Bao giờ - Chim khách - Đêm trắng - Thu - Tồn sinh - Vàng phố Hội An - Xin hãy vì thơ
BAO GIỜ
Dăm đứa quàng vai rong phố chơi
Thăm cô chủ quán café cũ
Có xót tình xưa lòng ngậm ngùi
Bao giờ em đến xanh màu áo
Nhuộm biếc hồn tôi màu gió thu
Hỏi nắng còn thơm hồn con gái
Có buồn mây trắng đã tan mau
Bao giờ neo đậu đời xuôi ngược
Bến cũ người xưa về gọi đò
Lau trắng bờ xa em như lụa
Lòng em còn trắng tuổi ngây thơ
Bao giờ tôi thấy tôi về giữa
Phố của ngày xanh tóc tỏa hương
Phố của rêu phong hồn cổ tích
Tình có còn thơm mùi ngọc lan
Bao giờ ta trở về quê ngoại
Em lên đồi mua tím cả chiều
Cây khế rụng bông từ năm ngoái
Còn vương nỗi nhớ nỗi đìu hiu
Ôi những người yêu quí xa xưa
Hun hút ngày trôi mỏi đợi chờ
Có kẻ ngồi buồn nơi quán vắng
Uống hoài ly rượu cháy trang thơ.
Lê Văn Trung
thì đành vậy
Hình như chim khách báo tin nhầm
Cánh cổng đợi chờ
không ai khép
Rêu bám xanh màu của lãng quên
Người đã không về
câu hò hẹn
Là chuyện thuyền quên những bến sông
Là chuyện bèo mây quên dòng nước
Trôi để mà trôi, chẳng bận lòng
Người đã không về
lời ai hát
Cây khế buồn nghe tím cả chiều
Có lẽ mai này hoa tím rụng
Hương còn nhuộm tím cả chiêm bao
Người đã không về
khu vườn cũ
Có một vầng trăng mãi khuyết rằm
Có con chim khách ngang đầu ngõ
Không hiểu vì đâu cứ báo nhầm.
Lê Văn Trung
Trắng một đêm nay
Người không uống một ta say một mình
Trải lòng ta với mông mênh
Giọt sương độ lượng rơi mềm nỗi đau
Dòng sông còn những nông sâu cõi người
Ta mời rượu đắng trên môi
Không còn ai chén rượu mời phai men
Cuối dòng là bóng thuyền lênh đênh về
Ta mời trắng một đêm say
Thuyền ai hay bóng người ngoài vô biên?
Lê Văn Trung
Cho tôi ngồi lại bên rừng vắng
Ngắm nắng hoàng hôn phơi áo vàng
Ngắm mây trải lụa trời phiêu lãng
Và lắng nghe hồn thu mênh mang
Nhìn gió ru xanh lá cuối chiều
Nhìn áng mây chìm trong tịch lặng
Hóa thành hạt ngọc đẫm rong rêu
Phơ phất màn sương trắng lụa là
Sương trắng hay hồn tôi nhuộm trắng
Rạng ngời tự thể giữa bao la
Một màu thu biếc vàng vô tận
Một tiếng thu vang động suối ngàn
Cứ nở hoa dâng hương sắc xuân thì
Yêu nhân gian ta yêu cả phụ phàng
Và yêu cả tình đi không trở lại
Gởi lời chào tan vào cõi thênh thang.
Tái sanh nào trôi suốt cõi vô biên
Bể dâu rơi cho nhiên tịch bên triền.
Những con đường nhỏ nằm bên nhau
Vói tay là chạm bờ vai ấm
Chân Cẩm Kim lòng đã Chùa Cầu
Chèo chưa khua thuyền đã sang bờ
Sông nằm im - sông nằm như mơ
Hình như con sóng còn im ngủ
Mây soi mềm như trời giăng tơ
Phố trong tôi như bài học thuộc lòng
Những vỉa hè hàng quán thân quen
Có ai qua phố mà không nhớ
Bàn chân bữa trước còn thơm hương
Phố trong tôi như một người tình
Phố vàng thu mà lòng ngát xuân
Mười lăm năm trở về qua phố
Phố vẫn hoàng thu áo lụa vàng
Lê văn Trung
Ga đời
Chờ một chuyến tàu qua
Và xin thắp lại niềm quên lãng
Gọi vói ngày xanh đã bụi mờ
Xin hãy vì thơ mà quá giang
Bên kia sông
Trắng một triền sông
Có phải mây trời muôn năm cũ
Về đây nhuộm trắng tóc người không ?
Xin hãy vì thơ mà đợi chờ
Chờ những chiêm bao, những giấc mơ
Hoàng Hạc bay rồi, bay đi mãi (*)
Lầu xưa vằng vặc, bóng trăng xưa
Xin hãy vì thơ mà trở về
Về! Hãy vì thơ!
Rồi ra đi
Ra đi
Không hẹn
Không hoài nhớ
Nhưng hãy vì thơ!
Đừng quên nhau.
(*) Hoàng hạc nhất khứ bất phục phản. (Thôi Hiệu)