Tuesday, January 14, 2020

Trang Ban Van Nghe 6

Khỏa thân - Khoảnh khắc và trăm năm - Khôn nguôi - Không đề - Không về - Lạ - Lá Rụng – L’adieu (*) – Lại Không Đề -  Làm sao che kín nỗi buồn - Lãng Quên - Làng Tôi - Lập Đông - Lệ ai hóa đá ngàn năm đợi chờ - Lệ Cát –  Lễ hội trùng lai - Lệ ngát - lệ trăng - Lệ xưa - Lênh đênh qua những phận người - Linh hồn những chiếc ghế - Lời cám ơn - Lời kinh buồn chuộc tội - Lối mòn quẩn quanh -  Lòng thật bình yên – Lòng tôi chừng đã chiều tháng chạp - Lòng tôi lòng Thôi Hộ - Lữ khách – Lửa – Lửa – Lục bát dỡ dang  - Lục bát rã rời - Lục bát tình - Ly rượu buồn vỡ giữa cơn mơ - Ly rượu đời đã cạn 

KHỎA THÂN
*https://www.banvannghe.com/p11a11027/trang-tho-cuoi-tuan-le-van-trung
Mùa thu rất vội nên người

bỏ quên xiêm áo da trời vàng thu
bỏ quên trâm lược cài đầu
để mây với tóc bay vào thơ tôi

Mùa thu rất vội nên người
yếm the, khăn lụa phơi hoài bên song
sương ơi che cái thẹn thùng
cho trăng em nở trắng ngần quỳnh hoa

Mùa thu rất vội thế mà
ai đem nạm ngọc vào da nguyệt hồng.
                                     Lê Văn Trung


KHOẢNH KHẮC VÀ TRĂM NĂM

Tôi xin làm hạt lệ
Trên môi tình đang hương
Đừng lau hồn tôi nhé
Hồn lụa mềm như sương

Xin là giọt nắng mai
Trên tóc chiều gió rối
Đừng bay khỏi hồn tôi
Hạt bụi tình cứu rỗi

Tôi xin làm hạt lệ
Lăn mặn bờ môi người
Em giam cầm tôi nhé
Trong ngực tình tinh khôi

Đừng vội uống hồn tôi
Thấm đau dòng máu đỏ
Giọt lệ tình sẽ nở
Vạn đóa tình em ơi

Khoảnh khắc là trăm năm
Xin bay cùng vô tận
Khoảnh khắc là hư không
Tôi ôm choàng hố thẳm.
                    Lê Văn Trung


KHÔN NGUÔI

*http://tongphuochiep.com/index.php/bao-chi/tho/29574-khon-nguoi-le-van-trung
*http://www.saimonthidan.com/?c=article&p=17494
*https://hoiquanphidung.com/showthread.php?28764-Trang-Th%C6%A1-L%C3%AA-V%C4%83n-Trung
*https://www.banvannghe.com/p11a11027/trang-tho-cuoi-tuan-le-van-trung

Đành cũng quên đi đời lỡ vận
Còn hổ ngươi gì cung kiếm ơi
Thân thế đã năm cùng tháng tận
Thì cớ gì đâu mà ngậm ngùi

Đất trời thiên địa còn hay mất
Có xót đau vì cuộc biến thiên
Trí đoản, đời không bằng rơm cỏ
Giọt lệ nào trôi hết muộn phiền

Đã trói đời nhau vào cơm áo
Chưa đền chưa trả nợ áo cơm
Tôi gọi tên người sa nước mắt
Tôi gọi tên tôi lòng căm căm

Tôi về đốt lửa từng cơn mộng
Gom chút tàn tro tạ cổ nhân
Cuộc thế, thế đành cam lỗi đạo
Dù lòng đau ruột xé gan bầm

Tôi về đứng giữa trời dâu biển
Tình buổi tàn đông lá rụng vàng
Đời đã phân ly sầu biệt biệt
Còn kiếm tìm ai giữa thế gian

Chí lớn tan theo từng bọt sóng
Mà sầu thiên cổ vẫn chưa tan.
                       Lê Văn Trung

KHÔNG ĐỀ
*http://www.saimonthidan.com/?c=article&p=18079
*https://www.banvannghe.com/p11a11027/trang-tho-cuoi-tuan-le-van-trung

Khi ta viết là khi ta đang thở
Từng nhịp buồn hiu hắt chốn nhân gian
Và ta viết là mở đường sinh tử
Cửa thiên thu lồng lộng cõi thiên đàng

Dù em đã từng nhát sầu lạnh buốt
Chém vào tim tình cạn máu khô dòng
Dù em đã, QUÊN ĐI, là vĩnh biệt
Ta còn thơ chảy suốt giữa hư không.
                                  Lê Văn Trung


KHÔNG VỀ

Không trở về! Ừ! Thôi đừng về!
Ga đời là những bến chia ly.
Ta con tàu kéo ngàn toa trống.
Mà sầu ta chứa một toa đầy.
Không trở về? Thì đã không về!
Sao lòng nắng hạn mà mưa bay!
Sao lòng tạnh ráo mà sương buốt!
Mà đất trời như ứa lệ cay!
Không về? Ừ! Thì thôi! Thế thôi!
Hà cớ chi mà cứ ngậm ngùi!
Hà cớ chi mà lòng quay quắt!
Hà cớ chi mà nhớ tới người!
Không trở về? Ừ, thôi cũng đành!
Hỡi ơi trời đất quá mông mênh!
Nào quê quán cũ? Người xưa cũ?
Chỉ còn ta đứng gọi tên mình.
                         Lê Văn Trung
LẠ
*https://www.banvannghe.com/p11a10737/6/tho-le-van-trung
*http://www.phamcaohoang.com/2018/10/804-tho-le-van-trung-la.html


Về đây Lạ những con đường
Chợt nghe chiếc lá rụng buồn dưới chân
Về đây Nhớ một dòng sông
Chợt nghe sóng dội vào lòng nỗi đau
Nhớ gì không? Chuyện trước sau!
Tang thương tiếp cuộc bể dâu trùng trùng
Về đây Lạ cả nỗi buồn
Trời ơi! Lạ cả máu xương phận người.
                                   Lê Văn Trung

LÁ RỤNG

https://www.banvannghe.com/p11a11428/tho-le-van-trung


Anh ngồi nhìn chiếc lá rơi
rất nhẹ như lời chiêm bao
                                  Lê Văn Trung



L' ADIEU (*)


Quê và quán một đôi lần ghé lại
Cuộc trần gian đã mấy bận đi, về
Lòng tiếc nuối mộng đời chia mấy nẻo
Nhớ hương rằm ngồi khóc giữa sương khuya

Nhành thạch thảo như một lần không thể
Nở vì thơ từng đóa lệ chia lìa
Bàn tay đó năm ngón buồn nhỏ bé
Thả về đâu từng cánh nhỏ hoa bay

Màu thu biếc trong mắt người ảo diệu
Đã trăm lần ngấn lệ khóc hương phai
Mỗi sợi tóc là một dòng sông chảy
Em chảy về đâu trong cõi hoang mê này

Lời tri ngộ ươm trong niềm chia biệt
Màu thu xanh nhành thạch thảo phai hương
Ta trở lại gọi em mùa trăng khuyết
Còn viền mây đọng lại giữa khuya sương.

(*) L' Adieu, tựa đề một bài thơ của Guillaume Apollinaire

Khi về vấp một mùi hương
Ai ngờ té sấp giữa đường chiêm bao
                                   Lê Văn Trung



LẠI KHÔNG ĐỀ


Khi ta biết trăm ngàn lần không thể
Vượt chính mình đạt thấu cõi vô biên
Thôi đành vậy ta còn đôi nhịp thở
Để thơ ta trọn vẹn với ân tình

Khi ta biết muôn đời là rơm cỏ
Xác thân này xin bón cõi trăm năm
Tình em sẽ bên mộ sầu rực rỡ
Nở cùng ta, em nhé, triệu bông bồng.
                              Lê Văn Trung


LÀM SAO CHE KÍN NỖI BUỒN
(tặng Uyên Hà – Hoàng Lộc & Ngọc Bích)


yêu nhau hóa đá cũng chờ
sao em vội bước sang bờ sông kia
để tôi nhìn buổi đi về
nghe con sáo hót buồn tê cả chiều

đàn ai lửng một câu kiều
buồn mang mang nhớ buồn hiu hiu buồn
cho tình vỗ cánh sang sông
tôi về bến cũ ngồi trông bên trời

lòng như khóm lục bình trôi
từng con nước cuốn xa rồi bờ xưa
quê người sớm nắng chiều mưa
em còn nghe tiếng gió mùa sang đông ?

tôi che cho kín nỗi buồn
làm sao dấu hết long đong phận người
thà như khóm lục bình trôi
nghe con sáo hót ngậm ngùi ngàn năm.
                                 Lê Văn Trung
Nguồn: "Cát Bụi Phận Người, nxb Văn Nghệ 2006


LÃNG QUÊN

Có lẽ lòng nhau đã lãng quên
Có lẽ tình nhau quá muộn phiền
Em về gom nhặt niềm xưa cũ
Lửa cháy tro tàn hết nợ duyên

Rồi cũng tàn thu, cũng úa đông
Em thay xiêm áo, phấn son hồng
Con bướm ngày xưa quên vườn cũ
Người qua đò xưa quên dòng sông

Rồi cũng vàng đêm, cũng trắng sương
Đất trời ủ quạnh nụ quỳnh hương
Hỡi ơi hoa nở nghìn năm cũ
Lạnh trắng trong tôi một đóa buồn

Năm mươi năm không đợi không chờ
Bỗng người về hát giữa cơn mơ
Hay là tiếng hát từ thiên cổ
Khóc cuộc tình duyên chết sững sờ.
                               Lê Văn Trung


LÀNG TÔI

Làng tôi đó, bến chiều sông khói muộn,
Vương chân buồm thuyền đậu cuối sông xa
Đỉnh Cà Tang đã mấy mùa dâu biển,
Cho gió sương phai mái tóc mẹ già.

Hà Lam xưa vắng người qua Mỹ Lược.
Chắc bây giờ em đã bỏ nương dâu,
Dắt dìu nhau đi dù đường xuôi ngược,
Dù mấy sông xưa gãy mấy nhịp cầu.

Em bỏ Duy Xuyên, em rời Đại Lộc,
Tay bế con thơ, nước mắt lưng tròng.
Bom rớt sau lưng, đạn vèo trước mặt,
Cố chạy cho qua những ngày long đong.

Làng tôi đó, lạnh tăm đình ngói đổ,
Không người mô về cho lúa trổ bông.
Hay cánh đồng hoang đã còi nắng lửa?
Và máu xương phơi trắng lợp cánh đồng!
Lòng mẹ Thu Bồn nối rừng tiếp biển,
Giờ cách ngăn thêm trăm ngã hận thù.
Tôi đứng bên này hàng rào giới tuyến,
Nhìn xóm thôn xa khói đạn mịt mù.

                        ***
Ôi biết bao giờ tôi còn trở lại,
Lên đỉnh Cà Tang nhìn xuống Đại Bình.
Lòng nhủ lòng quê hương còn đó,
Và đã qua rồi những ngày đao binh.
               Lê Văn Trung (tháng 9.69)


LẬP ĐÔNG
Ở đây buổi chiều không có nắng
Hình như Sài Gòn đang lập đông
Ở đây buổi chiều trôi rất chậm
Hình như lòng tôi chưa hoàng hôn

Ở đây gió chiều ru nhè nhẹ
Vừa đủ rung lên một tiếng đàn
Và để nghe vàng rơi rất khẻ
Theo cánh chim chiều bay qua sông

Ở đây mây chiều không buồn trôi
Trời đang lập đông trong lòng tôi
Hình như chiếc lá mùa thu cũ
Còn nhớ thương ai không đành rơi.
                           Lê Văn Trung


LỆ AI HÓA ĐÃ NGÀN NĂM ĐỢI CHỜ

Như con dơi về trú đông
Trong hang đời quạnh một vùng tối đen
Có người lỡ cuộc tình duyên
Áo sương tìm động u huyền lãng quên

Như con vượn lẻ đầu non
Tàn hơi tiếng hú chảy mòn suối khe
Có người tìm thấy trong mơ
Câu thơ mắc cạn ven bờ đá rêu

Như con chim nhạn kêu chiều
Tiếng đau rụng dưới chân đèo nhân gian
Có người giữa cuộc chia tan
Lệ ai hóa đá ngàn năm đợi chờ.
                        Lê Văn Trung


LỆ CÁT

Tôi ngồi viết bài thơ tình lên cát
Nha Trang ơi Nha Trang
Em đâu đó tận phương người xa lắc
Không về cùng tôi biển trắng Nha Trang

Không về cùng tôi Tôi mãi dã tràng
Tôi ngồi vẽ bài thơ tình lên cát
Nha Trang ơi Nha Trang
Gọi tên em tôi gọi cuộc tình buồn

Như bài huyền ca trên cát trắng Nha Trang
Nghe tiếng hát em đêm Thềm Xưa rêu úa
Đêm Thềm Xưa tôi bên hè phố lạ
Khi lòng xưa em gửi lại phương người

Tôi viết bài thơ tình lên cát trắng tinh khôi
Bài thơ chảy tan trùng trùng lệ cát
Lời thơ chảy theo vợi vời giọng hát

Nha Trang tôi về nghe sóng gọi tên em
Tôi dã tràng xây những đền tháp linh thiêng
Trôi theo sóng Tôi trôi hoài theo sóng
Ôi dã - tràng - tôi, lệ cát Nha Trang.
                                   Lê Văn Trung

Em cơn gió thổi qua tôi vườn hạ
Phượng vài bông thắp lửa réo xuân thì
Mây dát bạc nhuộm hồn tôi trắng xóa
Thơ vườn tôi từng đóa nở tường vi
Về đi hỡi mưa tơ và nắng lụa
Đường em qua tôi rắc phấn hoa vàng
Lòng sẽ biếc dịu mềm như rêu biếc
Lòng sẽ thơm như tóc quyện hương rằm
Về đây hỡi trăng sương mùa nguyệt thắm
Đêm cài hoa lên ngực biếc thanh tân
Thơ từng đóa nở vì EM NHAN SẮC
Thơ bừng hương vì HƯƠNG NHỤY NGUYÊN XUÂN
Về đi nhé hỡi ngàn sao lấp lánh
Gọi trăm năm mừng đón hội trùng lai
Tôi sẽ thắp trái tim mình rực lửa
Xin mời em cạn chén cuộc vui này.
Lê Văn Trung
Tháng Sáu Hai Mươi

LỆ NGÁT
Giọt nắng vàng thu buồn vướng lại
Cho màu hoàng yến cũng vàng hơn
Tôi thấy mây chiều như cánh bướm
Vờn theo áo lụa cuối sân trường

Từ buổi chưa rằm trăng đã hương
Từ buổi tóc huyền lóng lánh sương
Em qua chiều tím mềm như gió
Rung nhẹ vào tôi một phím buồn

Ta mộng về đâu? Mơ về đâu?
Mà lòng nhau như ngỡ tìm nhau
Ngày nắng, ngày mưa, ngày gió lạ
Trang thơ dang dỡ tự ban đầu

Em thắp hoàng hôn thơm ngát lệ
Tôi thắp tình tôi trầm hương bay
Và tan vào mắt, chìm trong mắt
Lệ người đẹp như giọt rượu cay

Từng giọt thu vàng rơi nhẹ quá
Tóc người cũng nhuộm cả hồn thu
Làm sao tôi níu chiều thu lại
Cho thắm nguyên sơ giấc mộng đầu!
                                Lê Văn Trung

LỆ TRĂNG
Chiều vàng úa lá phơi hồn thu mỏng
Sương quỳnh hương mùa tuyết nguyệt phôi pha
Ta lạc giữa chiêm bao tàn cơn mộng
Tình trăm năm lệ úa bóng trăng nhòa.
           
Lê Văn Trung


Những người xưa đã quên nhau
Mà sầu thiên cổ còn đau kiếp này
Thả bay hạt bụi hao gầy
Chén sầu nhân thế còn đầy lệ xưa.
                      Lê Văn Trung




LÊNH ĐÊNH QUA NHỮNG PHẬN NGƯỜI
(Tặng Trần Hoài Thư, Phạm Văn Nhàn, Phan Xuân Sinh, Phạm Cao Hoàng )


Con sáo bỏ bờ sang bến lạ
Nhớ người hót gọi mãi trăm năm
Nao nao phiền muộn hồn sương cũ
Rơi lạnh buồn ngân một tiếng đàn

Thương bạn phương người mơ cố quận
Tên lính ngày xưa áo bạc màu
Gươm súng rỉ hoen mùi huyết sử
Chôn hoài không lấp kín niềm đau
Thương mẹ mớm con từng hạt gạo
Chong đèn vá mãi những lầm than
Thánh sử tro tàn thâm vết máu
Chân lý rừng hoang rụng lá vàng

Thương cha từng sớm từng chiều mong
Đốt lửa tình soi tận đáy lòng
Không soi nổi mặt phường vô đạo
Chùa đổ oan hồn lạnh miếu hoang

Thương em già muộn nhánh thanh xuân
Đong mãi thời gian bằng nỗi buồn
Nước mắt xé cay hồn cô phụ
Đời em dằng dặc những mùa đông
Thương rừng xưa trụi lá trơ cành
Chim bỏ ngàn vượn hú buồn tênh
Suối khe kiệt sức trơ hồn đá
Núi ngậm ngùi đau khóc phận mình

Thương bến đó ngang quạnh quẽ chiều
Gió tàn đông sông nước đìu hiu
Xác xơ quán vắng người đi biệt
Ly xứ buồn theo những bước Kiều
Ôi thương cây khế đứng sau hè
Hoa tím rụng thầm theo gió bay
Áo tím ngày xưa hoa khế tím
Bây giờ hoa rụng áo xưa phai?

Thương bạn bỏ tình xa, viễn xứ
Thương cha thương mẹ đất vùi sâu
Thương em bèo giạt trăm dòng lạ
Cây khế buồn nghe đứng cúi đầu
Thương ta con nước không dòng chảy
Quanh quẩn trăm năm bãi sậy già
Xào xạc gió oan hồn gọi mãi
Còn như hoài vọng bến bờ xa

Thương ta thương nỗi đời lưu lạc
Lưu đày trên chính đất quê hương
Bạn bè dăm đứa còn hay mất
Một kiếp mười phương vạn nẻo đường

Thương ta thương nửa đời dang dỡ
Chữ nghĩa eo sèo buổi chợ tan
Chút nợ văn chương không trả nổi
Mong gì kết cỏ nghĩa trăm năm

Không muốn cũng đành như vong bội
Hổ với người xưa thẹn với lòng
Xơ xác bão đời giăng bốn phía
Ta còn nhìn rõ mặt người không?
1985
(tặng Trần Hoài Thư, Phạm Văn Nhàn, Phan Xuân Sinh, Phạm Cao Hoàng )
                                   Lê Văn Trung


LINH HỒN NHỮNG CHIẾC GHẾ

Gửi Ngói



Mỗi khi đi ngang qua công viên
Tôi thường tự hỏi
Trên chiếc ghế đá này ai đã từng ngồi
Ngồi một mình tư lự nhìn vu vơ
Ngồi một mình đếm những chiếc lá rơi
Ngồi một mình nhìn những cặp tình nhân
Tay trong tay lang thang vòng vo không điểm dừng

Nhìn những chú chó thả rong chạy tung tăng trên cỏ
Và nhìn bàn tay mình khói thuốc vàng rưng rưng

Mỗi khi đến sân ga
Những chuyến tàu đến và đi liên tục không ngừng
Ai đứng vẫy tay
Cay sè đôi mắt


Ai ngồi bên hai đường ray sắt
Chiếc túi trên vai
Mắt mỏi một phương nào


Trên chiếc ghế chờ
Có hai người hôn nhau
Khi tiếng còi vang từng hồi giục giã
Hai kẻ hôn nhau không hề hối hã
Gì rồi cũng phải chia tay
Sớm hay chầy rồi tay cũng tuộc khỏi bàn tay
Bỏ lại nền đá sân ga lạnh ngắt
Một giọt buồn không là nước mắt
Mà cả hồn người ra đi
Mà cả nỗi đau của kẻ đứng chờ

Có niềm vui nào đọng lại ở công viên
Có nỗi đau nào còn đọng lại ở sân ga
Những chiếc ghế nằm buồn hiu hắt
Người bỏ đi lạnh ngẳt chỗ ngồi
Có hai người mà hai cõi đơn côi
Chiếc ghế trống
Một chỗ ngồi cũng trống

Tôi vẫn tự hỏi mình sao muôn đời vẫn ngóng
Một đôi lần người trở lại công viên
Chiếc ghế ấm nụ hôn tình đến muộn
Một đôi lần người trở lại sân ga buồn

Chiếc ghế trống còn vương mềm sợi tóc
Tôi biết chắc có một người sẽ khóc
Tôi sẽ chép thơ lên dòng nước mắt
Của linh hồn những chiểc ghế yêu nhau.
                        Lê Văn Trung

LỜI CÁM ƠN
https://banvannghe.com/p11a11532/tho-le-van-trung
Xin cám ơn những con đường tôi đã đi qua
Những hàng quán, những vỉa hè buổi sớm
Những người đến, người đi không hò hẹn
Và cả nỗi buồn bỏ lại hay mang theo

Tôi cám ơn từng chiếc lá vàng bay
Bay cuống quýt trên tóc chiều bối rối
Xin cám ơn những con đường tôi chưa hề đi tới
Những bến bờ trong vạn nỗi chờ mong

Cám ơn suối nguồn và những dòng sông
Những bèo bọt của một thời dong ruổi
Những chuyến đò ngang tay chèo rã mỏi
Còn lênh đênh nghe sóng vỗ mạn thuyền

Xin cám ơn người dù nhớ hay quên
Tôi vẫn nguyện trải lòng mình trong vắt
Xin cám ơn những lở bồi còn mất
Những dòng sông và những cây cầu

Cám ơn cả nguồn hạnh phúc và nỗi thương đau
Giọt nước mắt long lanh và nụ cười rạng vỡ
Ôi cõi trần gian, cuộc hành trình dang dở
Tôi vẫn đi cho trọn kiếp con người.
                                  Lê Văn Trung

LỜI KINH BUỒN CHUỘC TỘI
Tình cờ và xa lạ
Quên lãng và hửng hờ
Bước qua nền sân gạch phủ rêu
Chợt thấy bàn chân mình in dấu
Quá đổi quạnh hiu
Chợt thấy bóng mình nghiêng xuống
Nặng trĩu nỗi niềm
Chợt thấy câu thơ ai đề trên bục cửa
Phủ bụi thời gian
Phủ bụi điêu tàn
Mà hơi thở của thơ còn làm run lòng hoài nhớ
Mà hơi thở của thơ còn làm rơi mòn giọt lệ
Thấm mặn cả hoàng hôn
Một ngày nào đó em sẽ trở về
Như bớng trăng xưa khuyết tròn mấy bận
Vẫn vô tình tròn khuyết giữa trăm năm
Em bước qua lòng tôi xưa chớm nở nguyệt rằm
Giờ chênh chếch nửa vành trên đỉnh núi
Giờ chông chênh linh hồn tôi tàn rụi
Em trở về - quên buổi bỏ nhau đi
Quên như những lãng quên mù xa nhan sắc xuân thì
Quên như lãng quên thấy mình quay trở lại
Em cúi xuống nền rêu lòng chạm niềm băng giá
Như chạm vào nỗi đau mòn mỏi đời nhau
Một ngày nào đó em trở về trả lại hết hạnh phúc khổ đau
Xin Thánh hóa tình em
Tôi nguyện làm người giữ đền như tín đồ trọn đời chuộc tội.
                                   Lê Văn Trung


LỐI MÒN QUẨN QUANH

Tôi dầm lá mục cùng sương
Nửa đêm nghe gió mười phương lạnh về
Tôi chìm đêm với sao khuya
Dấu chân ai rẽ chia lìa ngõ thôn
Tôi vùi tôi ngập nỗi buồn
Tôi tàn phai với lối mòn quẩn quanh
Tôi che cho kín phận mình
Mộ sầu giun dế cầu kinh gọi hồn.
Lê Văn Trung

LÒNG THẬT BÌNH YÊN
Lòng thật nhẹ, thật bình yên em ạ
Gió vàng thu còn níu lại bên thềm
Tiếng chim hót ru mềm trên phím lá
Mây trời xanh nhuộm thắm áo thiên thanh
Lòng cũng vui, chập chờn theo cánh bướm
Tiếng ai cười rơi giọt nắng giòn tan
Tôi bỗng nhớ bóng người qua cửa lớp
Mang mùa thu về nhuộm áo thu vàng
Tôi bỗng nhớ buổi nụ rằm chưa chín
Trăng cài hoa lên tóc chảy đôi dòng
Cơn gió nào đã âm thầm hò hẹn
Mà đất trời tỏa ngát một mùi hương
Lòng nhẹ quá đã tan thành sương mỏng
Em có về cho áo quyện màu sương
Lòng nhẹ quá đã tan vào cơn mộng
Nở giùm tôi, em nhé, nụ môi hồng.


                      Lê Văn Trung

LÒNG TÔI CHỪNG ĐÃ CHIỀU THÁNG CHẠP
Chiều cuối năm bên hiên đời quạnh vắng
Một mình ta, ly rượu chẳng buồn vơi
Nhớ quay quắt một thời đầy lãng mạn
Sân trường xưa áo lụa mỏng da ngời

Sao bỏ lại? Sao đành tâm bỏ lại?
Lá tình xanh, phai úa áo thu vàng
Hoa cúc thắm ươm cả chiều tháng chạp
Con én nào chao lượn giữa thinh không?

Tôi vẫn biết, một trăm lần, có thể
Sắc màu xưa sẽ thắm lại bên đời
Và có lẽ, (cũng xin đừng như thế)
Em bên người, niềm xưa cũ quên mau

Chiều đã chạp, và lòng tôi đã chạp
Ly rượu đời cay nghiêt vỗ về nhau
Mà chưa uống, mà không đành uống cạn
(Vẫn sợ lòng chạm thấu cõi thương đau)

Tôi ngồi đây như tượng buồn thiên cổ
Trời cuối năm mù mịt mấy phương người
Sân vườn tôi lá vẫn vàng nỗi nhớ
Mùa xuân nào còn quá đỗi xa xôi.
                              Lê Văn Trung

LÒNG - TÔI - LÒNG - THÔI - HỘ
"Nhân diện bất tri hà xứ khứ" (*)
Tôi - lòng- Thôi Hộ - mộng - đào - hoa
Em hãy vì thơ mà thắm lại
Vì thơ mà nhung gấm lụa là

Thơ sẽ về theo mây lãng du
Thơ sẽ về theo gió tương tư
Gió quyện mây mềm da áo lụa
Hoa nở vì thơ đóa ngọc ngà

Em biết lòng - tôi - lòng - Thôi Hộ
Một hôm về chạm cửa - rừng - em
Ôi cánh rừng mơ rừng ảo mộng
"Nhân diện đào hoa tương ánh hồng" (**)

Em biết lòng - tôi - lòng - Thôi Hộ
Trăm năm mơ một cõi quay về
Trăm năm thơ chảy dòng vi diệu
Thơ như ngàn giọt lệ lưu ly

Tôi về gọi cửa rừng năm cũ
Gọi giấc mơ tình đã phục sinh
Huyền nhiệm màu hoa xưa thắm đỏ
Tôi viết trăm câu niệm khúc tình.
                          Lê Văn Trung


(*)(**) Thơ Thôi Hộ
Tích niên kim nhật thử môn trung
Nhân diên đào hoa tương ánh hồng
Nhân diện bất tri hà xứ khứ
Đào hoa y cựu tiếu đông phong.

Tương truyền Thôi Hộ một hôm trên bước đường ngao du, lạc vào một cánh rừng. Thôi Hộ ghé vào nghỉ chân thì gặp một mỹ nhân tuyệt thế. Sau khi bốn mắt nhìn nhau. Thôi Hộ cáo từ.
Mỹ nhân từ đó ốm tương tư rồi mê man bất tĩnh. Người tiều phu là cha già đau buồn vô hạn. Thế rồi năm sau, Thôi Hộ tìm lại khu rừng xưa. Đến túp lều cũ tìm mỹ nhân. Gặp lão tiều phu báo là con lão đã qua đời vì nhớ thương Thôi Hộ… Thôi Hộ đau đớn thưa: - cháu là Thôi Hộ đây!
Bỗng dưng cô gái tĩnh dậy mặt hoa da phấn như một đóa hoa anh đào: đào hoa y cựu tiếu đông phong.

LỮ KHÁCH
Ta ngồi đợi, như một người lữ khách
Quán bên đường hiu hắt buổi sầu đông
Người năm cũ đã nghìn trùng xa biệt
Ta đợi gì giữa sương giá mênh mông

Quán cũng vắng, trống huơ lòng thiếu phụ
Rót giùm ta chén rượu tháng năm thừa
Ôi đôi mắt của khung trời viễn xứ
Có còn không giọt lệ buổi sầu xưa

Quán cũng vắng, mỏng manh làn gió mỏng
Áo buồn che không nổi những tàn phai
Ta lữ khách tã tơi hồn bão động
Tan vào đâu những biển rộng sông dài

Ta ngồi đợi Ta Một người khách lạ
Quán khuya buồn Em Bấc cạn dầu hao
Cho ta gửi vào lòng đêm rời rã
Câu thơ buồn chìm tận cõi chiêm bao.
                                   Lê Văn Trung


LỬA
Ta gõ cửa, gọi trần gian: mở cửa
Ôi vòng tay thần thánh cũng rung lên
Phút hoan lạc đã tràn dòng lệ ứa
Nở tinh khôi nguyên vẹn đóa hoa quỳnh

Xin rót cạn, đây chén đời uống cạn
Ôi huyền vi mầu nhiệm cửa tồn sinh
Ta đốt cháy cả vòng vây hữu hạn
Mở toang nguồn ân ái đến vô biên

Xin đập vỡ chén sầu trong hố thẳm
Đây hồn sương đây xác lụa bừng hương
Ta chết đuối trong dòng sông huyễn mộng
Ta đắm chìm trong suối lệ hoàng hôn

Hãy mở cửa, dù khung đời cửa hẹp
Bên kia trời lồng lộng cõi tình em
Hãy mở cửa! Mở toang lòng muôn kiếp
Mở toang lời thắp rực lửa tình đêm

Ta gõ cửa, gõ cuồng điên khát vọng
Cửa tồn sinh lồng lộng cõi trần gian
Hãy đốt cháy ngọn lửa tình bão động
Cho ngàn năm sáng rực giữa điêu tàn.
                                   Lê Văn Trung


LỬA
Lửa đã cháy
Đã rực ngời lửa cháy
Lửa của tình yêu Phan Thiết Phan Rang
Lửa của lòng anh lòng chị
Lửa rực tim gan
Lửa của tình em nhân hậu dịu dàng
Lửa đã cháy
Thơm mùi hương hy vọng
Lửa đã cháy
Dòng Cà Ty dậy sóng
Lửa gọi vang lời sông núi quật cường
Lửa ấm lòng ôi Tổ Quốc Quê Hương
Lửa như máu rực trời màu phượng đỏ
Lửa thắm trên môi nụ cười hoa nở
Lửa bốn ngàn năm
Lửa cháy bốn ngàn năm
Xin ngợi ca người
Phan Thiết
Phan Rang
Đã thắp sáng trong tôi ngọn lửa hồng bất diệt.
                                   Lê Văn Trung


LỤC BÁT DỠ DANG
Người về câu lục dỡ dang
Vần chưa ôm vận lỡ làng lời ca
Nổi chìm thơ, nổi chìm ta
Đau từng con chữ xót xa từng lời

Người về câu lục chơi vơi
Lửng lơ theo gió rã rời theo mưa
Chuyện trăm năm cuộc tình người
Cầu không nhịp nối đò trôi bập bềnh

Người về câu lục chênh vênh
Câu rơi vực thẳm câu chìm bãi xa
Người về lận đận mình ta
Ngược xuôi chưa trọn câu thơ đời mình.
                               Lê Văn Trung

LỤC BÁT RÃ RỜI
Ta về ngồi dưới hiên đời rong rêu
Xòe bàn tay tính tuổi Kiều
Mười lăm năm mà bấy nhiêu đoạn trường
Sao không đập vỡ cây đàn
Để đau thương máu lệ tràn năm dây

Cũng đành quên cuộc chơi này
Ta về vui với cỏ cây bụi bờ
Thương con cá quẩy đáy hồ
Nghe xao mặt sóng bây giờ chưa tan
Nhớ em thuở áo lụa vàng
Làm đau giọt nắng bến hoàng hôn xưa

Cũng đành quên một câu thơ
Đã chìm trong những cơn mơ rã rời
Xót xa gì mà chưa nguôi
Mà nghe tình đất nghĩa trời ly tan.

Ta về với suối cùng khe
Với rừng và rú nằm nghe gió rền
Gió rền trắng cõi nhân gian
Và nghe lửa cháy điêu tàn trong thơ.

Vườn xưa rụng một chùm hoa
Áo ai trắng lụa lệ nhòa trong sương
Có người nhớ một dòng sông
Thương con sóng vỗ vào mông mênh chiều.

                          Lê Văn Trung


LỤC BÁT TÌNH

Đôi khi đời cũng rất buồn
Mà đôi khi cũng luôn tuồn nỗi vui
Yêu em hết đứng lại ngồi
Hỏi ra mới biết đất trời chẳng yên.

b/

Tưởng xa là sẽ quên nhau
Ai ngờ nhớ đến bạc đầu tình ơi
Có con dế nhỏ ngậm ngùi
Gáy khan cả giọng gọi người trăm năm.

c/

Tôi ngồi đây trời đang mưa
Em ở đâu đó hỡi mùa thu xanh?
Có nghe lá rụng xa cành
Tiếng rơi như những giọt tình nhẹ rơi

d/

Ngoài kia gió ngậm mưa ngùi
Yêu nhau sao nở phụ lời trăm năm
Có con chim đứng bên ngàn
Nghe lời đứt ruột giọt bầm tiếng kêu.

e/

Người từ vạn nẻo thu đông
Mà sao hương sắc bềnh bồng trang thơ
Con dế buồn gáy trong mơ
Nhớ mùi hương cũ mà ngơ ngẩn tình.

g/

Có người về bến sông xưa
Hỏi con đò cũ neo chờ nơi đâu
Lao xa bải lách bờ lau
Con cò vổ cánh bay vào trong sương
Bể dâu tan hợp vô thường
Người về trên bến Tam Thương gọi đò.
(tặng Lâm Anh)

h/

Người lữ khách đến rồi đi
Tôi sân ga lẻ cuối ngày đìu hiu
Nỗi chờ đợi đã xanh rêu
Giật mình nghe tiếng tàu chiều xa xa.

i/

Hình như Huế của ngày xưa
Có em tôi có bốn mùa nhớ nhung
Bây giờ Huế ngủ trong sương
Đường Thành Nội, bến sông Hương ngậm ngùi
Bao năm xuôi ngược đất trời
Tôi và Huế, Huế và tôi lạ lùng.

k/

Em đang nuối mộng thiên đường
Bỏ quên tôi giữa trần gian muộn phiền
Núi âm u đứng tịnh thiền
Sông hoang vu chảy trăm miền hoang vu
Một mình tôi giữa thiên thu
Lửa đam mê cháy mịt mù nhân gian.

l/

Rất mong manh một cõi đời
Nơi tôi đã khóc cười với em
Đã chia nhau những nhọc nhằn
Những hân hoan những muộn phiền đời nhau
Đã dìu nhau bước qua cầu
Nhấp nhô sóng dạt niềm đau đôi bờ.
Môi tình giọt lệ vừa khô
Xin hôn vào cõi đợi chờ trăm năm.
                                    Lê Văn Trung


LY RƯỢU BUỒN VỠ GIỮA CƠN MƠ
https://banvannghe.com/p11a11514/trang-tho-cuoi-tuan-tho-thy-an
Em ơi chén "rượu giang hồ" cũ
Ta uống chưa tàn một giấc mơ
Chưa uống mà ly buồn đã vỡ
Ly rượu buồn vỡ giữa cơn mơ

Hồn ta máu chảy như là rượu
Tình ta máu chảy như là men
Ta gọi trăm năm mà bật khóc
Ta gọi thiên thu mà muộn phiền

Đời chưa hào sỹ anh hùng tận
Bẻ bút mài gươm mà quặn lòng
Đời chưa "túy ngọa sa trường" hận
Mơ gì tài tử với giai nhân

Ta rót tràn ly, hề! Chiến quốc!
Ta uống cạn ly, hề! Xuân thu!
Thì có gì đâu hờn vong quốc
Không Ngũ Tử Tư mà bạc đầu

Đêm nay ta mời ta ly rượu
Đêm nay ta buồn trong cơn say
Tình đã vùi chôn mồ thiên cổ
Đất trời còn mất có ai hay!
                   Lê Văn Trung


LY RƯỢU ĐỜI ĐÃ CẠN
(Thơ cho cõi lặng im)

https://banvannghe.com/p11a11514/trang-tho-cuoi-tuan-tho-thy-an
Ngày đã cạn ly rượu đời cũng cạn
Ta ngồi đây gõ mãi chiếc ly không
Ly đã vỡ và lòng sầu cũng vỡ
Thấy chăng em ta tan giữa VÔ CÙNG

Ngày đã cạn tình em không đành cạn
Ta ngồi đây đếm những giọt mưa buồn
Mưa đời ta mưa triền miên vô tận
Giọt mưa nào rụng tím cõi TÌNH KHÔNG !
                               Lê Văn Trung




No comments:

Post a Comment

Trang Văn Nghệ Quảng Trị 19

Buồn nghe tiếng gọi hai đầu tử sinh -   Chiều - Chiều buông - Dặm trường - Dòng sông cũ - Đưa tiễn một mùa thu - Em chảy về đâu -   chiều th...