THƠ BUỒN CHẢY MỘT DÒNG TRÔI
Mất nhau từ mộng ban đầu
Thơ buồn chảy một dòng trôi
Ai về phương ấy xa xôi
Sông trôi một giải sa mù
Nhớ người xưa nắng vàng thêu
Bóng ai chìm khuất trong sương
Hoa xưa cũng rụng ven bờ
Mai sau mở hội tương phùng
Rót trăm năm chén ngậm ngùi
Thì xa, thôi thế, cũng đành
Có người trên bến Tịch Liêu
Ba trăm năm! Lễ hội này
Mây cao - nắng thấp - rừng xa
Có con chim lạ bóng nhòa trong sương
Bay từ mù mịt thiên đường
Về ngang qua cõi trần gian muộn phiền
Tiếng kêu đứt ruột cuối ghềnh tịch liêu
Gió mùa thiên cổ về theo
Thổi rơi rụng nỗi đìu hiu xuống đời
Bóng em chìm bóng trăng đồi nhuộm sương
Có người rẽ một dòng trăng
Vén màu mây cũ tìm hương tóc huyền
Mùi hương tóc ướp trong miền chiêm bao
Có con chim lạ bay vào
Giấc mơ thành giọt lệ trào trong thơ.
Thênh thang đi giữa đất trời
Là thênh thang giữa cuộc chơi mất còn
Ta về giữa núi cùng sông
Giữa khe cùng suối giữa non cùng đồi
Tiếc nhau chi giọt lệ ngời trong tim
Ta về giữa chóc cùng chim
Với hoa chiều tím màu sim ái tình
Còn không nghìn nỗi nhớ quên cũng đành
Ta về vẽ tình lên tranh
Vẽ trăng mười sáu lên cành vừa thu
Mù sa là cõi ban đầu lạc nhau
Rằng em xưa thuở qua cầu tìm ai?
Có người từ cõi tình xưa
Ngồi trong động vắng chép tờ hoa tiên
Lệ nhòa trang giấy đầy trăng
Lệ thơm mùi cỏ lệ vàng màu thu.
Mất nhau từ mộng ban đầu
Lạc nhau từ buổi phai nhàu giấc mơ
Em về ướp nắng vào thơ
Ướp mây vào nỗi đợi chờ mông mênh
Sông buồn chảy một dòng quên
Tôi buồn chảy một bờ riêng phận người.
Thơ buồn chảy một dòng trôi
Mai em ra đứng bên trời trông theo
Lênh đênh là nỗi bọt bèo
Vô biên là cõi, đìu hiu là miền
Có tôi ngồi gọi tên mình
Nghe như tiếng mỏ hồi kinh nguyện cầu
Vén màu mây bạc tìm nhau
Thấy trong mây một niềm đau úa vàng.
Giọt sương tiền kiếp chưa tan
Hóa thân thành giọt lệ hoàng hôn rơi
Sông buồn chảy một dòng thôi
Tôi buồn chảy vạn dòng trôi cõi người.
Ai về phương ấy xa xôi
Nhắn giùm tôi hỏi mây trời còn bay?
Người đồi Tây ngóng non Đoài
Tình phơi áo mỏng vàng phai sương chiều.
Con đò xưa vẫn còn neo
Bờ xa mông quạnh nằm hiu hắt chờ
Ai về tôi gửi câu thơ
Gửi trăm năm một giấc mơ ảo huyền
Nhắn người xưa, cuộc tình duyên
Xem như lá rụng hoa tàn vườn thu.
Nhớ người? Hay nhớ vầng trăng
Mang mang sầu tự ngàn năm dội về
Bên trời mây trắng còn bay
Phù vân thiên cổ cuộc này là chung.
Sông trôi một giải sa mù
Trà Giang trắng lạnh nhuốm màu bạch vân
Có người ngồi bến trăm năm
Mái chèo khua mãi vào thăm thẳm chiều
Nhớ người xưa nắng vàng thêu
Nhành hoa nở đóa mỹ miều áo hoa
Những dòng thơ chảy như tơ
Tóc bay rối cả giấc mơ hoang đường
Bóng ai chìm khuất trong sương
Chìm trong tôi một dòng buồn mênh mang
Bóng người hay bóng sương tan
Cuối trời hư ảo tận ngàn trùng mơ
Có vành trăng chếch non xa
Tương tư mắt ngọc môi ngà buồn tênh
Rồi trăng rụng xuống một mình
Trôi theo suối vắng lênh đênh bóng mờ.
Hoa xưa cũng rụng ven bờ
Hương xưa còn đọng cành trơ lá vàng
Người từ cõi mộng về ngang
Nhặt câu thơ úa đã bầm xác hoa.
Có đàn chim hạc bay qua
Thả rơi tiếng lệ nhạt nhòa trong sương
Chảy về đâu một màu trăng
Bay về đâu? Bóng hạc vàng! Lầu không!
Mai sau mở hội tương phùng
Mở trang Kiều đọc đoạn trường nhớ nhau
Tôi về, ngõ trước, vườn sau
Bướm vàng với đóa hoa sầu còn tươi
Rót trăm năm chén ngậm ngùi
Rót hiu hắt một nụ cười lệ phai
Em là ai? Em là ai?
Hồn tôi chén rượu đã đầy lại vơi
Thơ buồn chảy một dòng trôi
Tình em là rượu nồng môi ái tình
Rượu từ cõi nhớ nguồn quên
Năm mươi năm chảy bập bềnh câu thơ
Hỏi mây phiêu lãng giang hà
Đi là cõi mộng về là chiêm bao
Người đành quên chuyện trước sau
Áo bay từ buổi qua cầu, còn vương.
Hình như chiếc áo người buồn
Không trôi mà mãi ngập ngừng bờ xa
Có người nhặt áo đề thơ
Thấy trong áo ấy một tờ thư xanh
Cứ nhuộm buồn vàng úa những câu thơ
Lòng như cơn gió chiều ngưng thổi
Lòng như bóng mây chiều bơ vơ
Tiếng gáy lạnh vùi im dưới sương
Có con chim lạ vô tình quá
Rụng giữa hồn tôi mấy giọt buồn
Tôi trải hương thơ những dặm đường
Người nhớ quàng khăn cho đủ ấm
Người nhớ cài hoa lên tóc sương
Tôi nở vào thơ vạn đóa hồng
Người nhớ nhẹ nâng bàn chân ngọc
Mỗi cánh hoa là một vết thương
Người nhớ gom tro hòa trong máu
Cho dòng lệ biếc cũng thơm hương
Mà chùng mà lặng cả cơn mơ
Người về nhớ gọi hồn tôi dậy
Nhớ gọi hồn tôi tận cõi thơ.
Người về đọc nốt
Một lần
Quên
Cỡi áo - tình - nhân lau hạt bụi
Bám vào nỗi nhớ đã rêu xanh
Tinh kết từ sương của đất trời
Người về sương chạm lời thơ vỡ
Giọt lệ tình xưa cũng vỡ, trôi
Người như tượng đá từ trăm năm
Tóc rối hồn ta vừa ẩm mục
Đọc nốt thơ
Rồi
Cũng lãng quên
Lòng bỗng như vừa chợt nhớ ra
Có kẻ đề thơ lên bục cửa
Đợi chờ tàn úa những cơn mơ.
Thơ không sáng nổi một đêm rằm
Áo hoa khăn lụa là cơn mộng
Em đã quên từ những dấu chân
Thơ cũng vì hoa mà lặng thầm
Máu lệ đã khô dòng thiên cổ
Tình vẫn tương tư màu ái ân
Dẫu sắc hương kia là hư ảnh
Dẫu mắt môi người là mù sương
Thơ vẫn trải tình lên cỏ thắm
Vẫn nở trong tim đóa nguyệt hồng
Thơ như dòng lệ mãi còn xanh
Mai kia góc biển chân trời lạ
Có xót xa thơ giạt cuối ghềnh
Xin hãy vì thơ làm dấu Thánh
Ơn người, nguyên vẹn giấc chiêm bao
Em sẽ thấy màu thơ rướm máu
Thiên thu chảy mãi giọt thơ sầu
Ta còn hố thẳm với hư không
Biết đâu trong những cơn huyền mộng
Rằng đóa trăng xưa đã nguyệt hồng.
Ta nương vào thơ mà tồn vong
Lòng ta như gió qua truông vắng
Lòng ta như suối băng qua rừng
Năm mươi năm bèo bọt lênh đênh
Câu thơ chìm nổi trong mưa bão
Trôi giạt theo tình người lãng quên
Ta chờ trăm năm mùa trăng tròn
Ta ngỡ tình người trăng tuyết nguyệt
Ta ngỡ lòng nhau còn nguyên xuân
Ta nương vào thơ mà quên ta
Lòng ta là một con thuyền nhỏ
Tình người như là một con mơ.
( Trích thơ của Ngói )
Uống nghìn chung mà nỗi buồn chưa vơi
Thơ tôi là giọt lệ người trăm năm
Đi qua mấy cuộc thăng trầm
Thơ tôi là hạt sương tan giữa chiều
Đi, về trong cõi quạnh hiu
Thơ tôi là tiếng chim kêu cuối ngàn
Qua em là những dỡ dang
Thơ buồn đọng lại điêu tàn thu xưa
Tôi đang khát, cháy niềm đau
Rượu người chảy một dòng sầu vô biên
Xin đời giây phút bình yên
Cho tôi neo đậu bóng thuyền đời tôi
Thơ tôi là giọt lệ người trăm năm.
Lê Văn Trung
Sông đời tôi bồi lở suốt trăm năm
Lòng cũng trắng bạc phơ hồn lau sậy
Xót xa hoài theo từng nỗi long đong
Hồn thảo nguyên cỏ nhớ bước chân người
Ôi vó ngựa mịt mù trong cõi tạm
Áo phù hoa tơi tả cuộc trần ai
Một đêm buồn ngồi kể chuyện nhân gian
Tôi nhuốm lửa soi lòng chưa đủ ấm
Và người đi khi bếp lạnh chưa tàn
Mái chèo khua xé vỡ một vành trăng
Sông đời tôi sóng buồn ven bến bãi
Vỗ trăm năm chưa hết cuộc thăng trầm.
Ngắm nắng chiều rơi những sợi vàng
Mây trôi về những phương trời hạ
Ôi nhớ ai mà mây lang thang
Áo trắng hay sương nhuộm cuối vườn?
Có phải hồn thu từ vô tận
Vừa giăng lụa mỏng áo tình nhân
Chợt nhớ ngày xanh buổi nguyệt rằm
Em chải tóc mềm như suối nhạc
Ai ngờ chảy suốt cuộc trăm năm
Nhịp cánh vờn theo khúc Phượng Cầu
Ai biết lòng ai lòng Tư Mã
Tình biết tình ai tình Tương Như
Xao xuyến như lời thương nhớ ai.
Thôi về gặp lại nhau lần cuối
Những bến sông buồn buổi tiễn đưa
Những ga tàu quạnh mùa sương cũ
Những quán đêm vàng hiu hắt khuya
Con đường gió xõa tóc hoàng hôn
Con đường có lá rơi không hết
Trăng khuyết từ khi lá rụng vàng
Xưa người rao bán những cơn mơ
Về để mà nghe lời dang dở
Ta ngồi chắp vá từng câu thơ
Dù áo tình xưa có nhạt nhàu
Về đi
Thắp lại mùa trăng vỡ
Cho ái ân chìm trong nỗi đau.
Ta còn lưng chén rượu vơi đầy
Vung tay mà ném vào vô tận
Giấc mộng công hầu đã trắng tay
Thì tiếc gì nhau mà sắc son
Ta chẳng Thúy Kiều, không Từ Hải
Đời chỉ toàn tên Mã Giám Sinh
Đời đục, biển trần gian vẩn đục
Ích gì em, một dòng suối trong
Ta vung đao chém sả đời mình
Ta chém cho tim đời chảy máu
Chảy hoài trong suốt cõi vô minh.
https://phudoanlagi.blogspot.com/2020/08/chum-tho-le-van-trung.html
https://lathuybinhthuan.blogspot.com/2020/08/chum-tho-le-van-trung.html
https://vannghequangtri.blogspot.com/2020/08/chum-tho-le-van-trung.html
Rồi như con nước không ngừng chảy
Chảy một đời chưa cạn hết đời nhau
Em thì mãi tận phương người xa biệt
Ta dòng xuôi sóng mỏi vổ chân cầu
Đường vạn nẻo, sông trăm dòng xuôi ngược
Sân ga đời còn lại chiếc toa không
Ai biết được bên thềm ga mòn mỏi
Bóng một người ngồi đợi mấy thu đông
Nếu có thể một lần quay trở lại
Thì trăm năm đâu lỗi hẹn tương phùng
Em thì vẫn như hạc vàng bay mãi
Lầu trăng xưa rêu úa phủ thềm hoang
Ta ngồi đợi với năm cùng tháng tận
Vành trăng khuya cũng bạc trắng mây trời
Em đâu đó những phương người lận đận
Lòng thu xưa còn sót chút tình vui ?
Thôi đành vậy, không đành lòng ngưng chảy
Ta miệt mài chảy suốt cuộc đời ta
Rồi bất chợt một ngày kia ta thấy
Cuối phương người hun hút bóng em qua.
Lê Văn Trung
26. 02. 20
Mai người về không mà tôi chờ
Tàu người đi, tàu qua nhiều ga
Người biết ga nào tôi đứng đợi
Dù trời giăng mưa hay sương nhòa
Thuyền đưa người qua mấy dòng sông
Người biết bến nào tôi đứng đợi
Lòng chưa chớp biển đã mưa nguồn
Tôi rải thơ bay cùng mây trời
Dù rét đầu đông hay nắng hạ
Dù gió nhàu phai vàng áo ai
Đường thì xa trời thì mênh mông
Có biết lòng tôi như cơn gió
Thổi về đâu cho tóc tỏa hương
Thôi
Người không về!
Tôi thắp cho hồng những giấc mơ
Trăm năm ai nhớ câu hò hẹn
Tình ơi vời vợi nỗi mong chờ.
Ta rót mãi vào ly đời quên lãng
Giọt tình xưa ta uống buổi xa người
Vành ly vỡ còn thơm mùi son cũ
Và lệ người còn mặn cháy trên môi
Màu thu xưa vàng úa giấc mơ buồn
Dòng rượu chảy như một dòng suối cạn
Mà hồn ta ghềnh đá đã tai ương
Rượu vỡ tràn, ly rượu vỡ Buồn tênh
Ta thắp nốt ngọn lửa chiều hiu hắt
Soi đời nhau về gọi giữa điêu tàn
Ta uống vì muôn vạn cõi nhân gian
Ta uống vì ta một đời dang dở
Ta uống vì em, vì nỗi ăn năn
Giọt lệ hồng rướm mặn cả đời nhau
Em xa hút cuối phương người quên lãng
Áo tình xưa năm tháng có phai nhàu?
Cứ bay mỏi về phương trời cố xứ
Và thương ta suốt một đời du tử
Thương em mịt mờ xa lắc mù tăm
Năm mươi năm như tiếng thở dài vô tận
Năm mươi năm những gập ghềnh bên trời lận đận
Ta nợ người hay nợ chính đời ta
Ta nợ ta hay nợ cả quê nhà
Chìm dâu biển không thể nào trả nổi
Thơ ta viết không đủ lời xương máu
Cũng lặng chìm trong suốt cõi nhiễu nhương
Ta bỏ lại tình ta như bỏ lại linh hồn đá sỏi
Ta bỏ lại đời ta bên những dòng đời mệt mỏi
Ta bỏ lại tình em hiu hắt tuổi thu vàng
Ta vẫn ngóng hoài những màu mây bên trời cố xứ
Ta vẫn đi hoài suốt một đời du tử
Vẫn hoang mang lạc mất một phương về
Không mang nổi tình nhau qua ghềnh qua suối
Mặt trời ta chiều nay đã hoàng hôn réo gọi
Còn mong manh sợi mây trắng bên trời.
Sao người không về trên toa tàu tình nhân
Tôi con đường sắt chạy song song
Sao người không về
Sân ga nhỏ
Sân ga tôi buồn suốt một mùa đông
Dòng sông tôi bãi quạnh đôi bờ
Sao người không về trên bến cũ
Bến đời tôi hiu hắt trong mưa
Ai kể về tôi hay về người
Bàn tay níu vói phương trời lạ
Sợi tóc nào chìm trong sương phai
Người không về
Tôi như mùa đông
Sao người không về
Mang theo hoàng hôn
Hồn tôi nắng úa bên bờ mộng
Tình tôi bọt sóng tàn bến sông
Đêm trăng mù sương
Sao người không về
Tôi quán ven đường
Lòng tôi? Ly khách!
Tình ly khách!
Năm mươi năm một câu chuyện buồn
Sau chiếc xe tang
Sao người không về
Nến cháy hai hàng
Còn tiếc gì nhau đôi dòng lệ
Còn đau gì nhau lời chia tan.
Lê Văn Trung
SỢI TÓC
1*
Em cầm sợi tóc trên tay
Nghe trăm năm gọi mộng ngày tàn phai
Thấy trong xương cốt hình hài
Nỗi tro bụi đã chia bày tử sinh
Sợi buồn rụng cõi lãng quên
Sợi đau rụng tím cuộc tình nhân gian
Sợi tan sương khói điêu tàn
Sợi trôi theo sóng vỡ tràn bến sông
2*
Anh ngồi nhìn những màu mây
Bay không định hướng bay hoài nghìn năm
Rồi một hôm lòng chợt buồn
Màu mây năm cũ bay không trở về
Người cầm sợi tóc trên tay
Rằng mây năm cũ tóc này là đây
Người cầm sợi tóc trên tay
Rằng tình duyên đã có ngày trùng lai
Tạ ơn trời biển sâu dày
Màu mây thương hải còn đây tóc người
3*
Đếm từng sợi tóc em bay
Anh nghe ngày nối tiếp ngày tìm nhau
Phương em tóc có xanh màu
Thì xin em chải tóc vào trong thơ
Tóc người là lụa là tơ
Tỏa hương diệu ảo mộng hồ sương xanh.
Lê Văn Trung 19.10.19
Cuộc tình sầu xin gửi lại cho em
Ôi lữ khách trần gian là quán trọ
Đường trăm năm hun hút mộng không thành
Ta lênh đênh trong cuộc thế u buồn
Em đâu đó giữa lòng đời bão động
Có bao giờ chợt nhớ một người không?
Thắp trong chiều giọt lệ ấm hoàng hôn
Có bao giờ trong đợi chờ mòn mỏi
Chợt thấy lòng mình quá đổi mênh mông?
Chút hương phai nhuộm lại mắt môi chiều
Có thấy chăng cuối phương trời vô tận
Một bóng thuyền neo đậu bến cô liêu
Sao lòng hoài mơ mãi cuộc trăm năm?!
Tôi vẫn biết vòng tay mình bé nhỏ Triệu vòng ôm không ấm cuộc tình người Nỗi chia biệt chảy trăm dòng dang dở Mùa tình xưa vàng úa lá thu phai Tôi vẫn biết trái tim mòn mỏi nhịp Mãi dội vào bờ bải bến hoang vu Năm mươi năm cửa hoàng hôn đã khép Tình hoàng hôn từ đấy cũng xa mù Tôi vẫn biết men rượu chiều đã nhạt Em không về tôi rót cạn đời tôi Tôi rót mãi vào trùng trùng quên lãng Máu trong tim từng giọt chảy ngậm ngùi Ôi dẫu biết một ngàn năm ảo mộng Mà ngàn năm còn vọng mãi phương người Mắt mù sương hay mùa sương quá mỏng Đã tan vào thăm thẳm giấc mơ tôi. |
Vẫn nao nức một lần quay trở lại
Tìm vầng trăng chìm cuối bến sông người
Dù lòng đã heo may mùa thu cũ
Màu tình xưa còn ấm lệ trên môi
Đếm thời gian từng giọt nắng thu vàng
Nắng buồn rụng trên vai người chới với
Nỗi nhớ người giọt nắng buồn chưa tan
Chiếc thuyền xưa chìm giữa bến sông người
Thôi về đi bóng đời nhau đã khuất
Còn bên trời một giọt lệ chưa rơi!
No comments:
Post a Comment