Thursday, May 7, 2020

Trang Ban Van Nghe 9

Ở Sài Gòn nhớ một người rất xa - Ôi! Làm sao tôi vẽ một linh hồn - Ôi nắng hồn tôi là rượu ngọt - Ôm hoài chưa hết một cơn mơ - Ơn đời ơn người - Qua Cầu Sông Vệ – Quá Giang – Qua Hàn Giang – Quán Cũ - Quảng Ngãi, Em Đợi Tôi Về - Quê Nhà – Quê Và Quán - Quên Đi – Quỳnh Hương Một Đóa - Quán chiều - Quên - Rồi có một ngày - Ta cho nhau cái sau cùng - Thà chỉ là ảo vọng - Thơ và tôi - Thôi em cứ là dòng sông - Thôi rót đời nhau cho cạn lòng - Thôi trở về hò hẹn với trăng sao - Thu - Thu buồn - Thu vàng 


Ở SÀI GÒN
NHỚ MỘT NGƯỜI RẤT XA
Người về miền Đông hay miền Tây?
Tôi biết về đâu ngày nối ngày
Ngày nối ngày trôi sầu tiếp tiếp
Đời như là mây không ngừng bay

Người về miền Tây hay miền Đông?
Ngày mưa tháng nắng vẫn muôn trùng
Có những con đường xa tít tắp
Có những nỗi buồn như bến sông (*)
Người chẳng về Đông hay về Tây
Một mình tôi lạc giữa nơi này
Sài Gòn muôn mặt đời xa lạ
Triệu người không ấm một vòng tay

Người không về Tây không về Đông
Tôi gọi tên từng nỗi nhớ mong
Tôi gọi tên từng con đường nhỏ
Tôi gọi tên người, người biết không?

Người về hoàng hôn hay đêm mơ
Sài Gòn ngày nắng nối ngày mưa
Vẫn mịt mù xa ngoài vạn dặm
Hiu hắt phai vàng cả giấc mơ.
                   Lê Văn Trung

ÔI LÀM SAO TÔI VẼ MỘT LINH HỒN

*https://www.banvannghe.com/p11a10773/4/tho-nguyen-han-chung-le-van-trung
*http://www.saimonthidan.com/?c=article&p=17879 

Làm sao vẽ lại những giấc mơ
Lên khung vải một màu vàng ký ức
Màu của chiêm bao, của hồn chiều thổn thức
Màu của sương khuya, của tiếng gọi mơ hồ
Màu của xa xôi- của lạc lỏng - của bơ vơ
Của vòng tay ôm ghì
Của bờ môi rướm máu
Màu của thiên thu trong mắt tình áo não
Của một giây một phút rất phù du
Màu của mây xa trên đỉnh nhớ sa mù

Tôi sẽ vẽ Trái tim mềm là cọ
Tôi sẽ vẽ Màu là hồn máu đỏ
Và thịt da là khung vải nồng hương
Tôi vẽ em như vẽ một thiên đường

Có nỗi- khổ - đau - của - niềm - hoan - lạc
Có hạnh phúc chảy miên man trong dòng nước mắt
Có đêm trầm ghì chặt những nguồn cơn
Có hoan ca chìm trong khúc nhạc buồn

Tôi sẽ vẽ giấc mơ bừng hương sắc
Vẽ những tàn phai - những hoang vu - những tồn vong còn mất
ÔI LÀM SAO TÔI VẼ MỘT LINH HỒN!
                              Lê Văn Trung


ÔI NẮNG HỒN TÔI LÀ RƯỢU NGỌT

*https://www.banvannghe.com/p11a10773/4/tho-nguyen-han-chung-le-van-trung
Tôi gửi theo màu nắng sớm mai
Phương em bờ rộng tiếp sông dài
Em cầm giọt nắng hồn tôi nhé
Rải xuống đường hoa, hoa nắng bay

Để nắng hồng thơm làn son thắm
Môi người nở một đóa tình vui
Ôi nắng hồn tôi là rượu ngọt
Uống giùm tôi nhé! Một lần thôi!
Uống giùm tôi nhé! Một lần say!
Để thấy tôi trong cuộc tình này
Mênh mang trôi giữa nghìn cơn mộng
Trôi giữa tình em như mây bay

Em hỡi nắng hồn tôi là mật
Là trăm năm ướp cuộc tình người
Là thiên thu kết thành lệ ngọc
Trùng trùng vô tận nhớ thương ai

Hãy ướp vào thơ từng giọt nắng
Cho bừng cơn mộng giữa vô biên
Cho say đến tận mùa quên lãng
Cho vẹn cho tròn với nợ duyên.
                       Lê Văn Trung


ÔM HOÀI CHƯA HẾT MỘT CƠN MƠ

*https://www.banvannghe.com/p11a10773/4/tho-nguyen-han-chung-le-van-trung
*http://tongphuochiep.com/index.php/bao-chi/tho/28468-om-hoai-chua-h-t-m-t-con-mo-le-van-trung 

Nắng cũng vàng ươm từ buổi ấy
Mưa cũng vàng hương áo lụa mềm
Em qua lối biếc hay vườn thắm
Để dấu chân tình vương cỏ thơm
Thơ tôi tóc rối bời cơn mộng
Sóng vàng ôi mắt sóng vàng thu
Vòng tay run rẫy chùng trong gió
Ôm hoài chưa hết một cơn mơ

Em qua sớm gió hay chiều sương
Tôi trải thơ lên lối cỏ hồng
Nhẹ quá lên hồn tôi rất nhẹ
Cho từng bước nhẹ cũng thơm hương
Ôi tóc trầm hương môi nguyệt nồng
Hương người hay hương nhụy hoàng lan
Xin tình ôm hết vòng thu biếc
Cho đóa thơ tôi cũng nở vàng.
                            Lê Văn Trung


ƠN ĐỜI ƠN NGƯỜI
*https://www.banvannghe.com/p11a10773/4/tho-nguyen-han-chung-le-van-trung 
*http://www.huongdaoonline.net/2019/09/trang-tho-le-van-trung/#more-20085

Xin cám ơn một nụ hồng
Đã vì ta nở giữa lòng nhân gian
Xin cám ơn những con đường
Có em về giữa mùa sương nguyệt rằm

Cám ơn đời có trăm năm
Cám ơn cả cái phù vân nhiệm mầu
Mai tôi vực thẳm ghềnh cao
Tấc lòng thâm tạ tình sâu nghĩa dày.


Cám ơn em một vòng tay
Đã ôm nhau trọn tháng ngày long đong
Tang thương là bến sau cùng
Trắng bờ lau trắng đời còn có nhau

Cám ơn cả những niềm đau
Tiễn đưa lần cuối qua cầu hoàng hôn
                 Lê Văn Trung

QUA CẦU SÔNG VỆ

https://banvannghe.com/p11a11624/tho-le-van-trung
Sông xưa nước chảy xanh dòng
Nhớ ai? Trơ đáy cạn lòng cát đau
Rưng rung buồn mấy nhịp cầu
Ai đem giọt lệ rót vào biển dâu
                              Lê Văn Trung


QUÁ GIANG
https://banvannghe.com/p11a11624/tho-le-van-trung
Tôi quá giang một nỗi buồn
Cho tôi về tận suối nguồn nhân gian
Cho tôi tắm gió mây ngàn
Cho tôi về thuở chưa tàn giấc mơ

Tôi quá giang vài câu thơ
Cho tôi về thuở còn chờ đợi em
Thuở tình chưa gọi bằng tên
Mà bâng khuâng mà nhớ quên bạc lòng

Tôi quá giang chiếc lá vàng
Về trong nắng nhuộm sương tan trắng chiều
Về trong hoang vắng tịch liêu
Nghe tình thu đã ít nhiều phôi pha

Xin quá giang một lời ca
Em đang ru mãi thiết tha cõi người
Rồi thôi, ngồi lại mình tôi
Và chôn kín nỗi ngậm ngùi cùng thơ.

                               Lê Văn Trung
QUA HÀN GIANG
https://banvannghe.com/p11a11624/tho-le-van-trung
Tỳ bà hành cảm tác

buổi tối bơi thuyền qua Hàn giang
chợt nghe ai ngâm khúc Tỳ bà hành
buồn nhớ tới người đã qua sông
bèn rót tràn ly rượu
từng giọt chảy theo dòng
ánh trăng mờ
                      gợn sóng
                                 tầm dương xưa
không biết sông trôi xuôi về đâu
người bên trời lận đận
không biết giọt rượu tan vào đâu
nước mắt ngấm trong lòng
cơn triều cường muối mặn

tiếng ai thắt ruột
quyện vào trong gió
thở dài
đêm cuối đông
bơi thuyền qua Hàn giang
ai ngâm chi khúc Tỳ bà hành
não ruôt
Lê Văn Trung (Cát bụi phận người)


QUÁN CŨ

https://banvannghe.com/p11a11624/tho-le-van-trung
Quán cũ, năm xưa, người có hẹn
Tôi về đợi suốt mấy mùa trăng
Áo nhuộm phong sương đầu điểm bạc
Trăng tàn, trăng khuyết suốt trăm năm
Tôi về đứng lại bên hiên phố
Bàn ghế im lìm, quán trống trơn
Nhìn cô chủ quán ngồi như tượng
Ai khắc vào đêm một nỗi buồn
Lòng cũng khuya, phai màu phấn son
Tôi về không kịp níu hoàng hôn
Tôi về không kịp nhìn đêm xuống
Để thấy sương phai đóa lệ hồng
Quán cũ lâu rồi người đã hẹn
Bây giờ lá rụng mấy mùa thu
Nhớ người lá úa thêm lần nữa
Lá rụng mà chưa kịp đổi màu
Quán cũ, hình như, người có hẹn
Hình như lời hẹn vẫn còn xanh
Này cô chủ quán cho tôi hỏi
Có kẻ chờ ai khóc một mình!?
                    Lê Văn Trung

QUẢNG NGÃI, EM ĐỢI TÔI VỀ

https://banvannghe.com/p11a11624/tho-le-van-trung
Em đợi tôi về không
Quảng Ngãi?
Dòng xưa vời vợi bến sông Trà
Tôi hẹn bao lần quay trở lại
Mỗi ngày thêm hút nỗi chia xa
Em gọi tôi về không
Quảng Ngãi?
Chiều mưa ướt lạnh áo thu vàng
Có tôi quán vắng buồn như thể
Chưa về đã sớm vội chia tan
Có tôi quán vắng buồn như thể
Mời nhau chưa cạn mấy ly buồn
Vội chia trăm ngã, chìm muôn hướng
Tôi ngồi uống mãi chiếc ly không
Có phải xa rồi, em
Quảng Ngãi?
Mưa!
Chưa mưa, mà ướt lệ người
Vườn tôi rụng một vành trăng úa
Như tình xưa đã úa vàng rơi.

                        Lê Văn Trung


QUÊ VÀ QUÁN

https://banvannghe.com/p11a11624/tho-le-van-trung
quê là quán
quán là quê
ra đi là cuộc trở về thủy chung
sông và suối
suối và sông
sông đi là suối nối dòng trước sau
cõi vị lai
cõi ban đầu
hai miền tịch mịch, hai đầu hư không
sá gì dâu biển tang thương
quê là quán trọ trên đường mây bay.
                         Lê Văn Trung

QUÊN ĐI

(bài thơ đã được hai nhạc sỹ phổ thành ca khúc, một của Thu Nguyen, một của Nguyen Duong Quang)
https://banvannghe.com/p11a11624/tho-le-van-trung
Ta rót ta vào trong cốc rượu
Thấy đời nghiêng ngã cuộc tình em
Ta rót hồn ta buồn lệ ứa
Ai rót vào lòng em nhớ quên?
Đập vỡ ly không rượu vỡ tràn
Đập vỡ sầu xưa sầu chưa tan
Ta nghiêng bầu rượu, lòng chưa cạn
Ta nghiêng tình vơi, tình chưa vàng
Sao đành bỏ ta, này rắn dữ
Ta ăn trái- cấm- tình thương đau
Sao đành bỏ ta, thần cám dỗ
Sao không cùng ta cạn cuộc sầu
Ta rót ta tràn ly ngàn năm
Ta rót đời ta buồn căm căm
Hỡi ta rượu chảy tàn cơn mộng
Ta rót về đâu giọt lệ bầm?

Sao đành bỏ đi? Sao đành quên
Sao đành quên hết cuộc tình duyên
Ôi rượu đời ta như lửa cháy
Ta rót về đâu? Em! Hỡi em?
                       Lê Văn Trung  


QUỲNH HƯƠNG MỘT ĐÓA

https://banvannghe.com/p11a11624/tho-le-van-trung
Nghe tình vỡ một dòng hương
Chảy trong da thịt hoang đường của hoa
Chảy từ vô tận cơn mơ
Nở nghìn đóa mộng từ thơ nguyệt hồng
Ôi quỳnh hương! Đóa quỳnh hương
Trắng chiêm bao một màu sương ngọc ngà.
Lê Văn Trung

QUÁN CHIỀU
*https://www.banvannghe.com/a5077/lu-c-ba-t-le-van-trung
Mộng đời xanh, mông ngày xanh
Lòng tôi chạm phải cuộc tình nhân gian
Rồi tình tan rồi duyên tan
Đường xưa hoang lạnh dặm ngàn tôi đi
Không ai tiển chẳng ai về
Chén đời nhạt thếch buồn tê quán chiều.
Lê Văn Trung


QUÊN

Đời buồn tênh dễ quên nhau
Quên câu duyên nợ quên màu tình phai
Quên đêm lạnh tiếng thở dài
Quên chiều sương buốt vòng tay hững hờ
Quên thuyền ai đã xa bờ
Bến đời tôi khói sương mờ lãng quên
Lê Văn Trung


RỒI CÓ MỘT NGÀY


*https://www.banvannghe.com/a7902/tho-le-van-trung
*https://hoiquanphidung.com/showthread.php?28764-Trang-Th%C6%A1-L%C3%AA-V%C4%83n-Trung

Rồi sẽ có một ngày
Anh đi về phía bờ tây dòng sông đời anh
Anh theo phía mặt trời dẫn lối
Vào trong đêm
Không như những Pharaon đi về phía bờ tây sông Nil
Mang theo khổ đau mang theo hạnh phúc mang theo châu báu mang theo khát vọng mang theo tình yêu mang theo ảo tưởng một đời
Không bao giờ nguôi ngoai
Không bao giờ thỏa nguyện
Rồi sẽ có một ngày anh đi về phía bờ tây dòng sông đời anh
Xin đừng để anh mang theo những điều chưa viên mãn
Đừng để anh mang theo những bóng hình nhòe nhoẹt quỷ ám ma trơi lọc lừa gian dối
Đừng để anh mang theo những dục vọng thấp hèn những mong ước nhỏ nhoi
Của một đời anh lao đao lận đận từng giây từng phút từng giờ từng ngày từng tháng từng năm

Rồi sẽ có một ngày
Anh đi về phía bờ tây dòng sông đời anh
Không mang theo gì
Không tiếc nuối điều chi
Không buồn không vui không hờn không giân
Anh đi theo phía mặt trời dẫn lối
Vào trong đêm

Không còn gì cho người
Không còn gì cho em
Không như những Pharaon
Lúc cuối đời đi về phía bờ tây sông Nil
Còn trói buộc quá nhiều hệ lụy
Anh chỉ là giọt sương
Anh chỉ là gợn mây
Rơi vào phía bờ tây
Rơi về phía bờ tây
Dòng sông đời anh

Rồi sẽ có một ngày
Rồi sẽ có một ngày.
            Lê Văn Trung


TA CHO NHAU CÁI SAU CÙNG
tặng Hiệp

ta đi trăm núi ngàn sông
để chia nhau cái khốn cùng đời nhau
để cho nhau cái cơ cầu
cho nhau cả những tình sâu nghĩa đầy
có em trong cuộc đời này
là ta có đủ vơi đầy nông sâu
sá gì đâu cuộc bể dâu
ai không lận đận qua cầu tang thương
cụ Nguyễn Du khóc đoạn trường
ba trăm năm …
ta khóc buồn ngàn năm
hãy vì nhau dẫu mất còn
gởi cho nhau chút phai tàn hỡi em
để sau bao thác bao ghềnh
bao nhiêu lừa lọc đảo điên phận người
ta dành một chút tình vui
tiếng đàn tan hợp ngậm ngùi Kiều xưa.
trên tàu Bắc Nam 15.02.2002


                        Lê Văn Trung 

THÀ CHỈ LÀ ẢO VỌNG
*https://www.banvannghe.com/p11a10737/6/tho-le-van-trung


Thà như mây cứ trăm lần hò hẹn
Mà trôi đi, trôi mãi chẳng quay về
Cho tôi thấy trong tôi còn khát vọng
Cho tôi còn quay quắt nỗi đam mê

Cho tôi thấy nỗi điên cuồng rực lửa
Cuộc trăm năm réo gọi cuối chân trời
Thà như sông một dòng trôi đi mãi
Tôi đợi chờ đau xé cuộc đầy vơi

Tôi sẽ uống từng chén sầu tuyệt vọng
Tôi sẽ say vì men đợi men chờ
Thà như gió thổi qua hồn biển động
Cho tôi còn cuồn cuộn sóng lô xô

Người hãy mãi là chân trời vô tận
Là vầng trăng chưa nở nụ hoa rằm
Là hương sắc của nghìn năm mê vọng
Là sương mùa che mấy dặm mù sương.
                               Lê Văn Trung

THƠ VÀ TÔI

*https://www.banvannghe.com/p11a11179/tho-le-van-trung


Tôi được sinh ra bởi thơ và lớn lên bằng thơ
Tôi yêu em như yêu thơ và hạnh phúc khổ đau cùng thơ
Chân lý nằm trong thơ và thơ là chân lý
Tình yêu tỏa hương trong thơ và thơ nở những đóa hồng tình yêu
Thơ là máu là xương bừng cháy men đời
Thơ là thịt là da lừng hương nồng thắm

Thơ cứu rỗi linh hồn tôi
Thơ chan hòa hạnh phúc khổ đau tôi
Thơ thăng hoa tình yêu
Thơ là giọt lệ thơm ngát
Thơ là môi cười nồng say
Thơ là dòng sông chảy qua đời tôi chảy qua tình em chảy ngang qua thảo nguyên tình yêu xanh ngát
Thơ là đóa quỳnh hương ngàn năm trinh tuyết
Tôi hạnh phúc cùng thơ khổ đau cùng thơ như hạnh phúc khổ đau trong tình yêu
Như hạnh phúc khổ đau cùng em ôi nhan sắc vĩnh hằng
Hỡi thi sỹ
Người phu bốc vác nơi bến tàu nhân gian
Người sẽ mang trên đôi vai khô gầy thập giá của khổ đau
Người sẽ mang trong hồn mình niềm xót thương vô hạn
Người sẽ sống cùng những giấc mơ ngàn đời chỉ nở trong thơ
                                   Lê Văn Trung


THÔI EM CỨ LÀ DÒNG SÔNG
Có nghe được nỗi bềnh bồng thuyền tôi
Có nghe tiếng lở tiếng bồi
Lau xưa trắng bãi chưa nguôi nỗi chờ

Giá như em là câu thơ

Một hôm vàng giữa cơn mơ ái tình
Nở cho tôi một ĐÓA QUỲNH
Mùi hương ngà ngọc còn nguyên, trắng ngần

Giá còn trong cõi trăm năm
Em thiên thu một nụ rằm đài trang
Môi tình nồng đóa thanh tân
Ươm từ men nhụy ngực trầm ngát hương

Thôi em cứ là dòng sông
Để nghe tôi chảy bềnh bồng trong mơ.
                              Lê Văn Trung 

THÔI RÓT ĐỜI NHAU CHO CẠN LÒNG

*https://hoiquanphidung.com/showthread.php?28764-Trang-Th%C6%A1-L%C3%AA-V%C4%83n-Trung

*https://www.banvannghe.com/p11a11179/tho-le-van-trung

Uống mừng đi! Chết sống đời này
Có sá gì mà mắt lệ cay
Cung kiếm rỉ hoen màu tang hải
Sự nghiệp phù vân mây trắng bay
Uống mừng đi! Chén này khai giải
Nỗi oan hờn hơn bốn mươi năm
Uống mừng đi! Chén này oan trái
Ta liệm vào trong mộ địa câm
Uống mừng đi! Chén này sau cùng
Giờ ta chết sống cũng bằng không
Xem như ta đã tròn nhân nghĩa
Phúng điếu ta giọt lệ đắng lòng
Uống mừng đi! Sao ta lại buồn?
Thế thời chén đục lẫn chén trong
Ta rót vào năm cùng tháng tận
Ta rót đời nhau cho cạn lòng

Có chén rượu không đành uống cạn
Giọt lệ người mặn cả đời ta
Không uống cạn cũng đành quên lãng
Ném đời mình chìm giữa phong ba
Ôi cớ vì đâu mà lệ đắng
Cuộc cờ binh mã - cuộc rong chơi
Đã trả chưa tròn cơn dâu biển
Máu vẫn ngàn năm chảy ngậm ngùi.
Lê Văn Trung
(Huế 20. 3 1975, và vùng ngụ cư mới 2019)

THÔI TRỞ VỀ HÒ HẸN VỚI TRĂNG SAO
*https://www.banvannghe.com/p11a11179/tho-le-van-trung
Người rạng rỡ đêm trần gian mở hội
Tôi trở về hò hẹn với trăng sao
Tôi sẽ về tận những đỉnh non cao
Cùng mây trắng, cùng sương ngàn, suối biếc
Tôi réo gọi tình tôi từ muôn kiếp
Từ mênh mang diệu vợi đến vô cùng
Trong bất tận giữa đất trời diễm tuyệt
Tôi sẽ về mầu nhiệm cõi vô chung
Tôi sẽ về nghe gió nhạc mênh mông
Nghe tiếng gọi thiên thu lời vi diệu
Tôi sẽ đắm trong dòng sông vĩnh cửu
(Ôi dòng sông một thuở tóc hoang đường)
Tôi sẽ bay cùng mây trắng ngàn phương
(Mây từ buổi xa người bay vô định
Tôi sẽ thắp lửa chiều xanh tịch lặng
Soi lòng mình xin ấm cuộc tình xưa
Tôi đốt nốt bài thơ viết giữa cơn mơ
Gửi lại em đêm trần gian mở hội
Em có nghe lời kinh cầu cứu rỗi
Tôi trở về tĩnh lặng dưới trăng sao.
Lê Văn Trung

THU


*https://www.banvannghe.com/p11a11179/tho-le-van-trung

Cho tôi ngồi lại bên rừng vắng
Ngắm nắng hoàng hôn phơi áo vàng
Ngắm mây trải lụa tình phiêu lãng
Và lắng nghe hồn thu thở than
Cho tôi ngồi lại bên rừng vắng
Nhìn gió ru xanh lá cuối chiều
Nhìn bóng mây chìm trong tịch lặng
Và thấy màu thu cũng thoáng phai

Cho tôi ngồi lại bên rừng vắng
Nhớ một màu sương trắng lụa là
Sương trắng hay hồn tôi nhuộm trắng
Chạnh nhớ một mùa thu rất xa
Em có bao giờ tiếc nuối không
Một trời thu biếc nắng hoàng hôn
Một màu thu nhuộm vàng cơn mộng
Một tiếng thu vang động suối ngàn?
                             Lê Văn Trung

THU BUỒN
*https://www.banvannghe.com/p11a11179/tho-le-van-trung

Thu ơi vàng quá đổi
Vàng chi cả nỗi buồn
Vàng cả chiều mòn mỏi
Câu thơ vàng mênh mang
Áo xưa vàng trong gió
Tóc xưa vàng trong mây
Bóng xưa vàng cuối phố
Buồn nào vơi sầu này
Em xưa vàng trăng lạnh
Chênh chếch một hồn thu
(Lòng người như lá rụng
Nhớ chi một chiều hè) (*)
Tôi nghe hồn gió thoảng
Trải bóng vàng, vàng rơi
Thu ơi vàng quá đổi
Bao giờ cho nguôi ngoai
Mùa thu không về lại
Nỗi buồn xưa rụng vàng
Sông vàng thu chảy mãi
Chở nỗi buồn đi hoang.
                  Lê Văn Trung
(*): mượn ý một hình ảnh

THU VÀNG

*https://www.banvannghe.com/p11a11179/tho-le-van-trung

Người gói cả màu thu vàng trong áo
Để da chiều ngây ngất một mùi hương
Dòng tóc chảy trăm dòng sương huyền ảo
Thơ vàng ươm màu áo mộng hoang đường.
                                         Lê Văn Trung

No comments:

Post a Comment

Trang Văn Nghệ Quảng Trị 19

Buồn nghe tiếng gọi hai đầu tử sinh -   Chiều - Chiều buông - Dặm trường - Dòng sông cũ - Đưa tiễn một mùa thu - Em chảy về đâu -   chiều th...