Bản di chúc viết chưa thành - Bay cùng mây trắng - Con đường về cõi vô biên - Hạt bụi - Huyền không - Kinh vô tự - Mẹ nằm nghe gió mùa đông - Nguyên xuân - Phương ngàn - Ra đi - Rong chơi - Tịch lặng - Tồn sinh mầu nhiệm - Trăm năm tôi bỏ tôi về - Trở về (8) - Trong mơ tôi thấy các em về - Trăm năm tôi bỏ tôi về - Tuyệt lộ - Vĩnh cửu - Vô biên
http://www.huongdaoonline.net/2021/04/ba%cc%89n-di-chuc-viet-chua-thanh/#more-22988
Anh đã chạy muôn vòng quanh trái đất
Bao kiếp rồi vương vất nụ tình xanh
Mỗi nơi anh qua gởi lại mảnh đời mình
Trên đá trăm năm trên đồi thiên cổ
Trên sóng xôn xao một trời giông bão
Trong gió oan khiên thổi bạc hồn người
Anh gởi lại từng giọt máu hồng tươi
Từng mảnh vụn thịt xương anh tàn rụi
Từng sợi tóc rơi buồn không vọng lại
Lời bi thương chạm vỡ nỗi đau này
Chảy suốt con đường hệ lụy trần ai
Anh gởi lại trên từng viên sỏi nhỏ
Giọt nước mắt xé đau hồn cây cỏ
Của lối anh qua của nẽo quay về
Của một thiên thu là một sát na
Anh chẳng kịp một vòng quanh bản ngã
Tâm chẳng kịp theo một hồi Bát Nhã
Anh rơi vào hố thẳm cõi người ta
Những tai ương đổ ập xuống không ngờ
Xa hun hút vẳng lời kinh cứu rỗi.
Tiếng chuông nguyện vang thầm trong bóng tối
Anh chạy hoài không hết một vòng quanh
Hết một ngày dài nhất của đời anh
Vẫn đau đáu gởi chút phần xương thịt
Vẫn thao thức ở trong lòng mộ huyệt
Đi chưa qua chưa cạn cuộc vuông tròn
Trả chưa xong chưa vẹn nghĩa sinh tồn
Nên còn chạy một vòng quanh trái đất
Đến lúc xuôi tay đến hồi kiệt sức
Mới hiểu rằng đâu cũng cõi trời tây
Xin cảm ơn thống khổ thế gian này
Thân cát bụi vẫn thương đời trọn vẹn.
Lê văn Trung
Có đàn chim hạc vừa bay qua
Tôi ngồi im giữa chiều cô tịch
Thấp thoáng trong sương một mái nhà
Trăm khe vạn suối vẫn trời quê
Hồn tôi hòa quyện cùng mây trắng
Có phải là nơi tôi sẽ về
Lê văn Trung
Chiều tôi gom chiếc lá vàng
Sơn khê tỉnh giấc chợt tàn cơn mơ
Nghe trong sâu thẳm xa mờ
Hoang mê lụn cháy đôi bờ tử sinh
2.
Khói đùn theo gió lên mây
Gầy hao còn lại bóng ngày đời tôi
Trở về theo bóng chiều trôi
Chút tàn tro ấy là lời trùng lai
Không nhân ảnh, chẳng hình hài
Câu kinh vô tự xóa đầy nỗi đau.
3.
Chiều nay gom lá trên ngàn
Thấy trong dâu biển hành trang bất ngờ.
Người từ vô lượng nguyên sơ
Còn nguyên vẹn một bài thơ cội nguồn
4.
Đã từng cạn chén quỳnh tương
Đã nghe máu chảy loạn cuồng chiêm bao
Bàn tay cầm lá tình sầu
Đã nghe lửa cháy từng câu thơ buồn
5.
Hỏi lòng còn nhớ hay không
Đời tôi là một dòng sông giang hồ
Chảy hoài theo những cơn mơ
Chảy từ vô thủy cuối bờ vô chung
Sá gì đâu cuộc trăm năm
Sá gì đâu cõi-nghìn-trùng-muôn-hương
6.
Xin đừng hỏi: Ta về đâu?
Hư vô là dặm trắng màu phù vân
Xin đừng hỏi: Có hay không!
Vô biên là bụi sương hồng mông mênh
Xin đừng hỏi: Tuổi cùng tên!
Hết rồi nỗi nhớ niềm quên xa mù
Tương giao vạn cõi đời sau
Mãi cùng vạn hữu nguyên màu tình xanh.
7.
Con đường dẫn đến vô biên
Là con đường của dòng thiền nhân gian
Con đường mở lối thênh thang
Là con đường của bạt ngàn trong nhau
Con đường dẫn đến nghìn sau
Là con đường vạn nhịp cầu thiêng liêng
8.
Ôi con - đường – cõi - người - ta
Đi là trở lại quê nhà cố hương
Xòe bàn tay: những con đường
Quanh co sinh tử, vô thường tử sinh
Ôi con đường của vô biên
Dẫn về vô cực tận miền thiên thu
Lê Văn Trung
HẠT BỤI
Xin
em thắp ngọn nến hồng nhân ảnh
Dẫn soi đường khai mở cuộc tồn sinh
Ôi trái đất cũng vô cùng bé nhỏ
Hạt bụi nào chứng giải được vô minh.
Xin
mở trọn cung lòng em vi diệu
Cho hồn thơ lắng đọng tiếng kinh chiều
Ánh trăng nào rọi hôn hoàng cuộc lữ
Kinh Vô Tự
http://www.huongdaoonline.net/2021/03/kinh-vo-tu-huyen-khong/
Ngàn năm cõi tịch liêu này
Thuyền về bến độ chở đầy hồn trăng
Lộng ngời mây bạc giăng giăng
Ôi hồn du tử thênh thang cõi về
Một lần y bát ra đi
Là từng bước đóa huyền vi nở bừng
Là về nhuốm lửa trời không
Thả bay đi nhúm bụi hồng tử sinh
Bên đồi nhật nguyêt chuông ngân
Lời kinh vô tự trắng ngần ngàn mây.
Lê Văn Trung
Huyền Không
Sương vẫn rơi hoài Mây vẫn bay
An nhiên với cõi tịch liêu này
Hồn Người như đá nghìn năm cũ
Đọ với phong trần cát bụi bay
Chân tâm như một vừng trăng sáng
Đỉnh núi đầu non đứng một mình
Người đắm hồn trong miền tịch mạc
Trải lòng ra nhập với vô biên
Gió núi rung hồi chuông bát nhã
Người ngồi rỗng lặng cõi Huyền Không
Lá rơi rất nhẹ ngoài am vắng
Một tiếng vô thanh chìm mênh mông.
Lê Văn Trung
Mẹ Nằm Nghe Gió Mùa Đông
http://www.huongdaoonline.net/2021/04/me-nam-nghe-gio-mua-dong/#more-22883
Mẹ nằm nghe gió mùa đông
Thổi qua nghìn nỗi đục trong kiếp người
An nhiên mẹ nhoẽn miệng cười
Thiêng liêng lòng mẹ sáng ngời tâm kinh
Gió mùa đông thổi mông mênh
Thổi qua ngàn cõi ghập ghềnh trần gian
Thảnh thơi từng bước nhẹ nhàng
Đường xa vạn dặm mẹ đang trở về
Gió lùa tóc trắng mây bay
Mẹ nằm nghe gió reo ngoài vườn trăng.
Lê văn Trung
https://www.huongdaoonline.net/2021/06/phuong-ngan/#more-23211
Nằm nghe lá rụng bên đồi
Âm hao bước động luân hồi tử sinh
Xoay vòng bên nợ bên duyên
Chìm nơi gió bụi, giạt miền bão giông
Vấp bờ hữu hạn một vùng hỗn mang
Nằm nghe gió lộng phương ngàn
Mây bay đầu núi, sương tan cuối rừng
Dang tay ôm nhẹ mấy tầng hư không
Nằm nghe thác núi mưa ngàn
Bỗng tan chảy hết bụi hồng trần gian
Âm ba chìm lắng bóng hoàng hôn rơi.
Lê Văn Trung
Đường hoang vu lạc mất dấu chim về
Linh hồn ai chìm trong rừng vượn hú
Nỗi u hoài bàng bạc khắp sơn khê
Đợi hoàng hôn mờ mịt phía bờ Tây
Mà cát bụi đã vơi đầy tan hợp
Bao nếp hằn khâm liệm nỗi tàn phai
Để trở về thăm thẳm cõi hư vô
Ôi vĩnh cửu là thiên thu trọn kiếp
Cõi vô cùng! Hiện thực ướp màu thơ
Hay vân du mở lối bước chân về
Ai biết được roi đời phơi tự ngã
Thăng trầm soi mục rã giấc nhiêu khê
Lê Văn Trung
Chiều tan sớm đọng vô-thường có-không
Tỏa hương đi nhé nụ hồng
Đông tàn xuân nở tồn vong đạo trời
Rong chơi đi nhé mây ơi
Trùng khơi sóng vổ lưng đồi gió reo
Nở vào nhau đóa vô ưu
Ta về ngồi giữa lưng đồi chờ trăng.
Người tịch lặng
Với chiều đang lặng
Hồn người mênh mông
Chiều mông mênh
Rừng sương trắng nhuộm
Hòa mây trắng
Lòng người vô biên
Cùng vô biên
Người xuôi theo sông
Sông một dòng
Bờ có bờ không
Chẳng bận lòng
Vằng vặc non xanh
Vầng minh nguyệt
Róc rách thanh tâm
Dòng suối trong.
http://www.huongdaoonline.net/category/sach-truyen/tho-van/page/10/
Cửa Tồn Sinh
Ta nghe kiếp kiếp nguyên hình bóng ta
Mở đi nghìn cõi bao la
Ta nghe dòng máu chảy hòa đại dương
Mở đi
Cánh cửa
Vô Thường
Có Không
Ta hạt bụi hồng nhẹ tênh
Mở giùm đi nhé nghe em
Ta đang bước nhịp Tử Sinh nhiệm mầu
Lê Văn Trung
TRĂM NĂM TÔI BỎ TÔI VỀ
Trần gian còn tiếc nhớ gì tôi không
Tàn rơi một nhúm bụi hồng
Là tan vào cõi vô cùng thiên thu
Mầm xanh xưa có tươi màu xanh xưa?
Không hò hẹn
Không đợi chờ
Mấy vòng sinh diệt
Mấy bờ tồn vong
Nhẹ tênh bay giữa vô cùng mênh mông
Lê Văn Trung
Trăm năm huyền nhiệm đất trời
Vai nghiêng cánh hạc, thiền rơi bụi hồng
Nắng tàn cuối bãi hoàng hôn
Liu điu sợi khói bên cồn lau xa
Bước chân ẩn hiện trăng ngà đầu non
Nước mây xuôi ngược vuông tròn
Lê Văn Trung
https://www.huongdaoonline.net/2021/01/trong-mo-toi-thay-cac-em-ve-tuyet-lo/?fbclid=IwAR2qh0lQR1ci3gQ22h6qK4BdQ7itkLyiPb0vzgg3jAzLYlYST8oMsWR2U5A#more-20282
https://www.huongdaoonline.net/2021/01/trong-mo-toi-thay-cac-em-ve-tuyet-lo/?fbclid=IwAR2qh0lQR1ci3gQ22h6qK4BdQ7itkLyiPb0vzgg3jAzLYlYST8oMsWR2U5A#more-20282
Dặm ngàn thiên lý gió sương bay
Giang hồ bạc thếch hồn ly khách
Chén rượu nhân quần men đắng cay
Đốt đuốc soi lòng, ta với ta
Đã liệm trăm năm vào đất lạnh
Còn đâu hương sắc mộng phù hoa
Nhân thế vàng như rừng úa vàng
Sá gì đập vỡ trăm hồ rượu
Trời đất cơ hồ tuyệt mỹ nhân
Ta tan từ độ em là mây
Ta phai từ thuở hương là gió
Từ trăng chìm dưới bến sông này
Trùng trùng vô tận kiếp nhân sinh
Chén rượu nhân quần xin cạn hết
Ta và em lạc giữa phận mình.
Với rực ngời lửa cháy suốt hư vô
Là bỏ hết sau lưng trời huyễn mộng
Là trở về vĩnh cửu một hồn thơ
Máu sẽ hồng mầu nhiệm một màu trăng
Và trái tim như một vành trăng lạ
Sáng thiên thu trong suốt cõi vĩnh hằng
Cõi vô cùng vĩnh cửu cuộc tồn sinh
Khi ngưng thở là nghìn phương cửa mở
Là phiêu bồng muôn dặm nẻo thênh thênh
Là tan vào thăm thẳm một hồn thơ.
https://www.huongdaoonline.net/2021/05/vo-bien/#more-23096
Nơi nhiệm mầu linh hiển cửa tồn sinh
Và trời đất cũng động lòng rộng mở
Anh tan hòa vô tận cõi uyên nguyên
Anh sẽ đến một đêm rằm sương mỏng
Ôi! Ta-bà ngời biếc giọt trăng thiêng
Cơn mưa xanh nhạt nhòa bao khát vọng
Anh trở về trong tự tánh vô biên
Lê Văn Trung