com/2019/05/21/quan-tho-hu-vo-342/
Em cũng vàng ươm nắng thắm Sài Gòn
Từng giọt nắng theo em vào quán nhỏ
Nghe tiếng cười em trong nắng giòn tan
Nắng mượt mà trên tóc chảy vào thơ
Nghe thao thiết hồn tôi chìm trong nắng
Em có nhìn thấy nắng ướp trong mơ

Em về ươm ngà ngọc nắng Sài Gòn
Mai mốt em đi toa tàu chở nặng
Giọt nắng tình phai trên những dặm buồn
Tình cũng vàng ươm nắng lụa Sài Gòn
Em về. Xa vắng. Quên hay nhớ
Nắng tình tôi từng sợi úa chon von.

Thế rồi xuân cũng vội
Hình như em cầm giữ


https://nguoitinhhuvo.wordpress.com/2020/10/02/quan-tho-hu-vo-396-2/?fbclid=IwAR0c1CEEKKes6Ys3mmPW7EwqWaTBzTCaScwe_5CL_LEcgCTjDxi99n_SyeI

NỖI NIỀM THIÊN CỔ THOÁNG MÂY BAY

Tôi gọi tôi về đầy xót xa
Vườn cũ đã then cài kín cổng
Đường rêu không một bóng người qua
Con chim lẻ bạn cũng không về
Thăm thẳm rừng xa lời gió hú
Gọi bầm nỗi nhớ gửi thiên thu
Ngồi gọi tên mình, không nhớ tên!
Ngồi gọi tên người, không tiếng vọng
Đất trời cô quạnh buồn mông mênh
Rụng tự mùa thu xưa, rất xa
Mà nghe trong lá niềm hiu quạnh
Của một mùa sương mắt lệ nhòa
Gửi cả trăm năm cát bụi này
Nhuộm thêm cho úa màu thu cũ
Nỗi niềm thiên cổ thoáng mây bay.
No comments:
Post a Comment