TÌNH
KHÔNG ĐOẠN KẾT
VIÊN
HƯỚNG
– Thưa ba, ba thương và lo cho con như vậy là một loại tình
thương đầy hệ lụy. Ba tự ràng buộc chính ba và con vào vòng đau khổ. Như một
người yêu chim bắt nó nhốt trong cái lồng son thì đã trở thành tù ngục.
Tôi
lặng im! Nói gì nữa bây giờ! Thằng con đã trưởng thành rồi!
30 năm
về trước ….
Sinh vào một gia đình phong lưu trong quận lỵ thuộc tỉnh thành Sa Đéc, lúc nào cũng có nhiều người giúp việc, nhưng tôi luôn bất mãn cách hành xử của ba đối với mình. Sau giờ tan học, tôi tụ tập bạn bè trên sân cỏ ở trường để đá banh. Giữa lúc xuất thần vì trái bóng chọc thủng gôn, bên đắc thắng tung hứng nhảy cởn lên gào thét như lật nhào thế giới, thì từ xa, tiếng ba vang dội: “Trung, về nhà mau! Tối rồi!”. Thế là đội banh tan rã, đám thiếu niên trên dưới tuổi 15 phải chia tay nhau hẹn ngày mai tái ngộ. Chiều nào cũng phải rời tiệm thuốc tây để tìm tôi về tắm rửa ăn cơm, có lẽ ba bực bội, nên một lần giữa đám đông có mặt Trang, cô bạn gái mà tôi thầm yêu thích, ba đã lớn tiếng không giữ mặt mũi cho tôi: “Thằng này mê chơi hoài! Hư quá! Về mau lên!” Trang quay đi che môi cười …. khó hiểu. Tại sao ba không kêu người giúp việc hay mẹ gọi tôi về? Mà ba phải đích thân tìm tôi, còn làm tôi mất mặt?
– Ba
à, ba có thấy ba đối xử hơi gắt gao với tụi nó không? Tụi nó không hiểu
ba đâu!
Ba mĩm
cười:
– Ba
muốn con của ba nên người chứ ba không cần tụi nó thương ba. Tất cả tụi bây,
đứa nào cũng có số tự lập. Không hiểu sao ba cứ nghĩ là tụi bây không đứa nào
được thừa hưởng gia tài, dù ba đã có tài khoảng riêng cho mỗi đứa ở ngân hàng
hết rồi.
Weekend
nơi xứ người là thời gian đồng hương nối liền sợi dây thân ái bằng chung trà
dĩa bánh làm vui. Qua nhiều lần họp mặt, tôi quen với Chi theo lời giới thiệu
của bạn bè. Ngày qua tháng lại tình cảm lớn dần và chúng tôi thành đôi thành
cặp.
*
Trong
dịp dự lễ cưới bạn thân, cô dâu chú rể đến từng bàn cảm tạ quan khách và bè bạn
đã quang lâm cho buổi tiệc tăng phần long trọng. Tôi đã chới với vì cặp mắt của
một người đang u uất nồng nàn cháy bỏng nhìn tôi không chớp. Đứng kề bên cô dâu
là người ấy! Người con gái của mối tình đầu thơ dại năm xưa.
Tôi
chập choạng lạnh toát mình mẩy dù khí hậu mùa hè vô cùng ấm áp. Chi nắm lấy tay
tôi, giúp chồng hỏi thăm cô bạn chung trường ngày cũ. Chi có biết gì đâu về
tình cảm nồng nàn của đôi lứa đắm say, phải chia tay nhau vì cách biệt mấy
trùng dương.
Trang
gượng gạo:
–
Trang sang đây mừng đứa em thành gia thất. Em định cư bên Cali. Anh chị hạnh
phúc quá! Trang vẫn còn độc thân. Hơn 30 năm rồi anh Trung nhỉ. Anh còn nhớ
những đêm anh đàn bên đám bạn quây quần trong căn nhà dựa mé sông không anh?
Anh
rót vào đêm tiếng guitare huyền thoại,
Cho
bây giờ mình đành gọi cố nhân.
Đường
anh đi – hoa nở gót chân trần,
Nẽo em
dến – tiếng trầm ngân mắt đỏ.
Chi
ngạc nhiên hỏi dồn:
–
Trang vẫn sống một mình? Sao vậy? Trang đẹp mà! Tại kén quá chứ gì!
– Dạ
không, Trang vẫn chờ đợi tin tức người xưa đó chị.
– Thời
này Chi không thể nào nghĩ được còn có một cô Trang chung thủy như thế này. Ai
vậy em? Anh Trung biết mặt anh chàng của em không?
Trang
cười ngặt ngẽo thì thầm:
Đi bên
đời, gói hành trang hiu hắt
Chỉ
còn ta những khuya khoắc võ vàng.
Gởi
cho người huyền thoại những đêm hoang
Ta
trắng mắt trong lỡ làng nhân thế.
– Cô
dâu chú rể đi lâu rồi, anh chị tự nhiên nhé, để em theo gót họ.
Em
nghiêng đêm cho buồn tôi rụng xuống.
Tiếng
đàn xưa theo gió cuốn lên trời.
Chỉ
còn đây những nốt vỡ chơi vơi,
Tình
đã nhạt! Còn gì đâu! Chờ đợi!
Sáng
hôm sau, cô dâu chú rể đến nhà tôi chia phần bánh cưới để cảm ơn. Chi hỏi thăm
tin tức của Trang. Cô dâu đáp:
– Chị
em còn độc thân để đợi chờ người tình không bao giờ cưới của chị. Chị không
quên được mối tình thời trung học nên quá “date” mất rồi!
Tôi
không nói được lời nào cho đến khi cô dâu chú rể ra về.
Tình
chưa hơi men nên tình u uất,
Em gói
mây về che khuất cõi tôi !!!
Nhìn
nhau chi em, một thoáng rồi thôi
Mai xa
cách theo bàn tay của gió.
Cảm ơn
em những oan khiên chín đỏ,
Vàng
sẽ phai như chim bỏ vườn xưa.
Tình
yêu mình như sớm nắng chiều mưa.
Trong
hạnh phúc luôn chớm mùa nước lũ.
Em
ngông nghênh chực chờ như hoang thú,
Nhưng
đam mê cuồng dại đến ngu ngơ.
Giữa
trần gian tôi vẫn tưởng như mơ,
Nên
vết chém muôn đời không thể xóa.
Ngày
đó, trước khi bước lên tàu để làm cuộc đổi đời hay biết đâu chôn mình trong
biển sóng, tôi đã bảo em nên lập gia đình, vì không biết bao giờ mình trở lại.
Sau này lại định cư sang nước Mỹ, ngày trùng phùng làm sao biết được?
– Anh
nghe nè Trung! Trang làm thơ hay quá! Em đọc cho anh nghe nhé!
Đến
bây giờ em thật sự mất anh,
Cơn lốc đời hút anh vào duyên mới.
Em cuộn mình trong niềm đau chới với,
Không còn gì chờ đợi để bên nhau.
Cơn lốc đời hút anh vào duyên mới.
Em cuộn mình trong niềm đau chới với,
Không còn gì chờ đợi để bên nhau.
Tát
cạn đời trong dâu bể thương đau.
Em
không hiểu sao tim mình bật máu ?
Khoảnh
khắc nào hình bóng anh nương náu,
Mà
trong em dằng dặc bão giông về!!!
Còn
nữa nè Trung, em đọc bài tiếp nha! Có lẽ bị khổ đau cấu xé tâm cang mãnh liệt,
nên Trang lại dùng từ ngữ “Tát cạn đời trong dâu bể” lần nữa trong bài thơ thứ
nhì nè:
Em
quay đi giấu hờn ghen trong mắt,
Sợi
buồn nào thắt chặt trái tim ta.
Qua
vai anh, em gởi chút môi ngà,
Anh
giữ hộ dùm em lòng son sắt.
Bao
năm trôi từng đêm em cuối mặt,
Gió
ngược về xám ngắt một mùa yêu.
Tát
cạn đời trong dâu bể cô liêu,
Em đã
ôm chuyến xe chiều lỡ nhịp!!!
Dấu
yêu ơi, anh hiện thân tiền kiếp,
Gót hài
em không kịp để bên nhau.
Có bao
giờ anh ngoảnh lại phía sau,
Hôn
hoàng em đã nặng sầu câm lặng.
Xưa
anh đến mang linh hồn của nắng,
Chở
tình về trong áo trắng cây si.
Rồi
bất ngờ anh vội vã ra đi,
Như
tình cờ em vì anh choáng váng.
Cảm ơn
anh rót cung trầm lãng mạn,
Em cố
quên theo ngày tháng đong đưa.
Anh
rồi xa như chim bỏ vườn xưa,
Cho em
nhớ chút hương thừa lặng lẽ!
Tuy con sóng đa âm mơ hồ trong dĩ vãng mà Trang
hằng ôm nuối tiếc đang làm tôi choáng váng, mối tình chênh vênh diễm ảo đẩy tôi
cheo leo chót đỉnh mù khơi, gánh nặng quá khứ đổ dồn về trong một lúc quá đổi
tình cờ, đây là thời gian duy nhất để tôi cố gắng dùng sức mạnh nội tâm trong
muôn một của mình. Tôi giấu niềm bối rối xúc động vào trái tim đang mê man rưng
rức.
Có
phải em là mây từ thiên thu,
Ẩn
hiện quanh ta nỗi nhớ mịt mù.
Để một
chiều mây về ngang chốn cũ,
Nở
trong ta toàn những nụ hoang vu.
– Em
luôn tin tưởng có một tình yêu nữ nam vĩnh cửu à? Thật ra không có gì là mãi
mãi nên mới làm ra vẽ đẹp muôn mặt của cuộc đời. Em nghĩ người yêu luôn thuộc
về em nên em muốn giữ đối tượng trong tay, hoặc em giao phó em cho đối tượng,
là em đã thiết lập mối quan hệ buộc ràng, em chỉ thỏa mãn cá nhân chứ không
phải là hạnh phúc.
Tôi
tiếp:
– Anh
khẳng định với em. Người ta ôm những truân chuyên bất hạnh rồi gọi đó là định
mệnh. Chuyến xe chở luân lạc đời em chỉ dừng lại khi em biết tự soi xét lòng
mình. Bằng không thì em nghĩ thời gian là liều thuốc diệu kỳ làm vơi đi kỹ
niệm, đến khi kỹ niệm tàn phai thì em còn lại gì ngoài xác thân yếu đuối, em sẽ
không đủ sức đối diện với cuộc chiến nội tâm, rồi em lại đi theo nghiệp mệnh
trôi lăn trong mê lộ chập chùng.
Tôi
muốn quỵ bên nàng, cuộc tình khắc khoải đã tàn tạ lâu rồi! Cỏ dại đã phủ kín
khu vườn thơ ấu, hoang vu đã che mất lối quay về! Sao bỗng dưng một cánh lại
hoa lại nở muộn để tàn mau!
– Bác
trai có thuật lại với anh Trung không? Khi còn ở Việt Nam, em đến thăm hai bác
thường lắm! Trước khi qua Úc đoàn tụ với chị của anh, bác trai có đến từ giã
em. Lúc ấy, nghe Bác nói anh còn độc thân…..
– Xin
lỗi Trang! Ba anh đã mất rồi lâu rồi! Anh có qua Úc thăm Ba, nhưng Ba đã bị
stroke nên không nói được gì hết. Hai tuần sau ba anh chết.
Mình
đu giây nên sợi tình phải đứt.
Em vẫn
còn day dứt mối duyên xưa ?
Đời
rồi qua theo ngày tháng đong đưa.
Xin tạ
lỗi cho âm thừa trên phím !!!
*
Đêm nay, riêng mình nằm đối diện với cơn đau khốc
liệt của mối tình dang dỡ, niềm hy vọng chìm sâu đáy huyệt. Đớn đau gậm nhấm
nhức nhối con tim! Mọi người đều có mỗi hoàn cảnh và đau khổ riêng, nhưng khác
nhau ở chỗ có nhận chân được chân lý của sự khổ hay không. Tôi vặn lại cuộn
phim ký ức.
Ta về
bên dòng sông đời chảy xiết,
Tóc
xanh xưa, mắt biếc dẫu trầm luân.
Vàng
bay theo tuổi nhớ sớm bâng khuâng,
Vẫn
còn lại hôm nay – hồn trinh bạch!
Viên Hướng
No comments:
Post a Comment