Áo Bạc Mười Phương Tình Một Phương – Bâng Khuâng – Biệt - Bỏ lại đời quên - Bỏ lại mùa thu - Bức Tranh - Cánh Chim Huyền Thoại – Câu Chuyện Tình Yêu - Chỉ Còn Lại Thơ – Chiều Cuối Năm Uống Rượu Một Mình - Cho Dẫu Mười Năm Hay Trăm Năm - Có Một Mùa Xuân – Có Một Nụ Hoa Vừa Nở Sáng Nay – Có nỗi buồn, buồn suốt cuộc trăm năm - Cõi Mộng Vô Biên - Con Đường Dài Nhất – Cơn mộng thế gian - Cơn Say Dài Vô Tận - Đóa Hồng – Đợi chờ đến cuối cuộc tang thương - Dòng sông ký ức - Dòng sông và dòng sông - Đường xưa lối cũ - Em Có Nghe Gió Réo Tận Vô Cùng - Em Đã Quên Rồi Lời Hẹn Ước – Hình Như - Hợp Xướng vàng Hoa - Hương Xưa.
ÁO BẠC MƯỜI PHƯƠNG TÌNH MỘT PHƯƠNG
Ta về, áo bạc, lòng trăm mảnh
Chén rượu tương phùng trắng thế nhân
Tay cầm sợi tóc đau đoài đoạn
Hà cớ vì đâu ta phong trần
Tay cầm sợi tóc đau đoài đoạn
Hà cớ vì đâu ta phong trần
Tay cầm sợi tóc mà nước mắt
Chảy ngược vào tim, chảy nghẹn ngào
Ta cầm đời ta, sao em khóc
Ta cầm đời ta, sao em đau
Chảy ngược vào tim, chảy nghẹn ngào
Ta cầm đời ta, sao em khóc
Ta cầm đời ta, sao em đau
Ta nghe sầu tận trời ly xứ
Ta nghe buồn xót đời lưu phương
Ta gọi tên mình nghe lạ hoắc
Ta gọi tên em mà quặn lòng
Ta nghe buồn xót đời lưu phương
Ta gọi tên mình nghe lạ hoắc
Ta gọi tên em mà quặn lòng
Năm mươi năm trôi giạt thác ghềnh
Làm sao đành nhớ, không đành quên
Tay cầm sợi tóc mà thương xót
Mái tóc ai xưa đen dáng huyền
Làm sao đành nhớ, không đành quên
Tay cầm sợi tóc mà thương xót
Mái tóc ai xưa đen dáng huyền
Tay cầm sợi tóc mà không thể
Nối cuộc tình xưa đã chớm phai
Ta cầm đời ta như chén rượu
Bình không, ly vỡ, không đành say.
Nối cuộc tình xưa đã chớm phai
Ta cầm đời ta như chén rượu
Bình không, ly vỡ, không đành say.
Lê Văn Trung
BÂNG KHUÂNG
*http://phudoanlagi.blogspot.com/search/label/L%C3%AA%20V%C4%83n%20Trung
*https://khoahocnet.com/2019/07/11/le-van-trung-ta-dau-long-nhan-ra-han-la-ai/
*http://www.saimonthidan.com/?c=article&p=18258
*https://vannghequangtri.blogspot.com/2019/07/bang-khuang-thap-la-sinh-nhut-cuoc-tinh.html
*https://khoahocnet.com/2019/07/11/le-van-trung-ta-dau-long-nhan-ra-han-la-ai/
*http://www.saimonthidan.com/?c=article&p=18258
*https://vannghequangtri.blogspot.com/2019/07/bang-khuang-thap-la-sinh-nhut-cuoc-tinh.html
Người về không? Không! Người không về!
Nên mây buồn mây quên bay đi
Nên sương buồn sương run trên lá
Nên gió buồn, ôi gió cuồng si!
Người không về, đất trời quên thu
Sao bốn mùa tình tôi heo may
Ai nhuộm cơn mơ vàng như lá
Không nỡ rơi vì thương nhớ ai
Người không về, chiều quên hoàng hôn
Chiều cứ tan những sợi nắng vàng
Nắng quên nạm ngọc vào đôi mắt
Và lệ chiều ai lạnh mấy dòng
Người không về, tay nuối bàn tay
Nhớ từng sợi tóc ướt trên vai
Nhớ như mây nhớ chiều không gió
Nhớ như lá nhớ màu thu phai
Người chưa về? Người không về đâu!
Đường thu xưa rêu lạnh một màu
Dấu chân xưa nhớ bàn chân cũ
Bước vào tình nhau như chiêm bao.
Lê Văn Trung
BIỆT
Ta đi có lẽ không về nữa
Về làm chi quê quán mịt mùng
Mẹ cha chắc đã tan thành đất
Đất ở đâu cũng lạnh vô cùng
Về làm chi quê quán mịt mùng
Mẹ cha chắc đã tan thành đất
Đất ở đâu cũng lạnh vô cùng
Đất ở đâu cũng màu luân lạc
Và nỗi buồn trải quạnh như sương
Và nỗi buồn trải quạnh như sương
Ta đi có lẽ không về nữa
Về làm chi bến mịt sông mù
Về làm chi bến mịt sông mù
Em giờ chắc đã thành góa phụ
Xương trắng cồn hoang đêm chó tru
Hồn ai xiêu lạc đền rêu cũ
Cũng đành nén lệ khóc thiên thu
Ta đi là biệt đời nhau nhé
Em có lên ngàn ngóng bốn phương
Đã biết trăm năm tình hóa đá
Thì mong chi giọt lệ tương phùng
Đã biết ta trăm đường muôn ngả
Không chốn nào là chốn dung thân
Xương trắng cồn hoang đêm chó tru
Hồn ai xiêu lạc đền rêu cũ
Cũng đành nén lệ khóc thiên thu
Ta đi là biệt đời nhau nhé
Em có lên ngàn ngóng bốn phương
Đã biết trăm năm tình hóa đá
Thì mong chi giọt lệ tương phùng
Đã biết ta trăm đường muôn ngả
Không chốn nào là chốn dung thân
Thôi cứ xem như ta chẳng về
Xem như đời chỉ tạm ngang qua
Thân là hạt bụi bay trong gióĐậu xuống trần gian như giấc mơ
Đậu xuống lòng em như điềm gỡ
Nỗi đau truyền kiếp tự bao giờ
Thôi xem như chưa hề có nhau
Hai ta là hai cõi chiêm bao
Em và ta là hai chiếc lá
Chiếc rơi triền thấp chiếc đồi cao
Em và ta là hai chiếc lá
Chiếc rơi triền thấp chiếc đồi cao
Giông bão thổi tung ngàn số phận
Lạc nhau từ giấc mộng ban đầu
Lạc nhau từ giấc mộng ban đầu
Về làm chi thôi về làm chi
Thà cứ như người không bản quán
Không họ hàng không cả tông chi
Đời ở đâu cũng đời nhiểu loạn
Ta ở đâu nào có hơn gì
Người ở đâu cũng người xa lạ
Thà cứ như người không bản quán
Không họ hàng không cả tông chi
Đời ở đâu cũng đời nhiểu loạn
Ta ở đâu nào có hơn gì
Người ở đâu cũng người xa lạ
Thôi về chi rào chắn giậu che
Thôi về làm chi đừng hỏi nữa
Gươm cuồng tay mỏi chí tàn suy
Đốt đuốc mà soi lòng nhân thế
Đất trời là một khối vô tri
Gươm cuồng tay mỏi chí tàn suy
Đốt đuốc mà soi lòng nhân thế
Đất trời là một khối vô tri
Qua bao vong diệt cùng dâu bể
Trái tim người là nấm mộ đây
Đôi mắt đã mù khô cả lệ
Thì rót làm sao chén rượu đầy
Về làm chi về làm chi hỡi
Ngươi phương mù áo rách tang thương
Ta nghe ngươi hát lời vinh Thánh
Ngươi phương mù áo rách tang thương
Ta nghe ngươi hát lời vinh Thánh
Mà buồn hơn khúc hát đoạn trường
Ta thấy ngươi ngồi ôm tượng Chúa
Mà như ôm cả thế gian buồn
Ta thấy ngươi ngồi ôm tượng Chúa
Mà như ôm cả thế gian buồn
Thôi về làm chi về làm chi
Ngươi và ta hai kẻ sau cùng
Cứ đi cho hết vòng luân chuyển
Mà ngắm nhân gian đã loạn cuồng
Trái tim người chứa toàn sâu bọ
Cứ đi cho hết vòng luân chuyển
Mà ngắm nhân gian đã loạn cuồng
Trái tim người chứa toàn sâu bọ
Rắn rít trườn lên cuôn chặt hồn
Ta đi có lẽ không về nữa
Gặp ngươi nơi góc biển chân trời
Tình như phù vân không hò hẹn
Lòng như sương khói chẳng buồn vui
Ta chỉ thương ngươi còn vọng tưởng
Một trần gian quá đổi ngậm ngùi
Ta chỉ thương ta còn ngất ngưỡng
Đi- về hai nẻo vẫn chưa nguôi.
Ta chỉ thương ngươi còn vọng tưởng
Một trần gian quá đổi ngậm ngùi
Ta chỉ thương ta còn ngất ngưỡng
Đi- về hai nẻo vẫn chưa nguôi.
Lê Văn Trung
BỎ LẠI ĐỜI QUÊN
(Viếng linh hồn thi sỹ Phạm Ngọc Lư)
http://www.saimonthidan.com/index.php?c=article&p=19182
Đành bỏ lại dỡ dang trần gian mộng
Anh trở về tắm gội dưới trăng sao
Cõi vi diệu hồn anh bay lồng lộng
Trả lại tình trọn vẹn nghĩa thương đau
Anh trở về tắm gội dưới trăng sao
Cõi vi diệu hồn anh bay lồng lộng
Trả lại tình trọn vẹn nghĩa thương đau
Các em hỡi! Những môi ngà mắt ngọc
Vói bàn tay níu gọi cõi vô cùng
Xin hãy thắp nồng nàn dòng lệ biếc
Tiễn anh về vời vợi cõi trời không
Vói bàn tay níu gọi cõi vô cùng
Xin hãy thắp nồng nàn dòng lệ biếc
Tiễn anh về vời vợi cõi trời không
Các em hỡi! Những lụa là da thịt
Rướn bàn chân đốt ngọn nến bên trời
Xin tỏa hết sắc hương đời diễm tuyệt
Cho anh về sáng rực cõi rong chơi
Rướn bàn chân đốt ngọn nến bên trời
Xin tỏa hết sắc hương đời diễm tuyệt
Cho anh về sáng rực cõi rong chơi
Bỏ lại trần gian bỏ tình bỏ bạn
Bỏ ai ngồi bên một góc đời quên
Và tôi nữa, sẽ một lần bỏ lại
Trái tim còn nguyên vẹn ở trong em.
Bỏ ai ngồi bên một góc đời quên
Và tôi nữa, sẽ một lần bỏ lại
Trái tim còn nguyên vẹn ở trong em.
Lê Văn Trung
BỎ LẠI MÙA THU
(Thơ cho Cõi Lặng Im)
(Thơ cho Cõi Lặng Im)
http://www.saimonthidan.com/index.php?c=article&p=19182
Người bỏ lại mùa thu tôi từ độ
Trăng chưa rằm tháng tám lòng giăng mưa
Câu thơ ướt chảy dài theo nỗi nhớ
Câu thơ buồn đọng lại vũng sầu xưa
Trăng chưa rằm tháng tám lòng giăng mưa
Câu thơ ướt chảy dài theo nỗi nhớ
Câu thơ buồn đọng lại vũng sầu xưa
Người bỏ lại dấu chân tình rêu mục
Chiều tương tư giọt nắng úa bên trời
Câu thơ nghẹn như một lời thú tội
Câu thơ mềm như lệ ấm trên môi
Chiều tương tư giọt nắng úa bên trời
Câu thơ nghẹn như một lời thú tội
Câu thơ mềm như lệ ấm trên môi
Người bỏ lại mùa thu tôi từ độ
Gió vàng thu chưa nhuộm áo thu vàng
Câu thơ rụng như một dòng sương vỡ
Sương vỡ buồn trắng xóa cõi nhân gian
Gió vàng thu chưa nhuộm áo thu vàng
Câu thơ rụng như một dòng sương vỡ
Sương vỡ buồn trắng xóa cõi nhân gian
Người bỏ lại Thôi Đành thôi Bỏ lại
Trăng chưa rằm Khuyết mãi cuộc trăm năm
Tôi về giữa vườn thu xưa réo gọi
Gọi tên người vọng suốt cõi tình không.
Trăng chưa rằm Khuyết mãi cuộc trăm năm
Tôi về giữa vườn thu xưa réo gọi
Gọi tên người vọng suốt cõi tình không.
Lê Văn Trung
BỨC TRANH
*http://www.saimonthidan.com/?c=article&p=17879
Tôi là người họa sỹ mù
Ngồi vẽ mãi cuộc tình lên khung vải
Khung vải đời tôi là tro bụi trần gian
Màu sắc đời tôi là những nỗi phai tàn
Tôi vẽ mãi khuôn mặt mình biến dạng
Khuôn mặt một thời của thiên thần vô nhiễm
Khuôn mặt một thời mang hình bóng của trái tim
Mà dòng máu như dòng sông hy vọng
Khuôn mặt một thời là bình minh ngập tràn ánh sáng
Bây giờ tôi ngồi vẽ khuôn mặt mình
Với đôi mắt mù trái tim mù
Vào khung đời tối thẫm
Tôi vẽ linh hồn tôi ôi linh hồn quỷ ám
Năm mươi năm chìm nổi cát lở đất bồi
Năm mươi năm trôi giạt mười phương phiêu bạt đất trời
Năm mươi năm uống hoài chén tử chén sinh chén còn chén mất
Uống cuộc tình em đau từng khúc ruột
Tôi vẽ đời mình lên mặt đất hoang vu
Tôi vẽ đời tôi bức tranh không màu
Xin giữ lấy như một lời chia biệt
Xin giữ lấy chờ đến ngày sau hết
Thơ phục sinh! Thơ sẽ phục sinh!
Khung vải đời tôi là tro bụi trần gian
Màu sắc đời tôi là những nỗi phai tàn
Tôi vẽ mãi khuôn mặt mình biến dạng
Khuôn mặt một thời của thiên thần vô nhiễm
Khuôn mặt một thời mang hình bóng của trái tim
Mà dòng máu như dòng sông hy vọng
Khuôn mặt một thời là bình minh ngập tràn ánh sáng
Bây giờ tôi ngồi vẽ khuôn mặt mình
Với đôi mắt mù trái tim mù
Vào khung đời tối thẫm
Tôi vẽ linh hồn tôi ôi linh hồn quỷ ám
Năm mươi năm chìm nổi cát lở đất bồi
Năm mươi năm trôi giạt mười phương phiêu bạt đất trời
Năm mươi năm uống hoài chén tử chén sinh chén còn chén mất
Uống cuộc tình em đau từng khúc ruột
Tôi vẽ đời mình lên mặt đất hoang vu
Tôi vẽ đời tôi bức tranh không màu
Xin giữ lấy như một lời chia biệt
Xin giữ lấy chờ đến ngày sau hết
Thơ phục sinh! Thơ sẽ phục sinh!
Lê Văn Trung
CÁNH CHIM HUYỀN THOẠI
*http://www.saimonthidan.com/?c=article&p=17429
Có con chim lạ từ thiên cổ
Vỗ cánh bay về trong giấc mơ
Báo một tin vui cùng trăm họ
Con đường giải thoát nở đầy hoa
Mặt đất hồi sinh từng hạt bụi
Từng mầm đá sỏi cũng bừng hương
Mây gió nghìn phương về mở hội
Tiếng cười thơm ngát mộng yêu thương
Ai thắp đèn hoa ngàn cánh lá
Sáo diều bay vút mắt em thơ
Lòng em xanh mướt lòng thiếu nữ
Đêm vàng ngồi dệt lụa trong mơ
Vang vang gióng giã từng hồi chuông
Triệu bước chân đi nhịp rộn ràng
Mặt trời rực sáng trong tim mẹ
Lệ nở mừng trong triệu đóa hồng
Bóng chim huyền thoại từ thiên cổ
Bốn ngàn năm vỗ cánh bay về
Báo một tin vui cùng trăm họ
Con đường giải thoát nở đầy hoa.
Có con chim lạ từ thiên cổ
Vỗ cánh bay về trong giấc mơ
Báo một tin vui cùng trăm họ
Con đường giải thoát nở đầy hoa
Mặt đất hồi sinh từng hạt bụi
Từng mầm đá sỏi cũng bừng hương
Mây gió nghìn phương về mở hội
Tiếng cười thơm ngát mộng yêu thương
Ai thắp đèn hoa ngàn cánh lá
Sáo diều bay vút mắt em thơ
Lòng em xanh mướt lòng thiếu nữ
Đêm vàng ngồi dệt lụa trong mơ
Vang vang gióng giã từng hồi chuông
Triệu bước chân đi nhịp rộn ràng
Mặt trời rực sáng trong tim mẹ
Lệ nở mừng trong triệu đóa hồng
Bóng chim huyền thoại từ thiên cổ
Bốn ngàn năm vỗ cánh bay về
Báo một tin vui cùng trăm họ
Con đường giải thoát nở đầy hoa.
Lê Văn Trung
Như tiếng hát em vời vợi giữa cơn mơ
Có nỗi hân hoan có nỗi muộn phiền
Có nỗi nhớ nhung xao xác bập bềnh
Là câu chuyện của gió của mưa của vòng tay ảo mộng
Của tóc nhung huyền của mắt sương phai
Của rưng rưng từng ngón nhỏ bàn tay
Cầm chiếc lá thả bay về xa thẳm
Cầm nỗi nhớ thả bay mùa nguyệt lặn
Cầm câu thơ thơm ngát thịt da người
Ôi những con đường chạy suốt hồn tôi
Còn in mãi dấu chân tình rêu biếc
Tôi trải thơ mình như cỏ thơm như rượu nồng như cơn mơ diễm tuyệt
Tôi trải hồn tôi lên nỗi nhớ hoang đường
Tôi trải chiều tôi xanh ngát những hoàng hôn
Trời đất dâng hoa đẹp mùa hôn phối
Câu chuyện tình yêu là chuyện của những giấc mơ.
CÂU CHUYỆN TÌNH YÊU
*http://www.saimonthidan.com/?c=article&p=17141
Câu chuyện tình yêu là chuyện của dòng sông
Lời tình tự chảy mềm như lụa
Chảy thao thiết qua những bình nguyên xanh ngát
Như lòng em chảy biếc một màu thu
Câu chuyện tình yêu là chuyện của dòng sông
Lời tình tự chảy mềm như lụa
Chảy thao thiết qua những bình nguyên xanh ngát
Như lòng em chảy biếc một màu thu
Như tiếng hát em vời vợi giữa cơn mơ
Câu chuyện tình yêu là câu chuyện kể bằng thơ
Như thần thoại, như ảo huyền cổ tích
Câu chuyện tình yêu là câu chuyện kể bằng nước mắt
Như thần thoại, như ảo huyền cổ tích
Câu chuyện tình yêu là câu chuyện kể bằng nước mắt
Có nỗi hân hoan có nỗi muộn phiền
Có nỗi nhớ nhung xao xác bập bềnh
Câu chuyện tình yêu là chuyện của những con đường
Nhuộm vàng thắm áo chiều xưa lụa mỏng
Nhuộm vàng thắm áo chiều xưa lụa mỏng
Là câu chuyện của gió của mưa của vòng tay ảo mộng
Của tóc nhung huyền của mắt sương phai
Của rưng rưng từng ngón nhỏ bàn tay
Cầm chiếc lá thả bay về xa thẳm
Cầm nỗi nhớ thả bay mùa nguyệt lặn
Cầm câu thơ thơm ngát thịt da người
Ôi những con đường chạy suốt hồn tôi
Còn in mãi dấu chân tình rêu biếc
Tôi trải thơ mình như cỏ thơm như rượu nồng như cơn mơ diễm tuyệt
Tôi trải hồn tôi lên nỗi nhớ hoang đường
Tôi trải chiều tôi xanh ngát những hoàng hôn
Trời đất dâng hoa đẹp mùa hôn phối
Tôi sẽ về theo con đường của câu chuyện tình diệu vợi
Câu chuyện tình yêu là chuyện của những giấc mơ.
Lê Văn Trung
CHỈ CÒN LẠI THƠ
*http://www.saimonthidan.com/?c=article&p=17205
Hồn cổ thạch cũng rêu bầm năm tháng
Còn đau gì chuyện bãi bể nương dâu
Có đi tới cuối chân trời vô hạn
Lòng vẫn đau từng giọt máu ban đầu
Hồn cổ thạch cũng rêu bầm năm tháng
Còn đau gì chuyện bãi bể nương dâu
Có đi tới cuối chân trời vô hạn
Lòng vẫn đau từng giọt máu ban đầu
Nếu phải vác một nghìn cây thập giá
Nếu phải ngàn lần lên đồi Golgotha
Ôi thi sỹ! Ngươi chỉ là rơm rạ
Ngươi chỉ là giọt lệ nở thành hoa
Nếu phải ngàn lần lên đồi Golgotha
Ôi thi sỹ! Ngươi chỉ là rơm rạ
Ngươi chỉ là giọt lệ nở thành hoa
Nếu phải sống trong vòng tay quỹ dữ
Nếu phải chìm trong giấc mộng yêu ma
Ôi thi sỹ! Ngươi chỉ là cây cỏ
Hãy xanh vì hạnh phúc quá bao la
Nếu phải chìm trong giấc mộng yêu ma
Ôi thi sỹ! Ngươi chỉ là cây cỏ
Hãy xanh vì hạnh phúc quá bao la
Chúa chẳng thể. Ta cũng đành không thể
Ngăn dòng sông mà không vỡ đôi bờ
Chúa không thể. Dù ơn Người! Tận thế!
Chỉ còn thơ. Vĩnh cửu một hồn thơ
Ngăn dòng sông mà không vỡ đôi bờ
Chúa không thể. Dù ơn Người! Tận thế!
Chỉ còn thơ. Vĩnh cửu một hồn thơ
Vườn đá tảng (*) ôi thơ! Vườn đá tảng
Một ngày kia thơ hóa thạch trong mồ
Em dẫu đến, dẫu đi, dù quên lãng
Một ngàn năm THƠ mãi sáng như THƠ
Một ngày kia thơ hóa thạch trong mồ
Em dẫu đến, dẫu đi, dù quên lãng
Một ngàn năm THƠ mãi sáng như THƠ
Lê Văn Trung
(*) Vườn Đá Tảng tên một tác phẩm văn học nước ngoài
CHIỀU CUỐI NĂM UỐNG RƯỢU MỘT MÌNH
*https://vannghequangtri.blogspot.com/2019/01/chieu-cuoi-nam-uong-ruou-mot-minh-tho.html
*http://www.saimonthidan.com/?c=article&p=17141
*http://www.saimonthidan.com/?c=article&p=17141
Xin rót cho đầy chiều cuối năm
Cơn say thiên cổ mộng điêu tàn
Hỡi ơi thành quách rêu phong cả
Ai ném gươm vào tim máu loang
Hãy uống cùng ta, ngày tháng lụn
Trăng em tròn khuyết chuyện trăm năm
Ta một đời mây, ồ! Tan hợp!
Ta một đời sương, ồ! Lạnh hàn!
Hãy uống cùng ta, hề! Tri âm!
Em uống cùng ta, hề! Giai nhân!
Này đây rượu chảy trường giang mộng
(Có cơn say nào mà không buồn?)
Em đã xa từ năm mươi năm
Ta bỏ đi từ trăng khuyết rằm
Gươm xưa hoen rỉ cùng xương máu
Ta ném ta vào mộng vỡ tan
Thôi đừng buồn nữa, tên hàn sĩ
Đất trời thiên cổ một cơn say
Rượu không cháy cạn nguồn ân ái
Tình của trăm năm ai rót đầy?
Thôi đừng buồn nữa, người yêu dấu
Giọt lệ em là men rượu cay
Hãy rót đầy! Sao không cạn nổi
Ta gửi về đâu giọt rượu này?
Lê Văn Trung
CHO DẪU MƯỜI NĂM HAY TRĂM NĂM
*http://www.saimonthidan.com/?c=article&p=17447
Giả sử mười năm ta trở lại
Áo xưa còn trắng cuối sân trường
Hay màu áo đã vàng hoa cúc
Hay môi tường vi đã tỏa hương
Giả sử mười năm ta trở lại
Trăng xưa vành vạnh một khuôn rằm
Đường mơ vang bước hồng chim sáo
Không biết tình xưa đã chớm xuân?
Giả sử mười năm ta trở lại
Tóc người chưa rẽ lệch đường ngôi
Đóa quỳnh hàm tiếu đêm thơm ngọc
Chưa nở vì hoa thương nhớ ai
Giả sử ta về không hẹn trước
Đường rêu vườn cũ nhớ ta chăng
Và mắt tình xưa nhòa lệ ướt
Và áo tình xưa có thắm vàng
Giả sử không về, dù trăm năm
Em ơi đừng khuyết vội đêm rằm
Ta nghe tình ái bừng cơn mộng
Thiên cổ vì thơ mà ngát hương.
Áo xưa còn trắng cuối sân trường
Hay màu áo đã vàng hoa cúc
Hay môi tường vi đã tỏa hương
Giả sử mười năm ta trở lại
Trăng xưa vành vạnh một khuôn rằm
Đường mơ vang bước hồng chim sáo
Không biết tình xưa đã chớm xuân?
Giả sử mười năm ta trở lại
Tóc người chưa rẽ lệch đường ngôi
Đóa quỳnh hàm tiếu đêm thơm ngọc
Chưa nở vì hoa thương nhớ ai
Giả sử ta về không hẹn trước
Đường rêu vườn cũ nhớ ta chăng
Và mắt tình xưa nhòa lệ ướt
Và áo tình xưa có thắm vàng
Giả sử không về, dù trăm năm
Em ơi đừng khuyết vội đêm rằm
Ta nghe tình ái bừng cơn mộng
Thiên cổ vì thơ mà ngát hương.
Lê Văn Trung
http://www.saimonthidan.com/index.php?c=article&p=19268
*http://www.saimonthidan.com/?c=article&p=16928
Em có về theo cơn gió mùa đông
Mang cái lạnh vàng ươm lời hẹn cũ
Mang cái rét run run vòng tay nhỏ
Mang vàng phai một cõi nhớ xa mù
CÓ MỘT MÙA XUÂN
Trích HC
*http://www.saimonthidan.com/?c=article&p=17036
Em sẽ mãi nhớ nhung mùa xuân cũ
Áo vàng hoa nhung lụa tóc trâm cài
Nắng vỡ nụ trên môi tình thiếu nữ
Em hỏi lòng không biết nhớ thương ai
Tôi thì vẫn lãng du hoài viễn xứ
Cây khế buồn rụng tím mấy mùa bông
Em khép chặt cửa phòng che nỗi nhớ
Mà hỏi lòng có tưởng tiếc gì không
Mùa xuân đó đã phai vàng nấy độ
Hoa ngoài kia mấy nụ nở mong chờ
Vườn xanh cũ ai có về qua phố
Lá mùa xanh rười rượi mấy vần thơ
Trời sắp tết mà lòng chiều đọng lại
Nắng tàn đông giọt úa mắt u hoài
Trời sắp tết mà lòng chiều hát mãi
Lời ĐÊM ĐÔNG nào biết gửi cho ai
Vòng tay trống vẫn ôm tròn gối lạnh
Em hỏi lòng không biết nhớ thương ai
Gió vẫn réo tình xuân chập chùng xa vắng
Ôi một chiều xa vắng sắc hương phai.
Trích HC
*http://www.saimonthidan.com/?c=article&p=17036
Em sẽ mãi nhớ nhung mùa xuân cũ
Áo vàng hoa nhung lụa tóc trâm cài
Nắng vỡ nụ trên môi tình thiếu nữ
Em hỏi lòng không biết nhớ thương ai
Tôi thì vẫn lãng du hoài viễn xứ
Cây khế buồn rụng tím mấy mùa bông
Em khép chặt cửa phòng che nỗi nhớ
Mà hỏi lòng có tưởng tiếc gì không
Mùa xuân đó đã phai vàng nấy độ
Hoa ngoài kia mấy nụ nở mong chờ
Vườn xanh cũ ai có về qua phố
Lá mùa xanh rười rượi mấy vần thơ
Trời sắp tết mà lòng chiều đọng lại
Nắng tàn đông giọt úa mắt u hoài
Trời sắp tết mà lòng chiều hát mãi
Lời ĐÊM ĐÔNG nào biết gửi cho ai
Vòng tay trống vẫn ôm tròn gối lạnh
Em hỏi lòng không biết nhớ thương ai
Gió vẫn réo tình xuân chập chùng xa vắng
Ôi một chiều xa vắng sắc hương phai.
Lê Văn Trung
CÓ MỘT NỤ HOA VỪA NỞ SÁNG NAY
*http://www.saimonthidan.com/?c=article&p=17775
Có một nụ hoa vừa nở sáng nay
Trong trái tim người thi sỹ
Nụ hoa đã năm mươi năm chưa một lần thức dậy
Bỗng diệu kỳ tỏa ngát một mùi hương
Mùi của đớn đau, của hạnh phúc, của tang thương
Của khoảnh khắc phù du của ngàn năm vĩnh cửu
Của những mong manh, của mất còn sinh tử
Của ly tan, của đoàn tụ, của vui buồn
Của những trăm khe, nghìn suối, vạn sông
Của đất, của trời, của trùng trùng thiên cổ
Xin tạ ơn cánh hoa hồng vừa nở
Cho em về nhung lụa giấc mơ tôi
Cho nắng về tô thắm lại đôi môi
Và sương ngọc long lanh hồn thục nữ
Và trăng của tình tôi trăng từ viễn xứ
Bỗng trở về trên tóc lộng hương trăng
Bỗng trở về như hò hẹn trăm năm
Lời vàng đá là lời hoa bất tử
Lời vàng đá khắc vào hồn thi sỹ
Kẻ đã thiên thu cô đơn lạc lỏng giữa con người
Kẻ mang niềm - đau - hạnh - phúc khôn nguôi
Đem lệ máu viết thành lời vi diệu
Đem lệ máu viết vào đất trời vào trăng sao vào trùng trùng vô tận
Vào trái tim em rực cháy ngọn hào quang.
*http://www.saimonthidan.com/?c=article&p=17775
Có một nụ hoa vừa nở sáng nay
Trong trái tim người thi sỹ
Nụ hoa đã năm mươi năm chưa một lần thức dậy
Bỗng diệu kỳ tỏa ngát một mùi hương
Mùi của đớn đau, của hạnh phúc, của tang thương
Của khoảnh khắc phù du của ngàn năm vĩnh cửu
Của những mong manh, của mất còn sinh tử
Của ly tan, của đoàn tụ, của vui buồn
Của những trăm khe, nghìn suối, vạn sông
Của đất, của trời, của trùng trùng thiên cổ
Xin tạ ơn cánh hoa hồng vừa nở
Cho em về nhung lụa giấc mơ tôi
Cho nắng về tô thắm lại đôi môi
Và sương ngọc long lanh hồn thục nữ
Và trăng của tình tôi trăng từ viễn xứ
Bỗng trở về trên tóc lộng hương trăng
Bỗng trở về như hò hẹn trăm năm
Lời vàng đá là lời hoa bất tử
Lời vàng đá khắc vào hồn thi sỹ
Kẻ đã thiên thu cô đơn lạc lỏng giữa con người
Kẻ mang niềm - đau - hạnh - phúc khôn nguôi
Đem lệ máu viết thành lời vi diệu
Đem lệ máu viết vào đất trời vào trăng sao vào trùng trùng vô tận
Vào trái tim em rực cháy ngọn hào quang.
Lê Văn Trung
CÓ NỖI BUỒN, BUỒN SUỐT CUỘC TRĂM NĂM
Có nỗi buồn đọng lại cuối mùa thu
Để chiếc lá vàng thêm màu rêu úa
Để đôi mắt như nghìn dòng sương vỡ
Chảy qua đời suốt cuộc trăm năm
Để chiếc lá vàng thêm màu rêu úa
Để đôi mắt như nghìn dòng sương vỡ
Chảy qua đời suốt cuộc trăm năm
Có nỗi buồn chảy mãi như dòng sông
Bến cũ đìu hiu bờ xưa hoang vắng
Tôi mãi hoàng hôn bạc đầu ngọn sóng
Cứ lao xao vỗ mãi cuộc tình người
Bến cũ đìu hiu bờ xưa hoang vắng
Tôi mãi hoàng hôn bạc đầu ngọn sóng
Cứ lao xao vỗ mãi cuộc tình người
Có nỗi buồn như một bóng mây trôi
Trôi lảng đảng trôi xa ngoài vô tận
Tôi mãi trôi cuối phương người quên lãng
Chẳng còn ai nhớ nổi một phương về
Trôi lảng đảng trôi xa ngoài vô tận
Tôi mãi trôi cuối phương người quên lãng
Chẳng còn ai nhớ nổi một phương về
Có nỗi buồn như một tiếng thở dài
Của con dế tàn đêm buồn dưới cỏ
Tiếng gáy nghẹn như gọi nghìn nỗi nhớ
Tiếng gọi âm thầm chìm khuất lãng quên
Của con dế tàn đêm buồn dưới cỏ
Tiếng gáy nghẹn như gọi nghìn nỗi nhớ
Tiếng gọi âm thầm chìm khuất lãng quên
Có nỗi buồn, buồn suốt cuộc trăm năm.
Lê Văn Trung
CÕI MỘNG CÕI VÔ BIÊN
*http://www.saimonthidan.com/?c=article&p=17141
Tình ngỡ như vàng mùa hương sắc
Lòng ngỡ như phai niềm ái ân
Em rót về đâu dòng lệ ngát
Tôi rót về đâu rượu ướp nồng
Tình ngỡ như vàng mùa hương sắc
Lòng ngỡ như phai niềm ái ân
Em rót về đâu dòng lệ ngát
Tôi rót về đâu rượu ướp nồng
Trăng thuở mười ba trăng hàm tiếu
Tình cũng rằm ươm tình mãn khai
Gió thổi về đâu hương ảo diệu
Mây trôi về đâu màu chiêm bao
Tình cũng rằm ươm tình mãn khai
Gió thổi về đâu hương ảo diệu
Mây trôi về đâu màu chiêm bao
Em hỡi mùa xưa xanh mấy độ
Mà đêm tình ái vội phai vàng
Hoa xưa từ buổi mùa trăng nở
Còn nguyên trinh tuyết nụ quỳnh lan
Mà đêm tình ái vội phai vàng
Hoa xưa từ buổi mùa trăng nở
Còn nguyên trinh tuyết nụ quỳnh lan
Khoảnh khắc trăm năm là hư ảo
Ta còn nghìn cõi mộng vô biên
Tình có vì nhau mà thắm lại
Lòng có vì nhau mà lệ nồng.
Ta còn nghìn cõi mộng vô biên
Tình có vì nhau mà thắm lại
Lòng có vì nhau mà lệ nồng.
Lê Văn Trung
CON ĐƯỜNG DÀI NHẤT
*http://www.saimonthidan.com/?c=article&p=18119
Không có con đường nào dài hơn con đường ta tìm kiếm chính mình
Và cũng không có con đường nào dài hơn con đường đến với trái tim
Khi băng qua sa mạc đời tôi
Không một người dừng lại
Ảo ảnh về một giọt nước ở phía chân trời.
Khi băng qua cõi hoang vu đời tôi
Em vẫn hoài nghe phía vô cùng réo gọi
Những ước mơ hồng những khát vọng xanh
Và con đường ta qua cũng rất đổi mông mênh
Ta lầm lủi đi không hề định hướng
Ta lầm lủi đi về phương trời ảo mộng.
Cho dẫu đôi khi
Cùng trên một chuyến tàu
Mà không hề gặp mặt
Bởi mỗi người là một toa tàu khác.
Đôi khi ta cùng bơi trên một dòng sông
Mà vẫn hoài lạc bến.
Con đường ta tìm kiếm chính mình
Con đường tìm nhau
Ngàn năm là con đường dài nhất
Và ta lạc mất ta
Ta lạc mất người
Ta lạc nhau từ những nỗi đau
Lạc nhau từ những hạnh phúc nhiệm mầu
Đã bất chợt chảy qua đời ta chìm nổi.
Không có con đường nào dài hơn con đường ta tìm kiếm chính mình
Và cũng không có con đường nào dài hơn con đường đến với trái tim
Khi băng qua sa mạc đời tôi
Không một người dừng lại
Ảo ảnh về một giọt nước ở phía chân trời.
Khi băng qua cõi hoang vu đời tôi
Em vẫn hoài nghe phía vô cùng réo gọi
Những ước mơ hồng những khát vọng xanh
Và con đường ta qua cũng rất đổi mông mênh
Ta lầm lủi đi không hề định hướng
Ta lầm lủi đi về phương trời ảo mộng.
Cho dẫu đôi khi
Cùng trên một chuyến tàu
Mà không hề gặp mặt
Bởi mỗi người là một toa tàu khác.
Đôi khi ta cùng bơi trên một dòng sông
Mà vẫn hoài lạc bến.
Con đường ta tìm kiếm chính mình
Con đường tìm nhau
Ngàn năm là con đường dài nhất
Và ta lạc mất ta
Ta lạc mất người
Ta lạc nhau từ những nỗi đau
Lạc nhau từ những hạnh phúc nhiệm mầu
Đã bất chợt chảy qua đời ta chìm nổi.
Lê Văn Trung
CƠN MỘNG THẾ GIAN
http://www.saimonthidan.com/?c=article&p=18929
Giữa cõi ta bà tôi bỗng gặp
Một tôi ngồi dưới bóng cây già
Mà ngỡ đất trời đang thiền định
Giữa vùng quỹ dữ với yêu ma
http://www.saimonthidan.com/?c=article&p=18929
Giữa cõi ta bà tôi bỗng gặp
Một tôi ngồi dưới bóng cây già
Mà ngỡ đất trời đang thiền định
Giữa vùng quỹ dữ với yêu ma
Mây trắng bên trời vẫn trắng bay
Lá úa ngàn năm vẫn rụng đầy
Gió vẫn ru đau niềm thiên cổ
(Em có về ru lòng tôi say ?)
Lá úa ngàn năm vẫn rụng đầy
Gió vẫn ru đau niềm thiên cổ
(Em có về ru lòng tôi say ?)
Giữa cõi ta bà tôi bỗng gặp
Một tôi buồn quá ngồi hát ngao
Tôi ngỡ đất trời đang trẫy hội
Vui hội trần gian mà lệ trào
Một tôi buồn quá ngồi hát ngao
Tôi ngỡ đất trời đang trẫy hội
Vui hội trần gian mà lệ trào
Em có về ngang MIỀN HIU QUẠNH
Thấy tôi ngồi dưới CỘI ĐIÊU TÀN
Tim tôi gõ nhịp HÒA VI DIỆU
Mà vỗ về CƠN MỘNG THẾ GIAN
Thấy tôi ngồi dưới CỘI ĐIÊU TÀN
Tim tôi gõ nhịp HÒA VI DIỆU
Mà vỗ về CƠN MỘNG THẾ GIAN
Giữa cõi ta bà tôi bỗng gặp
Một tôi mệt mỏi giấc mê cuồng
Tôi ngỡ đất trời đang chếnh choáng
Rượu đời ai rót cháy tim gan
Một tôi mệt mỏi giấc mê cuồng
Tôi ngỡ đất trời đang chếnh choáng
Rượu đời ai rót cháy tim gan
Thôi em đừng đến, em đừng đi
Em đừng ở lại, đừng quay về
Hãy tan vào tận MIỀN QUÊN LÃNG
Hãy chảy vào trăm DÒNG PHÂN LY.
Em đừng ở lại, đừng quay về
Hãy tan vào tận MIỀN QUÊN LÃNG
Hãy chảy vào trăm DÒNG PHÂN LY.
Lê Văn Trung
CƠN SAY DÀI VÔ TẬN
*https://www.thuy-dien-thivanviet.de/2019/07/28/lt-chu-m-th%C6%A1-cu-a-nha-th%C6%A1-l%C3%AA-trung-vn/
*http://www.saimonthidan.com/?c=article&p=18323
*http://www.saimonthidan.com/?c=article&p=18323
Năm mươi năm trước ta ngồi uống
Năm mươi năm sau lòng còn say
Chén rượu giang hồ bên quán chợ
Ta rót đời ta đã cạn ngày
Ta rót đời ta chảy thành sông
Ta rót vào ly đời đục trong
Em không về, mình ta ngồi uống
Em không về, ai phân ưu nỗi buồn
Em hương sắc
Một đời ta lận đận
Một đời ta bờ lở bến bồi
Em hương sắc
Mà ta hoài tay trắng
Giọt rượu buồn như lệ vỡ trên môi
Năm mươi năm trước ta ngồi uống
Mà say hoài, say suốt cuộc trăm năm
Ta rót cạn ly rượu đời vô vọng
Rượu cháy nồng mà lòng ta lạnh căm
Em hương sắc
Ta rót tình quên lãng
Năm mươi năm men rượu vẫn cay nồng
Ta rót mãi vào đất trời vô hạn
Ngọn lửa tình như một vệt sao băng.
Năm mươi năm sau lòng còn say
Chén rượu giang hồ bên quán chợ
Ta rót đời ta đã cạn ngày
Ta rót đời ta chảy thành sông
Ta rót vào ly đời đục trong
Em không về, mình ta ngồi uống
Em không về, ai phân ưu nỗi buồn
Em hương sắc
Một đời ta lận đận
Một đời ta bờ lở bến bồi
Em hương sắc
Mà ta hoài tay trắng
Giọt rượu buồn như lệ vỡ trên môi
Năm mươi năm trước ta ngồi uống
Mà say hoài, say suốt cuộc trăm năm
Ta rót cạn ly rượu đời vô vọng
Rượu cháy nồng mà lòng ta lạnh căm
Em hương sắc
Ta rót tình quên lãng
Năm mươi năm men rượu vẫn cay nồng
Ta rót mãi vào đất trời vô hạn
Ngọn lửa tình như một vệt sao băng.
Lê Văn Trung
ĐÓA HỒNG
Xin vẽ lại chút tàn phai hiu hắt
Của mùa thu xa vắng buổi yêu người
Xin thắm lại buổi hoàng hôn hương sắc
Đóa quỳnh xưa về nở giữa chiêm bao
Xin đốm lửa trong tàn tro nguội lạnh
Cháy cùng tôi trong cõi quạnh hiu này
Xin là gió thổi qua lòng nắng hạn
Xin mùa xanh về nhuộm nỗi tàn phai
Em dù đã xa xôi bờ bến lạ
Tôi cũng đành sóng vỗ một bờ đau
Xin về lại như đã từng hiện hữu
Miền đam mê ngà ngọc buổi yêu đầu
Xin về lại trên lối tình nhung lụa
Tôi trầm nhang dâng Thánh lễ ơn người
Xin về lại, dẫu quên lời tuyên hứa
Một đóa hồng vẫn thắm ở tim tôi.
Xin vẽ lại chút tàn phai hiu hắt
Của mùa thu xa vắng buổi yêu người
Xin thắm lại buổi hoàng hôn hương sắc
Đóa quỳnh xưa về nở giữa chiêm bao
Xin đốm lửa trong tàn tro nguội lạnh
Cháy cùng tôi trong cõi quạnh hiu này
Xin là gió thổi qua lòng nắng hạn
Xin mùa xanh về nhuộm nỗi tàn phai
Em dù đã xa xôi bờ bến lạ
Tôi cũng đành sóng vỗ một bờ đau
Xin về lại như đã từng hiện hữu
Miền đam mê ngà ngọc buổi yêu đầu
Xin về lại trên lối tình nhung lụa
Tôi trầm nhang dâng Thánh lễ ơn người
Xin về lại, dẫu quên lời tuyên hứa
Một đóa hồng vẫn thắm ở tim tôi.
Lê Văn Trung
ĐỢI CHỜ ĐẾN CUỐI CUỘC TANG THƯƠNG
http://www.saimonthidan.com/index.php?c=article&p=19268
1.
Ta về ghé lại gian nhà cũ
Ngõ vắng, dây bìm chen lối vào
Nền gạch xám khô, tường mốc thẫm
Cây khế tàn bông rụng đớn đau
Ta về ghé lại gian nhà cũ
Ngõ vắng, dây bìm chen lối vào
Nền gạch xám khô, tường mốc thẫm
Cây khế tàn bông rụng đớn đau
Cánh cửa mười năm còn để mở
Đìu hiu như mỏi cuộc mong chờ
Ta bước ngại ngần, xiêu bóng đổ
Run run thềm tối nhện giăng mờ
Đìu hiu như mỏi cuộc mong chờ
Ta bước ngại ngần, xiêu bóng đổ
Run run thềm tối nhện giăng mờ
Con mực ốm già không nhớ nổi
Gầm gừ chẳng tỏ dấu thân quen
Ta gẫm đời ta chừng bao tuổi
Mịt mù như đã mấy trăm năm
Gầm gừ chẳng tỏ dấu thân quen
Ta gẫm đời ta chừng bao tuổi
Mịt mù như đã mấy trăm năm
Ta gọi mà không thành tiếng gọi
Lời ta chìm nghẹn ở trong lòng
(Ai cướp đời ta cả tiếng nói)
Ta về đây vườn trống nhà không
Lời ta chìm nghẹn ở trong lòng
(Ai cướp đời ta cả tiếng nói)
Ta về đây vườn trống nhà không
Ta vuốt ve từng ngọn cỏ khô
Từng viên sỏi vụn tự bao giờ
Lòng ta cũng cháy theo mùa hạn
Cõi người đã khát những cơn mưa
Từng viên sỏi vụn tự bao giờ
Lòng ta cũng cháy theo mùa hạn
Cõi người đã khát những cơn mưa
Lòng ta cũng cháy theo mùa hạn
Đất nẻ sâu hằn những nếp nhăn
Ai vắt khô rồi dòng suối cạn
Và mắt đời khô giọt lệ bầm
Đất nẻ sâu hằn những nếp nhăn
Ai vắt khô rồi dòng suối cạn
Và mắt đời khô giọt lệ bầm
Ta về như đứa con lưu lạc
Nửa đời áo rách vá tang thương
Trăm nẻo ngược xuôi không ngỏ thoát
Ta đành như kẻ mất quê hương
Nửa đời áo rách vá tang thương
Trăm nẻo ngược xuôi không ngỏ thoát
Ta đành như kẻ mất quê hương
Đâu lũ chim sâu mùa nhãn chín
Buồng cau con sẻ ríu ran xưa
Ta nhìn chỉ thấy màu mây bạc
Hiu hắt đùn quanh ngọn núi mờ
Buồng cau con sẻ ríu ran xưa
Ta nhìn chỉ thấy màu mây bạc
Hiu hắt đùn quanh ngọn núi mờ
Muốn hỏi mà nghe lòng se quặn
Bạn bè, thân quyến, vợ con đâu?
Cơn gió độc nào xô đuổi tới
Trăm năm đành lạc mất đời nhau
Bạn bè, thân quyến, vợ con đâu?
Cơn gió độc nào xô đuổi tới
Trăm năm đành lạc mất đời nhau
Ta về như lá khô vừa rụng
Thương nhớ màu xanh buổi thiếu thời
Ai ném đời ta qua biển sóng
Máu xương nào cũng máu xương thôi
Thương nhớ màu xanh buổi thiếu thời
Ai ném đời ta qua biển sóng
Máu xương nào cũng máu xương thôi
Em giạt về đâu? Cơn bão dữ
Có biết ta rã cuộc kiếm tìm
Ai đã biến ta thành kẻ lạ
Giữa trái tim người rỉ máu đen
Có biết ta rã cuộc kiếm tìm
Ai đã biến ta thành kẻ lạ
Giữa trái tim người rỉ máu đen
Ta về như cánh chim bay lạc
Đậu xuống vườn xưa lạnh tiếng kêu
Ai bắt đời chim quên giọng hót
Lời chim rịn máu đỏ mây chiều
Đậu xuống vườn xưa lạnh tiếng kêu
Ai bắt đời chim quên giọng hót
Lời chim rịn máu đỏ mây chiều
Về nghe con dế nằm trong cỏ
Một tối khuya nào gáy dưới sương
Giờ đây tiếng dế chìm quên lãng
Ta lạc vào trong cõi nhiễu nhương
Một tối khuya nào gáy dưới sương
Giờ đây tiếng dế chìm quên lãng
Ta lạc vào trong cõi nhiễu nhương
Thôi chẳng còn gì, xin gửi lại
Ta như con vượn lẻ đầu non
Gửi xuống trần gian cơn hú dại
Tiếng đau vang lạnh cuối phương ngàn
Ta như con vượn lẻ đầu non
Gửi xuống trần gian cơn hú dại
Tiếng đau vang lạnh cuối phương ngàn
Thôi chẳng còn gì, xin gửi lại
Ta tật nguyền đến cả niềm tin
Ta về như đất về trong đất
Còn, mất xoay vòng luật biến thiên
Ta tật nguyền đến cả niềm tin
Ta về như đất về trong đất
Còn, mất xoay vòng luật biến thiên
Em có còn bên trời sương khói
Một đêm nào lòng chạnh xót xa
Hãy thắp giùm ta đôi giọt lệ
Gọi là đền đáp nghĩa tình xưa
Một đêm nào lòng chạnh xót xa
Hãy thắp giùm ta đôi giọt lệ
Gọi là đền đáp nghĩa tình xưa
Gọi là đã trót chìm dâu bể
Thì sá gì năm hạn tháng mưa
Ào ào loạn gió oan khiên tới
Thổi tắt trần gian ngọn nến mờ
Thì sá gì năm hạn tháng mưa
Ào ào loạn gió oan khiên tới
Thổi tắt trần gian ngọn nến mờ
Thôi hãy vì nhau mà giữ lại
Chút tàn tro: bí tích nhiệm màu
Một mai dựng lại thiên đường mới
Trời đất muôn loài thương mến nhau
Chút tàn tro: bí tích nhiệm màu
Một mai dựng lại thiên đường mới
Trời đất muôn loài thương mến nhau
Một mai dựng lại thiên đường mới
Em trồng hoa trên mỗi lối về
Ta dẫu đui mù, thân phế tật
Ôm ghì thiên hạ trong hai tay
Em trồng hoa trên mỗi lối về
Ta dẫu đui mù, thân phế tật
Ôm ghì thiên hạ trong hai tay
Thôi hãy vì nhau xin gắng đợi
Giờ phục sinh. Đợi giờ phục sinh!
Ngày mai Chúa sẽ từ trong đất
Về trần gian rao giảng hòa bình
Giờ phục sinh. Đợi giờ phục sinh!
Ngày mai Chúa sẽ từ trong đất
Về trần gian rao giảng hòa bình
Em thắp giùm ta nghìn ngọn nến
Ta ngồi vẽ lại giấc mơ xưa
Em rót giùm ta nghìn cốc rượu
Uống vì thiên hạ buổi can qua
Ta ngồi vẽ lại giấc mơ xưa
Em rót giùm ta nghìn cốc rượu
Uống vì thiên hạ buổi can qua
Thôi hãy vì nhau xin gắng đợi
Dù đời ta cuối bải đầu ghềnh
Sẽ có ngày bên gian nhà cũ
Ta ngồi kể chuyện dưới sao đêm
Dù đời ta cuối bải đầu ghềnh
Sẽ có ngày bên gian nhà cũ
Ta ngồi kể chuyện dưới sao đêm
Em hát mừng qua cơn mộng dữ
Áo tình một sớm tỏa hương xuân
Ta rước em về gian nhà cũ
Trồng lại vườn rau, chăm khóm hồng
Áo tình một sớm tỏa hương xuân
Ta rước em về gian nhà cũ
Trồng lại vườn rau, chăm khóm hồng
Ta sẽ khai mương thông lạch mới
Con cá reo mừng vẫy sóng xao
Rừng núi hồi sinh đêm vũ hội
Tạ đất trời thoát cuộc binh đao
Con cá reo mừng vẫy sóng xao
Rừng núi hồi sinh đêm vũ hội
Tạ đất trời thoát cuộc binh đao
Ong bướm xôn xao mừng lễ cưới
Chúc phúc ta nên đời vợ chồng
Ta hôn lên mắt ngời khát vọng
Quên chuyện mười năm cũ nát lòng
Chúc phúc ta nên đời vợ chồng
Ta hôn lên mắt ngời khát vọng
Quên chuyện mười năm cũ nát lòng
Đôi chim mùa trước về xây tổ
Trên đọt cau già mới trổ hoa
Ta trải lòng ta lên cỏ mượt
Em hiền nhung lụa giấc mơ ta
Trên đọt cau già mới trổ hoa
Ta trải lòng ta lên cỏ mượt
Em hiền nhung lụa giấc mơ ta
Ta sẽ gom thâu từng vỏ đạn
Từng mảnh bom cuối rạch đầu ngòi
Từng mảnh xương người, manh vải mục
Từng dòng uất nghẹn cháy khôn nguôi
Từng mảnh bom cuối rạch đầu ngòi
Từng mảnh xương người, manh vải mục
Từng dòng uất nghẹn cháy khôn nguôi
Ấy thế mà khi ta trở về
Vườn xưa quạnh quẻ, xác mai gầy
Cúi hôn mặt đất còn đau buốt
Ngọn gió oan hờn thổi sắt se
Vườn xưa quạnh quẻ, xác mai gầy
Cúi hôn mặt đất còn đau buốt
Ngọn gió oan hờn thổi sắt se
Bóng ta đổ xuống bên hiên vắng
Như bóng ma về khóc đớn đau
Thôi hãy vì nhau mà gắng đợi
Một ngày thăm thẳm của mai sau
Như bóng ma về khóc đớn đau
Thôi hãy vì nhau mà gắng đợi
Một ngày thăm thẳm của mai sau
Rồi cõi lòng em sẽ bừng nở
Một màu hoa rất đổi dị thường
Cánh cửa đời ta còn để mở
Đợi chờ đến cuối cuộc tang thương.
Một màu hoa rất đổi dị thường
Cánh cửa đời ta còn để mở
Đợi chờ đến cuối cuộc tang thương.
2.
Ta về tay níu hoài khung cửa
Gọi xót xa từng nỗi nhớ quên
Gọi những lòng đi không trở lại
Gọi những tình xanh đã úa vàng
Ta về tay níu hoài khung cửa
Gọi xót xa từng nỗi nhớ quên
Gọi những lòng đi không trở lại
Gọi những tình xanh đã úa vàng
Ta về tay níu niềm hoang phế
Thương vách tường rêu lạnh nỗi niềm
Hỡi em nhan sắc chìm dâu bể
Hỡi ta nghìn dặm những lênh đênh
Thương vách tường rêu lạnh nỗi niềm
Hỡi em nhan sắc chìm dâu bể
Hỡi ta nghìn dặm những lênh đênh
Ta về tay níu lòng hư ảo
Hụt giữa bờ đau giấc mộng người
Hụt giữa trăm năm mùa trăng vỡ
Hụt giữa đời nhau quá ngậm ngùi
Hụt giữa bờ đau giấc mộng người
Hụt giữa trăm năm mùa trăng vỡ
Hụt giữa đời nhau quá ngậm ngùi
Ta về tay níu nhành lan úa
Thương tóc đêm rằm lộng phấn hương
Chừ biết tìm đâu hồn nhung lụa
Một thuở tình mây áo nguyệt vàng
Thương tóc đêm rằm lộng phấn hương
Chừ biết tìm đâu hồn nhung lụa
Một thuở tình mây áo nguyệt vàng
Ta về? Ta níu ta! Một bóng
Nghe gió oan khiên thổi buốt lòng
Đời nhau? Còn chỉ từng con sóng
Vỗ mãi về đâu những tiếc thương!
Nghe gió oan khiên thổi buốt lòng
Đời nhau? Còn chỉ từng con sóng
Vỗ mãi về đâu những tiếc thương!
Lê Văn Trung
DÒNG SÔNG KÝ ỨC
http://www.saimonthidan.com/index.php?c=article&p=19268
Ôi những dòng sông đã biệt nguồn
Trôi về đâu hỡi, bến quê hương
Có nghe sóng vỗ bờ thiên cổ
Và gió tang thương thổi chạnh lòng
Sông chảy theo dòng trôi miệt mài
Nhớ rừng nhớ núi nhớ mây bay
Nhớ những đàn chim chiều mỏi cánh
Nhớ gió ngàn rung tia ráng phai
Sông của nghìn xưa có trở về
Để còn nghe vọng tiếng gươm reo
Người qua sông một đi không lại
Và người hóa đá đứng trông theo
Sông của nghìn xưa máu nhuộm hồng
Lời thề đau một tiếng bi thương
Ngựa hí rền vang chiều biên ải
Tóc bạc thanh xuân mù viễn phương
Những dòng sông ôi những dòng sông
Chảy về đâu trĩu nặng nỗi buồn
Có kẻ ngồi bên bờ sông cũ
Thắt ruột nhìn sông mãi biệt nguồn.
Lê Văn Trung
DÒNG SÔNG VÀ DÒNG SÔNG
http://www.saimonthidan.com/index.php?c=article&p=19317
Lòng bỗng nhớ những dòng sông
Lòng bỗng nhớ những dòng sông
Chảy trăm năm qua cánh đồng thời gian
Tôi đang ngược sóng Trà Giang
Nghe xao xác gió Sông Hàn về xuôi
Tiếng ai bên lở bên bồi
Hát ru từ thuở tóc người còn xanh
Gõ vào bờ đá rêu in
Chèo khua chạm nhánh lục bình lênh đênh
Dòng sông nào mang tên em
Dòng sông nào chở thuyền tình đời tôi
Dòng sông nào đã xa rồi
Năm mươi năm chảy ngậm ngùi lãng quên
Chiều nghiêng bóng nước muộn phiền
Tôi soi tôi xuống buồn tênh bóng mình
Dòng sông nào mang tên em
Là dòng sông chảy gập ghềnh tình tôi.
Lê Văn Trung
ĐƯỜNG XƯA LỐI CŨ
http://www.saimonthidan.com/index.php?c=article&p=19317
Con đã về đây đúng ngày đúng tháng
Trên con đường quen thuộc mấy mươi năm
Qua một cánh đồng băng vài cụm núi
Ngọn gió cuối mùa lạnh rét căm căm
Nhớ mái nhà xưa vườn rau luống cải
Chậu mai vàng vài cánh nở rung rung
Cha vẫn ngồi bên tách trà bốc khói
Đợi lúc con về uống rượu tương phùng
Cha gợi lại chuyện ngày xưa xa lắc
Đêm ba mươi má ngồi đợi ba về
Lũ con nhỏ lao xao quanh bếp lửa
Nồi bánh thơm tình mẹ quyện tình quê
Nhưng má chết năm con tròn bốn tuổi
Thằng em trai tám tháng gởi cho dì
Người chị lớn dắt dìu hai em nhỏ
Cha âm thầm gạt lệ bước ra đi
Mấy mươi năm miệt núi rừng Trung Việt
Khi ngược xuôi miền Đồng-Tháp Hậu-Giang
Tuổi đời cao bằng mồ hôi nước mắt
Cha cũng đành rong ruổi kiếp lang thang
Rồi từ đó cũng tan tành sự nghiệp
Cha về đây cùng với lũ con khờ
Mong từng đứa con lớn lên nối tiếp
Chí kiêu hùng nòi giống tổ tiên xưa
Con về đây cũng con đường năm cũ
Mà cánh đồng hoang không một bóng người
Mấy cụm núi xác xơ đầy hố đạn
Ngọn gió cuối mùa thổi lá bàng rơi
Và mái liếp bên đường xiêu vách đổ
Tiếng à ơi sầu tự thuở nào xưa
Trong sương lạnh lạc loài đôi tiếng quạ
Bên đồi xa hiu hắt núi mịt mờ
Con đã về đây đúng ngày đúng tháng
Trên con đường quen thuộc mấy năm qua
Sao lòng con bỗng dưng buồn vô hạn
Cố hương ơi đâu còn nữa quê nhà
Cha ngồi đó với chút lòng ước nguyện
Lúc con về dù mỗi đứa mỗi phương
Nghe gió xuân sang âm thầm ngoài nội
Đường con đi sao lạnh giá vô cùng
Con chợt thấy mắt cha buồn quá đỗi
Mái tóc sương điểm trắng bạc mái đầu
Con đứng lại bên thềm xưa thầm hỏi
Sông Thu Bồn xua nước chảy về đâu?
Lê Văn Trung (Xuân Canh Tuất)
EM CÓ NGHE GIÓ RÉO TẬN VÔ CÙNG
*http://www.saimonthidan.com/?c=article&p=16928
Em có về theo cơn gió mùa đông
Mang cái lạnh vàng ươm lời hẹn cũ
Mang cái rét run run vòng tay nhỏ
Mang vàng phai một cõi nhớ xa mù
Ta một đời, trong cuộc kiếm tìm nhau
Dòng sông cũ, con đường xưa, diệu vợi
Vườn xanh đã bao lần thay lá mới
Áo người qua vàng thắm mấy mùa thu
Dòng sông cũ, con đường xưa, diệu vợi
Vườn xanh đã bao lần thay lá mới
Áo người qua vàng thắm mấy mùa thu
Ôi cuộc trần gian muôn sắc muôn màu
Mà nỗi nhớ mùa đông tím bầm nỗi nhớ
Em có về theo chập chùng cơn gió
Thổi qua chiều lạnh buốt một câu thơ
Mà nỗi nhớ mùa đông tím bầm nỗi nhớ
Em có về theo chập chùng cơn gió
Thổi qua chiều lạnh buốt một câu thơ
Thổi qua chiều lạnh suốt cõi hoang vu
Tôi với tôi, một ngày trên mặt đất
Tôi tìm tôi, giữa trăm dòng lưu lạc
Mà tình em như một chốn quay về
Tôi với tôi, một ngày trên mặt đất
Tôi tìm tôi, giữa trăm dòng lưu lạc
Mà tình em như một chốn quay về
Tiếng hát buồn chìm lặng suốt cơn mê
Lòng em cũng chìm trong chiều đông giá
Hay em đã nghìn năm còn xa lạ
Cõi tình tôi vàng úa một mùa đông
Lòng em cũng chìm trong chiều đông giá
Hay em đã nghìn năm còn xa lạ
Cõi tình tôi vàng úa một mùa đông
Em có nghe gió réo tận vô cùng!
Lê Văn Trung
EM ĐÃ QUÊN RỒI LỜI HẸN ƯỚC
*http://www.saimonthidan.com/?c=article&p=16993
Lòng bỗng nhớ mùa thu xưa hẹn ước
Cùng muôn hoa về mở hội trăng rằm
Và em đã một lần không thể đến
Là trọn đời lỗi hẹn với trăm năm
Lòng bỗng nhớ mùa thu xưa hẹn ước
Cùng muôn hoa về mở hội trăng rằm
Và em đã một lần không thể đến
Là trọn đời lỗi hẹn với trăm năm
Trăng bữa ấy đã cam đành vội khuyết
Nụ hoa buồn thương nhớ một bàn tay
Mây bữa ấy che hồn tôi hiu hắt
Không người mô về vũ hội hoa này
Nụ hoa buồn thương nhớ một bàn tay
Mây bữa ấy che hồn tôi hiu hắt
Không người mô về vũ hội hoa này
Trăng bữa ấy chao nghiêng đồi lạnh lẽo
Áo choàng sương thao thiết lụa da nồng
Câu thơ cũ cầm trên tay tàn héo
Nụ buồn xưa rơi xuống giữa hư không
Áo choàng sương thao thiết lụa da nồng
Câu thơ cũ cầm trên tay tàn héo
Nụ buồn xưa rơi xuống giữa hư không
Em bữa ấy không về, quên hẹn cũ
Trăng mùa xưa từ ấy cũng không về
Cây vườn tôi lá vàng thêm mấy độ
Mà không đành rơi xuống giữa cơn mơ
Trăng mùa xưa từ ấy cũng không về
Cây vườn tôi lá vàng thêm mấy độ
Mà không đành rơi xuống giữa cơn mơ
Lòng nhớ mãi vườn xưa xanh như ngọc
Tóc quỳnh hương rối mãi một làn hương
Rồi không thể, rồi quên lời hẹn ước
Em về đâu để lạnh một vầng trăng.
Tóc quỳnh hương rối mãi một làn hương
Rồi không thể, rồi quên lời hẹn ước
Em về đâu để lạnh một vầng trăng.
Lê Văn Trung
*http://www.saimonthidan.com/index.php?c=article&p=17233
HÌNH NHƯ
*http://www.saimonthidan.com/index.php?c=article&p=17233
Hình như cơn gió mùa xa vắng
Gửi lại hoàng hôn trong mắt người
Mây cũng xa xăm chiều quên lãng
Gửi sợi vàng phai trên áo ai
Hình như giọt nắng mùa thu cũ
Đọng lại u hoài trên lối xưa
Người cầm hạt nắng mà thương nhớ
Những hắt hiu dài theo giấc mơ
Trên cành soan úa, đôi chim nhỏ
Ủ mỏ vào nhau mà thở dài
Hình như nỗi nhớ bầm trong máu
Gần nhau mà quay quắt nhớ nhau
Mây bốn phương hoài mây lãng du
Mây còn gửi lại một cơn mơ
Ai về phơi mỏng tình nhung lụa
Cho tóc huyền xưa chảy mấy bờ
Hình như người cũng từ xa vắng
Gửi lại trong chiều tôi thoáng hương
Buổi trăng vừa khuyết lòng quên lãng
Còn nở vào tôi một đóa hồng.
Gửi lại hoàng hôn trong mắt người
Mây cũng xa xăm chiều quên lãng
Gửi sợi vàng phai trên áo ai
Hình như giọt nắng mùa thu cũ
Đọng lại u hoài trên lối xưa
Người cầm hạt nắng mà thương nhớ
Những hắt hiu dài theo giấc mơ
Trên cành soan úa, đôi chim nhỏ
Ủ mỏ vào nhau mà thở dài
Hình như nỗi nhớ bầm trong máu
Gần nhau mà quay quắt nhớ nhau
Mây bốn phương hoài mây lãng du
Mây còn gửi lại một cơn mơ
Ai về phơi mỏng tình nhung lụa
Cho tóc huyền xưa chảy mấy bờ
Hình như người cũng từ xa vắng
Gửi lại trong chiều tôi thoáng hương
Buổi trăng vừa khuyết lòng quên lãng
Còn nở vào tôi một đóa hồng.
Lê Văn Trung
HỢP XƯỚNG VÀNG HOA
*http://www.saimonthidan.com/?c=article&p=17713
Sáng nay trong vườn nhà tôi
Những bông hoa dại vàng lên rực rỡ quá
Tôi bỗng thấy mình như người khách lạ
Mới tinh khôi từ câu hỏi tiếng chào
Như bỗng nhiên em về đẹp như chiêm bao
Đẹp man dại như hoa vàng buổi sớm
Như hạt sương long lanh trên mắt tình rực sáng
Và hồn tôi thơ như lụa mượt mà
Bóng mây vàng, vàng hơn những nụ hoa
Nắng nhung gấm gửi lời nồng hương sắc
Có con bướm vàng không bay mà đậu hoài trên tóc
Và hồn tôi cũng nhịp cánh hoa vàng
Bỗng nhiên em về giấc mơ nhẹ như bông
Chân hồng nở êm trên hồn cỏ biếc
Trời đất cũng sững sờ
Nghìn năm em nhan sắc
Nghìn năm thơ vi diệu ngợi ca
Em đã về trên những nụ hoa
Vàng rực rỡ vàng ru lời tình tự
Tôi bỗng dưng lòng như lòng viễn xứ
Trở về đây mới quá áo mùa xanh
Sững sờ gì mà đôi mắt quá long lanh
Hình như đâu đây ai vừa trỗi khúc nhạc tình
Ngàn hoa dại vàng ươm ngàn lời hợp xướng.
*http://www.saimonthidan.com/?c=article&p=17713
Sáng nay trong vườn nhà tôi
Những bông hoa dại vàng lên rực rỡ quá
Tôi bỗng thấy mình như người khách lạ
Mới tinh khôi từ câu hỏi tiếng chào
Như bỗng nhiên em về đẹp như chiêm bao
Đẹp man dại như hoa vàng buổi sớm
Như hạt sương long lanh trên mắt tình rực sáng
Và hồn tôi thơ như lụa mượt mà
Bóng mây vàng, vàng hơn những nụ hoa
Nắng nhung gấm gửi lời nồng hương sắc
Có con bướm vàng không bay mà đậu hoài trên tóc
Và hồn tôi cũng nhịp cánh hoa vàng
Bỗng nhiên em về giấc mơ nhẹ như bông
Chân hồng nở êm trên hồn cỏ biếc
Trời đất cũng sững sờ
Nghìn năm em nhan sắc
Nghìn năm thơ vi diệu ngợi ca
Em đã về trên những nụ hoa
Vàng rực rỡ vàng ru lời tình tự
Tôi bỗng dưng lòng như lòng viễn xứ
Trở về đây mới quá áo mùa xanh
Sững sờ gì mà đôi mắt quá long lanh
Hình như đâu đây ai vừa trỗi khúc nhạc tình
Ngàn hoa dại vàng ươm ngàn lời hợp xướng.
Lê Văn Trung
*http://www.saimonthidan.com/?c=article&p=16938
Hương của mùa xưa còn ngát lệ
Trăng của tình xưa còn nguyên rằm
Câu thơ vời vợi nguồn vi diệu
Nở đóa quỳnh trên phím nguyệt cầm
HƯƠNG XƯA
*http://www.saimonthidan.com/?c=article&p=16938
Hương của mùa xưa còn ngát lệ
Trăng của tình xưa còn nguyên rằm
Câu thơ vời vợi nguồn vi diệu
Nở đóa quỳnh trên phím nguyệt cầm
Tay đang ôm mềm dòng mưa qua
Câu thơ ru nồng môi tương tư
Tóc nhớ thương ai mà tóc rối
Mắt nhớ thương ai mà lệ mờ
Câu thơ ru nồng môi tương tư
Tóc nhớ thương ai mà tóc rối
Mắt nhớ thương ai mà lệ mờ
Tôi say hương chiều tan trong mưa
Em tan theo dòng mưa hương xưa
Em mở lòng trăng tình nguyệt nở
Em mở lòng trăng tình nguyên sơ
Em tan theo dòng mưa hương xưa
Em mở lòng trăng tình nguyệt nở
Em mở lòng trăng tình nguyên sơ
Tôi chết hồn nhiên, chết nhiệm mầu
Chết từ linh diệu của chiêm bao
Em mở lòng trăng thơm lệ ngát
Tôi uống từ trăng đóa nguyệt sầu.
Chết từ linh diệu của chiêm bao
Em mở lòng trăng thơm lệ ngát
Tôi uống từ trăng đóa nguyệt sầu.
Lê Văn Trung
No comments:
Post a Comment