Tuesday, August 25, 2020

Trang Luan Hoan

  https://luanhoan.net/Bai%20Moi%20Trong%20Ngay/mucSangTacBonPhuong.htm

Bão hồn tôi cuồn cuộn bến sông người – Cho dẫu mười năm hay trăm năm – Câu thơ còn úa mùi hương cũ – Đã mất nhau từ cơn mơ – Đành đoạn cùng lãng quên – Dòng sông dòng đời – Dòng sông tôi

BÃO HỒN TÔI CUỒN CUỘN BẾN SÔNG NGƯỜI

Trời đang mưa! Nơi ấy trời đang mưa?
Cơn bão rớt tràn qua thành phố nhỏ
Xin là gió tràn qua vùng biển nhớ
Chỉ nhẹ nhàng lay nhẹ tóc tương tư

Bão hồn tôi cuồn cuộn những dòng thơ
Thổi thao thiết qua vườn xưa xao xác
Thổi da diết qua vườn em xanh ngát
Cho áo chiều bay theo lá chiều lay

Cho nắng nằm ngủ muộn ở trong mây
Nghe bão chảy qua hồn chiều bối rối
Nghe tình chảy qua rừng tôi dữ dội
Tôi suối tràn khe, tôi vỡ tràn sông

Em có nghe sóng vỗ réo trong lòng
Môi tình ái cũng vỡ bừng cơn mộng
Em níu lại gió hồn tôi bão động
Em ôm ghì cơn gió tôi nôn nao

Em sợ tình xưa gió thổi về đâu?
Trời bão rớt trong lòng tôi bão rớt
Chiều bão rớt mà hồn tôi mưa ướt
Bão hồn tôi cuồn cuộn bến sông người.

                        Lê Văn Trung 

CHO DẪU MƯỜI NĂM HAY TRĂM NĂM



Giả sử mười năm ta trở lại
Áo xưa còn trắng cuối sân trường
Hay màu áo đã vàng hoa cúc
Hay môi tường vi đã tỏa hương

Giả sử mười năm ta trở lại
Trăng xưa vành vạnh một khuôn rằm
Đường mơ vang bước hồng chim sáo
Không biết tình xưa đã chớm xuân?

Giả sử mười năm ta trở lại
Tóc người chưa rẽ lệch đường ngôi
Đóa quỳnh hàm tiếu đêm thơm ngọc
Chưa nở vì hoa thương nhớ ai

Giả sử ta về không hẹn trước
Đường rêu vườn cũ nhớ ta chăng
Và mắt tình xưa nhòa lệ ướt
Và áo tình xưa có thắm vàng

Giả sử không về, dù trăm năm
Em ơi đừng khuyết vội đêm rằm
Ta nghe tình ái bừng cơn mộng
Thiên cổ vì thơ mà ngát hương.
                   Lê Văn Trung
CÂU THƠ CÒN ÚA MÙI HƯƠNG CŨ


Rồi một chiều em ngồi lại bên thơ
Câu thơ úa như lòng em thiếu phụ
Tôi gói niềm đau trong từng nỗi nhớ
Câu thơ vàng, vàng úa một mùa đông

Em nhặt câu thơ, cúi xuống, ngập ngừng
Dòng lệ biếc ướt nhòe màu năm tháng
Đôi tay nhỏ ôm trọn niềm hoang vắng
Từng mùa phai nối tiếp những tàn phai

Tôi vẽ lên mây đôi mắt úa sương mờ
Trải hiu hắt lên từng đêm chờ đợi
Nỗi chờ đợi là đợi chờ sương khói
Em xa mù trong suốt cõi lãng quên

Rồi một chiều em tìm lại đời em
Đưa tay nhặt chút tàn phai kỹ niệm
Lòng chợt nhớ nắng chiều xưa vàng thắm
Lá chiều xưa vàng thắm một hồn thu

Là hồn tôi trên lối cũ tàn rêu
Lòng cháy khát những chiều sương ảo mộng
Lòng cháy khát thuở tình phơi áo mỏng
Uống nỗi hoang vu hun hút mắt thu chiều

Ôi gió nghìn xưa lạnh suốt cõi tịch liêu
Câu thơ úa tiếc thương mùi hương cũ
Xin nhặt lên em cho nồng nỗi nhớ
Cho lệ ngời lóng lánh gọi đời nhau.
                            Lê Văn Trung

ĐÃ MẤT NHAU TỪ CƠN MƠ

Đã mất nhau từ buổi chớm thu
Đã lạc nhau từ mộng ban đầu
Em về xiêm áo qua sông lạ
Để bến ngày xưa lạnh mấy màu

Mười năm, năm mươi hay trăm năm
Trăng đời nhau khuyết mãi đêm rằm
Tôi ươm sương khói chưng thành rượu
Tôi ủ tình tôi thành hơi men

Đã mất nhau từ những ngỡ ngàng
Mất nhau trong những lời dỡ dang
Em cài hoa thắm sang vườn mới
Có xót thương chi những bẽ bàng

Nắng đã phai, chiều cũng vàng phai
Gió buốt lòng như tiếng thở dài
Tôi đứng trông chiều rơi xuống chậm
Rơi hoài chưa hết cuộc tình ai.
                             Lê Văn Trung

ĐÀNH ĐOẠN CÙNG LÃNG QUÊN

Ta mệt nhoài lội ngược
Em âm thầm về xuôi
Hai cảnh đời hai lối
Hai mãnh tình hai nơi
Thác ghềnh xô bờ đá
Ta tróc vảy trầy vi
Ta tàn hơi đói lã
Chết bên bờ thiên tai
Em nuôi hồn biển lớn
Mộng chín trái tim hồng
Trăm năm còn khát vọng
Giữa muôn trùng nhân gian
Rồi ngày cơn bão dữ
Nước dâng tràn tai ương
Ta chìm theo nước cuốn
Ta trôi cùng tang thương
Bập bềnh trên biển động
Xác vật vờ lênh đênh
Em vừa tàn cơn mộng
Đành đoạn cùng lãng quên.
               Lê Văn Trung

DÒNG SÔNG DÒNG ĐỜI

Ta ngồi thầm hỏi dòng sông
Sông ơi sông rộng như lòng của ta?
Ôi sông là chốn quê nhà
Mà đời ta mãi phong ba xứ người
Và sông chảy một dòng trôi
Còn ta chảy một dòng sầu nhân gian

Ta ngồi nhìn bóng chiều tan
Sông ơi có thấy bóng hoàng hôn ta?
Mang mang sương khói giang hà
Thuyền ai nằm đợi người xa không về.
                            Lê Văn Trung

DÒNG SÔNG TÔI
Nước vẫn chảy qua dòng sông tôi
Và tình tôi vẫn chảy qua đời
Đời tôi là một dòng sông lạ
Chảy trăm năm chưa trọn kiếp người

Nước vẫn chảy qua dòng sông tôi
Em qua đời tôi như nước qua cầu
Có nghe sóng vỗ vào cơn mộng
Nước một dòng đau lạc mấy màu

Nước vẫn chảy qua dòng sông tôi
Và tình tôi vẫn chảy ngậm ngùi
Đời tôi là dòng sông vô tận
Chảy hoài chưa hết cuộc trần ai

Tôi chảy qua em một cuộc tình sầu
Tôi chảy qua em một cuộc tình đau
Tôi chảy như tim dòng máu chảy
Chảy hoài không thấy bến bờ nhau

Tôi chảy qua em bờ đá gập ghềnh
Tôi chảy qua tình triền dốc chênh vênh
Tôi chảy qua đời tôi chìm nổi
Tôi chảy về đâu cho nguôi quên?
                  Lê Văn Trung
PHỤC SINH THƠ

em về chiều sương hay đêm mưa
về trong chiêm bao trong cơn mơ
sài gòn tháng sáu trời hanh gió
nhớ em giọt nắng vàng câu thơ
hình như chuông ngân hồi chuông chiều
hình như chuông rung lời thương yêu
tiếng ai như thể lời kinh nguyện
như lời tình tự của trăng sao
áo ai vàng phơi trong thơ tôi
ôi môi trầm hương mắt lệ ngời
tôi về trải hết lòng nhung lụa
rượu nồng xin cạn cuộc tình vui

sài gòn tháng sáu trời hanh gió
ôi chiều hồng ươm chiều chưa mưa
em về thơm đóa tình xanh cũ
nhớ em vạt nắng vàng câu thơ.
Sg, 16 giờ ngày 13 tháng 6 năm 2017
                         Lê Văn Trung


KHÚC BI CA TÌNH YÊU TỰ DO

Anh mê hoặc đời anh
Bằng những ảo ảnh một tình yêu vĩnh cửu
Anh lừa mị đời anh
Bằng những ngụy trang một niềm tin tuyệt đối

Các em đã ngang qua cánh đồng đời anh vô tận
Bằng những khát vọng cuồng điên những đam mê cháy bỏng
Như nắng như mưa như bão giông bốn mùa biển động
Anh khao khát chiều xanh một phút tịnh lòng

Anh sợ một ngày ngọn lửa thanh xuân
Sớm tàn phai cuối trời ảo tưởng
Anh buộc chặt đời anh
Những giấc mơ ngày mai không bao giờ tới

Anh vẫn hành hương theo lời réo gọi
Phía chân trời vời vợi những hoàng hôn
Đốm lửa tình yêu như mẩu thiên thạch hàng triệu năm
Vừa rơi vừa cháy rụi

Anh rơi theo chút bụi giữa vô cùng
Các em đã băng qua cánh đồng đời anh
Với tâm hồn những cô gái Di-gan thảo nguyên hoang dã
Các em đã ngang qua không hề ngoái lại

Anh ngàn năm rêu phong ghềnh đá
Nhìn mây bay cuối những phương mù
Anh đói tự do trong cõi ngục tù
Anh khát tình yêu giữa vùng hoang mạc

Ngày ta sinh ra Chúa đã đặt một bàn tay lên trán
Dấu ấn bí tích cứu rỗi
Một đời ta là chuỗi dài sám hối
Anh chạy miệt mài theo bóng thời gian

Cay đắng ngậm ngùi trăm cuộc chia tan
Vẫn nô lệ một tình yêu vĩnh cửu
Vẫn nô lệ một niềm tin tuyệt đối
Anh đuối sức chìm trong vùng biển tối

Vẫn nghe lời réo gọi cõi vô biên
Các em ngang qua cánh đồng đời những hoan lạc những muộn phiền
Vẫn chưa một lần ngoái lại
Hỡi những bóng ma trần gian man dại
Lời gọi mời của tội lỗi bi thương
Là nỗi khổ đau ảo ảnh thiên đường
Là hạnh phúc đắm chìm trong hố thẳm

Anh lừa mị và mê hoặc đời mình
Để nuôi trồng khát vọng
Lời trăm năm kêu đòi sự sống
Rồi một chiều trên mặt đất tang thương
Cánh đồng đời anh nở chùm hoa dại
Đợi các em về
Dù đã vạn lần không hề ngoái lại
Những cô gái Di-gan tự do.

Việt Nam, Mùa đông 2009
                           Lê Văn Trung

TRỞ VỀ

Không trở về là lỗi với trăm năm
Ta rót nốt chén rượu đời cay nghiệt
Sẽ một mình ta trên chuyến tàu thứ nhất
Một mình ta hun hút dặm trường xa

Ta về như kẻ lưu phương tìm kiếm một quê nhà
Tìm kiếm lại một mối tình đã đành cam để mất
Tìm kiếm một hoàng hôn mây chìm trong mắt
Tìm lại vườn xưa xanh biếc tóc hoang đường
Ta trở về tìm kiếm từng giọt sương
Từng sợi nắng ẩn chìm trong áo lụa

Ta sẽ trở về như một lời tuyên hứa
Khấn trọn đời cho vẹn nghĩa trăm năm
Dù trăng ngày xưa chừ đã phai rằm
Dù áo tình xưa nhạt nhàu năm tháng
Dù bước tình xưa lạc dần vào quên lãng

Ta trở về như định mệnh đời ta
Ta trở về réo gọi giữa bao la
Tìm kiếm khổ đau trong nguồn hạnh phúc
Tìm kiếm bể dâu trong cái còn cái mất
Như mối tình chìm nỗi mấy mươi năm

Ta trở về tạ lỗi với trăm năm.
                          Lê Văn Trung

LÀM SAO CHE KÍN NỖI BUỒN
(tặng Uyên Hà – Hoàng Lộc & Ngọc Bích)

yêu nhau hóa đá cũng chờ
sao em vội bước sang bờ sông kia
để tôi nhìn buổi đi về
nghe con sáo hót buồn tê cả chiều

đàn ai lửng một câu kiều
buồn mang mang nhớ buồn hiu hiu buồn
cho tình vỗ cánh sang sông
tôi về bến cũ ngồi trông bên trời

lòng như khóm lục bình trôi
từng con nước cuốn xa rồi bờ xưa
quê người sớm nắng chiều mưa
em còn nghe tiếng gió mùa sang đông ?

tôi che cho kín nỗi buồn
làm sao dấu hết long đong phận người
thà như khóm lục bình trôi
nghe con sáo hót ngậm ngùi ngàn năm.
  Lê Văn Trung (Cát bụi phận người)

No comments:

Post a Comment

Trang Văn Nghệ Quảng Trị 19

Buồn nghe tiếng gọi hai đầu tử sinh -   Chiều - Chiều buông - Dặm trường - Dòng sông cũ - Đưa tiễn một mùa thu - Em chảy về đâu -   chiều th...