Monday, January 13, 2020

Trang Sai Mon Thi Dan 4

Ta Gửi Gì Vào Giọt Rượu Chiều Nay - Ta Ngược Chiều Sinh tử Tới Vô Biên – Tâm Tình Cùng Lý Bạch –  Thao Thiết Một Mùi Hương - Thơ - To Be or Not To Be -  Tôi Chiếc Lá Vàng Rơi Mùa Thu Trước – Tôi Đang Lắng Nghe Trái Tim Mình – Tôi về tìm lại lòng xưa cũ - Tôi Về Vẽ Lại Giấc Mơ Xưa – Trăng và Em - Trở về - Trời vẫn chưa vàng thu đó em - Uống Nhầm Ly Rượu Của Thiên Tai - Và Em Mùa nguyệt nở - Vẫn Còn Thăm Thẳm Từng Giọt Sương – Vết Thương – Vô Thường – Xin Mời Chén rượu Đời Ta - Xin Trải Lòng Tôi Xuống Với Tình – Xin Uống Cùng Tôi.



TA GỞI GÌ VÀO GIỌT RƯỢU CHIỀU NAY

( trích thơ của Ngói)
*http://www.saimonthidan.com/?c=article&p=17233

Ta ném vội nỗi buồn vào quên lãng
Những đợi chờ, hy vọng sẽ tàn vơi
Và ta sẽ như một loài cây cỏ
Cứ nở hoa khoe sắc hiến dâng đời
Lòng ta sẽ vì thơ mà thắm lại
Yêu nhân gian, yêu cả những phụ phàng
Ta yêu cả những tình đi không trở lại
Yêu em như yêu Chúa, bỏ thiên đàng
Ta sẽ ném nỗi buồn không tưởng tiếc
Giọt rượu này trôi suốt cõi vô biên
Ta yêu cả những sinh tồn hủy diệt
Ta yêu em yêu giấc mộng không thành
Chiều nay ta uống mà không thể
Gửi đến lòng ta ly rượu cay
Đã ném đời ta vào dâu bể
Mà nghe tình em như mây bay.
Lê Văn Trung

TA NGƯỢC CHIỀU SINH TỬ ĐẾN VÔ BIÊN

*http://www.saimonthidan.com/?c=article&p=17069


Em vẽ một vòng cong vào đường bay vũ trụ
Như cánh chim cắt ngang bầu trời
Để cho ta suốt một đời lam lũ
Cặm cụi viết thơ tình phung phí cuộc rong chơi

Em tắt một vầng trăng
Vùi lấp hết sao trời
Đêm ba mươi đời mình ta như kẻ đui mù bước đi bằng trí huệ một ngàn năm khổ hạnh

Bằng tinh huyết thi ca
Bằng nhiệm mầu hiển Thánh
Ta mãi đi tìm thứ ánh sáng chiêm bao
Ta mãi đi tìm dù chỉ một vì sao
Trong vết cắt của đường bay vũ trụ

Ta dẫu biết triệu triệu năm ánh sáng
Ta vẫn xoay tròn như hành tinh cô đơn
Có bao nhiêu quỹ đạo trong một con người?
Có bao nhiêu quỹ đạo trong cõi tình em?
Và bao nhiêu đường dẫn vào trái tim?
Người ta bảo thi ca là nguồn cơn của hủy diệt
Để soi tìm vĩnh cửu giữa vô biên
Người ta bảo tình yêu là một đường bay không bao giờ có thật
Chỉ tỏa hương vào cơn mộng ảo huyền
Và mùi hương là độc dược thần tiên
Để hủy diệt và hồi sinh bất tử
Em vẽ một vòng cong vào đường bay vũ trụ
Ta ngược chiều sinh tử đến vô biên.
                            Lê Văn Trung

TÂM TÌNH CÙNG LÝ BẠCH

*http://www.saimonthidan.com/?c=article&p=17093


Ta chưa nhìn trăng mà mơ Lý Bạch
Ta chưa gặp em mà đã say tình
Ông ngẩng đầu mà vọng minh nguyệt
Ta cúi đầu mà tương tư em (*)

Ta đâu biết ông say trăng mà trầm nguyệt
Ta đâu biết ông tư hương mà ly hương
Ta yêu em mà tình chìm ly biệt
Ta yêu em mà tình chìm sông Tương

Ông rót đời ông vỡ tràn ly rượu
Ta rót tình ta chưa cạn nỗi buồn
Đầu giường trăng sáng lòng ông sáng?
Ta ngữa trông trời đất phủ sương (**)

Ta uống chưa tàn trăng Lý Bạch
Ta say chưa tàn trăng tương tư
Ôi rượu đời ta không đành cạn
Mà tình đời ta chảy về đâu?

Ôi rượu đời ta em chẳng thể
Uống giùm cho cạn buổi tàn thu
Thì sá gì đâu nghìn giọt lệ
Giam đời ta giữa cõi sa mù

                   Lê Văn Trung

(*) (**) Mượn ý thơ Tĩnh Dạ Tứ của Lý Bạch :
Sàng tiền minh nhật quang
Nghi thị địa thượng sương
Cữ đầu vọng minh nguyệt
Đê đầu tư cố hương

THAO THIẾT MỘT MÙI HƯƠNG

*https://vannghequangtri.blogspot.com/2019/03/thao-thiet-mot-mui-huong-tho-le-van.html

*http://www.saimonthidan.com/?c=article&p=17340

Em có về nghe lời thầm thỉ
Của trăng mười sáu buổi giêng hồng
Vườn tôi hôm ấy nghìn hoa nở
Hoa nhớ em bừng ngát sắc hương

Em có nghe gió réo nhạc vàng
Gió từ vô tận đêm liên hoan
Gió say nhịp bước tình luân vũ
Gió nhớ em, gió thổi rộn ràng

Em có nghe ríu rít lời vui
Của chú chim non, vút tận trời
Tiếng reo làm vỡ làn mây biếc
Nỗi nhớ làm tan màu nắng phai

Em có nghe, rất nhẹ, nỗi buồn
Rơi xuống vàng ươm lời nhớ nhung
Hoa rụng trong tôi từng cánh nhỏ
Nhớ em thao thiết một mùi hương.
                              Lê Văn Trung
Phong cảnh ở đập Đồng Cam –
Photo by PCH, 28.9.2017

SUNDAY, OCTOBER 29, 2017 184. Thơ LÊ VĂN TRUNG

THƠ
*http://www.saimonthidan.com/?c=article&p=18202

Thơ như hương tỏa vào trong gió
Và gió bay mù trời viễn phương
Hương ơi áo mỏng mềm da lụa
Thơ chảy mềm thơm môi nguyệt rằm

Em khoát trầm hương bay trong mơ
Em trải lòng nhung mượt như thơ
Hương ơi tóc ủ nồng hương mật
Tóc ơi sương ủ nồng sương mơ

Em về nắng ngọc thơ như ngọc
Em đi thơ vàng thơ như trăng
Ai biết trăm năm hồn khuê nữ
Thơ còn vương tình thơ chưa vàng

Thơ như hương quyện vào hồn sương
Ôi mắt người chìm mây hoàng hôn
Tôi ngồi nghe tiếng thơ tan nhẹ
Vào cõi tình xưa, em biết không ?
                             
Lê Văn Trung


*http://www.saimonthidan.com/?c=article&p=18249

Trái đất Đã Xoay Bao vòng Sinh diệt
Ta Bao lần Cười Khóc Cuộc tồn vong
Còn gì không? Khi Tan vào bụi cát
Còn gì không? Địa ngục với thiên đàng!
                              Lê Văn Trung    


TÔI CHIẾC LÁ VÀNG RƠI MÙA THU TRƯỚC

*
http://www.saimonthidan.com/?c=article&p=16962

Có chiếc lá vàng rơi mùa thu trước
Nằm im lìm trong rét mướt ngày đông
Như bí tích của một lời hẹn ước
Năm mươi năm cầm giữ một linh hồn

Tôi đến trần gian như người khách trọ
Một đêm buồn dang dỡ cuộc tình em
Em qua đời tôi như là cơn gió
Một chiều đông sương giá phủ quanh mình

Cây thập giá là nỗi niềm khát vọng
Tôi đến trần gian như kẻ qua đường
Đi suốt cuộc hành hương trong miền biển động
Đi suốt cuộc tình em là một cõi hư không

Tôi, chiếc lá rơi từ mùa thu trước
Thuở hoàng hôn vời vợi mắt hoàng hôn
Thuở dòng sông tôi đôi bờ hiu hắt
Thuở em qua vàng phố giấc mơ buồn

Linh hồn tôi, ôi linh hồn chiếc lá
Nỗi vàng phai, thao thiết, mộng vàng phai
Tôi thấy trong tôi một người khách lạ
Ghé lại trần gian như kẻ lưu đày

Tôi Chiếc lá Vàng rơi mùa thu trước.
                              Lê Văn Trung

TÔI ĐANG LẮNG NGHE TRÁI TIM MÌNH 

*
http://www.saimonthidan.com/?c=article&p=18025


Tôi đang nghe trái tim mình đập rộn ràng một cơn đau hủy diệt
Tôi đang nghe trái tim mình ngợi ca nỗi khổ đau một tình yêu diễm tuyệt
Xin cám ơn đời đã cho tôi trái tim
Biết rót vào thơ những giọt máu tím bầm
Cho nở thắm trong hồn em vạn đóa

Tôi đang nghe trái tim mình ru lời ru của lá
Lá vàng thu vàng rụng những mùa đau
Ngày em ngang qua đời tôi mây biếc sương xanh cũng quá đổi nhiệm mầu
Đẹp như giấc mơ trong vườn hồng ảo diệu
Đẹp như tháng Sáu trời không mưa cho tôi quên đi hỡi Hoàng của Tố

Tôi đang nghe trái tim mình gọi mãi những bình minh
Một sớm sương tan trên cành xanh đôi chim nhỏ nằm kể chuyện tình
Về những chập chùng bập bềnh quên nhớ
Chuyện của mười năm năm mươi năm một trăm năm những cuộc tình dang dỡ

Và hình như tôi đang lắng nghe trái tim mình nhịp đập đã dần vơi.
                                   Lê Văn Trung 

 
TÔI VỀ TÌM LẠI LÒNG XƯA CŨ


Tôi về từ buổi em vừa mới
Quần lụa khăn hồng sang bến xuân
Thuyền xưa có lẽ không quay lại
Sông lặng buồn trôi chảy một dòng
Tôi về từ độ hoa vườn cũ
Ủ cánh hương thầm tan cuối đêm
Tôi nghe từng bước tình xa vắng
Chạm xuống sương trăng vỡ bóng mình
Sao tôi thương quá con đường nhỏ
Thuở áo tình bay nắng lụa vàng
Sao tôi nhớ quá ngày thơ dại
Thuở phượng vừa phai thu chớm sang
Tôi về tìm lại lòng xưa cũ
Tìm bóng hoàng hôn trong mắt người
Để hiểu ngày xanh qua vội quá
Để ngùi thương một thoáng đời vui
Tôi về ngồi tựa tường rêu lạnh
Ngẫm dòng đời như một phiến mây
Mây tan nghìn nẻo trời vô định
Tôi chìm tan trong cuộc tình hoài.
                                 Lê Văn Trung

TÔI VỀ VẼ LẠI GIẤC MƠ XƯA

*http://www.saimonthidan.com/?c=article&p=18391

Cho tôi về vẽ lại giấc mơ xưa
Trên khung vải của màu thu diễm tuyệt
Tôi sẽ pha linh hồn tôi trong vắt
Một gam màu sương khói mắt hoàng hôn

Tôi phủ màu thơ như lụa thắm hồng
Lên da thịt của đất trời trinh bạch
Tôi kẻ đường tơ lên từng sợi tóc
(Ôi tóc người một thuở rối chiêm bao)

Tôi vẽ mùi hương lên gió xôn xao
Lên xiêm áo của đêm nồng ân ái

Tôi sẽ vẽ tiếng mùa xanh réo gọi
Gọi em về hát giữa giấc mơ tôi
Gọi em về bay lượn với trăng sao
Tôi vẽ tình tôi vào đất trời vi diệu.
                        Lê Văn Trung

TRĂNG VÀ EM


*http://www.saimonthidan.com/?c=article&p=18249

Ôi mùa trăng là mùa của chiêm bao
Của hư ảo, của mộng chìm trong mộng
Là mùa của con đường về VÔ HẠN
Của rối bời, tóc chảy, suối hoàng hôn

Ôi mùa trăng là mùa của áo xưa vàng
Của mắt lệ đẫm mù sương kỳ ảo
Của sóng vỡ, của bóng đời giông bão
Của thuyền đi, không hẹn bến quay về

Ôi mùa trăng là mùa của những cơn mơ
Của đêm nguyệt cháy bờ môi nóng hổi
Của trần gian giữa mùa trăng hấp hối
Giọt máu tình, chuộc tội, rót về đâu?

Ôi mùa trăng, mùa của phép nhiệm mầu
Tôi phục sinh từ trong mồ hủy diệt
Trăng mầu nhiệm, và thơ, muôn đời diễm tuyệt
Em rạng ngời, lồng lộng một vầng trăng.
                                     Lê Văn Trung

TRỞ VỀ
*http://www.saimonthidan.com/?c=article&p=18421

Không trở về là lỗi với trăm năm
Ta rót nốt chén rượu đời cay nghiệt
Sẽ một mình ta trên chuyến tàu thứ nhất
Một mình ta hun hút dặm trường xa

Ta về như kẻ lưu phương tìm kiếm một quê nhà
Tìm kiếm lại một mối tình đã đành cam để mất
Tìm kiếm một hoàng hôn mây chìm trong mắt
Tìm lại vườn xưa xanh biếc tóc hoang đường
Ta trở về tìm kiếm từng giọt sương
Từng sợi nắng ẩn chìm trong áo lụa

Ta sẽ trở về như một lời tuyên hứa
Khấn trọn đời cho vẹn nghĩa trăm năm
Dù trăng ngày xưa chừ đã phai rằm
Dù áo tình xưa nhạt nhàu năm tháng
Dù bước tình xưa lạc dần vào quên lãng

Ta trở về như định mệnh đời ta
Ta trở về réo gọi giữa bao la
Tìm kiếm khổ đau trong nguồn hạnh phúc
Tìm kiếm bể dâu trong cái còn cái mất
Như mối tình chìm nỗi mấy mươi năm

Ta trở về tạ lỗi với trăm năm.
                          Lê Văn Trung

TRỜI VẪN CHƯA VÀNG THU, ĐÓ EM

Em cơn gió thổi buồn qua vách núi
Trời chưa thu xao xác lá tôi vàng
Mây thiên cổ trôi hoài trời hư ảo
Thổi qua chiều tôi những giấc mộng chưa tan
Trời chưa thu mà rừng tôi xào xạc
Bước chân người xa vắng
Bóng hoàng hôn
Trời chưa thu mà sương mờ giăng mắc
Trải màu thu vời vợi bến sông buồn
Trời chưa thu mà bời bời tóc rối
Nắng chiều phai áo lụa ướp hương người
Ôi đá sỏi cũng ươm nồng men rượu
Rượu hoang đường chảy tận trái tim tôi
Em
Cơn gió thổi qua chiều cuối hạ
Mà thu tôi mềm quá nụ môi tình
Đừng vàng úa linh hồn tôi chiếc lá
Trên tay người tình ái vẫn còn xanh
Trời đã chưa vàng thu đó em!
                            Lê Văn Trung

UỐNG NHẦM LY RƯỢU CỦA THIÊN TAI

*
http://www.saimonthidan.com/?c=article&p=17107


Ngày đã cuối năm, đời sắp cạn
Thôi đau gì nữa mà ai hoài
Sấp ngữa một đời ta chếnh choáng
Uống nhầm ly rượu của thiên tai

Đã đem lòng trải cùng thiên hạ
Đã tiêu hoang xương máu với tình
Đã viết hàng ngàn câu thơ lạ
Gửi vào trời đất mà buồn tênh

Ta say cũng chỉ là say tạm
Ta điên cũng chỉ là điên ngông
Cứ tưởng cố quên là quên được
Cứ tưởng say, điên cho ấm lòng

Ta nhắp tình em như mật đắng
Ta uống lòng người như gai chông
Có khi Thượng Đế còn điên đảo
Thì sá gì ta mà long đong

Ném vội đời mình như viên sỏi
Lặng chìm trong đáy biển nhân gian
Cũng đành một kiếp đời u tối
Cũng đành những nỗi tình chia tan

Ngày cuối năm nghe đời sắp cạn
Thôi khuất, thôi mờ như khói sương
Ta uống nhầm ly đời hoạn nạn
Không say mà sao lòng tang thương?!
                              
Lê Văn Trung

VÀ EM MÙA NGUYỆT NỞ 

*
http://www.saimonthidan.com/?c=article&p=18249


Trăng bữa ấy vàng hơn màu áo của
Lụa vàng thơm hương mỏng ướp đêm quỳnh
Em bữa ấy và trăng mùa nguyệt nở
Linh hồn tôi bữa ấy chảy đầy trăng

                                 Lê Văn Trung


VẪN CÒN THĂM THẲM TỪNG GIỌT SƯƠNG

*http://www.saimonthidan.com/?c=article&p=18181

Tôi vẫn biết vòng tay mình bé nhỏ
Triệu vòng ôm không ấm cuộc tình người
Nỗi chia biệt chảy trăm dòng dang dở
Mùa tình xưa vàng úa lá thu phai

Tôi vẫn biết trái tim mòn mỏi nhịp
Mãi dội vào bờ bải bến hoang vu
Năm mươi năm cửa hoàng hôn đã khép
Tình hoàng hôn từ đấy cũng xa mù

Tôi vẫn biết men rượu chiều đã nhạt
Em không về tôi rót cạn đời tôi
Tôi rót mãi vào trùng trùng quên lãng
Máu trong tim từng giọt chảy ngậm ngùi

Ôi dẫu biết một ngàn năm ảo mộng
Mà ngàn năm còn vọng mãi phương người
Mắt mù sương hay mùa sương quá mỏng
Đã tan vào thăm thẳm giấc mơ tôi.

                              Lê Văn Trung

VẾT THƯƠNG

*
http://www.saimonthidan.com/?c=article&p=17927


Có lẽ mười năm sau
Tình già thêm chút nữa
Có lẽ nghìn năm sau
Nỗi đau còn lệ ứa

Trăng mùa xưa tròn khuyết
Tình xanh xưa vàng phai
Em hồng xưa mù biệt
Lòng xuân xưa hao gầy

Có lẽ mười năm nữa
Rong rêu tình trôi xa
Âm ba còn vọng lại
Nỗi đau vừa hôm qua

Tình xưa vàng như lá
Rụng buốt hồn sông tôi
Về đâu ngàn phương lạ
Mà tình đau bời bời

Mà tình đau bời bời
Vết thương còn tinh khôi.
                 Lê Văn Trung

VÔ THƯỜNG

*http://www.saimonthidan.com/?c=article&p=17295

Cuộc sống vẫn xoay vòng như nhật nguyệt
Ngày và đêm tiếp tiếp nối nhau đi
Mưa và nắng vẫn trùng trùng vô tận
Những tàn phai réo gọi mãi xuân thì

Tôi qua đời em trăm ghềnh trăm thác
Em qua đời tôi vạn suối nghìn sông
Khi rót cạn chén rượu đời oan nghiệt
Kể chuyện đời nhau chuyện gió bụi cát lầm

Em từ buổi trăng tàn đêm thiếu phụ
Tôi từ khi mòn vẹt gót giang hồ
Đời vẫn thế, vẫn vô tình trôi biệt
Có một người đứng gọi giữa hư vô

Em từ buổi bên kia bờ sông lạ
Tôi từ khi vạn nẻo áo phong trần
Đời vẫn thế, vẫn trăm vòng luân chuyển
Có một người bia mộ đã rêu phong

Hạnh phúc, khổ đau, tương phùng, chia biệt
Một ngàn năm trời đất có phụ nhau!
Một ngàn năm tôi đi hoài không hết
Con đường tình vàng úa lá thương đau.
Lê Văn Trung


XIN MỜI CHÉN RƯỢU ĐỜI TA

*http://www.saimonthidan.com/?c=article&p=17107


Rót chén nữa, đây là ly- tuyệt- tửu
Ta mời ta như viễn khách không nhà
Ta mời ta như mời tên lãng tử
Năm mươi năm chìm nổi một đời thơ

Rót chén nữa, đây là ly- biệt- xứ
Ta mời ngươi như kẻ thiếu quê hương
Hãy uống cạn, cạn cho vừa ly vỡ
Ly vỡ rồi người còn với hư không

Rót chén nữa, đây là ly- hồi- tưởng
Đạn bom nào bùng vỡ trái tim ta
Viên đạn nào ghim vào từng cơn mộng
Cháy vào ta từng ngọn lửa quê nhà

Rót chén nữa, đây là ly- ân - huệ
Cám ơn người dang dỡ cuộc trăm năm
Ta triền miên trong suốt dòng dâu bể
Chuyện tình duyên đâu dễ chuyện đá vàng

Rót chén nữa, đây là ly- tình- muộn
Xin cùng ta uống cạn chén sau cùng
Ta dẫu biết vạn mùa thu ảo tưởng
Tình sẽ vàng trôi suốt một mùa đông.
                               Lê Văn Trung


XIN TRẢI LÒNG TÔI XUỐNG VỚI TÌNH

*http://www.saimonthidan.com/?c=article&p=17141

Năm mươi năm gió lộng phương người
Năm mươi năm mưa ngập dòng tôi
Lòng úa theo mùa trăng tròn khuyết
Tình đau theo ngàn mây bên trời

Năm mươi năm tình muộn lỡ làng
Năm mươi năm tình vỡ chia tan
Tôi trôi theo nổi chìm cơm áo
Người trôi theo đêm khuyết ngày tàn

Tôi ném đời mình trong biển sóng
Uống hoài ly rượu đắng thiên tai
Ôm hoài dang dỡ từng cơn mộng
Chìm giữa nhân gian từng đêm say

Ôi đóa quỳnh xưa vừa ngậm sương
Ôi trăng hàm tiếu tỏa hương rằm
Năm mươi năm chập chùng quên lãng
Chuyên tình duyên tàn theo tháng năm

Tôi thấy lòng mình như lá khô
Nằm quạnh hiu dưới cội cây già
Nhớ thương màu nắng vàng trên áo
Nhớ thương màu phấn hồng trên thơ

Tôi thấy tình người như bóng mây
Tôi nhớ tóc chiều ai sương phai
Tôi chìm trong mắt hoàng hôn tím
Thơ còn thơm hương trên bàn tay

Năm mươi năm không thể không đành
Dẫu lòng chiều nắng đã vàng hanh
Tôi về! Như buổi về không kịp
Cũng trải lòng tôi xuống với tình.
                               Lê Văn Trung


XIN UỐNG CÙNG TÔI
Thôi rót tràn ly này nữa thôi
Đừng xót xa, đừng quá ngậm ngùi
Ta con tàu lạc từ thiên cổ
Tình em ga tạm một đêm thôi

Uống đi, này rượu của chiêm bao
Rượu của trăm năm trắng bạc đầu
Rượu của phù hoa tan ảo mộng
Chén tình là rượu của thương đau

Uống đi, này rượu của tàn khuya
Rượu của ra đi chẳng trở về
Rượu của tương phùng đau dâu bể
Rượu nào không cạn chén phân ly

Ta rót cho tàn đôi dòng lệ
Thôi khóc làm chi chuyện thế gian
Hãy uống cùng ta, này cô bé
Cô của ngày xưa, hề! Dỡ dang

Ta rót đời ta, xin uống cạn
Ly này hóa giải cõi vô biên
Ta cạn đời ta cùng nguyệt lặn
Ta cạn đời ta, mộng ảo huyền.
                       Lê Văn Trung

No comments:

Post a Comment

Trang Văn Nghệ Quảng Trị 19

Buồn nghe tiếng gọi hai đầu tử sinh -   Chiều - Chiều buông - Dặm trường - Dòng sông cũ - Đưa tiễn một mùa thu - Em chảy về đâu -   chiều th...